Lãnh Dạ Hy? Không phải là Tổng giám đốc công ty kiến trúc IDE cô sao?
“Chào anh.” Quý Linh Linh cố gắng giọng nói của mình bình thường nhất, nội tâm lại được cưng chiều mà lo sợ.
Ở IDE cô chỉ quan sát Tổng giám đốc Lãnh Dạ Hy từ đằng xa thôi, thế nhưng nửa đêm gọi điện thoại cho cô? Làm cho cô không ngờ.
“Cô là Quý Linh Linh phải không, tôi muốn nói cho cô biết một chuyện. Tuần trước công ty yêu cầu cô nộp bản thảo thiết kế dự thi kiến trúc kiểu Pháp, cô nhận được giải thưởng cho thiết kế tốt nhất, cô chuẩn bị sang Paris tham gia xây dựng tòa nhà mới.” Lãnh Dạ Hy âm thanh đều đều, nhưng khiến Quý Linh Linh vừa mới trở lại bình tĩnh cơ hồ nuốt nước bọt.
Đoạt giải? Bản thảo đó không có hy vọng thế nhưng đoạt giải? Cô không nghe lầm chứ.
“Khụ, Xin chào, xin hỏi anh có lầm lẫn không.” Quý Linh Linh không thể nào tin nổi, chuyện này giống như năm trăm vạn chuyện tình, đang ở nửa đêm mà phần thưởng đến trên người của cô.
“Hả? Cô là Quý Linh Linh đúng không.” Lãnh Dạ Hy sửng sốt xác nhận tên Quý Linh Linh một lần nữa.
“Vâng, là tôi.”
“Tôi xác định là tôi không nhầm lẫn, nếu như có thể, tôi hy vọng đêm nay cô có thể đi ngay. Tôi đã gọi cho người của công ty đên đón cô.” Lãnh Dạ Hy không nói thêm lời nào, trực tiếp ra lệnh.
“Hả?” Quý Linh Linh vẫn có chút không tin được, bất quá đầu dây bên kia đã tắt điện thoại.
Ngẩng đầu, tầm mắt của cô rơi đèn đường mờ mờ bên bờ sông, một chuỗi dài kéo dài trên đường.
May mắn từ trên trời rơi xuống, bên cạnh cô không có một bóng người, để cho cô muốn cười cũng cười không nổi, như là đang nằm mơ.
Linh linh linh.
Điện thoại vang lên lần nữa.
Quý Linh Linh bắt máy, thật sự là thư ký công ty, hỏi vị trí Quý Linh Linh. Lái xe tới đón Quý Linh Linh về nhà thay quần áo, rồi sau đó trực tiếp lái đến sân bay.
Nhận vé máy bay thư ký Lãnh Dạ Hy chuẩn bị sẵn, giống như mộng du lên máy bay đi Pháp.
Có lúc, vận mệnh là một màn hài kịch, lúc mình bị lấy đi thứ gì đó sẽ cho mình một món đồ khác. Chỉ là, bản thân vĩnh viễn không thể lựa chọn sinh mệnh của mình.
Máy bay cất cánh trong bóng tối mờ mịt, người đẹp vừa đi không chút dấu vết. . . . . .
Ánh sáng mặt trời phía chân trời hé mở, trong phòng tổng thống của khách sạn Bách Phỉ Á, người đàn ông khôi ngô tuấn tú đang xoa xoa cái cổ đau nhức.
Nhìn thấy màu đỏ như máu trên giường đơn, trí nhớ của hắn rất nhanh hồi phục. Hồi tưởng lại dáng vẻ xuống tay của người phụ nữ đó, trong lòng Mộ Cách đột nhiên dâng lên một tia lửa giận.
Đàn bà chết tiệt, cô lại dám đánh tôi?
Uống rượu của hắn, lãng phí cả đêm cảnh xuân của hắn, lại còn dám đánh hắn.
Đây là lần đầu tiên có phụ nữ đánh hắn bất tỉnh, hắn sẽ khắc sâu trong trí nhớ. Cô, tôi nhất định sẽ tìm được cô.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, chớp mắt một cái, đã qua một tháng.
Sân bay thành phố T, chuyến bay từ Paris hạ cánh.
Từ cửa sân bay là một người đàn ông tuyệt mỹ. Mang theo kính mắt màu đen, cũng không che dấu được vẻ đẹp trai. Môi mỏng mím chặt, nghiêm túc mang theo một túi hành lý màu đen.
Mà phía sau hắn, một người phụ nữ cũng mang kính mắt màu đen giống hắn.
Người phụ nữ mái tóc đen nhánh, mặc một thân hàng hiệu, đôi chân thon dài dưới chiếc quần đùi màu hồng, có vẻ hấp dẫn mê người.
Quý Linh Linh không có thói quen ăn mặc thế này, nhưng là trong tủ quần áo căn bản bị Lãnh Dạ Hy đổi thành hàng hiệu. Mắt kính của cô cũng bị đổi thành kính áp tròng cao cấp.
Lãnh Dạ Hy lấy do cô là kiến trúc thiết kế sư chính của IDE, tiền lương hàng năm hơn trăm vạn, nếu còn ăn mặc như cú sẽ đuổi việc cô.
Quý Linh Linh đi theo Lãnh Dạ Hy ra ngoài sân bay lên chiếc xe màu đen Bentley đã đợi từ lâu, thư ký khởi động xe lái về phía IDE.
Dự án kiến trúc nước Pháp đã hoàn thành, suốt cả một tháng bọn họ mới trở về nước. Đối với Quý Linh Linh dường như đã qua mấy đời, nếu như không phải là vì bận rộn công việc, thì vẫn chìm trong đau khổ bi thương vì bị Nghiêm Tử Tuấn bỏ rơi, vẫn là vô danh tiểu tốt.
“Nghĩ gì thế? À, cho cô, đây là giám đốc mới công ty, ở bên Pháp về, thực lực không thua kém tôi. Từ hôm nay cô ấy sẽ là quản lý trực tiếp của cô, cô đi theo học tập thật tốt.” Lãnh Dạ Hy cắt đứt suy nghĩ Quý Linh Linh, đưa cho cô một phần tài liệu lật xem.
Quý Linh Linh nhận lấy hồ sơ tài liệu, một tấm ảnh xinh đẹp lộ ra, xuất hiện trước mắt cô.
Giang Tâm Dao, 22 tuổi, kiến trúc sư nước Pháp, vô địch cuộc thi thiết kế gồm mười sáu nước tham gia, có thể nói là một người phụ nữ tài năng.
“Thật là lợi hại.” Quý Linh Linh khen ngợi Giang Tâm Dao, cảm thấy không bằng.
“Cô cũng không kém, mặc dù cô không có trình độ học vấn cao, kinh nghiệm nhiều, nhưng là khả năng sáng tạo rất tốt, là một nhân tài.” Lãnh Dạ Hy khích lệ.
Hắn không có ấn tượng với nhân viên nhỏ này, một tháng chung đụng, làm hắn cảm thấy được năng lực và tài hoa của cô.
Vốn tưởng rằng, cô chỉ nhất thời may mắn thiết kế tốt. Nhưng không ngờ, cô đối với việc chỉ huy công nhân ở công trường thi công lâm nguy không loạn. Có thể truyền tải nguyên vẹn ý tưởng trên bản thiết kế, không phải chỉ biết lý luận suông. Thời điểm này, đối với kiến trúc sư mà nói thì cầu còn không được. Cho nên, Lãnh Dạ Hy trong lòng hạ quyết tâm, về sau sẽ trọng dụng cô thật tốt.
Trong khi mỗi người một suy nghĩ thì xe đã vào IDE.
IDE là công ty kiến trúc số một ở thành phố T, do một tay Lãnh Dạ Hy thiết kế, có thể nói là một kiệt tác.
Cả cao ốc bao trùm màu xanh lam, bên ngoài thoạt nhìn như một khối rubik cứng nhắc, mỗi góc cạnh là một bộ phận. Mỗi bộ phận được nối liên tiếp với nhau bằng cầu vượt, cả IDE chừng 120 cầu vượt, là nơi xây dựng cầu vượt nhất thành phố T. Mà trên cùng khối rubik có gắn một con chim Điểu được chạm rỗng, móng nhọn chim Điểu nắm một góc, thoạt nhìn giống như con chim mang theo khối rubik bay trên không trung.
Ngụ ý IDE có sức mạnh Nhất Phi Trùng Thiên, dừng lại ở điểm cao nhất.
Lãnh Dạ Hy dẫn đầu xuống xe, Quý Linh Linh theo sát phía sau, hai người vừa bước vào tòa nhà IDE, là tâm điểm của mọi người.
“Nhìn thấy không? Đó chính là một đêm thành danh (Sau một đêm thành công) Quý Linh Linh.”
“Oa? Không phải chứ, cô ta thay đổi nhiều quá.”
“Ừ, người ta hiện tại là tài sản trăm vạn rồi.”
Bên cạnh thang máy mấy đồng nghiệp từng làm việc cùng Quý Linh Linh, không khỏi nhỏ giọng nhiều chuyện .
Quý Linh Linh giống như Lãnh Dạ Hy, làm như không nghe thấy, hai người đi vào thang máy màu vàng trực tiếp lên thẳng tầng ba mươi.
Lãnh Dạ Hy liếc Quý Linh Linh một cái, vẻ mặt cô lạnh nhạt, không có chút nào giống như người gặp được may mắn mà trở nên cao ngạo. Cảm giác bản chất cô đã là như thế.