Đầu tiên hắn phải đem đồ vật này đẩy ra ngoài, đây căn bản không phải đồ của hắn, đương nhiên hắn sẽ không đem chuyện này ôm vào người mình.
Vào lúc này có thể nhìn ra được hào quang tài năng mà hắn thể hiện ở thư viện có tác dụng như thế nào, cho nên khi hắn thốt ra lời này cũng sẽ không có ai cảm thấy hắn nói dối. Dù sao với năng lực của Trình Tấn, tất cả mọi người đều sẽ cảm thấy hắn nhất định có thể thi đậu, không những vậy mà còn có thành tích rất tốt, không cần thiết phải làm ra chuyện dư thừa như vậy.
Có tiếng người từ phía đằng xa vọng tới, vẫn là giọng điệu trêu chọc nhưng lại mang theo chút ác ý mà nói: “Trình Tấn, có cái gì mà không dám nhận chứ, nghe nói nhà vợ người rất có tiền, từ nhỏ đến lớn đều được dựa vào nhà vợ nuôi lớn, bây giờ chỉ là mua một phần đề thi thì có gì quá mức chứ, nếu không có bạc liền đi đến xin nhạc phụ của ngươi, nhà bọn họ nhất định sẽ góp lại đưa cho.”
Trình Tấn nghe theo âm thanh mà nhìn tới, đột nhiên nở nụ cười.
Thật là, hắn còn đang suy nghĩ còn phải xử lý chuyện này như thế nào mà đã có người tự đưa mình đến cửa.
Người này tên là Chu Nhân Kiệt, xuất thân danh môn. Trình Tấn tuy rằng đến thư viện sau nhưng lại thu hoạch được không ít nhân khí, cũng kết giao được không ít hảo hữu, mà lại có một người, trước sau như một, từ lần đầu tiên đã nhìn không vừa mắt hắn, luôn luôn không ngừng nghỉ mà tìm đến hắn để gây sự, người này chính là Chu Nhân Kiệt.
Cũng may đầu óc Chu Nhân Kiệt không tốt, cũng biết hắn cũng không gây ra phiền toái gì lớn nên hằng ngày Trình Tấn cũng không thèm để ý đến hắn.
Nhưng vào lúc này, Trình Tấn nhíu mày nói: “Ta đã nói rồi, ta không mua đề thi gì cả, cái tập sách này cũng không phải là của ta, căn bản là ta không cần phải mua thứ đồ này.”
Chu Nhân Kiệt vừa nghe lại càng tức giận hơn, tức bởi vì có người lại không biết xấu hổ mà khoe khoang bản thân mình lợi hại chứ. Cứ cho Trình Tấn lợi lại là thật, Phu tử cũng công nhận hắn, Chu Nhân Kiệt biết rõ nhưng gã nhất quyết không muốn thừa nhận. Chuyện mua đồ thi không coi là chuyện lớn gì, Trình Tấn luôn phủ nhận, nhưng Chu Nhân Kiệt lại hăng hái, hắn không quan tâm là Trình Tấn có mua hay không, nhưng hôm nay gã nhất định phải khẳng định là Trình Tấn làm. Trước đó Trình Tấn luôn không coi gã ra gì, không thèm nghe gã nói gì, hôm này chắn chắc gã phải dạy dỗ cho Trình Tấn một bài học.
Vì vậy Chu Nhân Kiệt càng nói càng hăng, thề phải đem việc này đì tới chết: “Coi người nói kìa, không biết, còn tưởng ngươi sẽ là đệ nhất trong viện thí cuối cùng cũng lén lút đi mua một phần đề thi, cũng chả có gì lớn.”
“Đại tài tử quang phong tễ nguyệt* nhà ta lại cứ một mực khăng khăng không chịu thừa nhận.”
光风霁月: trời quang trăng sáng; tấm lòng rộng mở.
Những người đi cùng gã cũng dồn dập cười đùa.
Chu Nhân Kiệt nghe vậy liền cười nhạo, mồm miệng lại bắt đầu liên thoáng.
Trình Tấn yên lặng lắng nghe, chờ đến khi Chu Nhân Kiệt ngừng nói, liền mở lời: “Cũng chỉ là một phần đề thi, thừa nhận cũng không có gì tốt, căn bản là ta không mua nó, cũng không cần thiết phải thừa nhận chuyện này. Ngược lại là người…” Ánh mắt hắn nghiêm nghị nhìn sang: “Có vẻ Chu công tử cứ nhất định phải bắt ta thừa nhận làm việc này.”
“Là muốn làm gì vậy?”
Có cái gì vì sao chứ, chỉ là do nhìn người ngứa mắt. Tâm nhãn Chu Nhân Kiệt không nhiều cũng không quá sâu xa, hiện tại cái gì gã muốn nói đều đã nói, muốn cười nhạo cũng đã cười nhạo, chuẩn bị tâm thế rút lui.
Nếu còn nói thêm gì nữa, gã sợ Trình Tấn lại đáp trả lại mình.
Căn cứ vào kinh nghiệm mấy tháng này, Trình Tấn luôn có thể làm có gã tức giận không thôi, đến cơm cũng không ăn nổi.
Gã cũng không muốn tìm cục tức cho mình, đang dự định ra tửu lâu ăn một bữa ngon lành đây.
Gã muốn đi nhưng Trình Tấn lại không cho gã như ý: “Để ta nghĩ lại đã, cái người vừa đụng bàn sách của ta, hình như là… cái người thường ngày hay đi bên cạnh Chu công tử?”
Va vào bàn hắn, sau đó lại rơi ra một tập sách nhỏ, thực sự là trong ngày thường hay đi bên cạnh Chu Nhân Kiệt, mà đoàn người Chu Nhân Kiệt ở trong sách cũng chỉ có thể được coi là người qua đường, trong thư viện cũng không có độ tồn tại mạnh, cũng không có cùng Chu Nhân Kiệt cười nhạo hay xem thường hắn chút nào cả.
Xuất thân cũng không quá tốt, rất coi trọng việc khoa cử.
Người này còn đến hỏi bài Trình Tấn vài lần, thái độ cũng rất tốt.
Người như vậy nếu bảo họ xấu tính thì không đúng, mà nói kỹ ra thì cũng không tính là tốt, đối với hắn thì Trình Tấn cũng không có để tâm bao nhiêu, chỉ coi là đồng học bình thường ở chung với nhau.