Tiết Gia Thiên Hộ Sở hiện giờ hoặc giả nói bao gồm cả khu vực 30 dặm xung quanh đi nữa thì tình hình trị an cực kỳ tốt, những tên lưu manh vô lại, tội ác tày trời thời gian trước đó đều là chết không thấy xác, còn những người gọi là được sống thì đều ở nhà làm ruộng hoặc rang muối,hoặc là liều mạng hoạt động mong có cơ hồi được làm việc cùng với Lý Mạnh. Truyện “Thuận Minh ” Truyện “Thuận Minh ”
Lý Mạnh của Tiết Gia lúc này đã rất nổi tiếng, người thanh nhiên này nghe nói trước đây là một tên ngốc, sau đó đột nhiên biến thành thông minh, rất nhiều người ở vùng lân cận đều từng gặp hắn, hắn là một thanh niên rất hòa nhã, lúc mua muối đều trả tiền rất khách khí, thân thiện, nói năng cũng đúng mực.
Quân hộ không được tham gia vào khoa cử cho nên cũng không có mấy ai biết chữ, mọi người đều là người thô lỗ, rất khó có được người đầu óc sáng dạ.
Tính khí ôn hòa như Lý Mạnh nói thẳng ra rất hiếm có, giống như một người đã từng đọc sách thế này, lại còn trước kia là một kẻ ngốc nữa.
Đó đều là đề tài nói chuyện với nhau của một số những người già và những người đã thành gia lập nghiệp, không hề giống với lời đồn đại của những thanh niên đó, họ đồn Lý Mạnh là Nhị Lang Thần chuyển thế đầu thai, võ dũng vô song từng 1 mình đánh giết những 100 tên diêm đinh.
Không những thế, những người đi theo anh ta cũng có thể có được 1 chút võ công, nghe nói những chàng trai thật thà chất phác của Tây thôn ai cũng đã từng giết người, mà chỉ dùng sào tre để giết.
Truyền thuyết dân gian về cơ bản đều là mang tính chết phóng đại sự việc lên, điều này thể hiện sâu sắc ở việc nghe 1 đồn 10 đối với sự tích của Lý Mạnh.
Tuy nói trong 5000 hộ dân của Linh Sơn Vệ Sở cũng có hơn 400 hộ vẫn được huấn luyện quân sự, số còn lại đều là làm nghề nông đã mấy đời rồi, nhưng xét cho cùng thì cũng là người trưởng thành dưới thể chế quân sự của vệ sở.
Có lẽ trong lòng vẫn còn có nhân tố yêu thích võ nghệ và chiến đấu, những người trẻ tuổi này, đặc biệt là con thứ, do không thể thừa kế hộ khẩu và thân phận quân binh, cuộc sống cùng khổ, nhưng lại có tinh lực không thể phát tiết được.
Thế là bọn họ luôn mong muốn được sát cánh với Nhị Lang Thần tiến hành một trận chém giết với những tên diêm đinh làm hại bách tính, đó mới là hành vi nên có của người nam nhi.
Còn có một nguyên nhân khác mà những người trẻ tuổi này không muốn nhắc đế, đó là đi theo Lý Mạnh mỗi ngày đều được ăn no, cách vài ngày lại còn được ăn thịt, nghe nói bạc mà Nhị Lang Thần kiếm được đều dùng để mua cái ăn cho mọi người, được đi theo một người trượng nghĩa như thế thì có ai không muốn.
Nhưng điều làm những người trẻ tuổi này sầu não là muốn được đi theo Lý Mạnh, cho dù chỉ là ở bờ biển nấu muối thì cũng phải hoàn thành được mấy điều kiện bắt buộc, đó là phải có người của Lý Mạnh giới thiệu bảo lãnh, phải gánh được 40 cân đi đến trấn Phùng Mãnh rồi lại gánh quay ngược trở lại.
Còn phải chống dẩy được 50 cái, mà trong lúc chống đẩy toàn thân không được cong gập, ngoài ra còn có một số những yêu cầu yêu cầu cổ quái hiếm thấy khác.
Nếu như người nào có cơ thể xương cốt không thô chắc thì đúng là không thể cầm cự được.
Do điều kiện hà khắc cho nên Lý Mạnh đến hiện giờ mới chỉ có 32 người trong đội vận chuyển muối, 75 người nấu muối và thu mua muối, những người trong đội vận chuyển đều là những thanh niên hoàn toàn đáp ứng được yêu cầu về thể chất và tố chất cơ thể mà Lý Mạnh đặt ra, còn có 17 người ban đầu đi theo hắn, những thanh niên nấu và thu mua muối thì vẫn chưa đạt tới tiêu chuẩn.
Nhưng người này ban ngày đều đến các thôn thu mua muối, hoặc là ở ngoài bãi biển phơi, rang muối, lúc sáng sớm và chiều đều được Lý Mạnh tiến hành huấn luyện, phương pháp huấn luyện đều là phương pháp huấn luyện tân binh hiện đại, các loại bài tập huấn luyện thể năng đều được Lý Mạnh sử dụng, nếu như nói có sự khác biệt thì đó là có nhiều hơn sự giáo dục bằng gậy gộc một cách thô bạo.
Lý Mạnh cầm trong thay gậy tre, thấy động tác của ai không chuẩn là đánh liền, đến những người thân cận với hắn như Triệu Năng, Trần Lục Tử, Vương Hải….. cũng là không ngoại lệ.
Những con em trong quân hộ này chỉ là những nông dân khỏe mạnh trang kiện hơn người bình thường một chút, tản mạn quen rồi, đột nhiên bị huấn luyện nghiêm khắc như thế này, lại còn kỷ luật sắt và phục tùng đều khổ không nói thành lời.
Chỉ là những năm nay nơi có thể ăn no được một bữa quả là hiếm, lại cộng thêm với việc Lý Mạnh được truyền tụng thành một nhân vật thần kỳ ở cả vùng Linh Sơn Vệ Sở này, việc huấn luyện tuy vô cùng khổ sở, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt ngưỡng một của những người không được vào, lại nhìn thấy bạc trong tay được phát sau mỗi lần đi buôn muối thì thực sự có khổ thêm nữa bọn họ cũng có thể chịu được.
Huống hồ có khổ hơn nữa thì sao có thể khổ bằng những bách tính ở huyện Hoàng và Đăng Châu không? Bọn họ đều đang bị Khổng Hữu Đức xem như dê 2 chân để mà ăn thịt đó.
HIện giờ Linh Sơn Vệ Sở có 2 Thiên hộ sở, còn có những hộ dân sống rải rác ở trong đó, hễ ai ở gần biển là đều nấu muối, muối của những người này hiện giờ đều không dám bán cho nơi khác, tất cả đều bán cho Tây thôn của Tiết Gia, ở đó trả 4 xu một gánh muối, không khất nợ, không khấu trừ.
Mỗi tháng Lý Mạnh có thể mang khoảng 50 gánh muối đến trấn bán, kiếm được khoảng hơn 50 lượng bạc, cung cấp các loại phí thu mua muối, còn mua lương thực cho những người này.
Tuổi của Triệu Năng hơi lớn một chút, suy nghĩ cũng tương đối cẩn thận kỹ càng, thay Lý Mạnh tính toán sổ sách, kết quả là mỗi tháng lại có thể tiết kiệm được 3-4 lạng bạc, cũng may những năm nay giá lương thực rẻ, bỏ ra nhiều tiền như vậy để nuôi 100 thanh niên khỏe mạnh đi nấu muối cũng là quá lãng phí.
Không những thế có rất nhiều công việc chỉ cần 17 người ban đầu làm là đủ, nuôi nhiều người như vậy để làm gì, mỗi ngày ngoài nấu muối phơi muối ra thì cũng là rèn luyện cơ thể.
Chúng ta là buôn muối lậu có chút võ vẽ phòng thân thì cũng đúng, nhưng cũng không cần thiết phải huấn luyện nghiêm khắc như thế, những quân hộ trong vệ sở ít nhiều đều biết một chút về những việc trong quân đội, vệ sở huấn luyện tinh binh cũng chỉ là 5 ngày tập luyện 1 lần, còn Lý Mạnh thì ngày nào cũng luyện a.
Triệu Năng cũng từng khuyên Lý Mạnh nhưng Lý Mạnh chỉ là cười mà không trả lời, vẫn kiên trì theo cach suy nghĩ của mình, do đó Triệu Năng cũng không khuyên nữa, một là hắn tin Lý Mạnh suy nghĩ chắc chắn thấu đáo hơn hắn, 2 là vẫn kiếm được chút tiền, không bị lỗ vốn, cuộc sống tốt hơn trước kia rất nhiều.
Còn về các quân hộ khác thì bọn họ đều không thèm quan tâm đến những người này, một gia đình quân hộ chỉ có con trưởng mới có thể kế thừa gia nghiệp, con thứ thường là không có chỗ để tập huấn, đồng ruộng để cằn cỗi mà sản lượng lại không nhiều, ở nhà ăn bám còn suốt ngày gây chuyện, có thể ra ngoài kiếm được bữa ăn là tốt rồi.
Chỗ bãi biển mà bọn Lý Mạnh nấu muối cách thôn một đoạn đường, mà còn có chút khuất bóng, đứng ở trong thôn rất dễ dàng nhìn thấy biển, nhưng muốn nhìn thấy bọn Lý Mạnh thì rất khó, cũng xem như là kín đáo.
Bọn Lý Mạnh hằng ngày đều là tiến hày luyện tập sôi nổi ở đó, Lý Mạnh ngày nào cũng dùng những phương pháp huấn luyện bộ đội để áp dụng với những người này.
Những người trong đội vận chuyển muối được nhiều tiền hơn, ăn cơm cũng nhiều hơn, nhưng người nấu muối được ít tiền, cơm ăn cũng ít. người trong đội vận chuyển muối nếu luyện tập không đàng hoàng sẽ bị chuyển xuống đội nấu muối nên đều rất cố gắng tập luyện.
3 người Triệu Năng Trần Lục Tử, Vương Hải cũng xem như là có chí tiến thủ, không hề bị loại ra khỏi đội vận chuyển, nhưng những thanh niên này đều rất u phiền, trong lòng nghĩ chúng ta chỉ là đi buôn muối lậu, việc gì phải luyện tập vất vả như thế.
Ngày nào cũng cầm sào tre đâm về phía trước, mà sào tre còn phải đặt song song với mặt đất, không được xiêu vẹo, còn nghe thấy những người ở bên ngoài gọi chúng ta là “sào muối” gì gì đó nữa