Chương 106: Đưa nhầm
Editor: Ha Ni Kên
Đưa nhầm thiệp rồi.
Phong thư này không phải là thiệp mời nàng đến làm khách phủ Thượng Thư, mà là giấy mời Lê Kiều ra khỏi xã.
Kiều Chiêu nhìn thiệp một lát, nghĩ một chút. Nhìn qua phong thư, quả nhiên thấy viết là Nhị cô nương Lê phủ thân mến.
Như thế tức là, vẫn còn một tấm thiếp khác rơi vào tay Lê Kiều, tấm thiệp dành cho nàng.
Từ sau khi thư pháp tiên sinh xin nghỉ dạy lớp nữ học Đông phủ, lại thêm chuyện Lê Kiều bị mất mặt trong lớp cầm nghệ nên không muốn học tiếp; lớp nữ học đã ngừng mấy ngày nay, Kiều Chiêu cũng chưa gặp lại Lê Kiều. Thế mà cái người đưa thiệp lại gây ra cái chuyện nhầm lẫn này xui xẻo này, khiến cho nàng không thể không đến Đông phủ một chuyến. Nếu không dựa vào thái độ chỉ hận không thể ăn sống nuốt tươi nàng của Lê Kiều, không thể nào trông mong vào việc Lê Kiều sẽ quy quy củ củ trả lại thiệp cho nàng.
Kiều Chiêu khoác lên người tấm áo treo trên bình phong, phân phó Băng Lục: “Đi đến Đông phủ thôi.”
Tất nhiên Băng Lục hoàn toàn không biết chuyện thiệp bị đưa sai, buồn bực hỏi: “Cô nương à, đến Đông phủ làm gì thế ạ?”
“Đây là thiệp cho Nhị cô nương.”
“Cái gì? Cho Nhị cô nương?” Băng Lục kinh ngạc, ánh mắt dè bỉu nhìn tấm thiệp trong tay Kiều Chiêu: “Sớm biết như vậy nô tỳ đã ném vào nhà vệ sinh rồi!”
Kiều Chiêu: “…” Thấy không, nàng mà chậm chân chút nữa, chắc chắn kết cục tấm thiệp của nàng cũng là như vậy đấy!
Kiều cô nương nghẹn một nỗi trong lòng nhanh chóng đi đến Đông phủ với nha hoàn.
Bốn vị cô nương Tây phủ đều ở cùng đại viện với mẫu thân. Hòn ngọc quý của Đông phủ là Lê Kiều lại có một sân riêng, đặt tên là “Thiên Hương quán”.
Lúc này ở Thiên Hương quán, Lê Kiều nắm chặt phong thư mời Tam cô nương Lê phủ đến phủ Lễ bộ Thương Thư làm khách của Tô Lạc Y, lửa giận bừng bừng.
“Chuyện gì xảy ra thế này? Đưa thiệp mà cũng sai được. Lại còn đưa thiệp của Lê Tam đến đây, muốn làm ta tức chết à!” Lê Kiều càng nói càng căm giận. Vì trong phòng đều là tâm phúc nên không cần lo lắng việc mất hình tượng, đá văng cái ghế con lăn kềnh ra đất.
Hai nha hoàn thiếp thân là Hàm Châu và Phương Nhị một mực không dám lên tiếng.
Gần đât tâm trạng của Nhị cô nương càng lúc càng kém, tính tình càng lúc càng khó chịu. Nha hoàn thiếp thân như các nàng tốt nhất là không nên chọc vào.
“Thật la xui xẻo!” Lê Kiều đưa thiệp ném thiệp cho Hàm Châu: “Đem đến Tây phủ đi, đừng để đây làm chướng mắt ta!”
“Dạ!” Hàm Châu nhanh chóng cầm thiệp chạy ra ngoài.
“Khoan đã –” Lê Kiều gọi với một tiếng, mắt phượng híp lại, ra lệnh: “Đưa thiệp lại đây!”
Hàm Châu đã quá quen với tính khí vui buồn vô cớ của chủ tử, vội vàng đưa thiệp lại.
Lê Kiều nhón hai ngón tay nhấc thiệp lên, liếc qua phong thư.
“Gửi Tam cô nương Lê phủ thân mến.”
Chữ đẹp đến như vậy, lại khơi lên ngọn lửa bùng cháy trong lòng Lê Kiều.
Rốt cục Lê Tam gặp cái vận may khỉ gió gì vậy? Tại sao bị bắt cóc xong không những không bị người đời phỉ bang, mà thanh danh lại vọt đến tận trời, hết lần này đến lần khác nổi tiếng. Bây giờ lại còn đến lượt Tô Lạc Y?
Trong số mấy vị phó xã trưởng Phức Sơn xã, Lan Tích Nồng tôn nữ Lan thủ phụ là kiêu ngạo nhất. Hứa Kinh Hồng tôn nữ Hứa thứ phụ là lạnh lùng nhất. Thất cô nương Chu Nhan phủ Thái Ninh Hầu là yên lặng nhất. Giang Thi Nhiễm khuê nữ độc nhất của Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ là cay độc nhất. Còn Tô Lạc Y tôn nữ Lễ bộ Thương thư là người si ngốc nhất.
*Si ở đây là si mê đến ngốc nghếch, ý chỉ chơi cờ.
Các nàng người nào người nấy đều có sở trường riêng, đều là những nhân vật quan trọng ở Phức Sơn xã, không ai là không có gia thế hiển hách hay thế lực gia tộc vanh danh thiên hạ. Nếu ai đấy lọt vào mắt một người trong số họ, danh tiếng trong đám quý nữ kinh thành chắc chắn sẽ tốt hơn rất nhiều.
Chẳng lẽ bị bắt cóc lại có tác dụng làm người ta trở nên may mắn hơn? Có phải Lê Tam đang âm thầm muốn chen chân vào Phức Sơn xã đúng không?
Lê Kiều không ngốc. Tuy tấm thiệp này chỉ mời Tam cô nương Lê phủ đến phủ Thượng Thư làm khách, nhưng một khi Lê Tam lọt vào mắt của Tô Lạc Y, bước tiếp theo chính là gia nhập Phức Sơn xã.
Lê Kiều càng nghĩ càng bất bình.
Nàng ngày ngày chăm chỉ luyện tập, năm ngoái vì được cao tăng Đại Phúc Tự lựa chọn kinh thư nên mới đủ tư cách vào Phức Sơn xã. Lê Tam dựa vào đâu mà có thể dễ dàng gia nhập Phức Sơn xã như vậy?
Những người đó rõ ràng còn chưa nhìn qua chữ của Lê Tam!
Không đúng. Nếu Lê Tam được mời vào xã vì chữ của nó, tấm thiệp này không phải bây giờ mới được gửi tới.
Lê Kiều nhìn tấm thiệp trong tay đến xuất thần.
Nương đã dặn đi dặn lại nàng rằng, gặp chuyện xảy ra không được hấp tấp nóng nảy, phải tĩnh tâm hạ hỏa mới có thế bớt được sai lầm.
Lê Kiều điều chỉnh nhịp thở, cố gắng tĩnh tâm, đầu óc nhanh chóng vận hành.
Chẳng lẽ có nguyên nhân khác nên Tô Lạc Y mới nảy ra hứng thú này, chứ không phải là do mấy vị phó xã trưởng thống nhất sau chuyện kinh Phật kia?
Như vậy—
Nàng nhìn xuống nét chữ màu hoa hải đường trên tấm thiệp.
*hoa hải đường màu hồng…
“Hàm Châu, đem kéo đến đây!” Tròng mắt Lê Kiều ánh lên tia dữ tợn, cao giọng.
Hàm Châu ngẩn người, nhưng trước cơn giận của chủ tử thì vội vàng gật đầu: “Dạ!”
Hàm Châu nhanh chóng lấy ra một cây kéo trong hộp châm tuyến. Lê Kiều nhận lấy, cắn chặt môi. Đang lúc nàng chuẩn bị cắt tấm thiệp thì Phương Nhị đi vào bẩm báo: “Cô nương, Tam cô nương Lê phủ đến hỏi thăm ạ.”
Lê Kiều dừng cây kéo trong không trung.
Lê Tam?
Nàng nhìn về tấm thiệp trong tay, không khỏi nhíu mày.
Lê Tam đến đây vì tấm thiệp này ư? Nó cũng nhanh gớm.
Hừm. Nếu người đã tới rồi thì cũng không cần vội vàng cắt thiệp.
Lê Kiều đặt kéo xuống, nhét thiệp dưới gối, giơ tay chỉnh chỉnh tóc mai rồi mới lạnh lùng nói: “Mời vào đi.”
Hôm nay nàng sẽ chống mắt nhìn kỹ bộ dáng lòng như lửa đốt của Lê Tam, kể cả nó có quỳ xuống chân nàng van xin, nàng cũng không đưa thiệp cho nó đâu.
Lê Kiều vừa tưởng tượng đến đó, khóe miệng nhếch cười.
Kiều Chiêu ở bên ngoài chờ một chốc đã được mời vào. Nhác thấy nụ cười treo trên khóe miệng của Lê Kiều, nàng rõ ràng trong lòng: quả nhiên thiệp trong tay Lê Kiều.
Vẻ mặt đắc ý lại tràn đầy mong chờ của Lê Kiều làm Kiều Chiêu cảm thấy hơi buồn cười.
Chuyện thú vị thú vị ở điểm này: Nàng biết phủ Thượng Thư gửi đến hai tấm thiệp, một tấm ở chỗ nàng, một tấm trong tay Lê Kiều. Nhưng Lê Kiều lại không biết sự tồn tại của tấm thiệp còn lại.
“Sáng sớm Tam muội đã tới là có chuyện gì vậy?”
Thực sự Kiều Chiêu không có hứng thú với việc so đo cùng một tiểu cô nương, nàng nói thẳng vào vấn đề: “Ta có một tấm thiệp gửi đến từ phủ Lễ bộ Thượng Thư. Có phải nó đang ở chỗ Nhị tỷ đúng không?”
“Ở đây thì sao mà không ở đây thì sao?” Lê Kiều tựa vào giường, dương dương tự đắc nhìn Kiều Chiêu.
“Nếu ở đây thì mong Nhị tỷ đưa lại cho ta, ta cảm ơn trước. Nếu không có ở đây thì –” Kiều Chiêu lướt qua chiếc gối hơi xô lệch, mỉm cười: “Chắc hẳn Nhị tỷ cất xuống dưới gối rồi đúng không? Nhị tỷ thật thích đùa giỡn cùng muội muội.”
Lê Kiều như vừa gặp quỷ: “Sao ngươi lại biết?”
Kiều Chiêu cười một tiếng.
Trên tủ đầu giường của Lê Kiều có một cây kéo. Nhìn vị trí có thể đoán được là vừa vội buông xuống. Nhưng vật có thể gây thương tích cho người nếu không phải không kịp cất đi thì không thể nào xuất hiện ở đó được.
Từ đó có thể đoán được, trong lúc nàng đang chờ người bẩm báo, Lê Kiều đang chuẩn bị cắt thiệp của nàng. Như vậy phía sau càng dễ đoán. Lê Kiều nhanh chóng buông kéo giấu thiệp, như thế thì làm gì còn chỗ nào thuận tay hơn là dưới gối cơ chứ?
“Nhị tỷ đúng là đang đùa giỡn với ta.” Kiều cô nương xòe bàn tay trắng trẻo: “Vậy bây giờ Nhị tỷ có thể trả lại cho ta được không?”
Chương 107: Lấy lại
Editor: Ha Ni Kên
Kiều Chiêu bình tĩnh nhìn Lê Kiều.
Ánh mắt thiếu nữ bình thản như nước suối trong veo, tựa hồ khiến cho những tối tăm u ám không biết trốn vào đâu.
Lê Kiều tự dưng cảm thấy chột dạ, sau đó thẹn quá hóa giận, rút tấm thiệp dưới gối ra nắm chặt trong tay: “Không sai, thiệp của ngươi đang ở chỗ ta. Thế thì sao? Ta không đưa thì ngươi còn đến cướp được à?”
Mấy ngày liên tục nhận phải đả kích, Lê Kiều không thèm duy trì phong độ thể diện, ác ý tràn đấy ánh mắt, cười khẩy: “Đây là Đông phủ. Nếu giỏi thì ngươi đi tìm tổ mẫu của ta đi, tìm nương ta mà tố cáo đi, kể lể là thiệp của ngươi đang ở đây. Ta chống mắt chờ xem tại sao ngươi phải cun cút quay lại đây!”
Lê Kiều càng nói càng kích động, phẫn nộ hơn, thậm chí còn có chút ủy khuất vì bản thân không được giải thích thanh minh xen lẫn, giọng nói càng lúc càng cay nghiệt: “Ngươi đi đi, biến đi. Không phải ngươi giỏi lắm à? Không phải ngươi bản lĩnh lớn lắm à? Hôm nay ta phải nhìn xem làm sao ngươi lấy lại được thiệp từ tay ta!”
“Nhị tỷ–” Kiều Chiêu nhân lúc Lê Kiều ngừng lại lấy hơi, từ từ nói: “Tỷ đừng kích động.”
“Ta không kích động!” Lê Nhị cô nương nổi cáu như mèo dẫm phải đuôi, giọng nói the thé cao vút: “Ta kích động chuyện gì? Cũng chẳng phải thiệp của ta, ngươi không biết giờ hẹn, đến chỗ hẹn muộn cũng không phải chuyện của ta. Aaaaa –”
Lời tiếp theo của Lê Kiều ngừng lại khi thấy Kiều Chiêu rút từ tay áo ra một tấm thiệp.
Y hệt, cũng là màu mực hoa hải đường, cũng là chữ Trâm Hoa xinh đẹp.
Tấm thiệp có dòng chữ “Gửi Nhị cô nương Lê phủ thân mến” chạy ngang.
Gương mặt tiểu cô nương vẫn bình tĩnh, khẽ cười, nói tiếp: “Nhưng tấm thiệp này lại là của Nhị tỷ.”
Lê Kiều nhìn qua tấm thiệp, lại nhìn Kiều Chiêu, khóe miệng giật giật: “Ngươi, ngươi, ngươi… Làm sao ngươi lại có tấm thiệp đó?”
“Chắc là do đưa nhầm, ta và Nhị tỷ đều nhận được thiệp.” Kiều Chiêu nghiêm túc giải thích cho tiểu cô nương kia.
Lê Kiều: “…” Như thế tức là những uy hiếp kia của nàng là vô nghĩa sao?
Lê Nhị cô nương ủy khuất cầm tấm thiệp, khó khăn lắm mới nén được giọt nước mắt.
Kiều Chiêu mỉm cười, chủ động đưa thiệp qua: “Nhị tỷ, chúng ta đổi lại đi.”
Mỗi lần có chuyện với tiểu cô nương này, không hiểu sao cứ có cảm giác chưa đánh đã thắng.
Lê Kiều rũ mắt, phức tạp nhìn chằm chằm tấm thiệp gần ngay trước mặt.
Một lúc sau, nàng mới giương mắt lên hỏi: “Ngươi không sợ ta sẽ lấy lại thiệp của ta nhưng không đưa lại thiệp cho ngươi à?”
“Nhị tỷ không làm vậy đâu.” Kiều Chiêu cười.
Nếu thật là thế thì nàng sẽ trực tiếp đoạt lại chứ sao.
Lê Kiều nghe xong thì ngẩn người.
Sắc mặt nàng thay đổi mấy hồi, tấm thiệp bị siết chặt trong tay. Cuối cùng, nàng đột ngột ném tấm thiệp về phía Kiều Chiêu, lạnh lùng: “Ngươi mau cầm thiệp rồi đi đi. Thiên Hương quán không chào đón ngươi đâu!”
Kiều Chiêu nhận thiệp, cười với Lê Kiều: “Vậy muội muội xin cáo từ.”
“Hừ!” Lê Kiều quay phắt đầu ra chỗ khác.
Kiều Chiêu khom lưng, cầm thiệp đi mất.
Nàng vừa đi, Lê Kiều cao giọng: “Hàm Châu, Phương Nhị, quét sạch đất cho ta!”
Hừ, mỗi lần Lê Tam tới là lại có chuyện chẳng hay ho gì xảy ra, thật là xui xẻo!
Có điều –
Lê Nhị cô nương nhìn vào tấm thiệp trong tay, tâm tình phức tạp.
Sao Lê Tam lại nghĩ nàng sẽ không làm thế cơ chứ? Cũng tạm coi là có mắt nhìn người! Có điều vừa nghĩ đến việc phải đến phủ Lễ bộ Thượng Thư làm khách cùng nha đầu chết tiệt kia, nàng vẫn thấy ghét vô cùng.
Nghĩ vậy, Lê Kiều cầm thiệp lên, mở thiệp ra nhìn. Sắc mặt đột ngột thay đổi.
Hàm Châu cầm cây chổi đi vào, tình cờ nhìn thấy gương mặt trắng bệch như gặp quỷ của cô nương nhà mình, nhất thời giật thót. Nàng vội vàng ném cây chổi xuống đấy, chạy tới: “Cô nương, người sao vậy?”
Lê Kiều hơi lung lay rồi ngã thẳng xuống đất.
“Cô nương –” Bọn nha hoàn hét tán loạn, căn phòng trở nên hỗn loạn.
Đến khi gọi Đổng ma ma đến, hết đút thuốc lại nắn bóp nhân trung, Lê Kiều mới từ từ tỉnh lại.
Ngũ thị ngồi cạnh giường, rơi lệ cầm tay Lê Kiều: “Kiều Kiều, con dọa nương sợ muốn chết!”
Ánh mắt của Lê Kiều di chuyển một hồi rồi mới lấy lại được tiêu cự. Nàng cầm lại tay Ngũ thị khóc nấc lên: “Nương! Con bị đuổi khỏi xã rồi, con bị đuổi khỏi xã rồi! Hu hu hu hu, con không còn mặt mũi mà sống –”
Nàng khóc sướt mướt, cổ họng ngứa ngáy, nôn hết thuốc vừa được uống ra ngoài, tung tóe lên mặt Ngũ thị.
Ngũ thị cũng không bận tâm, đuổi mấy kẻ không liên quan ra ngoài, chỉ để lại tâm phúc. Lúc này bà mới vuốt tóc nữ nhi: “Kiều Kiều, nương cũng nhìn qua tấm thiệp kia rồi, không có gì ghê gớm –”
“Sao có thể không có gì ghê gớm được?” Lê Kiều khóc lóc cắt lời Ngũ thị: “Nương, nương thừa biết con đã cố gắng luyện chữ đẹp mất bao nhiêu công sức. Năm ngoái kinh Phật con chép mới được các cao tăng Đại Phúc Tự công nhận, vất vả mãi mới được vào xã, cũng vì vậy mà mời tỷ muội hai phủ đến ăn mừng. Hôm nay bị đuổi ra khỏi xã như vậy, làm gì còn mặt mũi nào nhìn người khác!”
Ngũ thị xoa đầu Lê Kiều trấn an: “Kiều Kiều, con đừng khóc, nghe nương nói.”
Nhìn tuyệt vọng và nhục nhã phủ kín mắt nữ nhi, Ngũ thị như bị đao chém kiếm đâm trong lòng. Bà càng căm hận mẹ chồng là Khương lão phu nhân.
Nếu không phải mụ tú bà già khọm kia phá hủy thanh danh của Kiều Kiều, làm sao Kiều Kiều gặp phải chuyện nhục nhã như vậy.
Đến một lúc nào đó –
Ngũ thị ôm Lê Kiều vào lòng: “Kiều Kiều, con không cần để bụng chuyện bị mời ra khỏi xã. Hai năm tới con ít ra ngoài hơn, chờ đến lúc người ta quên dần chuyện ngày Phật Đản kia đi, nương sẽ tìm cho con một mối hôn sự thật tốt. Mấy cái Phức Sơn xã, Lan Sơn xã gì đấy đằng nào chả phải rời sớm. Là nương nghĩ không kỹ, đáng lẽ phải nhắc con chủ động rời khỏi đó.”
Lê Kiều nghe xong mặt trắng như tuyết.
Ý của nương là, muốn nàng hoàn toàn rời khỏi vòng khuê tú trong kinh thành ư?
Hóa ra lúc trước bảo nàng bớt ra khỏi cửa không phải nói chơi à!
Tim Lê Kiều đập loạn lên, nắm chặt tay Ngũ thị: “Nương, con không cam tâm! Dựa vào đâu mà Lê Kiểu bị hủy hôn thì không sao. Lê Chiêu bị bắt cóc cũng không sao. Chỉ có con xui xẻo như vậy?”
“Đại cô nương à –” Ngũ thị bất giác thể hiện sự coi thường: “Mặc dù Đại cô nương bị từ hôn, nhưng có lẽ do nhà trai cũng chẳng phải dạng gì tử tế. Người có mắt nhìn là biết. Chưa kể lễ giáo bây giờ thoáng hơn rất nhiều, về cơ bản có lẽ không gây ảnh hưởng nhiều. Có điều chúng ta cũng không cần so đo cùng nó. Trưởng nữ mất mẹ, đừng nói là từng bị hủy hôn, cũng chẳng đáng nhắc đến. Dù nó có không gặp chuyện gì thì không phải dễ mà có được mối hôn sự tốt.”
“Thế Lê Tam thì sao?”
“Tam cô nương…” Ngũ thị hơi nghi hoặc: “Thực ra, đối với Tam cô nương Tay phủ, ngay cả nương cũng không hiểu.”
Lê Kiều cắn môi khóc lóc: “Nương, nương không biết đâu. Hôm nay giấy đuổi khỏi xã của con bị đưa đến chỗ Lê Tam. Nó biết thừa con bị đuổi khỏi xã rồi còn chạy tới tỉnh bơ đòi thiệp của nó. Rõ ràng là biết con sẽ bị cười nhạo mà. Con không cam tâm, sao chuyện gì tốt nó cũng chiếm hết như thế?”
Ngũ thị vừa nghe thấy Lê Tam cố tình sang đây cười nhạo, ánh mắt lạnh lẽo.
Nếu thế thì vị Tam cô nương kia đúng là thiếu bị trừng trị!
“Còn chuyện gì tốt bị nó chiếm nữa?”
“Nếu thiệp không bị đưa sai thì con cũng không biết là Tô Lạc Y mời nó đến làm khách chiều nay đâu!” Lê Kiều tức tối nói.
Chương 108: Làm khách ở Tô phủ
Editor: Ha Ni Kên
Ngũ thị nghe xong thì cơn giận đang trào dâng đột ngột xẹp xuống, lẩm bẩm: “Tôn nữ của Lễ bộ Thượng Thư mời Tam cô nương đến làm khách?”
Lê Kiểu ngồi thẳng dậy: “Phải. Nương, con cũng thấy kỳ quái lắm. Sớm không thấy nói muộn không thấy thưa sao Tô Lạc Y lại chọn đúng lúc này mà gửi thiệp mời đến cơ chứ?”
Ngũ thị gật đầu: “Nương biết. Kiều Kiều, con đừng buồn nữa. Sau này ăn nói phải cẩn trọng, nương sẽ thu xếp chuyện tương lai cho con. Còn về chuyện của Tam cô nương, nương sẽ phái người đi dò hỏi.”
Ngũ thị trấn an Lê Kiều xong quay về phòng lập tức sai Vương ma ma đến Tây phủ dò hỏi.
Rất nhiều hạ nhân hai phủ Đông Tây có dây mưa rễ má, quan hệ họ hàng. Vương ma ma đến Tây phủ một lát là thu được tin tức.
“Bẩm phu nhân, hôm qua Tam cô nương và Đại thái thái Tây phủ có ra ngoài dạo phố. Khi về mang theo rất nhiều tơ lụa, nói là muốn may y phục cho lão phu nhân Tây phủ.”
“Không có gì lạ thường à?”
Mẫu tử xuất môn đi dạo cũng không phải chuyện gì lạ, trước đây bà và Kiều Kiều cũng hay dạo phố cùng nhau.
Vương ma ma không hỏi sự tình kỹ càng, nghe chủ mẫu hỏi vậy lại không muốn lộ thiếu sót, vắt óc suy nghĩ một chút, ánh mắt sáng lên: “Phu nhân, lão nô cũng không biết đây có tính là chuyện lạ hay không –”
“Nói xem nào.”
“Hôm qua Đại lão gia Tây phủ và Đại thái thái ngồi cùng một chiếc xe ngựa trở về.”
Ngũ thị ngạc nhiên, liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chẳng lẽ mặt trời mọc đằng Tây? Lê Quang Văn mà chịu ngồi cùng một xe ngựa với Hà thị hồi phủ á?
Phu thê ngồi cùng một chiếc xe ngựa hồi phủ cũng không phải là chuyện lạ, nhưng nếu là hai vợ chồng đó bên Tây phủ thì lại quá là khó gặp.
Ngũ thị hỏi Vương ma ma: “Thế Tam cô nương có ngồi cùng không?”
“Có chứ ạ.”
“Không còn chuyện gì khác à?”
“Lão nô chỉ hỏi được mấy chuyện này thôi.”
Ngũ thị phất tay, cho Vương ma ma lui, dựa vào lưng ghế từ từ nhắm mắt lại.
Càng lúc càng có nhiều chuyện kỳ lạ xảy ra ở Tây phủ, mà hết thảy mọi chuyện đều từ —
Trong đầu Ngũ thị lờ mờ hiện lên bóng dáng một tiểu cô nương.
Tốt nhất sau này nên lưu ý Tam cô nương nhiều hơn.
Kiều Chiêu thuận lời lấy lại được thiệp mời, mở ra xem. Biết được rằng mời nàng đến phủ Tô Thượng Thư làm khách sau giờ ngọ, nàng bật cười.
Vị Tô cô nương kia còn gấp gáp hơn nhiều so với tưởng tượng của nàng.
Trăm vị quan lại huân quý ở kinh thành hầu như ở cùng một chỗ, phủ Tô Thượng Thư cách Lê phủ không xa. Kiều Chiêu vừa dạy A Châu chơi cờ, vừa chỉ tư thế luyện quyền cho Băng Lục, chẳng mấy chốc tới giờ ăn trưa.
Sau khi ăn xong, Kiều Chiêu ngồi trước bàn trang điểm, để A Châu tùy ý chải cho nàng kiểu song nha kế hoạt bát linh động.
A Châu mơ hồ đoán được chủ tử đang rất vui, đeo cho Kiều Chiêu môt đôi khuyên tai trân châu trắng bóng loáng, cười: “Xong rồi thưa cô nương.”
Kiều Chiêu hào phóng tán dương: “Tay nghề A Châu càng lúc càng khá.”
Băng Lục đứng bên cạnh sốt ruột, vỗ vỗ quần áo trên người hỏi Kiều Chiêu: “Cô nương, người thấy nô tỳ mặc thế này có được không ạ?”
Đi phủ Thượng Thư đấy, nghĩ đã thấy lo rồi. Hồi trước nàng đi cùng cô nương đến cái phủ Cố Xương Bá dở hơi kia cũng không lo như bây giờ.
Kiều Chiêu cười cười nhìn Băng Lục: “Đẹp lắm. Nhưng hôm nay A Châu sẽ đi cùng ta.”
Nụ cười trên khóe miệng Băng Lục đông cứng lại, nàng thất thanh: “A Châu ạ?”
“Phải.” Kiều Chiêu cười khẽ.
Nàng có thể dung túng cho tiểu nha hoàn, nhưng cũng phải để cho tiểu nha hoàn biết đâu là ranh giới không thể vượt qua.
Không ngờ, tiểu nha hoàn rõ ràng đang chỉ chực khóc, lại nhíu mày nhìn A Châu: “A Châu, vậy ngươi phải chăm sóc cô nương cho tốt vào, không thì ta sẽ không tha cho ngươi đâu!” Từ khi có được bí tịch của cô nương, nàng rất nghiêm túc tập luyện theo.
Cũng thật lo vì A Châu chưa được đi mở mang như thế bao giờ, nhưng nếu cô nương muốn A Châu đi cùng thì cũng có lý do của cô nương, tiếc là nàng chưa nghĩ ra nguyên nhân là gì.
A Châu hơi bất ngờ, ngẩn người thi lễ vỡi Kiều Chiêu: “Dạ.”
Nàng nhanh chóng thay y phục xuất môn, chần chờ hỏi Kiều Chiêu: “Cô nương, đến phủ Thượng Thư làm khách có cần đem theo quà không ạ?”
Băng Lục hùa theo: “Đúng rồi cô nương. Lần đầu người đến phủ Thượng Thư, không được để kẻ khác coi thường được. Nhất định phải đem theo cái gì thật tốt.”
Kiều Chiêu tất nhiên thừa hiểu điều ấy, phân phó Băng Lục: “Đi đến thư phòng tìm một cái tráp rất đẹp ở ngăn thứ hai của tủ sách rồi cất giấy Ngưng Sương vào, đem đến cho ta.”
“Giấy Ngưng Sương ạ?” Băng Lục đi đến thư phòng, không lâu sau quay lại cầm theo một chiếc tráp chạm hoa, mở ra cho Kiều Chiêu xem.
Kiều Chiêu thấy không sai, tỏ ý bảo A Châu cầm lấy, nhàn nhạt: “ĐI thôi.”
Băng Lục trợn tròn mắt: “Cô nương mang cái này thôi ạ?”
Quà như thế này có hơi ít không?
“Cái này là vừa đủ.” Kiều Chiêu nhéo má Băng Lục cười với nàng một tiếng.
Cho đến khi cô nương nhà mình đã đi ra khỏi cửa, tiểu nha hoàn vẫn ngẩn ngơ: nàng đã bảo mà, cô nương cười lên xinh đẹp vô cùng.
Cơn gió hè buổi chiều ấm áp vô cùng, hoa ngào ngạt hương, xe ngựa chậm rãi lăn trên lớp đá xanh. Người trong xe tâm tình nhẹ nhàng thoải mái.
A Châu bình tình, nhưng vẫn che giấu một ít tò mò, từ từ đẩy màn xe nhìn ngắm bên ngoài.
Kiều Chiêu nhắm mắt dưỡng thần, đột ngột mở ra, cười hỏi: “Em khẩn trương à?”
A Châu mím môi, trả lời: “Cô nương khẩn trương thì nô tỳ khẩn trương. Cô nương không khẩn trương thì tì nữ không khẩn trương.”
Nói đến đây nàng hơi dừng
1 2 »