“Không, làm ơn, làm ơn cứu tôi!!” Tiếng phụ nữ gào lên kêu cứu, nhưng không một ai nghe thấy cô cả.
Đám đàn ông vây xung quanh cô lại càng hưng phấn hơn, chúng cười to, bắt đầu dùng bàn tay đầy ghê tởm xé nát quần áo của cô. Cô gái gào khóc đến khản cả cổ, đáp lại cô chỉ là tiếng cười nhạo của đám đàn ông.
Đây là khung cảnh thường thấy hậu kỷ nguyên bóng tối. Dâm loạn, cưỡng hiếp, cướp bóc, không đâu là không có, nhất là trên trái đất, nơi không có trị an, bảo vệ, chỉ có người xấu cùng những người không đủ chi phí để thoát khỏi nơi đây.
Đám đàn ông này là người xấu, tuy nhiên chúng vẫn còn trẻ, đây là lần đầu tiên chúng cưỡng hiếp một cô gái.
Còn cô gái xấu số này, sinh ra trong một gia đình bình thường, là một cô gái ngoan ngoãn. Cuộc sống không có trị an khiến cô cảm thấy bất an, nên cô cố gắng học hành kiếm tiền để thoát khỏi nơi đây càng sớm càng tốt.
Đau đớn nhục nhã cùng tủi nhục, cô gái như chú bướm xinh đẹp mất đi đôi cánh, chỉ còn lại thân xác bẩn thỉu cùng nỗi đau không thể xoá nhoà.
Xong xuôi, đám đàn ông lập tức rời đi, để lại cô gái một mình nằm trên nền đất lạnh lẽo.
Cô gái khép hờ mắt, khuôn mặt sưng đỏ, thân thể chằng chịt vết thương. Nơi hạ thân đau xót như cả người bị xé làm hai mảnh.
Tại sao? Tại sao ông trời lại bắt cô phải chịu đựng việc này?
Cô gái được đem đi cấp cứu giữa đêm, một người dân đã giúp cô gọi cấp cứu.
Ba tháng sau cô được chuẩn đoán là đã mang thai.
Như sấm sét giữa trời quang vậy. Cô muốn bỏ đứa nhỏ đi, nhưng cô không có nhiều tiền. Tiền cô còn phải tiết kiệm để thoát khỏi nơi đây. Mà phá thai theo phương pháp hiện nay có khi tốn tiền bằng việc đi ra ngoài hành tinh ấy chứ.
Cô khóc lóc, cuộc đời của cô, thật sự quá khổ, quá khổ mà.
Hai năm sau, cô gái bế đứa nhỏ đã có thể nói ê ê a a đặt trước cổng cô nhi viện, cô đặt một tờ giấy lên người nó, trên đó ghi: “Xin hãy chăm sóc cho nó, đứa bé tên Tần Vũ.” Cùng với một chiếc dây xích bằng sắt. Cứ thế bỏ đứa nhỏ ngoài cổng vào một đêm mưa gió bão bùng. Cô gái rời bỏ nơi chứa đựng đầy những kí ức đau thương mà cô không bao giờ muốn nhớ lại.
“Thật xin lỗi, nhưng mỗi lần nhìn thấy con mẹ đều nhớ lại những giây phút đó, thật sự xin lỗi con.” Cô gái thầm nghĩ trong đầu rồi dứt khoát bước chân lên hành tinh mới.
Trái đất đêm khuya, trời vẫn đang mưa rào. Đứa nhỏ run người, co mình lại trong vải bọc. Tiếng sấm, tiếng sét vang lên khiến đứa nhỏ giật mình, khóc thét lên, tuy nhiên, tiếng mưa đã át hết tiếng khóc của đứa trẻ. Chợt một tia sáng rạch ngang trời loá lên, đánh xuống những nơi dẫn điện, trong đó có sợi xích sắt trên người đứa nhỏ xấu số. Đứa trẻ gào lên một tiếng, thân thể yếu ớt khó nhọc hô hấp. Xung quanh đứa nhỏ là những tia lửa điện chạy xung quanh. Cả người đứa nhỏ đều cứng đơ, hai mắt trợn tròn, miệng há hốc, nước bọt chảy đầy ra mặt.
[Ting! Kích hoạt hệ thống Thời Không]
[Bắt đầu tiến hành dung hợp]
[0%…10%…20%…50%…100%]
[Dung hợp thành công]
[Đo lường tình trạng kí chủ]
[Hấp hối, xét thấy kí chủ chưa đủ khả năng tự mình kiếm thuốc để chữa trị, Hệ thống dùng năng lương để cứu sống kỉ chủ. ]
Hô hấp của đứa nhỏ dần ổn định, khuôn mặt trắng trẻo hồng hào, tia lửa điện cũng biến mất, phảng phất như chưa có gì xảy ra. Tuy nhiên trời vẫn mưa như trút, khiến cho khuôn mặt mới hồng hào lên được một chút lại trở nên trắng bệch.
[Ting! Cứu sống thành công! Hệ thống hết năng lượng, rơi vào trạng thái ngủ sâu!]
Tờ mờ sáng, trời quang mây tạnh. Viện trưởng mở cửa cô nhi viện, bất ngờ nhìn thấy đứa trẻ nằm bên ngoài. Đứa trẻ toàn thân ướt đẫm, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, cả người run rẩy, mắt nhắm tịt, miệng nhỏ kêu ê ê a a, dường như bị sốt đến mê man.
Viện trưởng nhanh chóng đem đứa trẻ vào nhà, gọi cấp cứu.
Tần Vũ bị viêm phổi, suýt chút nữa là không thấy ánh mặt trời. Di chứng để lại là hắn bị hen suyễn, lúc nào cũng thở ra tiếng nên hắn phải ngủ phòng riêng, không được ngủ chung với người khác.
Cuộc sống ở cô nhi viện vô cùng yên bình, Viện trưởng hiền lành phúc hậu, tận tâm tận lực chăm sóc cho mấy đứa trẻ. Tần Vũ cứ như vậy lớn lên trong cuộc sống ấm áp tại cô nhi viện.
Tại đây hắn được dạy đọc, dạy viết, dạy nói, dạy cách ăn mặc, dạy phép lịch sự. Viện trưởng vô cùng chu đáo, muốn bọn hắn lớn lên trở thành người tốt cho nên cái gì cũng dạy cho bọn hắn.
Trong cô nhi viện có hai mươi anh chị em, hắn lớn tầm trung, năm nay sáu tuổi. Lớn nhất cũng mới chỉ có mười hai tuổi mà thôi.
Căn nhà đầy ắp ánh nắng nụ cười cùng hạnh phúc, hắn chỉ muốn mãi mãi sống ở đây cùng mọi người.
Hôm nay là một ngày đẹp trời đầy nắng như mọi hôm, Tần Vũ được anh lớn gọi dậy. Anh cả trong cô nhi viện tên Nhạc Vấn Khanh, nghe nói cha mẹ anh vì đi khai thác hành tinh mà gặp nạn, anh vào cô nhi viện năm anh mới ba tuổi.
Anh cả là người vô cùng hiền lành, khuôn mặt tròn trịa, đôi mắt to tròn như hòn bi ve. Mái tóc đen nhánh thẳng mượt, chẳng bù cho mái tóc cứng đơ vểnh ngược lên của hắn. Tần Vũ xoa xoa mái tóc như tổ quạ của mình, nhảy xuống giường rồi đi đánh răng rửa mặt. Hắn dùng lược cố hết sức bình sinh để chải mái tóc của mình cho bớt rối, thế nhưng cái lược mắc kẹt luôn trên cái đầu tổ quạ của hắn. Tần Vũ mếu máo, chạy sang phòng viện trưởng, thấy viện trưởng đang đọc sách, hắn liền rưng rưng nước mắt, giọng mếu máo: “Viện trưởng ơi, chải đầu giùm con với.”
Viện trưởng đặt sách xuống, cười hiền từ, bắt đầu chải đầu cho Tần Vũ. Quả nhiên mái tóc này của hắn chỉ có mình viện trưởng là trị được! Tần Vũ híp mắt cười hạnh phúc.
Hắn tung tăng chạy ra khỏi phòng viện trưởng, đi đến phòng ăn, liền nghe được tiếng bịch rất to phát ra từ phía sau. Hắn ngay lập tức quay đầu lại, là phòng viện trưởng!
Mấy đứa trẻ đang ở trong phòng ăn cũng chạy ra xem, thì thấy bóng lưng của Tần Vũ hối hả chạy về phòng viện trưởng. Tim bọn trẻ rơi lộp bộp một tiếng, nhanh chóng theo chân chạy đến phòng viện trưởng.
Viện trưởng tuổi cũng đã cao, việc bà mất là chuyện sớm hay muộn, nhưng mấy đứa trẻ chưa bao giờ nghĩ đến việc bà sẽ mất.
Nhất là Tần Vũ, tuổi nhỏ nên hắn vốn chẳng rõ khuôn mặt của cha mẹ hắn là như thế nào, chỉ có viện trưởng là người thân thiết nhất với hắn.
Tần Vũ chạy vào phòng bà, thấy viện trưởng ngã sóng soài trên mặt sàn, hai mắt trợn trắng, trái tim của hắn rơi lộp bộp một cái. Hắn vốn cũng không biết cái chết là như thế nào, chỉ biết trong tim hắn dường như trống rỗng, dường như cậu bé sáu tuổi đang cảm nhận được việc phải chia xa là như thế nào.
Hắn lay bà dậy, nhưng có cố như thế nào, viện trưởng cũng không ngồi dậy rồi xoa đầu hắn như mọi khi.
Trần Nhạc Linh đẩy hắn ra, thực hiện động tác ấn lên ngực bà. Chị cũng khóc, đôi mắt của chị đỏ hoe, nước mắt tí tách rơi trên người viên trưởng.
Những đứa trẻ đứng ở ngoài cửa cũng bắt đầu nức nở.
Tần Vũ dường như nhận thức được hắn đang phải đối mặt với việc gì, trái tim của hắn như dừng lại một nhịp, hắn thở hổn hển, căn bệnh hen suyễn khiến hắn thở vô cùng khó nhọc. Đôi mắt của hắn đỏ bừng, nước mắt chảy đầy mặt.
Cô nhi viện, vang lên tiếng khóc của trẻ con, truyền xa đến nỗi người đi đường cũng có thể nghe thấy.
Đó là một ngày nắng đẹp, trời đầy nắng, người hắn yêu quý nhất, người thân thiết nhất với hắn đã ngủ say, mãi mãi không bao giờ tỉnh dậy.
Tần Vũ, một cậu bé sáu tuổi, lần đầu tiên trong đời, hiểu cái chết là như thế nào.