Hiroko kẹp bức vẽ Miyazaki Yoshiko vào cuốn sổ phác thảo mà anh để lại.
Hiroko trải qua cảm giác kỳ lạ trong lúc đọc bức thư. Ban đầu, điều cô muốn xác nhận chỉ là mối quan hệ giữa hai người Fujii Itsuki. Suốt ba năm cấp II ngắn ngủi đó, anh đã nghĩ gì về cô ấy trong mối quan hệ hi hữu trùng họ trùng tên này. Đó mới là mục đích chính của cô.
Thế nhưng, càng đọc những bức thư liên tục được gửi đến, cô thấy mục đích cứng nhắc đó dần dần tan biến. Chỉ đọc những miêu tả về thời cấp II của anh thôi cũng đủ làm cô thấy hạnh phúc.
Dù vậy, cô vẫn muốn truy tìm điểm quan trọng. Chắc chắn ẩn số đó cũng là lý do để anh chọn cô. Nếu vậy, Hiroko có thể coi nó là thông điệp dành cho cô mà anh chưa kể.
Thân gửi Fujii Itsuki,
Cảm ơn bạn về bài kiểm tra.
Tôi sẽ giữ nó cẩn thận.
Nhân tiện, bạn có biết mối tình đầu của anh ấy là người thế nào không?
Bạn có đoán ra ai không?
Watanabe Hiroko
Thân gửi Watanabe Hiroko.
Tôi không có dữ liệu liên quan đến đời tư của cậu ấy.
Nhưng cậu ấy rất được hâm mộ nên chắc cũng có ai đó.
À phải rồi, bạn còn nhớ Oikawa Sanae không?
Con bé mà suy nghĩ như người lớn ấy. Có một lần con bé ấy đến chỗ tôi và hỏi thế này:
“Nè, cậu Fujii có đang hẹn hò với ai không?”
Dĩ nhiên tôi trả lời rằng làm sao tớ biết được. Nhưng điều khiến tôi bực mình hơn cả là cơn cớ gì mà nó lại hỏi tôi chuyện đó.
Con bé Oikawa Sanae ấy bèn trả lời:
“Thì bởi các cậu trông thân thiết nhau thế mà.”
Bấy giờ tôi đã chán ngấy với những lời mỉa mai kiểu này rồi nhưng cách nói của Oikawa có gì đó rất khêu gợi, nghe cứ như thật vậy.
Thấy tôi bực mình, nó bảo:
“Cậu không thấy yêu cậu ấy à?”
Tôi thực sự thấy lạ, không hiểu sao con bé này lại có thể thản nhiên nói ra những điều khó nói thành lời ấy.
Sau đó nó lại nói thế này:
“Tên giống nhau thích thế còn gì. Cậu không nghĩ đó là định mệnh à?”
Trong thư của bạn cũng nhắc đến điều này nhỉ. Có khi bạn với Oikawa Sanae phần nào có ý tưởng giống nhau đấy. Cơ mà không sao đâu. Tôi đảm bảo với bạn rằng tính cách chúng tôi khác nhau như nước với lửa.
Cuối cùng con bé còn nói thế này cơ:
“Nếu cậu muốn thì tớ sẽ làm thần tình yêu Cupid cho.”
“Tớ từ chối.”
Tôi đáp và ngay lập lức rời khỏi chỗ nó.
Thế nhưng, hai, ba hôm sau con bé ấy lại đến chỗ tôi rồi bảo:
“Trời ạ. Thế là không hẹn hò thật à.”
“Thì tớ đã bảo rồi mà.”
Nó nói luôn:
“Tớ hỏi thẳng cậu ấy rồi.”
Chỉ vì con bé ngớ ngẩn này mà suýt chút nữa tôi biến thành tên sát nhân. Nếu có cái dùi đục ở đó chắc chắn tôi đã đâm nó rồi.
Thế nhưng giờ mới là kế hoạch của nó.
“Tớ đã thực sự muốn đóng vai thần Cupid cho cậu. Thế nên lần này đến lượt cậu đóng vai thần Cupid giúp tớ chứ?”
Thoạt đầu tôi không hiểu nó đang nói gì nhưng hóa ra ý nó là tôi hãy mai mối cho nó và cậu ấy.
Đùa đấy à. Tôi lịch sự từ chối và toan rời khỏi thì nó nói:
“Cậu không biết tớ sẽ làm gì đâu đúng không?”
Chịu thua trước lời đe dọa ức hiếp của nó, tôi bất đắc dĩ đầu hàng.
Một hôm, thấy cậu ấy đến thư viện tôi bèn kéo cậu ấy ra sau tủ sách để giải thích tình hình.
Rằng thì là bạn của tớ muốn làm bạn với cậu.
Cậu ấy vẫn giữ bộ mặt khó đăm đăm: “Thế hả?” Đến đây, theo đúng kế hoạch, tôi bảo cậu ấy đứng chờ để tôi dẫn Oikawa Sanae đến.
Rồi tôi quay về với công việc và chỉ ném tại một câu. “Giờ là chuyện của hai người.”
Thế nhưng chưa đầy một phút đã thấy cậu ấy từ sau tủ sách đi ra và tức tốc rời khỏi phòng. Ngược lại, mãi không thấy Oikawa Sanae đâu nên tôi chạy vào xem thì thấy con bé đúng dựa vào tủ sách, nhìn tôi với vẻ mặt buồn đến lạ. Đoạn nó mệt mỏi lí nhí: “Con trai và con gái cứ theo cái vòng luẩn quẩn này nhỉ.”
Tôi đoán chắc là cuộc đàm phán đã đổ bể.
Sau khi con bé ra về, Fujii quay lại với vẻ mặt tỉnh bơ như chưa có chuyện gì xảy ra. Thấy vậy tôi tò mò hỏi:
“Cậu đá nó à?”
Cậu ấy liền tỏ ra cực kỳ đáng sợ:
“Cậu đừng làm chuyện đó nữa.”
Tôi chỉ chắc một điều là mối tình đầu của cậu ấy không phải Oikawa Sanae. Cơ mà không biết bây giờ Oikawa Sanae đang làm gì ở đâu nhỉ?
Chẳng phải chuyện của mình nhưng tôi vẫn lo và mong cô ấy không đi sai đường.
Fujii Itsuki
Tái bút: Thỉnh thoảng bạn cũng kể cho tôi những gì bạn biết về cậu ấy nhé.
Thân gửi Fujii Itsuki,
Anh ấy mà tôi biết là một người ít nói, lười biếng, kém giao thiệp, chắc chẳng khác gì so với hồi bạn biết đâu.
Nhưng anh ấy cũng có rất nhiều điểm tốt.
Đến mức không thể diễn tả hết bằng lời.
Anh ấy hơi có tật ở chân phải, anh ấy bảo vì gặp tai nạn giao thông hồi cấp II.
Bạn có nhớ chuyện đó không?
Nếu bạn biết hãy kể cho tôi nhé.
Watanabe Hiroko
Thân gửi Watanabe Hiroko,
Bạn nói vậy tôi mới nhớ, đúng là cậu ấy đã gặp tai nạn giao thông đầu năm lớp Chín.
Tôi nhớ rất rõ. Bởi lẽ không phải là tôi không liên quan đến vụ tai nạn đó.
Một buổi sáng, trên đường đạp xe đi học. Cậu ấy va chạm với một chiếc xe tải và được xe cứu thương chở đi.
Cô chủ nhiệm Hamaguchi vội vã chạy đến bệnh viện nên sáng đó thầy chủ nhiệm khối đến phòng sinh hoạt chung thay cô.
Trong lúc thầy giải thích tình hình rằng cô Hamaguchi đến bệnh viện vì Fujii gặp tai nạn, rằng theo liên lạc từ bệnh viện Fujii không bị nguy hiểm đến tính mạng thì mắt thầy và mắt tôi chạm nhau. Tôi không thể quên được vẻ mặt của thầy chủ nhiệm khối khi đó. Thầy há hốc mồm hỏi, “Sao em lại ngồi đây hả Fujii?”
À, thầy lại nhầm đây mà.
Có vẻ như nhà trường đã nhầm tôi với cậu ấy. Sau đó thì ầm ĩ cả lên. Thầy chủ nhiệm khối vội lao đi nên cuối cùng giờ ở phòng sinh hoạt chung buổi sáng bị hủy, nhưng cái chính là nhầm ở bệnh viện, nhà tôi nhận được liên lạc và đụng bố mẹ cậu ấy đến bệnh viện, không chỉ vậy, ngoài cô chủ nhiệm Hamaguchi thì cả thầy chủ nhiệm khối cho đến thầy hiệu trưởng, thầy tổng phụ trách đều vội vã chạy đến, và chắc người ngạc nhiên nhất là cậu ấy bấy giờ đang bị thương. Cậu ấy có kể cho bạn nghe đã từng có chuyện như thế không?
Hình như cậu ấy chỉ bị gãy chân phải thôi nhưng rủi thay nó lại xảy ra trước đại hội điền kinh một tháng. Cậu ấy là vận động viên điền kinh mà. Đương nhiên không kịp thi đấu. Nghe đâu cậu ấy là ngôi sao rất được kỳ vọng nên mọi người đều tiếc nuối.
Đại hội điền kinh là sự kiện khá hoành tráng với sự tham gia của các trường cấp II ở Otaru và Sapporo. Cũng có nghĩa đó là vũ đài tỏa sáng duy nhất của môn điền kinh giản dị bình thường được chơi ngay trên sân vận động của trường.
Chúng tôi cũng bị bắt đi cổ vũ.
Bắt đầu vòng đua một trăm mét, tôi không nhớ đó là vòng sơ loại thứ mấy. Khi các vận động viên xếp thành một hàng để chuẩn bị xuất phát thì cậu ấy đúng ngay cạnh vận động viên ngoài cùng.
Dĩ nhiên chỗ cậu ấy đứng là bên ngoài đường chạy, dù không phải nơi có vạch kẻ nhưng cậu ấy đang thực hiện tư thế sẵn sàng xuất phát như những vận động viên khác. Tư thế cúi người xuống và chổng mông lên ấy.
(Có lẽ nào…)
Tôi vừa nghĩ vậy thì ngay giây tiếp theo, tiếng còi vang lên, cậu ấy bắt đầu chạy. Cùng với những vận động viên khác. Một chuyện liều lĩnh đúng không. Bởi lẽ cậu ấy mới gãy xương một tháng thôi mà.
Cậu ấy, sao mà chạy cho nổi, thế là ngã ngay lập tức.
Mọi người cười ồ lên.
Cậu ấy đứng dậy, vẫy tay đùa giỡn, định gây ấn tượng với khán giả rồi rút lui nhưng những tiếng la ó, nhiếc móc từ các trường có vận động viên thi đấu thì thật kinh khủng, lon rỗng và giày dép bị ném loạn cả lên. Cậu ấy đúng là kẻ chuyên gây rối mà. Nhưng mọi chuyên chưa dừng lại ở đó. Vì các vận động viên khiếu nại đòi thi lại do bị cản trở thi đấu nên các thầy cô trọng tài và bao nhiêu người phải chạy ra khiến sân vận động trong tích tắc trở nên náo loạn. Cuối cùng, khiếu nại được chấp nhận và vòng đấu phải bắt đầu lại. Sau khi bị các thầy cô mắng xối xả, cậu ấy đã được dẫn đi đâu đó.
Và đó là buổi chạy cuối cùng thời cấp II của cậu ấy.
Sau đó cậu ấy nghỉ câu lạc bộ (có thể là bị đuổi cũng nên), rảnh rỗi hơn hay sao mà cậu ấy đến thư viện thường xuyên hơn.
Tuy nhiên về công việc thì vẫn chẳng giúp gì tôi, cứ đứng một mình cạnh cửa sổ nhìn ra sân vận động, trông như người tàn phế.
Nhưng dù có thành người tàn phế thì cậu ấy vẫn tiếp tục cái trò quái gở ấy. Trò viết tên vào những thẻ trắng.
Việc cậu ấy hết mình với điền kinh tôi còn hiểu rõ chứ động cơ thực sự của cậu ấy khi hết mình với cái trò kia thì đến giờ vẫn là ẩn số.
Fujii Itsuki
Hiroko chờ Akiba xong việc trong văn phòng đằng sau xưởng. Từ ô quan sát nhỏ, cô trông thấy dáng bận bịu làm việc của Akiba lẫn trong toán thợ. Tình hình này xem ra phải mất một lúc nữa mới xong.
Hiroko chìm trong nỗi băn khoăn, ngồi xuống chiếc ghế ọp ẹp.
“Xin lỗi đã bắt chị phải chờ.”
Suzumi mang trà đến.
“Thầy xong việc ngay bây giờ đấy ạ.”
“Cảm ơn em.”
Hiroko giấu thứ đang cầm trong tay bằng cử chỉ rất tự nhiên.
Suzumi ngồi xuống bên cạnh Hiroko.
“Chị Hiroko à, không sao đâu.”
“Hả?”
“Em không nói gì với mọi người đâu.”
Nói đoạn Suzumi cười khúc khích. Hiroko cười đáp lại.
“Em đã từng thích thầy Akiba.”
Vẫn giữ nguyên nụ cười, Suzumi nói:
“Vì nghĩ đến chị Hiroko em đã bỏ cuộc. Em cũng quý chị Hiroko mà.”
“…”
“Nghe nói thầy thích chị Hiroko từ lúc chị hẹn hò với anh người yêu trước. Hình như thầy yêu đơn phương suốt đấy ạ. Chị có biết không?”
Hiroko gật đầu.
“Vậy ạ? Vậy thì tốt rồi. Chị hãy làm cho thầy hạnh phúc nhé.”
“À, thầy cũng phải làm cho chị Hiroko hạnh phúc chứ nhỉ. Em sẽ nói với thầy thế.”
Nói rồi Simimi đứng lên.
“Hôm nay hai người hẹn hò ạ?”
“Hả?”
“Từ sáng em đã thấy thầy thắt cà vạt sặc sỡ lắm.”
Suzumi nói rồi quay lại xưởng làm việc. Hiroko khẽ thở dài. Trong tay cô là bức thư của Itsuki. Hiroko nhìn xuống nó lần nữa.
Suzumi thích Akiba, Akiba thích Hiroko, Hiroko thích Fujii Itsuki, Fujii Itsuki lại thích một cô gái trùng họ tên trước kia, và cô gái ấy bây giờ đang hồi tưởng về cậu bạn trùng họ tên ngày trước.
Thích ai đó là hạnh phúc.
Bỗng dưng cô cảm thấy thế. Ấy vậy nhưng bản thân cô, người duy nhất không thấy hạnh phức, lại đang khổ sở vì cảm giác mình đúng là con người nhàm chán.
Hiroko nghe thấy bài “Rặng san hô xanh” từ ngoài hành lang. Có vẻ như Akiba đã xong việc. Hiroko bèn ấn bức thư vào sâu trong túi xách.
“Sau dạo ấy thì sao? Thư còn đến nữa không?”
“Còn ạ. Giờ vẫn thỉnh thoảng đến.”
“Vậy à? Giờ thành bạn qua thư thật rồi ha.”
Trong xe nãy giờ chỉ có mình Akiba độc thoại. Nói đúng hơn là anh nói gì thì cũng chỉ nhận được câu trả lời nhát gừng từ Hiroko.
“Dạo này Hiroko có vẻ không được khỏe nhỉ?”
“…”
“Có chuyện gì à?”
Hiroko ậm ừ với nụ cười khó hiểu.
“Nè”
“Dạ?”
“Em có muốn đến ngọn núi ấy một lần không?”
“…”
“Đi chào hắn nhé.”
“…”
“Nhé.”
“…”
Từ đầu chí cuối Akiba vẫn tươi cười dù Hiroko không hề lên tiếng trả lời.
***
Vài ngày sau cô ấy gửi đến một bọc nhỏ. Bên trong là một chiếc máy ảnh cùng cả cuộn phim được gói cẩn thận.
Thay vì bức thư như mọi khi là một tấm thiệp nhỏ. Bên trong tấm thiệp có một dòng chữ nhỏ thế này:
Bạn hãy chụp ảnh sân vận động nơi anh ấy từng chạy cho tôi nhé.
Watanabe Hiroko
Buổi chiều thứ Bảy, tôi lắp cuộn phim vào chiếc máy ảnh được Hiroko giao phó và đến trường cấp II Ironai.
Kể từ khi tốt nghiệp tới giờ, tôi chưa bước chân vào cổng trường. Tôi cảm thấy căng thẳng hơn là bồi hồi. Cầm mấy thứ như máy ảnh thâm nhập vào trường trông chẳng khác gì gián điệp.
Mà tôi đúng là gián điệp được Hiroko nhờ thật. Hơn thế, tôi còn có cảm giác mình đang bị Hiroko giật dây một cách tài tình.
Tôi vào trong song không thấy một bóng người, mới nhớ ra bây giờ đang là nghỉ xuân. Bước hẳn ra sân vận động vắng tanh, tôi bấm chiếc máy ảnh nhỏ.
Không biết cô ấy muốn xem cảnh nào đây, vừa nghĩ tôi vừa tìm góc chụp nhưng sân vận động bằng phẳng thế này thì chụp bao nhiêu tấm cũng giống nhau cả, chẳng mấy chốc mà ý tưởng cạn kiệt. Không còn cách nào khác, tôi đành hóa thân thành cậu ấy, vừa chạy trên đường đua vừa bấm máy. Nhưng làm vậy mà cuộn phim vẫn không vơi đi chút nào, tôi đành chụp hàng dương trong sân trường, chụp những thanh xà sắt, chụp bồn hoa, chụp vòi nước, chụp khu lớp học. Đến đây thì tới lượt tôi thèm muốn, tôi thâm nhập vào khu lớp học. Chưa bao giờ tôi nghĩ lại có lúc mình đi trên hành lang nơi trước kia từng tự do đi lại trong tâm trạng không khác gì kẻ trộm thế này.
Hình như có người trong phòng giáo viên, tiếng uống trà xì xụp vọng ra tận hành lang. Tôi nín thở, lẹ làng đi qua cửa phòng đoạn cứ thế rẽ ở góc hành lang. Vừa thở phào nhẹ nhõm đoạn ngước nhìn lên thì thấy một giáo viên đứng ngay trước mặt.
“Người ngoài hả?”
Trong lúc tôi đang lúng túng, không biết phải làm sao, đáp lại thế nào thì cô giáo đó lừ lừ tiến đến gần. Tôi nhớ ra dáng đi và khuôn mặt đó.
“Cô Hamaguchi.”
Tôi buột miệng gọi nhưng đối phương xem chừng chưa nhận ra được ngay, cứ nhìn mặt tôi chằm chặp.
“Cô ơi, em là Fujii…”
“À!”
“Lớp 9-2 ạ.”
“Fujii!”
“Vâng, đúng rồi ạ. Cô còn nhớ em không?”
“Fujii Itsuki lớp 9-2. Số thứ tự là…”
Quả nhiên cô không nhớ được đến mức ấy. Tuy vậy, do bản năng nhà giáo hay sao mà cô Hamaguchi cứ cố nhớ. Trong lúc ấy cô vừa gập từng ngón tay vừa lẩm bẩm câu thẩn chú nào đó quen quen.
“Aizawa, Okazaki, Kato, Koyama, Sato, Sato, Shoji, Hattori, Fujii, Yaegashi, Yokouchi, Wada, Watase…”
Đó là thứ tự điểm danh hồi lớp Chín. Điểm danh xong học sinh nam cô lại quay sang điểm danh học sinh nữ.
“Ito, Endo, Ota, Kanazaki, Suzuki, Tsuchiya, Terauchi, Nakaịima, Noguchi, Hashimoto, Fujii, Funabashi…”
Đoạn cô rút lại một ngón tay đếm quá.
“Số 24”
Cô nói tôi mới nhớ, đúng là số 24 thật.
“Cô giỏi quá! Sao cô nhớ được ạ!?”
Tôi bất giác vỗ tay.
“Hôm nay em đến có việc gì à?”
“Dạ không. Em chỉ lang thang chút xíu.”
“Làm gì có chuyện lang chang đến đây đúng không?”
“Em được bạn nhờ chụp ảnh trường mình ạ.”
Đó là sự thật.
“Ảnh trường mình? Để làm gì?”
“Chà, cái đó thì em không biết.”
Đây cũng lại là sự thật. May mà cô không truy cứu sâu hơn. Nghe đâu hôm nay cô tình cờ có việc ở thư viện nên đến trường.
“Nhắc mới nhớ, em cũng từng là cán sự thư viện nhỉ.”
Cô đúng là người chuyện gì cũng nhớ.
“Thực ra bây giờ vẫn thế ạ.”
“Hả? Cán sự thư viện á?”
“Em đang làm việc ở thư viện thành phố cô ạ!”
“Ồ vậy à!”
“Vâng, không biết vì nhân quả gì mà giờ thành như vậy.”
“Vậy thì công việc ở đây cũng không vô ích nhỉ.”
“Vì em thích làm cán sự thư viện mà.”
“Quả đúng là vậy. Mặc dù cô từng nghĩ em là đứa khác người.”
Trong lúc trò chuyện cô trò tôi đã đi đến thư viện.
“Em có ghé vào một lát không?”
Trong thư viện có một vài học sinh, tất cả đều đang dọn dẹp tủ sách.
“À! Hôm nay là ngày dọn dẹp tủ sách ạ?”
“Ừ.”
“Hồi nghỉ xuân em cũng bị bắt làm đấy.”
“Công việc thường lệ của cán sự thư viện mà.”
“Các em, tập trung lại nào!”
Nhóm học sinh tập trung lại theo mệnh lệnh của cô.
“Đây là chị Fujii, tiền bối của các em đấy.”
Bất ngờ bị giới thiệu, tôi lúng túng chào các em.
“Chào các em.”
Nhóm học sinh cũng lúng túng vì đột nhiên bị giới thiệu người lạ hay sao mà thẹn thùng nhìn nhau rồi bắt đầu xì xào.
Nhưng mấy đứa trông có vẻ rất lạ. Trong tiếng xì xào có lẫn cả tên tôi. Đang nghĩ không biết chúng thì thầm điều gì thì bỗng một đứa hỏi tôi:
“Chị là Fujii Itsuki ạ?”
Tôi ngạc nhiên. Nhóm học sinh cười khúc khích.
“Các em biết chị ấy hả?”
Cô hỏi thay tôi.
“Ồ? Thật không ạ?”
Là đứa vừa đoán tên tôi lúc nãy. Đột nhiên, nhóm học sinh trở nên nhốn nháo. Chúng kháo ầm lên với nhau là “Không tin!”, “Thật thế hả?” Tôi tuyệt nhiên không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Sau một lúc ồn ào, nhóm học sinh bèn giải thích cho tôi lý do.
“Chị ơi, chị là nhân vật huyền thoại trong câu chuyện của bọn em đấy ạ.”
“Các em nói quá thế nào chứ.”
“Thấy rồi!”
Một đứa mang một cuốn sách đến. Đoạn nó mở bìa sau lấy tấm thẻ bên trong đưa cho tôi xem.
“Đây ạ, chị xem đi.”
Tôi nhìn tấm thẻ mà giật mình. Đó chính là tấm thẻ trắng cậu ấy từng nghịch ngợm viết tên Fujii Itsuki vào. Không ngờ vẫn còn đến bây giờ.
Nhóm học sinh xúm quanh tôi để xem cùng. Rồi chúng giải thích cụ thể cho tôi.
“Bọn em đang thích mê trò chơi tìm kiếm Fujii Itsuki đấy, các cậu nhỉ!”
“Đúng thế.”
“Ai là người tìm được đầu tiên ấy nhỉ?”
“Không phải Kubota sao?”
“À, đúng rồi. Kubota, là Kubota.”
“Bọn em phát hiện ra rất nhiều tấm thẻ như thế này rồi. Ban đầu vẫn chưa thành cơn sốt đâu nhưng sau đó mới biết đúng là có nhiều thật.”
“Trong lúc chơi lại khai quật ra bao nhiêu cuốn.”
“Nhỉ?”
“Bọn em thi xem ai là người tìm ra nhiều nhất.”
“Ai đặt tên là ‘trò Fujii Itsuki’ ấy nhỉ?”
“Ai ấy nhỉ?”
“Xong bọn em còn lập cả bảng biểu nữa.”
“Đây ạ.”
Đám học sinh cho tôi xem cả bảng biểu.
“Tính đến lúc này em đang dẫn đầu.”
“Maekawa đang theo sát nút kìa.”
“Bọn em chia làm hai đội nam nữ.”
“Vậy là vẫn còn nhiều lắm ư?”
“Bọn em không biết. Không biết nên mới thấy thú vị.”
“Nhỉ!”
“Thật đấy nhỉ.”
Tôi thấy hơi cảm động. Khó có thể giải thích bằng lời nhưng tôi cứ thấy nghèn nghẹn. Chỉ là tấm thẻ thư viện thôi nhưng việc cái tên cậu ấy viết qua mười năm vẫn được lưu lại nguyên hình nguyên dạng ở đây thì thật là điều kỳ diệu.
“Nhưng bọn em không ngờ lại được gặp chính chủ đâu ạ.”
“Nhỉ?”
“Thật đấy nhỉ.”
Có vẻ như mấy đứa đang hiểu lầm là tôi viết.
“Không phải đâu. Cái này không phải chị viết đâu.”
Trong một giây, tất cả đều làm bộ mặt hoài nghi.
Các ánh mắt đồng loạt tập trung vào tôi nên tôi đành phân trần:
“Cán sự thư viện còn có một bạn nữa. Là bạn ấy nghịch đấy.”
Tất cả gật đầu thán phục. Với bọn chúng thì nguồn gốc tấm thẻ Fujii Itsuki bí ẩn lúc này đã được hé mở. Chúng nín thở chờ nghe tôi giải thích tiếp.
Chỉ có vậy thôi.
Mấy đứa tỏ vẻ “làm gì có chuyện đó”. Một cô bé nói:
“Người khác đã viết tên của chị ạ?”
“Hả?”
Có vẻ như mấy đứa đang hiểu lầm tên trong thẻ chính là tên tôi. Vì trùng tên nhau nên hiểu lầm cũng không có gì là vô lý.
“Người đó là con trai ạ?”
“Hả? Ừ đúng rồi.”
“Chắc người đó thích chị lắm đấy nhỉ.”
“Hả?”
“Thế nên mới viết tên chị nhiều thế này.”
Đám học sinh lại nhốn nháo hết cả lên. Mặc bọn chúng nhao nhao thế nào cũng được, nhưng tôi không thể bỏ qua khi nghe có đứa bảo, “Chuyện tình yêu còn gì nữa.”
“Không phải vậy đâu. Không phải!”
Song không đứa nào nghe tôi.
“Fujii…”
Cô thúc vào vai tôi.
“Dạ?”
“Mặt em đỏ ửng rồi kìa.”
Tôi lấy hai tay ôm má. Tự tôi cũng thấy má mình đang nóng lên. Thấy vậy nhóm học sinh lại càng nhao nhao khiến tình hình trở nên không thể cứu vãn.
Vậy là tôi đã trót lưu lại một huyền thoại tình yêu ở trường cũ bằng một việc ngoài dự kiến. Có lẽ nó sẽ được lưu truyền đời này qua đời khác. Thôi kệ, chẳng sao.
Tôi nhận hai tấm “thẻ tình yêu” làm kỷ niệm rồi rời khỏi thư viện. Một tấm là để gửi cho Watanabe Hiroko nhưng không hiểu sao tôi cũng muốn có một tấm.
Tôi cho cả thẻ và ảnh vào phong bì rồi gửi cùng thư cho Watanabe Hiroko. Tôi cũng viết chi tiết chuyện xảy ra ở trường.
Vài ngày sau có thư trả lời.
Bức thư với những câu chữ ngắn gọn đầy ẩn ý.
Thân gửi Fujii Itsuki,
Cảm ơn bạn về những bức ảnh và tấm thẻ.
Nhưng, có thật đấy là tên anh ấy không?
Watanabe Hiroko