Thình Thịch

Chương 7: 7: Uống Cà Phê



Edit:Anh
TRUYỆN CHỈ ĐĂNG TẢI Ở WATTPAD, NHỮNG NƠI KHÁC LÀ ĂN CẮP
_____________________
Tảo Tình không phải là cái người vừa làm ra vẻ vừa mắc bệnh công chúa.

Càng không có trái tim pha lê.

Hình thức ở chung của hai anh em vẫn luôn giống như kẻ thù.

Ai cũng chướng mắt ai.

Cái gì khó nghe nói đều đã nói qua, nghiêm trọng hơn cái này rất nhiều, nhưng duy nhất lần này, cô tức giận, ném xuống một câu “Ngày mai em dọn đi” rồi ngã xuống cửa, thậm chí còn không thèm tẩy trang mà cứ nằm đấy mà ngủ.

Triệu Nguyên Trình đi qua nơi đó.

Nhịn không được còn muốn châm chọc cô: “Đem cái mặt lè loạt đó của em tẩy sạch hết đi, dám cọ vào tường của anh, anh để em liếm sạch sẽ.”
Dứt lời.

Trên ván cửa một cái gối mạnh mẽ nện vào đầu.

Từ nhỏ đến lớn cô đã thích cáo trạng.

Nhà trẻ tố cáo Triệu Nguyên Trình ăn vụng điểm tâm của cô, tiểu học tố cáo Triệu Nguyên Trình trộm dùng cục tẩy thơm của chính mình, trung học lại tố cáo anh ta yêu sớm, chỉ cần là có thể để anh ta bị mắng.

Tảo Tình liền chưa từng nương tay.

*
Ngay cả hiện tại.

Triệu Nguyên Trình cũng không ít lần bị Tảo Tình hố.

Mới sáng sớm đã nhận được điện thoại quan tâm của mẹ già ở nhà, còn một cuộc nối tiếp một cuộc, anh tắt máy mới ngừng lại.

Đi ra phòng họp.

Tâm trạng vốn không tốt, ra cửa lại gặp được Lý Bình Xuyên hôm nay đến trễ, loại chuyện đến trễ này Triệu Nguyên Trình vẫn luôn không chịu đựng được.

Giọng điệu trở nên nặng nề hơn, “Lấy sản phẩm mới đến và viết một bản báo cáo về việc sử dụng chúng đưa lại đây.”
Lý Bình Xuyên là người có tính cách trầm lặng nhất, nhưng cũng là ôn nhu nhất trong số các trợ lý.

Cậu ta làm việc tỉ mĩ cẩn thận, có thể tới làm việc bên cạnh Triệu Nguyên Trình cũng không phải là chân chính ứng tuyển mà vào, mà là bởi vì bọn họ là những người bạn cùng trường, Lý Bình Xuyên là được giáo sư lúc trước của Triệu Nguyên Trình giới thiệu qua đây, giáo sư hiếm khi khen ngợi sinh viên khác vài câu ở trước mặt anh ta, nhưng chỉ vài câu kia, cũng chứa đựng không ít sự thưởng thức cùng yêu mến.

Ký ức của Triệu Nguyên Trình về cậu ta cũng không khắc sâu gì mấy.

Chỉ nhớ rõ cậu ta không thích kéo bè kéo cánh, đối đãi người khác, những người thích ám chỉ ba phải cũng luôn là cười nhạt có lệ rồi thôi.

Căn bản đào không ra chỗ sai.

Hôm nay vẫn là lần đầu cậu ta đến trễ.

Không có nguyên nhân.

Cậu ta cũng đặc biệt thành thật mà thừa nhận: “Đến có chút trễ, rất xin lỗi.”
Triệu Nguyên Trình không phải cái người tính tình tốt, nhưng duỗi tay không đánh mặt người cười, đối mặt với việc Lý Bình Xuyên chủ động nhận sai, anh ta vậy mà không có cách nào trừng phạt cậu ta.

Mở máy điện thoại, mẹ già lại gọi tới, anh ta bực bội mà xua xua tay, “Đi đi, lần sau không được đến trễ.”
Lý Bình Xuyên: “Vâng, đã biết.”
Cậu ta đặt văn kiện trên tay xuống rồi đi ra ngoài.

Cánh cửa văn phòng vừa đóng lại đã nghe thấy giọng nói Triệu Nguyên Trình trả lời điện thoại, khác với thái độ nghiêm túc trong công việc, ngược lại có vài phần cà lơ phất phơ, giọng điệu lười biếng kéo dài, “Mẹ có việc gì gấp mà gọi điện thoại liên tục vậy?”
“Ai lại chọc nó?”
“Con khi nào đuổi nó đi ra ngoài ở?”
“Ôi chao, đều là ăn cơm lớn lên, nó sao mà quý giá như vậy, ở kí túc xá còn có thể bị dị ứng sao?”
“Sao cùng bạn học không hợp, con thấy là nó khi dễ người ta thì có.”
“Được được được, xin lỗi nó, xin lỗi nó là được chứ gì.”
Nghe lén là chuyện không lỗi lạc gì.

Lý Bình Xuyên sẽ không làm.

Nhưng anh không thể khống chế được chân chính mình.

Nghe Triệu Nguyên Trình nói, đại khái là Tảo Tình cáu kỉnh muốn dọn ra ngoài, tính toán thời gian, cô hiện tại hẳn là năm 3 năm 4, ở nơi đây học tập, nhưng lại không muốn ở kí túc xá, cho nên ở nhờ nhà anh trai.

Lúc cao trung cô chính là hành xử khác người như vậy.

Tất cả mọi người phải ở kí túc xá, cô là người duy nhất được phép ở bên ngoài một mình trong trường, còn là người có phòng ở trong khu vực học.

Lần đầu tiên của bọn họ.

Đó là Lý Bình Xuyên đưa cô về nhà.

Trăng sáng ít sao, trăng và sao cùng tỏa ra ánh sáng mờ ảo nhưng hờ hững, rơi trên vầng trán của Tảo Tình, phản chiếu làn da trắng nõn thanh tú của cô, lúc đó cô chưa trang điểm, hết thảy đều là dáng vẻ tự nhiên nhất.

Thân ảnh của Lý Bình Xuyên hiện lên trong đôi đồng tử, đuôi mắt hơi hơi nhướng lên, vừa thuần khiết vừa dâm dục, cực kỳ sinh động, lôi kéo tay anh nói: “Muốn lên uống cà phê không?”
Lúc đó Lý Bình Xuyên không biết con gái mời chính mình đến nhà uống cà phê là có ý gì, ngây ngốc đi theo, sau đó lần đầu tiên của bọn họ bắt đầu..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.