Edit : Kim Ngọc
Tuy rằng trải nghiệm lần đầu đi học không giống như mình tưởng tượng cho lắm, nhưng Du Cẩn Lật vẫn hết sức vui vẻ. Sau khi về đến nhà, Kiều Mục Lam cùng Giang Chấn Đào đều quan tâm hỏi thăm một ít chuyện trong trường học, Du Cẩn Lật vui vẻ chia sẻ việc mình sinh hoạt ở trường như thế nào với hai người, giáo viên dạy cái gì, cậu học được các gì , các bạn học làm gì, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ cậu đều cùng hai vị gia trưởng chia sẻ hết .
Kiều Mục Lam cùng Giang Chấn Đào nhìn ra được, Du Cẩn Lật đối với việc học thật sự rất vui vẻ , nhìn thấy đứa nhỏ vui vẻ như vậy , bọn họ cũng vui lây.
Bất quá, hai người cũng có cùng nỗi lo lắng giống với Giang Mặc Thịnh, lo lắng Du Cẩn Lật ở trong một lớp hỗn loạn như vậy , không học được được điều tốt , trái lại có thể bị những bạn học kia dạy hư.
“Chấn Đào, ông xem một chút có thể hay không cho Tiểu Lật Tử chuyển sang lớp học khác ?”Kiều Mục Lam lo lắng nói.
“Tiểu Lật Tử có cấp bậc tinh thần thấp, nhập học lại muộn, nếu chuyển sang lớp khác nhất định sẽ không theo không kịp tiến độ chương trình học , tình huống đứa nhỏ như vậy nếu chuyển lớp, chỉ sợ sẽ bị những học sinh trong lớp bài xích cô lập , việc đó đối với đứa nhỏ không tốt ” Giang Chấn Đào so với Kiều Mục Lam suy nghĩ kỹ càng cẩn thận hơn .
“Vậy làm sao bây giờ? Chúng ta cho Tiểu Lật Tử đi học , hi vọng đứa nhỏ có thể trong trường sinh hoạt vui vẻ một chút, với lại Tiểu Lật Tử là đứa ham học hỏi, nhưng bạn học cùng giáo viên căn bản lại như vậy thì sẽ không học được cái gì , đứa làm sao có thể vui vẻ được chứ ?”Kiều Mục Lam giờ phút này cũng có chút tức giận giáo viên cùng học sinh lớp F.
Đã là giáo viên , lại không giúp cho học sinh giải đáp thắc, giáo viên như vậy còn giữ lại làm gì ? Kiều Mục Lam tức giận nghĩ đến.
“Không được, ngày mai em phải lên trường học một chuyến, cùng hiệu trưởng nói chuyện một chút .”Kiều Mục Lam kiên định nói, lần đầu tiên được trải nghiệm làm một vị phụ huynh vì hoàn cảnh trên trường của con mình mà lo lắng .
Lúc Giang Mặc Thịnh còn học ở trường quân đội đệ nhất , hoàn toàn không cần bà bận tâm chuyện gì , tự mình có thể sắp xếp ổn thõa , làm cho bà người mẹ này không có chút thành tựu nào , việc này cũng trở thành việc mà Kiều Mục Lam vẫn luôn tiếc nuối .
Hiện tại tốt rồi , giờ đã có Tiểu Lật Tử , dường như những tiếc nuối của bà đều được Tiểu Lật Tử bù đắp trở lại , điều ấy làm cho Kiều Mục Lam đối Du Cẩn Lật càng thêm yêu thích.
Đối với đề nghị của vợ , Giang Chấn Đào cũng không có ý kiến gì , bởi vì ông biết , vợ mình ngày mai không dùng thân phận là phu nhân nguyên soái để đi gặp hiệu trưởng, mà chỉ lấy tư cách là một phụ huynh của học sinh thôi .
“Mẹ,con việc quên nói với mẹ biết .”Du Cẩn Lật vốn là ở trong phòng luyện tập vẽ thẻ năng lượng mới , đột nhiên nghĩ đến chuyện mà giáo viên dặn, lập tức chạy xuống .
” Làm sao vậy , Tiểu Lật Tử ?”Kiều Mục Lam ôn nhu nhìn Du Cẩn Lật, cười hỏi.
“Mẹ, giáo viên nói con ngày mai bắt đầu ở lại trường học .” Du Cẩn Lật nghiêng đầu nhỏ nói rằng.
Cậu không hiểu tại sao không thể về nhà , nhất định phải ở trong trường học, nhưng giáo viên nói tất cả học sinh học ở đây đều phải ở trong trường học, lúc trước cũng như vậy , cũng có rất nhiều học sinh đều ở trong trường học.
Nội trú đối với Du Cẩn Lật là trải nghiệm mới , cho nên cậu tiếp thu việc ở lại trường rất nhanh .
Kiều Mục Lam cùng Giang Chấn Đào tuy rằng không nỡ để Tiểu Lật Tử trọ ở trường , nhưng cũng biết đây là quy định của trường quân đội đệ nhất, ngày hôm nay có thể cho đứa nhỏ về nhà, đã coi như được đặc cách rồi .
“Được rồi , đợi lát nữa mẹ giúp con thu xếp đồ đạc , ngày mai mẹ đưa con đến trường đi học có được không ?”Kiều Mục Lam cười nói.
( BẢN EDIT NÀY CHỈ ĐƯỢC ĐĂNG TRÊN truyenwk.com Doraemon309 )
Rốt cuộc cũng có thể trải nghiệm một lần đưa con đi học , hồi đứa con nhà mình còn đi học , đừng nói đại học, ngay cả là tiểu học bà đều chưa từng đưa đi một lần , điều này làm cho việc là một người mẹ như cảm thấy rất thất bại.
“Được ạ .”Dụ Cẩn Lật cười vô cùng vui vẻ, xem tâm trạng của mọi người đã trở nên tốt hơn rất nhiều .
Kiều Mục Lam không thể chờ đợi được nữa mang Du Cẩn Lật đi lên lầu sắp xếp hành lý để mai mang theo , sau đó lưu lại hai cha con Giang Mặc Thịnh cùng Giang Chấn Đào mắt to trừng mắt nhỏ, nhìn nhau không nói gì.
Sáng thứ hai đưa Du Cẩn Lật đi trường học, Giang Chấn Đào vốn cũng muốn đi cùng , không biết làm sao quân bộ có việc, ông chỉ có thể trước đi quân bộ, căn dặn Giang Mặc Thịnh lái xe đưa Kiều Mục Lam cùng Du Cẩn Lật đi trường học.
Trường quân đội đệ nhất là kiểu quản lý tập trung, không quan tâm nhà của học sinh gần trường bao nhiêu , dù có ở đối diện trường học, học sinh cũng phải trọ ở trường ,giáo viên cũng như vậy.
Hơn nữa, trường quân đội đệ nhất là đào tạo quân đội dữ trự cho Liên Bang , nhất định phải làm cho những đại thiếu gia đại tiểu thư được nuông chiều từ bé học được cách sinh hoạt tập thể, bằng không sau này đi quân đội, trở thành quân nhân, nếu vẫn còn giữ tính cách bốc đồng như vậy , chắc chắn sẽ tạo ra ảnh hưởng rất lớn cho quân đội.
Bất quá cuối tuần, trường quân đội đệ nhất sẽ cho nghỉ một ngày , ngày đó học sinh bọn họ có thể tự do hoạt động , cả việc muốn về nhà cũng có thể đi về.
Bởi vậy, học sinh bọn họ đối với việc trường học bắt buộc nội trú cũng không khó chấp nhận như vậy , đặc biệt đối với con một mà nói , ngược lại là trải nghiệm rất mới mẻ.
Du Cẩn Lật nghĩ đến việc sắp được trải nghiệm sinh hoạt mới cũng rất chờ mong , có thể nói, mọi điều trong trường học đối với cậu đều là lần đầu trải nghiệm, rất là mong chờ .
Bởi vì phải chuyển vào ký túc xá, buổi sáng hôm nay Du Cẩn Lật được cho phép ở lại ký túc xá sắp xếp đồ đạc để chuyển vào , không cần đi học, nhưng buổi chiều phải bắt đầu lên lớp.
“Tiểu Lật Tử con ở ký túc xá phòng nào thế ?”Kiều Mục Lam cười hỏi.”Giáo viên nói là khu chế tạo sư phòng 707 ạ .”Du Cẩn Lật thành thực trả lời.
Giang Mặc Thịnh đã từng tốt nghiệp trường quân đội đệ nhất , đối với phòng ngủ học sinh được bố trí ở đâu đương nhiên cũng biết rõ . Tuy rằng trường quân đội từng chuyên ngành đều được bố trí khu vực nhất định và mỗi lớp đều có khu nhà riêng để học , nhưng để cho học sinh ý thức được việc sinh hoạt tập thể , nên mỗi chuyên ngành đều tập trung cùng ký túc xá .
Bởi vì chuyên ngành chế tạo học sinh ít nhất , nên ký trúc xá chỉ chiếm có một khu , những chuyên ngành còn lại bao vây khu trung tâm , giống như bao bọc lại bảo vệ .
Giang Mặc Thịnh trực tiếp mang theo Kiều Mục Lam cùng Du Cẩn Lật đi tới khu ký túc xa của chế tạo sư.
Bởi vì tất cả học sinh căn bản đều ở trên lớp, nên bên trong ký túc rất út người , ba người trực tiếp lái xe đến dưới lầu khu ký túc xá.
Nhân viên quản lý ký túc xá thấy có người lái xe đến, không khỏi nhíu mày.
Ở trường quân đội đệ nhất, chỉ có khoảng thời gian học sinh mới nhập học một ngày thì gia đình mới được cho phép đi xe riêng vào trường, thời gian còn lại, không quản học sinh có thân phận gì chỉ có thể đi xe buýt của trường.
Bởi vậy lúc nhân viên quản lý ký túc xá nhìn thấy có xe riêng tiến vào, liền suy nghĩ rốt cuộc là tiểu thiếu gia nhà nào lại càn rỡ như thế , dám vi phạm quy định trường học, nhất định phải cho cậu ta một bài học mới được.
Kết quả, Giang Mặc Thịnh từ trong xe đi ra , nhân viên quản lý ký túc xá không biết mắt mình có phải bị gì hay không mà sinh ra ảo giác ,chứ sao anh lại có thể nhìn thấy Giang thiếu tướng xuất hiện dưới lầu ký túc xá cho được?
Nhân viên quản lý trợn mắt há hốc mồm dùng sức xoa xoa mắt, kết quả hình ảnh Giang thiếu tướng càng ngày càng rõ ràng, càng hướng về phía mình đi tới.
“Chúng tôi muốn tới phòng 707.”Giang Mặc Thịnh trực tiếp nói.
“Hả ? À, Vâng !.”Nhân viên quản lý ký túc xá vội vàng tìm chìa khóa phòng 707, cẩn thận đưa cho Giang Mặc biểu cảm vẫn là hết sức kích động.
Anh thế nhưng cùng anh hùng quốc dân nói chuyện, anh lại còn giúp Giang thiếu tướng lấy chìa khóa, tuy không có trực tiếp tiếp xúc, nhưng thông qua việc đưa một chiếc chìa khóa cũng coi như là gián tiếp tiếp xúc đi ? Thực sự là quá may mắn!
Nhân viên quản lý ký túc xá kích động nhìn chằm chằm vào Giang Mặc Thịnh, nhìn anh tự mình đem bao lớn bao nhỏ hành lý trong xe lấy ra, phía sau đi theo còn có người phụ nữ trung niên vô cùng cùng tao nhã và một thiếu niên đáng yêu , ba người cùng nhau vào ký túc xá .
Mãi đến khi bóng dáng của ba người khuất đi không thấy , nhân viên quản lý ký túc xá mới phản ứng được, vội vàng chạy tới nói rằng: “Thiếu tướng, những hành lý này tôi xách hộ ngài .”
“Không cần.”Giang Mặc Thịnh lãnh đạm nói.
“Cám ơn cậu , bất quá không phiền toái như vậy, mấy hành lý cũng không nhiều lắm ,để cho con ta xách lên là được rồi .”Kiều Mục Lam cười đối với nhân viên quản lý nói rằng.
Sau này bà không có ở đây, không cách nào chăm sóc Tiểu Lật Tử được , đến lúc đó hi vọng nhân viên quản lý ký túc xá có thể hỗ trợ chiếu cố một chút.
Nhân viên quản lý ký túc xá bị lời nói cảm ơn của Kiều Mục Lam làm cho hoa mắt , khi định thần lại , mọi người cũng đã lên lầu.
Khu ký túc xá của chế tạo sư cũng không cao lắm , tổng cộng cũng chỉ có bảy tầng, tất cả các khu ký túc xá chung quanh đều cao cả mấy chục tầng, giống như đứa nhỏ bị khi dễ vô cùng đáng thương.
Nhưng địa vị của ký túc xá lại cao nhất.
Bởi vì chế tạo sư ít ỏi, cũng không thể không cho họ một chút đặc quyền , muốn có cơ hội ở phòng riêng , cho nên học viện mới đem khu nhà xây thấp như vậy, vừa vặn đủ để học sinh chuyên ngành chế tạo sư sử dụng.
Tất cả học sinh lớp F đều bị sắp xếp ở tầng cao nhất lầu bảy.
Kiều Mục Lam sau khi đến lầu bảy, nhìn đến cảnh vật nơi này, chân mày không khỏi nhíu lại.
” Hoàn cảnh sống ở đây kém quá đi?” Kiều Mục Lam đối với ký túc xá tầng cao nhất rất là bất mãn , bên ngoài hành lang vẫn còn có những bịch rác chưa có người đi vứt .
Ba người cuối cùng cũng tìm được phòng 707 , cắm chìa khóa vào , mở cửa phòng ra , hoàn cảnh bên trong làm Kiều Mục Lam càng thêm bất mãn.
Quần áo giày dép chỗ nào cũng có , trên mặt sàn còn có vết bẩn , xem những học sinh ở đây không có ý thức vệ sinh cho lắm .
Hơn nữa , đây là chỗ sinh hoạt tập thể ,những học sinh này thật không biết ý tứ gì .
Ký túc xá trường quân đội đều được thiết kế giống nhau , đi vào bên trong là phòng khách , ba người sẽ dùng chung, sau đó hai bên phân bố ba phòng ngủ, mỗi người được sắp xếp một phòng ngủ riêng .
Kiều Mục Lam tuy đối hoàn cảnh nơi này không hài lòng , nhưng cũng biết không thể đi tìm hiệu trưởng giúp đứa nhỏ nhà mình đổi được , dù sao bên trong trường quân đội, học sinh không thể sử dụng đặc quyền .
Kiều Mục Lam thở dài não nề , có chút hối hận vì không dẫn theo một một người hầu để giúp quét dọn nhà vệ sinh một chút .
Cuối cùng, ba người chỉ có thể t
ự mình động thủ , dắt Du Cẩn Lật sắp vào phòng vệ sinh quét dọn đi ra , sau đó Kiều Mục Lam chỉ huy Giang Mặc Thịnh đem như những thứ cần thiết để vào .
Bây giờ nhìn lại, toàn bộ phòng 707 đại khái là phòng của Du Cẩn Lật là sạch sẽ và bóng loáng nhất .
“Tiểu Lật Tử , khi nào bạn cùng phòng con trở về , hãy nói những bạn ấy dọn dẹp lại phòng khách nhé , nếu như mấy bạn không nghe, con liền nói cho A Thịnh, để A Thịnh giáo huấn lại mấy học sinh đó .”Kiều Thủ Lam dặn dò Du Cẩn Lật, không quản người khác thế nào, đều không được ăn hϊếp đứa nhỏ nhà mình .
Đứa nhỏ nhà bà tới để đi học , không phải đến chịu tội, ngay cả phòng vệ sinh cũng không có ý thức sạch sẽ , bà thật sự lo lắng Tiểu Lật Tử có thể hay không sẽ bị dạy hư .
“Tiểu Lật Tử , chúng ta không được giống như bạn học mà ném rác bừa bãi , luôn là người tuân thủ quy định , thích nghi với hoàn cảnh sống hiện tại , ngoan ngoãn ở đây học tập tốt , chờ đến cuối tuần , mẹ sẽ tới đến con nhé .”Kiều Mục Lam không yên lòng liền dặn dò một lần.
“Vâng, con biết rồi mẹ .”Du Cẩn Lật cười đối Kiều Mục Lam nói rằng, sau đó nhìn xem Giang Mặc Thịnh đứng bên cạnh , nghĩ đến anh chút nữa cũng sẽ rời đi , bọn họ sẽ không gặp nhau một tuần lễ, đột nhiên có chút không nỡ.
“A Thịnh cũng phải đi sao?” Du Cẩn Lật nhấp nháy đôi mắt to tòn , có chút vô cùng đáng thương hỏi. Giang Mặc Thịnh duỗi tay sờ sờ tóc cậu , cười nói: “Không đi, ở đây với Tiểu Lật Tử .”
“Có thật không?”Du Cẩn Lật kinh hỉ hỏi.
Mặc dù đối với việc đi học rất vui vẻ , như một quãng thời gian không gặp được người nhà , xung quanh toàn người xa lạ đối với cậu mà nói vẫn có chút bất an.
Bây giờ nghe thấy đùi vàng lớn không đi mà ở lại với mình, Du Cẩn Lật quả thực vui vẻ vô cùng \ (≧ ▽ ≦) /
“Tiểu Lật Tử sau này xảy ra chuyện gì , hãy tìm A Thịnh, nếu có người dám bắt nạt con , liền để A Thịnh giúp con đánh trả lại .”Kiều Mục Lam nói rằng, không có chút cảm giác là đang chiều hư đứa nhỏ cả .
Nhưng , đứa nhỏ ngoan ngoãn chiều một chút cũng không sao, Kiều Mục Lam vẫn luôn kiên định cho rằng , đứa nhỏ nhà bà là ngoan ngoãn nhất thế giới