Thiếu Tướng Không Nghĩ Gả

Chương 15



Tinh hạm tới gần căn cứ quân đoàn Hổ gầm, còn chưa kịp ngừng lại, người truyền tin của hoàng đế bệ hạ đã nhanh chóng bước tới.

Có thể là Diệp Hoài Tây thật dễ nói chuyện đồng ý phối hợp, ngắn ngủi vài ngày không gặp hiện tại có nguyên do đến Tắc Bá Thản, khí sắc của hoàng đế bệ hạ hồng nhuận, trạng thái tinh thần rất tốt, so với trước kia có vẻ tốt hơn rất nhiều.

“Hoài Tây, cậu trước đến phủ tổng thống một chuyến.”

Hoàng đế bệ hạ nóng lòng muốn gặp hắn hiểu được, không tiếc hỏi han tin tức cho người đến trước căn cứ của hắn chờ, trời biết hoàng đế bệ hạ vì cuộc gặp này, mà nhìn chằm chằm thông tấn khí bao lâu. Nghĩ vậy quỷ dị ở trong lòng Diệp Hoài Tây càng làn ra dày đặc, hoàng đế bệ hạ vô cùng lo lắng muốn gặp hắn, rốt cuộc vì chuyện gì?

“Vâng.”

Sau khi Diệp Hoài Tây đồng ý, bệ hạ còn lo lắng dặn dò một chút, có việc gì đều phải tới phủ tổng thống trước. Mới yên tâm cắt đứt thông tin.

Thu hồi thông tấn khí Diệp Hoài Tây có chút đăm chiêu, quay đầu nhìn La Thụy ở bên cạnh đang tỉ mỉ sửa sang văn kiện, hắn hỏi: “Gần đây Tắc Bá Than có xảy ra chuyện gì lớn không? Có liên quan đến tôi. Bỏ qua hai chuyện mà cậu đã nói kia đi.”

Bỗng nhiên bị điểm danh La Thụy sửng sốt một chút, chỉ ngây ngốc suy nghĩ một hồi lâu, mới hiểu được ý tứ của hắn. Tinh thần nhất thời phấn chấn lên, hắn nháy mắt nửa ngày, mới ha ha cười nói: “Bỗng nhiên hứng thú với mị lực của bản thân? Ngài hỏi tôi là hỏi đúng người rồi. Chuyện đại hoàng tử cùng thiếu gia Tạp Nạp Nhĩ gia muốn xứng đôi cùng ngài, không biết bị ai tung lên trên mạng, hiện tại trên mạng đang chửi ầm lên, đều nói chính phủ bất công. Đều là công dân liên bang, vì sao chỉ có đại hoàng tử cùng thiếu gia Tạp Nạp Nhĩ gia mới xứng đôi với ngài, bọn họ không được?”

Nghe xong La Thụy ba xạo, nghi hoặc lượn lờ ở trong lòng Diệp Hoài Tây được đẩy ra một phần. Chẳng lẽ đây mới là nguyên nhân hoàng đệ bệ hạ gấp rút muốn gặp hắn? Không, nếu chỉ như vậy, bệ hạ có thể nói ở trong thông tấn khí, hoàn toàn không cần phải chờ gặp mặt mới bàn bạc được. Còn có chuyện gì.

Diệp Hoài Tây nhìn về phía lá cớ Hồ gầm gần trong gang tấc, chìm vào trong trầm tư một lúc.

Xung quanh tinh cầu có ba đại quân đoàn đóng quân, rất là náo nhiệt, người đến người đi như nước. Cao ốc chính phủ liên bang làm việc nằm trên trung tâm phố xá xầm uất, trang nghiêm túc mục làm cho người ta phải lùi bước. Phía sau trăm mét của tòa cao ốc văn phòng này, chính là nơi cuối cùng mà xe huyền phù của Diệp Hoài Tây muốn đến- phủ tổng thống.

Diệp Hoài Tây không tính là khách quen của phủ tổng thống, trước kia một năm mười hai tháng, hắn có thể một lần cũng không tới. Mà hai năm này đã tốt lên rất nhiều, mười hai tháng, hắn có thể đến hai ba lượt, chủ yếu cũng vì hòa bình của trong ngoài hệ ngân hà, nếu không hắn sẽ không có nơi dụng võ.

Hộ vệ hai bên cửa thấy Diệp Hoài Tây, phản xạ có điều kiện cúi chào. Những người làm việc trong chính phủ thậm chí trong phủ Tổng thống đa phần đều xuất từ quân đoàn Long ngâm. Nếu nói quân đoàn Hổ gầm là một thanh đao nhọn im hơi lặng tiếng, vậy quân đoàn Long ngâm giống như một tấm chắn lì lợm, chính là cái loại có thể tự phục hồi thương tổn. Quân đoàn Hổ gầm theo Diệp Hoài Tây nam chinh bắc chiến, mà quân đoàn Long ngâm thì lại luôn ở một chỗ, chịu trách nhiệm bảo hộ ở phía sau, nhưng đây không có nghĩa là quân đoàn Long ngâm của Diệp Hoài Tây sẽ bị giảm bớt uy lực.

Diệp Hoài Tây được hộ vệ dẫn đường đi tới thẳng nơi làm việc của hoàng đế bệ hạ. Hôm này cũng không biết bệ hạ bị làm sao, thế nhưng lại đem toàn bộ công việc chuyển ra ngoài hoa viên, nơi này không đủ bí mật, mà hệ thống an toàn cũng không được như bên trong, nhiều lắm chỉ được khung cảnh đẹp mà thôi. Diệp Hoài Tây một bên phun tào một bên tiến vào hoa viên, còn chưa đi được hai bước, quả nhiên nhìn thấy hoàng đế bệ hạ trong phòng thủy tinh.

Hắn thấy bệ hạ đồng thời bệ hạ cũng có cảm giác quay đầu lại nhìn hắn, hai người cách mấy chục thước đối diện nhau. Khi đối mặt với màn hình ba chiều, Diệp Hoài Tây chỉ cảm thấy Cố Tử Khung có chút giống bệ hạ, nhưng sau khi chân chính gặp bệ hạ, hắn mới giật mình ý thức được, Cố Tử Khung không phải có chút giống, ngoại trừ đôi mắt thâm thúy, những bộ phận khác đều cực kỳ giống vị hoàng đế bệ hạ có tính cách đa nghi này.

“Hoài Tây đến đây.” Bệ hạ không nhúc nhích, chờ Diệp Hoài Tây từng bước bước vào phòng thủy tinh, mới mang theo vài phần tươi cười mở miệng nói.

Diệp Hoài Tây nhìn thoáng qua hộ vệ ở hai bên phòng thủy tinh, bước vài bước đến trước mặt bệ hạ, kính cẩn lễ phép làm xong đại lễ, đi lên trước lĩnh tội: “Thỉnh ngài trách phạt, tôi không thể đem nhị hoàng tử trở về, là tôi làm việc bất lợi.”

“Việc này không phải đã nói rồi sao?” bệ hạ không thèm để ý khoát tay, chỉ vào ghế đối diện nói: “Ngồi xuống, tôi có lời muốn nói cùng cậu.”

Diệp Hoài Tây thuận theo ngồi xuống, thắt lưng thẳng tắp, vẻ mặt lại càng lạnh lùng, giống như một khối băng thành tinh. Thần thái này làm cho trong lòng hoàng dế bệ hạ không rõ là tư vị gì, tiểu tử này làm sao lại một chút cũng không biết nịnh bợ? Nhưng nghĩ lại, nếu biết nịnh bợ, hắn sẽ không còn là Diệp Hoài Tây niên thiếu đã thành danh.

“Cậu nhìn những thứ này trước.” Bệ hạ nói xong đưa văn kiện đến trước mặt Diệp Hoài Tây, ý bảo hắn nhìn xem.

Diệp Hoài Tây trước khi xem văn kiện nhìn vẻ mặt của bệ hạ, thấy trên mặt hắn không có hờn giận gì, còn có vài phần ý cười, đuôi lông mày hắn khẽ nhúc nhích, cúi đầu nhìn văn kiện, văn kiện có chút dày, bên trên có thống kê mô tả địa phương bên dưới còn có đóng dấu. Đây cũng thật khó xứ cho người ta. Hiện giờ tin tức hóa phát triển quá tốt, khiến cho người ta càng có xu hướng chia sẻ ở trên võng quang, đóng dấu đã trở thành vấn đề khó khăn, không biết bệ hạ sẽ làm sao bây giờ.

Lật xem vài tờ, Diệp Hoài Tây cuối cùng cũng hiểu được vì sao bệ hạ lại vui vẻ như vậy. Bởi vì trên văn kiện này bày tỏ, công dân muốn tiến hành kết duyên công bằng, tìm ra người thích hợp làm bầu bạn với hắn.

Liên bang đặt ra cục quản lý dân cư không phải chỉ để bài trí, nhóm người này không phải chỉ lấy tiền lương không ăn cơm người sống tạm bợ qua ngày. Bọn họ thật sự có làm việc, phục vụ cho công dân đi đến nơi về đến chốn. Hễ là những người đồng ý đến chỗ bọn họ đăng kí danh sách, không quá nửa năm, hệ thống sẽ vì bọn họ chọn ra bầu bạn thích hợp, hai người sẽ được cục quản lý sắp xếp gặp mặt nói chuyện với nhau, cơ bản mười trên mười là đã định rồi. Đây cũng là nguyên do chính phủ nguyện ý chi ra một số tiền kếch xù để đặt mua máy tính.

Chuyện Cố Thiên Lung cùng Bá Ni Tạp Nạp Nhĩ tranh đấu Diệp Hoài Tây bị  người ta truyền ra ngoài, lần này liền thức tỉnh công dân liên bang. Bọn họ làm sao lại quên, vị thiếu tướng liên bang trẻ tuổi kia sắp đến tuổi cưỡng chế kết hôn. Nói là quên mất Diệp Hoài Tây bởi vì người ta xem hắn như thần, người muốn kết hôn với hắn nhiều không kể xiết, nhưng lại ngại uy danh của chiến thần, còn có danh hiệu thiếu tướng cao cao tại thượng kia, không ai dám để lộ ra, sợ sẽ bị quần chúng chế giễu.

Hiện giờ đã có người đi đầu, những người nhớ thương Diệp Hoài Tây làm sao buông tha cơ hội này, liền chạy tới đục nước béo cò, châm ngòi thổi lửa, trên võng quang huyết vũ tinh phong, đều công khai lên án chính phủ, giận dữ hỏi Diệp Hoài Tây khi nào thì mới có trong danh sách đăng kí.

Mọi chuyện ầm ĩ đến nông nỗi này, hoàng đế bệ hạ mừng rỡ ra mặt, còn muốn quấy cho nước càng đục thêm, vì thế bệ hạ muốn xem náo nhiệt không chê chuyện lớn ám chỉ hỏi: “Hoài Tây, tôi thấy nhị hoàng tử không khiến cho người khác bớt lo cưới cũng rất tốt?”

Diệp Hoài Tây nhẹ nhàng buông văn kiện, vẻ mặt có vài phần nghi hoặc nhìn về phía bệ hạ, dường như không hiểu được ý tứ ở trong đó.

Hoàng đế bệ hạ bí hiểm cười, nhẹ giọng nhỏ nhẹ nói: “Ý tứ của tôi là, Tử Khung cùng cậu sẽ thực thích hợp.”

Vẻ mặt Diệp Hoài Tây không thay đổi, trong lòng rất là cổ quái, ý tứ của bệ hạ là muốn hắn cùng Cố Tử Khung kết hôn? Là muốn thử lòng hắn hay chỉ là vô tình? Trong nhất thời Diệp Hoài Tây cũng không xác định được, tâm tư của hoàng đế bệ hạ làm cho người ta vĩnh viễn không thể đoán được.

“Cậu không cần khẩn trương, tôi chỉ là muốn hỏi một chút, cậu nếu không thích, coi như tôi chưa nói gì.”

Diệp Hoài Tây trầm tư một lát, nhớ lại ngày đó cùng Cố Tử Khung tiếp xúc, thanh âm lạnh lùng nói: “Bệ hạ đừng nói giỡn, hai alpha cùng một chỗ không có tương lai.”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình

Diệp Hoài Tây: “Hai alpha cùng một chỗ không có tương lai.”

Cố Tử Khung: “Đến, lặp lại lần nữa, hai alpha cái gì…. Cùng một chỗ?”

Diệp Hoài Tây: “….. Cút.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.