Thiều Quang Đến Chậm

Chương 86: - Chương 90



Chương 86: Đi nhầm
Editor: Ha Ni Kên
Trời vẫn mưa nặng hạt như vậy. Trên đường vốn lát đá xanh, nhưng vì trên đường nhiều vũng nước nên xe ngựa lăn bánh cũng khó khăn. May rằng Lê phủ nằm ngay gần phố Tây, chẳng bao lâu sau đã đến nơi.
Cửa Lê phủ đóng chặt, người canh cửa không có việc gì để làm dựa cửa cắn hạt dưa; nghe thấy tiếng gõ cửa thì bất mãn đứng dậy, phủi mộng đi ra mở he hé cánh cửa.
“Ai vậy?”
Phu xe trầm giọng hỏi: “Xin hỏi đây có phải là Lê phủ không?”
“Đúng rồi.” Người canh cửa thấy chất lượng quần áo trên người phu xe cũng không tồi, nhìn là biết phu xe nhà giàu, giọng điệu lập tức trở nên khách khí.
Phu xe vừa nghe là đã đến đúng chỗ, cười nói: “Vậy làm phiền vị huynh đệ đây vào thông báo cho chủ nhân quý phủ một tiếng, Lý thần y ghé thăm.”
“Lý thần y?” Người canh cửa rướn người nhìn xe ngựa dừng trước cửa phủ, vội vàng gật đầu: “Vậy xin chờ một chút, ta đi thông báo ngay đây.”
Hương Quân Khương lão phu nhân đang tựa vào ghế, Đổng ma ma thông thạo y thuật đang xoa bóp mắt cho bà.
Đồng ma ma yên lặng xoa bóp, Khương lão phu nhân thờ dài: “Đôi mắt này của ta càng ngày càng chẳng ra sao, may mà có ngươi mới thư giãn được một hai.”
Đổng ma ma nhỏ nhẹ trấn an: “Lão nô thấy toa thuốc mấy ngày trước ngự y kê cho lão phu nhân cũng không tệ lắm.”
Khương lão phu nhân lắc đầu: “Cũng chỉ thế thôi. Mắt phải của ta không còn thấy cái gì nữa rồi, bây giờ nhìn bằng mắt trái. Đợi đến lúc mắt trái mù nốt, cuộc đời này cũng chẳng còn gì hay.”
“Hương Quân đừng nghĩ như vậy, mắt trái của ngài không làm sao cả.”
Khương lão phu nhân nhìn Đổng ma ma, cười: “Không cần ngươi dỗ ta. Mắt ta ta tự biết. Dùng thuốc ngự y mới kê, cùng lắm chỉ làm mắt trái hỏng chậm một chút. Chỉ sợ chả được một hai năm là hết tác dụng.”
Đổng ma ma trầm mặc.
Một lúc lâu sau, Khương lão phu nhân trở mình, miễn cưỡng hỏi: “Làm sao, không nói tiếp đi?”
Đổng ma ma trầm ngâm một lúc rồi nói : “Thật ra thì –”
“Thật ra thì làm sao?” Khương lão phu nhân hơi buồn ngủ, hai mắt nhắm lại, hỏi.
“Thật ra lão nô từng nghe sư phụ nói rằng, có cách chữa bệnh mắt của Hương Quân.”
Khương lão phu nhân mở bừng mắt, ngồi dậy. Con mắt trái còn lại sáng hừng hực như lửa đốt, nhìn chằm chằm Đổng ma ma: “Cách nào?”
“Sư phụ từng nói tằng, nếu dùng phương pháp châm cứu loại bệnh thì có thể trị được.”
“Phương pháp châm cứu loại bệnh?”
“Tức là dùng thuật châm cứu để loại bệnh mờ mắt, thị lực sẽ được khôi phục.” Đổng ma ma giải thích.
“Có phương pháp như vậy sao ngươi không nói sớm?” Khương lão phu nhân nghe thấy phải dùng châm cứu đâm vào mắt, trong lòng cũng hơi sợ sợ. Nhưng cám dỗ rằng có thể khỏi hẳn bệnh lại làm lòng bà ngứa ngáy.
Đổng ma ma vội nói: “Không phải lão nô cố tình giấu diếm. Tất cả là vì sư phụ nói rằng, phương pháp châm cứu loại bệnh này đã thất truyền từ lâu. Trên đời giờ chỉ còn đúng một người nắm giữ phương pháp này.”
“Là ai?”
“Chính là Lý thần y hành tung khó đoán. Lão nô biết tin vị thần y kia đã đến kinh thành, mới nghĩ đến việc nói cho ngài. Nếu có thể mời vị thần y kia chữa trị giúp ngài, bệnh mắt của Hương Quân nhất định sẽ khỏi hẳn.”
Khương lão phu nhân híp mắt lại.
Bà cũng đã thăm dò tình hình, vị thần y kia ở phủ Duệ Vương, muốn mời cũng không phải chuyện dễ.
Đúng lúc này có nha hoàn đi vào bẩm báo: “Bẩm Hương Quân, có khách tới thăm.”
“Ai? Khách nam hay khách nữ?” Lúc này Khương lão phu nhân có chút kích động trong lòng, biết tin có khách cảm thấy hơi vô vị.
Bà cũng chưa nhận được bái thiếp của ai. Nếu là khách nữ thì là kẻ không hiểu lễ nghĩa. Nếu là khách nữ thì hôm nay nhi tử đã đến nha môn, lão thái gia vừa mới về quê chưa về. Trời mưa như thế này, bà cũng lười gặp người khác.
“Nghe nói là Lý thần y tới thăm ạ.”
“Ai cơ?”
Khương lão phu nhân trước giờ vẫn tự cảm thấy bản thân trầm ổn đột ngột giọng cao vun vút, khiến nha hoàn truyền lời sợ hết hồn, lắp bắp: “Lý, Lý thần y –”
Khương lão phu nhân bước xuống ghế tựa, vọt ra ngoài: “Nhanh chóng chuẩn bị trà bánh hoa quả. Thông báo cho phòng bếp, trưa nay chuẩn bị tiệc nhất đẳng!”
Khương lão phu nhân hối hả ra khỏi phòng, nhanh chóng bước qua hành lang chính viện.
Cơn mưa đầu hè làm thời tiết se lạnh, mưa hắt vào người khiến bà rùng mình.
Đại nha hoàn phụ trách sinh hoạt bình thường vội vã đuổi theo, phủ thêm áo choàng cho Khương lão phu nhân: “Lão phu nhân cẩn thận kẻo lạnh.”
Nàng nhìn dáng vẻ Khương lão phu nhân muốn nhắc chủ tử rằng quần áo hiện tại không phù hợp để tiếp đãi khách đến. Nhưng thấy bộ dạng vội vội vàng vàng này, nàng lại nuốt hết lời định nói xuống.
“Thần y đâu?” Khương lão phu nhân chạy một mạch tới cửa, hỏi tên canh cổng.
“Ở trên xe ngựa đậu ngoài kia ạ.”
“Vô liêm sỉ, sao không mời khách vào nhà!” Khương lão phu nhân sầm mặt, sai phó: “Mau mở cửa chính!”
Mở cửa chính?
Tên canh cổng ngẩn người.
Bình thường hiếm khi nào mở cửa chính, tại sao hôm nay lại muốn mở cửa chính đón khách? Vị thần y kia tôn quý đến thế sao?
Tên canh cổng buồn bực trong lòng nhưng cũng không dám lề mề, nhanh chóng mở cửa.
Cửa mở két một tiếng, Khương lão phu nhân bước ra, đi vội mấy bước, cao giọng nói: “Không biết là thần y ghé hàn xá chơi, không biết đường tiếp đón từ xa. Xin thần y chớ trách.”
Đại nha hoàn vội vã đi theo sau bà giơ cao cái ô.
Màn xe ngựa được vén lên, một người thị vệ vóc dáng cao lớn đi xuống trước rồi đưa tay vào bên trong. Ông lão bên trong bỏ qua, tự nhảy xuống xe ngựa.
Lý thần y đứng vững lại rồi mới nhìn cổng Lê phủ. Mắt lia sang Khương lão phu nhân, híp lại.
Thật kỳ quái, hình như không giống lão thái bà lần trước gặp qua.
Lý thần y càng nhìn càng thấy khác. Nhưng dù sao cũng mới chỉ gặp một lần, mà cũng lâu rồi nên cũng không dám chắc, bèn hỏi lại: “Đây là Lê phủ hửm?”
Khương lão phu nhân ngẩn người, khách khí cười cười: “Chính là hàn xá. Bên ngoài trời mưa, mời thần y mau mau vào.”
“Chỗ thì có vẻ giống nhưng sao chủ nhân lại có vẻ khác? Lão phu nhớ lão thái thái hôm đấy gặp trông thuận mắt hơn cơ mà?” Lý thần y lẩm bẩm.
Giọng lão rì rầm nhỏ nhỏ, lại có bị tiếng mưa át. Nhưng từ khi mắc bệnh về mắt, thính lực của Khương lão phu nhân tốt lên lạ thường, nghe rõ từng chữ lão thì thầm trong miệng, gương mặt giận tái run bần bật.
“Không đúng, người lão phu thấy hôm trước không phải ngươi. Lão phu nhân kia không bị bệnh mắt!” Cuối cùng Lý thần y vận dụng kiến thức chuyên môn để đưa ra kết luận.
Khương lão phu nhân nghe xong là hiểu ngay mọi chuyện, nhẫn nhịn lung túng giải thích: “Thần y không biết rồi, Lê gia chúng ta có hai phủ Đông Tây. Lần trước có thể ngài đã đến Tây phủ, chỉ cách Đông phủ một con hẻm –”
Khương lão phu nhân còn chưa nói hết Lý thần y đã nhún người nhảy lên xe ngựa, còn không quên lườm Thiệu Minh Uyên mặc quần áo thị vệ một cái: “Hóa ra là đi nhầm chỗ. Phu xe thật là ngu dốt, còn không nhanh lên!”
Nói đến đây Lý thần y còn bồi hồi thêm một câu: “May mà chỉ cách một con hẻm đấy!”
Xe ngựa không chần chừ nhanh chóng đi mất, để lại Khương lão phu nhân tâm tình tồi tệ run run chết lặng dưới màn mưa.
Chương 87: Gặp nhau
Edit & Beta: Ha Ni Kên
Lý thần y đã yên vị trên xe ngựa mà lòng vẫn không vui, miệng không ngừng chì chiết Thiệu Minh Uyên: “Rốt cục thì tiểu tử như người làm được việc gì nên hồn cơ chứ. Đến nhầm chỗ mà cũng không biết mở mồm ra nói câu nào à?”
Thiệu Minh Uyên vô tội bị mắng oan giải thích rành mạch: “Tại hạ cũng không thông thạo chỗ này lắm.”
Đâu chỉ là phố Tây, kể cả nơi chàng thường xuyên đi đến thuở nhỏ giờ đây cũng rất đỗi xa lạ với chàng.
Hồi còn bé chàng cũng rất lông bông, cùng mấy người bạn thân cưỡi ngựa ca hát, giống như các vị công tử khác trong kinh thành. Chẳng qua đến năm chàng mười bốn tuổi, phụ thân đóng quân phương Bắc gặp bệnh, cả gia tộc hỗn loạn rối ren. Khi ấy chàng đã vì cha khoác lên áo giáp, kiên quyết rời khỏi kinh đô hoa hoa lệ lệ.
Trước khi đi, mấy cậu thiếu niên sắp lớn đã quyết định tổ chức tiệc tiễn chàng ở lầu Xuân Phong.
Khi ấy các chàng còn quá nhỏ, trưởng bối trong nhà không hề cho phép uống rượu. Thế mà hôm ấy ai nấy đều uống say bí tỉ trong lầu Xuân Phong. Tên nhóc Dương Nhị thậm chí còn ôm chặt đùi chàng, khóc lóc đòi đi theo chàng đến phương Bắc. Rốt cục chàng không chịu nổi thứ vướng víu trên chân, trực tiếp đánh ngất Dương Nhị.
Trước khi rời đi, chàng chỉ định thay cha trong tình hình nguy cấp, bảo vệ một nhà lớn bé. Thế nhưng khi đến phương Bắc, tận mắt nhìn thấy những kẻ Bắc Tề vô nhân tính gieo họa cho dân chúng Đại Lương, tên chàng bắn ra cũng không thể nào thu lại được nữa.
Đám giặc ấy, mùa đông thiếu lương thực sẽ sẵn sàng ướp thịt dân chúng Đại Lương thành đồ ăn nhấm nháp, thay nhau vũ nhục nữ tử Đại Lương sau đó nướng chính các nàng trên lửa nhắm cùng rượu mạnh đê tiện cười vang.
Chỉ cần nghĩ đến những chuyện này, kinh thành sầm uất an vui trong ký ức của chàng về thuở thiếu thời dần dần phai đi thành một giấc mộng mờ nhạt.
Đối với chàng mà nói, câu “Chưa diệt hết giặc sao dám về nhà” không phải là lời một nói hào hùng to tác, chỉ đơn giản là lựa chọn duy nhất của bậc nam nhi trái tim hướng về nước nhà.
Hai người mới qua lại vài câu, xe ngựa đã dừng lại, phu xe ở bên ngoài báo: “Bẩm thần y, đã tới nơi.”
Lý thần y không động đậy, vén màn cửa hỏi tên xe phu vừa nhảy xuống xe ngựa hỏi: “Lần này không sai chứ?”
“Không đâu, chắc chắn là không. Tiểu nhân vừa chạy đi hỏi người gác cổng, đây chắc chắn là Tây phủ Lê gia.” Phu xe hổn hển đáp.
“Vậy còn được. Lần này mà còn sai là lão phu cho một liều thuốc chuột độc chết ngươi!”
Trong Thanh Tùng đường, Đại cô nương Lê Kiểu đang bồi Đặng lão phu nhân cười nói vui đùa.
Trong số bốn vị cô nương Tây phủ, Đặng lão phu nhân thương nhất là Lê Kiểu mất mẹ từ nhỏ. Được nuôi nấng dưới gối Đặng lão phu nhân nhiều năm, tất nhiên vị trí của Lê Kiểu trong lòng Đặng lão phu nhân cũng khác . Lúc này, lão thái thái bị Đại tôn nữ chọc cười không ngừng.
“Lão phu nhân, người gác cổng báo rằng có Lý thần y tới thăm.” Đại nha hoàn Thanh Quân bẩm báo.
“Lý thần y?” Đặng lão phu nhân hơi bất ngờ, “Có nhầm không? Đúng là Lý thần y chứ?”
“Không sai đâu ạ, nô tỳ đã hỏi kỹ bà tử truyền lời rồi.”
Thanh Quân trước giờ luôn cẩn thận, Đặng lão phu nhân cũng không hỏi thêm, vỗ vỗ bàn tay Lê Kiểu: “Kiểu Nhi, cháu ở đây chơi chớ có ra ngoài.”
Tuy xét về tuổi tác, cô nương trẻ tuổi không cần tránh hiềm nghi với Lý thần y. Nhưng đây là lần đầu tiên Lý thần y tới, cũng không biết tính tình vị Lý thần y này như thế nào, Đặng lão phu nhân cẩn thận dặn dò tôn nữ tránh đi một chút.
“Vâng ạ.” Lê Kiểu nhu thuận gật đầu.
Đặng lão phu nhân để Thanh Quân đỡ, tự mình ra tận đại môn.
Lý thần y vừa thấy Đặng lão phu nhân đã gật gù: “Lần này đúng rồi.”
Đặng lão phu nhân ra cửa đón khách tỏ vẻ không hiểu, lão cũng chẳng giải thích thêm, nói luôn ý đồ bản thân: “Hôm nay lão phu tới là muốn thăm nghĩa tôn nữ.”
“Vậy mời thần y vào trong phòng trước.”
Lý thần y gật đầu, bước vào.
Thiệu Minh Uyên đáp ứng bảo vệ an toàn của Lý thần y cũng không dám lười biếng, lẳng lặng theo sau.
Đặng lão phu nhân nhìn Thiệu Minh Uyên một lượt, mơ hồ cảm thấy người thị vệ này có chút kỳ lạ, nhưng cũng không muốn biết thêm, cùng Lý thần y đi về Thanh Tùng đường.
Hai người ngồi xuống chính đường, Thanh Quân lập tức bưng lên hai tách trà nóng.
“Không ngờ nghiệp chướng kia vẫn có thể được thần y nhớ tới, lão thân quả thực lấy làm ngại ngùng.”
Lý thần y trước giờ không thích những lời khách sáo như vậy, khoát tay nói: “Lão phu nhân cũng không cần nói mấy lời khách khí này. Nghĩa tôn nữ của lão phu đang ở đâu, mời gọi nó ra cho lão phu gặp một lần đi.”
Đặng lão phu nhân cười nói: “Nói ra cũng thật đúng lúc, mấy hôm nay trời mưa nên đám nha đầu không phải đến lớp nữ học. Xin thần y chờ một lát, lão thân sai người gọi Tam nha đầu đến.”
Nói xong Đặng lão phu nhân phân phó Thanh Quân: “Đến Nhã Hòa Uyển mời Tam cô nương đến.”
“Dạ.” Thanh Quân lui ra ngoài.
Lê Kiểu ngồi ở gian trong nghe được tiếng nói chuyện từ chính đường truyền vào, cắn răng.
Chẳng hiểu Lê Tam gặp được vận khỉ gió gì, bị bắt cóc xong đã không bị lời ra tiếng vào, lại còn quen được thần y.
Không biết thần y trông như thế nào nhỉ?
Lòng hiếu kỳ của Lê Kiểu nổi lên, lặng lẽ đi đến cửa, lén lút vén một tấm mành cửa nhìn ra bên ngoài.
Do vị trí đứng, người đầu tiên nàng thấy không phải Lý thần y, mà là Thiệu Minh Uyên đứng bên cạnh.
Lại còn dắt theo thị vệ?
Lê Kiểu cau mày theo bản năng, rồi sau đó chợt hiểu: đúng rồi, nghe nói hiện giờ vị thần y này ở tại phủ Duệ Vương, đi ra khỏi Vương phủ có thị vệ đi theo cũng là lẽ thường.
Nàng cũng không hứng thú lắm với thị vệ. Ánh mắt di chuyển, nhìn Lý thần y.
Nhìn một hồi, Lê Kiểu khẽ nhếch mép.
Hóa ra thần y cũng chỉ là một lão già tầm thường, còn không đáng nhìn bằng thị vệ bên cạnh.
Nghĩ vậy, nàng lại nhìn sang thị vệ trẻ tuổi đứng bên cạnh.
Người thị vệ trẻ tuổi kia dường như cảm nhận được, nhìn về phía nàng một cái rồi bình thản nhìn về chỗ cũ.
Trong nháy mắt, Lê Kiểu chỉ cảm thấy trong đầu oang một tiếng, lật đật dựa lại vào ván cửa, trái tim đập thình thịch như sắp phá vỡ lồng ngực.
Người thị vệ kia, người thị vệ kia —
Nàng vuốt vuốt ngực, để lòng bình ổn lại mới he hé tấm mành ra thêm một lần nữa, nhìn kỹ người trẻ tuổi đứng cạnh thần y.
Nàng không nhìn nhầm. Đây đâu phải thị vệ chứ, chính là Quan Quân Hầu mà nàng thấy khi đứng ở ven đường vào ngày Phật Đản.
Người giống người ư?
Không, không. Ngày hôm ấy vì Lê Tam có nói chuyện đôi câu với Quan Quân Hầu trước mặt toàn dân thiên hạ, nàng đứng ở ven đường đã vội khắc sâu hình dáng Quan Quân Hầu vào lòng.
Không thể nghi ngờ được nữa, người đang cải trang thành thị vệ đứng trong chính đường kia đúng là Quan Quân Hầu.
Tại sao Quan Quân Hầu lại ăn mặc như thị vệ? Quan trọng hơn là, sao Quan Quân Hầu lại đến Lê phủ cùng Lý thần y?
Bao câu hỏi chạy quanh trong đầu Lê Kiểu, làm cho nàng đứng yên không nhúc nhích.
Đúng lúc ấy, bên ngoài truyền đến tiếng nha hoàn: “Tam cô nương đã đến.”
Lê Kiểu giật mình không nghĩ nữa, nhìn về phía cửa.
Mành cửa mong mỏng màu xanh được vén lên, Kiều Chiêu cười mỉm nhẹ nhàng đi vào.
Chương 88: Tên của nàng
Editor: Ha Ni Kên
“Tổ mẫu.” Kiều Chiêu nhẹ nhàng bước vào, chào Đặng lão phu nhân sau đấy cúi người hành lễ với Lý thần y: “Lý gia gia, người ghé chơi.”
“Nha đầu, lại đây, để gia gia nhìn một lượt nào.” Lý thần y ngoắc ngoắc tay với Kiều Chiêu.
Kiều Chiêu thoải mái đi đến, cười nói: “Lý gia gia nhìn xem, mấy ngày nay cháu gái ăn nhiều mập lên không ít.”
Nàng nhìn qua thị vệ thẳng lưng đứng cạnh Lý thần y, nhất thời ngẩn ra, không khỏi nhìn thêm một cái.
Đây là Thiệu Minh Uyên mà!
Lý gia gia sao lại đi cùng Thiệu Minh Uyên? Cả đường về phương Bắc, nàng nhớ rõ là Lý thần y mỗi lần nhắc đến Thiệu Minh Uyên đều kèm thêm chút chê bai kín đáo.
Thiệu Minh Uyên đường đường là Quan Quân Hầu, lại ăn mặc thành như thế này xuất hiện ở Lê phủ cùng Lý gia gia —
Kiều Chiêu tâm tư nhanh nhạy, hơi nghĩ đã đoán được: chắc chắn là Thiệu Minh Uyên có điều gì cần nhờ cậy Lý gia gia. Bắt người này giả thành thị vệ chắc chỉ là mấy việc nhỏ nhỏ Lý gia gia bày ra gây khó dễ thôi.
Mọi người ai ai cũng biết Lý gia gia là thần y, có nhờ cậy chắc cũng chỉ là chữa bệnh. Không biết Thiệu Minh Uyên muốn mời Lý gia gia xem bệnh cho ai?
Nghĩ vậy, Kiều Chiêu lại nhìn Thiệu Minh Uyên thêm một cái, vẻ mặt thay đổi.
Nam tử trẻ tuổi đứng gần nàng trong gang tấc này, mày kiếm mắt sáng, mũi cao thẳng tắp, mặt tựa lãnh ngọc, môi mỏng cũng nhợt nhạt không có màu sắc.
Hóa ra Thiệu Minh Uyên lại bị hàn độc thâm nhập cơ thể, mà còn vô cùng nghiêm trọng.
Người này làm võ tướng đã nhiều năm chinh chiến đánh giặc, lại còn ở phương Bắc phủ đầy băng tuyết. Năm này qua năm khác, hàn độc thấm vào các vết thương, e là bị cơn đau chết đi sống lại hành hạ bao lâu nay.
Nhìn đôi mày bình tĩnh của Thiệu Minh Uyên, Kiều Chiêu nghĩ thầm: đúng là kiên cường.
Nghe cô nương Lê phủ đã đến, Thiệu Minh Uyên tự biết là không tiện nhìn nhiều, đôi mắt một mực nhìn xuống đất. Thế nhưng chàng vốn là người tập võ, tai mắt nhạy bén hơn nhiều so với người bình thường. Từ sau khi bước vào, cô nương kia đúng là có khanh khách trò chuyện tán gẫu cùng Lý thần y, nhưng nhìn về phía chàng ít nhất là ba lần.
Thiệu Minh Uyên nhanh chóng ngước mắt nhìn lướt qua, chợt thấy giật mình.
Lại là tiểu cô nương ném quả lê gai vào người chàng.
Ặc, lần trước gặp lại, còn chặn đường hỏi chàng chuyện bảo quản thi hài.
Thiệu Minh Uyên không nhịn được nhìn Lý thần y.
Ông lão lúc nào cũng quắc mắt lườm người khác giờ đây trong đôi mắt tràn đầy vẻ hiền lành ôn hòa. Kể cả có cau mày trông vẫn đong đầy tình thường, hoàn toàn khác xa lúc nhìn chàng.
Từ đó có thể đoán được, Lý thần y rất yêu quý vị cô nương này.
Thiệu Minh Uyên không nén nổi nhìn Kiều Chiêu thêm lần nữa, nghĩ thầm: đây chẳng phải là người tụ theo nhóm, vật họp theo loài sao? Hai người này đều nói chuyện khác xa người thường.
Lê Kiểu núp sau tấm màn nhìn thấy hết ánh mắt của Thiệu Minh Uyên và Kiều Chiêu, nghiến răng ken két.
Vì sao vị Quan Quân Hầu kia lại có ấn tượng với Lê Tam? Bởi vì hôm trước nó ngu ngốc bắt chuyện trước mặt mọi người ư?
Lê Tam đúng là đồ vô liêm sỉ, khi trước một mực quấn lấy biểu đệ nàng không nhả ra, thấy Phi Dương biểu đệ coi thường thì lại chuyển hướng sang Quan Quân Hầu hả?
Quan Quân Hầu là ai mà một thứ không còn danh tiết như Lê Tam dám tơ tưởng cơ chứ? Nhưng có thể nhìn ra được, Quan Quân Hầu đúng là có ấn tượng với Lê Tam!
Lê Kiểu càng lúc càng không yên, nghĩ ngợi một chút, rón rén quay lại tháp mỹ nhân, ném gối xuống đất.
Tiếng động truyền thu hút sự chú ý của mấy người đang ngồi trong chính đường.
Đặng lão phu nhân vô cùng bất ngờ, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Một lát sau, tiếng trang sức tí tách va nhẹ vào nhau, một vị thiếu nữ mặc quần xanh thêu hoa vén cửa chầm chậm bước ra.
Đôi mắt người thiếu nữ còn vương chút nước, như vừa mới tỉnh ngủ, thấy người trong phòng thì mặt dần đỏ lên, nói với Đặng lão phu nhân: “Cháu gái nằm nghỉ một chút lại làm rơi gối xuống đất.”
Nàng vừa nói vừa cúi chào Lý thần y, ngượng ngùng: “Để cho khách quý phải chê cười rồi.”
Đặng lão phu nhân thầm nghĩ không tốt, giới thiệu với Lý thần y: “Đây là Đại tôn nữ của lão thân. Đại nha đầu, đây chính là nghĩa gia gia của Kiều Chiêu, Lý thần y.”
Lê Kiểu lại nhún người chào Lý thần y một lần nữa, cười ỏn ẻn: “Ra mắt Lý gia gia.”
Lý thần y trực tiếp ngắt lời, nói dứt khoát: “Gọi ta là Lý đại phu là được rồi.”
“Như vậy thì thật là thất lễ. Nếu ngài đã là nghĩa gia gia của Tam muội, ta cũng nên gọi ngài là gia gia mới phải.” Lê Kiểu cười nói.
Lý thần y cười cười: “Quan trọng là lão phu không định nhận nhiều tôn nữ như vậy.”
Không thèm đếm xỉa gì đến gương mắt đỏ như tôm luộc trong nháy mắt của Lê Kiểu, Lý thần y nghiêng người vỗ vỗ đầu Kiều Chiêu: “Có Lê nha đầu là đủ rồi.”
Như nhớ ra cái gì, lão híp mắt cười: “Không đúng, phủ này có nhiều người có thể gọi là Lê nha đầu quá, sau này gọi ngươi là Chiêu nha đầu thì hay hơn.”
Kiều Chiêu rất vui.
So với Lê nha đầu, tất nhiên nàng sẽ thấy Chiêu nha đầu thân thiết hơn.
“Người gọi ta là Chiêu Chiêu cũng được. »
Thiệu Minh Uyên đột ngột nhìn về phía nàng.
Chiêu Chiêu?
Nữ tử tên “Chiêu” không nhiều, cũng không biết nàng là “Chiêu” nào –
Phát hiện ánh mắt của tiểu cô nương liếc về phía này, Thiệu Minh Uyên nhìn xuống đất, lúng túng nghĩ: vị cô nương tên là Chiêu Chiêu này mỗi lần gặp là mỗi lần khắc sâu ấn tượng trong lòng người khác, khiến chàng không tự chủ được mà để ý thêm vài phần. Như thế này không thích hợp, sau này chàng phải cẩn thận hơn.
Thiệu Minh Uyên nghĩ vậy cũng không nhìn lên, quy củ đứng cạnh Lý thần y như một thị vệ bình thường.
Kiều Chiêu hơi giật mình.
Thiệu Minh Uyên có chút phản ứng khi nghe thấy tên nàng.
Nàng và người này, hôn sự đã được trưởng bối hai nhà định ra từ nhỏ. Nhưng hai người chưa bao giờ có cơ hội gặp nhau.
Nàng ở phương Nam chăm sóc tổ phụ, người kia ở phương Bắc chinh chiến đánh giặc.
Cho đến tận khi trưởng bối hai bên không thể chờ thêm, tổ phụ bắt đầu phát cáu với nàng, Tĩnh An Hầu đi xin thánh chỉ, mới có hôn lễ kia. Buồn cười là, chỉ vừa kịp hoàn thành đại lễ bái đường, Thiệu Minh Uyên ngay cả động phòng cũng không kịp, vội vàng khoác chiến bào đi về phương Bắc.
Nàng không nghĩ Thiệu Minh Uyên sẽ biết tên nàng.
Lòng Kiều Chiêu trăm mối tơ vò, đưa ra kết luận:

1 2 »


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.