Thiên Thượng Hồng Phi

Chương 46



Một ngày sau.

Diễn đàn Thiên Địa Huyền Môn lại vui như tết.

Hóa ra có người ở trên diễn đàn, youku post video quay cảnh Hồng Phi mặc y
phục người hầu đứng trên đài biểu diễn, đưa tới sắc lang vô số.

Tiếp đó lại có người đem video trận đấu của Thiên Thượng Hồng Phi vs Tây tây á vũ, vs Thanh sắc đồng thoại, Tương Ly đối chiến Ta Vì Ai Cuồng cũng
được đăng ngay sau đó, kết quả rất nhanh có người phát hiện, nguyên lai
cô gái mặc y phục người hầu ngày đó, lại chính là Thiên Thượng Hồng Phi.

Thiên Thượng Hồng Phi – người vẫn bị nam nhân nhận định là nhân yêu, thực sự
chính là đại mỹ nữ, so với đệ nhất mỹ nhân Tây tây á vũ còn đẹp hơn vài
phần. Này—đã khiến cho rất nhiều người mở mắt.

Sau chuyện đó, Thí
Thần Chi Yêu [Mật ngữ] với Hồng Phi, khó hiểu nói: Nếu ngươi xinh đẹp
như vậy, tại sao lúc trước chịu chat video với hắn? Nếu chat video, Quả
Táo Của Hera ngay đến một chút cơ hội cũng không có.

Hồng Phi gửi cho nàng một hình mặt cười, còn lại cái gì cũng không nói.

Kỳ thật trong lòng cô rất rõ ràng. Nếu lúc trước người cô quen chính là Ly Thương Chi Tuyết, nếu anh đưa ra yêu cầu cùng cô gặp mặt, có lẽ cô sẽ
đáp ứng.

Cô kiên trì như vậy, bất quá vì không có mấy cảm tình với Thiên Hạ Huyền Ca .

Sau đó.

Có rất nhiều người chơi mới tiến vào thiên địa, mua loa lên [Thế giới],
nọi dung đều là muốn cô mang đi luyện cấp. cô một cái cũng không để ý,
dần dần cảm thấy có chút phiền chán.

Những người trước kia chưa
từng tiếp xúc trong trò chơi giờ nghĩ đủ mọi cách đi theo cô, cùng cô
lôi kéo làm quen, cô đi đến đâu cũng xuất hiện rất nhiều chuyện gọi là
‘ngẫu nhiên’. Câu đầu tiên của bọn họ đều là nói, “thật trùng hợp, cùng
đánh boss được không?” Bình thường, nếu là người chơi nam, Hồng Phi đều
trực tiếp cự tuyệt, nhưng nếu là những nữ hài tử nói năng lịch sự, cô
cũng khách khí giữ thể diện cho các nàng, đáp lại vài câu. Chẳng qua,
sau khi nói thêm vài câu, vấn đề của các nàng đều xoay xung quanh một
chủ để, mặc kệ trực tiếp hay gián tiếp, mục đích đều muốn hỏi ra thiếu
niên anh tuấn đánh snooker đứng bên cạnh cô ngày đó là ai.

Hồng
Phi nghĩ nghĩ, Tương Sinh…… Ca ca, lớn tuổi thành thục, có khả năng ứng
phó nữ hài tử, liền phi thường “phúc hậu” đem tên trong trò chơi của hắn nói cho mọi người.

Bởi vì chuyện này, Tương Sinh ở trong bang hội vừa khóc vừa mắng cô không có lương tâm, Hồng Phi hừ lạnh một tiếng,
trả lời: “ai cho anh lúc trước để em lại một mình với Quý Tiêu.”

Hóa ra là trả thù kẻ nào đó lần trước không trượng nghĩa.

Tương Sinh nâng lên kính mắt, thầm than: Cùng tiểu tử Tương Ly ở chung một
chỗ lâu ngày, ngay đến tiểu Hồng Phi đáng yêu cũng trở nên hẹp hòi t_t

Tiếp sau đo, cô dần dần chán ghét cuộc sống luyện cấp mỗi ngày, cũng có thể
là bị Tương Ly ảnh hưởng, trong đầu khắc sâu hình ảnh anh vất vả học
tập, làm cho Hồng Phi cảm thấy được, bản thân không thể không cố gắng,
bằng không sau này sẽ bị người kia vượt mặt. Vì thế cuộc sống về sau dần dần biến thành login treo máy chờ Tương Ly, thời điểm anh logout, cô
đang cầm quyển tiếng Anh cấp 6 học miệt mài.

Những chuyển biến này của Hồng Phi không tránh khỏi bị ba ác ma trong phòng cười nhạo, nói cô ra sức học tiếng Anh như vậy, có phải sau này muốn định cư ở Anh quốc
hay không.

Không nghĩ tới Hồng Phi đối với đề tài này thực sự rất
quan tâm, thành phố Luân Đôn này, đem đến cho người ta cảm giác lạnh như băng, không nói đến nhiệt độ, mà là tình người với người ở nơi đó. Nói
thật, cô không có thói quen sống ở nước ngoài.

Nhưng, nếu tương lai Tương Ly muốn cô sang Anh thì làm sao bây giờ?

Vì vậy, Hồng Phi lo lắng bất an mất mấy ngày, Tương Ly lại siêu cấp mẫn
cảm, sau ba ngày nhẫn nhịn, rốt cục từ trong miệng Hồng Phi ép hỏi.

[Ly Thương Chi Tuyết]:^_^ hóa ra người hầu muốn cùng anh ở chung một chỗ a, mấy ngày nay đều lo lắng vấn đề này.

[Tiểu Tước Ưu Thương]: Hừ! Anh cứ cười nhạo em đi. -皿-!!!

[Ly Thương Chi Tuyết]: Tốt lắm tốt lắm, đừng tức giận.

[Tiểu Tước Ưu Thương]: -皿-!!! Ghét anh nhất!

[Ly Thương Chi Tuyết]: Bé ngốc, nhớ lại những gì trước đây anh nói, bảo em chờ anh?

[Tiểu Tước Ưu Thương]: Vâng……

[Ly Thương Chi Tuyết]: Anh cùng cha nói chuyện một lần, nói sau khi tốt nghiệp xong sẽ về nước phát triển, ông đồng ý.

[Tiểu Tước Ưu Thương]:!! Nhưng anh đã sống ở Anh trong một thời gian dài, về nước sẽ không quen.

[Ly Thương Chi Tuyết]: Nếu đổi lại là Tương Dịch thì có lẽ không quen,
tiếng Trung của nó không được tốt. Bất quá anh không có vấn đề.

[Tiểu Tước Ưu Thương]: Ý em không phải như vậy. Mà là, nếu anh về nước, người trong nhà sẽ rất tịch mịch.

[Ly Thương Chi Tuyết]: Nếu anh thực sự không về nước, người hầu sẽ rất buồn.

[Tiểu Tước Ưu Thương]: Còn lâu à……!!

[Ly Thương Chi Tuyết]: (Khuôn mặt tươi cười) thực không thẳng thắn.

[Ly Thương Chi Tuyết]: Em không cần lo lắng, hiện giờ tình hình trong nước
rất tốt, cha anh quyết định khai phá thị trường nội địa, không quá vài
năm, cả nhà chúng ta sẽ trở về, anh bất quá trở về sớm hơn dự định của
bọn họ một khoảng thời gian thôi.

[Tiểu Tước Ưu Thương]: Thật sự?

[ Ly Thương Chi Tuyết]: Không lừa em.

Đang lúc cao hứng, Hồng Phi lá gan cũng lớn hơn một chút.

[Tiểu Tước Ưu Thương]: Uy, anh biết không?

[Ly Thương Chi Tuyết]: Ân?

[Tiểu Tước Ưu Thương]: Có thể quen biết anh, đương nhiên còn có Tương Sinh,
Quý Viễn là điều khiến em vui vẻ nhất. Trước kia em không chịu chat
video với mọi người, sau khi gặp được các anh, hết thảy đều phá lệ. Sau
đó ngẫm lại, kỳ thật không phải em không muốn, mà là do người kia không
thể mang đến cho em cảm giác yên tâm. Bởi vì chuyện của Quý Tiêu…. và
chị em, làm cho em không thể dễ dàng tin tưởng người khác. Chính là, nếu người kia là anh, em nguyện ý tin tưởng.

[Tiểu Tước Ưu Thương]: Tương Li, em…… em thực thích nh.

Tương Ly đang chuẩn bị gõ chữ, đột nhiên thấy một câu thổ lộ, kinh ngạc có,
vui sướng có, khuôn mặt tuấn dật sau một phen kinh ngạc hiện lên nụ cười dịu dàng.

Đầu ngón tay đều có thể cảm nhận được cản giác hạnh
phúc này, anh nhẹ nhàng gõ nhẹ lên bàn phím, khung đối thoại hiện ra ba
chữ. Còn chưa kịp phát đi, lại xuất hiện kẻ không mời mà đến, phá vỡ
không khí tốt đẹp này.

[Tây tây á vũ]: A a, thực không may, chủ nhân của ngươi, đã có Thiên Thượng Hồng Phi.

[Tây tây á vũ]: Ta thấy ngươi chắc chưa lên diễn đàn? Thiên Thượng Hồng Phi
thao tác tốt, người lại xinh đẹp, vóc dáng miễn chê, ngươi lấy cái gì để so với nàng?

Sau khi trở về từ Hải Nam, bởi vì chuyện tốt bị
người ta post lên diễn đàn, làm cho cô ta mất hết thể diện, danh hiệu đệ nhất mỹ nữ không còn, lại trở thành trò cười cho tất cả mọi người. Tất
cả đều do Thiên Thượng Hồng Phi ban tặng. Nguyên bản người kiêu ngạo như cô ta không có khả năng nói ra những câu tán dương người khác, nhưng
thấy Tiểu Tước Ưu Thương cấp bậc thấp, không có trang bị tốt lại có thể
làm người hầu của Ly Thương Chi Tuyết, còn có thể ngang nhiên ở trong
này thổ lộ, nhất thời cảm thấy rất chướng mắt, trong lòng giống như có
kim, không ngừng đâm sâu xuống, từng chút từng chút một, làm cho người
ta đau đến không thở nổi. Bởi vậy cô ta dù tức đến ói máu cũng cố nói ra những lời tán dương Thiên Thượng Hồng Phi, sau đó ở bên cạnh chờ xem
Tiểu Tước Ưu Thương thương tâm tuyệt vọng, hoặc là mặt dày mày dạn tiếp
tục quấn quít lấy Ly Thương Chi Tuyết rồi bị anh vô tình vứt bỏ, vô bất
luận là hình ảnh nào, cũng có thể khiến cho cô ta vui vẻ hơn nhiều.

Có một số người, thích tìm kiếm khoái hoạt trên sự đau khổ của người khác

Nhưng khiến cho cô ta thất vọng chính là, chờ một lúc lâu, tình cảnh giống như cô ta đang suy nghĩ trong đầu không có xuất hiện.

Tương Ly rất tức giận, không muốn nhiều lời vô nghĩa, trực tiếp một câu, đem Tây tây á vũ miểu sát.

[Ly Thương Chi Tuyết]: Hồng Phi, chúng ta đi thôi.

Từ đó về sau, Tây tây á vũ không còn có xuất hiện. Có người nói cô ta bán
acc, cũng có người nói cô ta mua một acc mới, nhưng mặc kệ như thế nào,
cả đời cô ta, chắc chắn không bao giờ muốn lấy thân phận Tây tây á vũ
xuất hiện trước mặt Hồng Phi.

Khi một cô gái hạ thấp mình đi tán
dương một cô gái khác, chỉ vì muốn một người khác khó chịu, lại phát
hiện người mà cô ta ghen tị và tán dương, cùng người bị cô ta bắt nạt và cười nhạo chỉ là một người. Cuối cùng có bao nhiêu châm chọc, bao nhiêu bi ai, bao nhiêu tuyệt vọng?

***

Trong một trò chơi, người cũ người mới đến rồi lại đi. Dù có thích như thế nào, cũng có thời điểm chán ghét.

Hồng Phi nghĩ, đã đến lúc cô nên rời khỏi trò chơi. Hoặc nên nói, đây là thời điểm từ trò chơi trở về đời thực.

Trò chơi, trước kia đối với cô chỉ để giải trí, hiện tại, cô có người mình
thích, có bằng hữu cham sóc, cũng nên nói lời từ biệt.

Ngày tạm biệt, Hiểu Phong Tàn Nguyệt login

Hồng Phi theo thói quen gửi một mặt cười cho hắn. Hắn lại phá lệ không hồi đáp, trong chớp mắt truyền tống đến bên người cô.

[Thiên Thượng Hồng Phi]:-0-, hôm nay ngươi không giống ngày thường.

[Hiểu Phong Tàn Nguyệt]: Ngươi…… Cùng nhau đánh boss sao không?

Hồng Phi nghĩ nghĩ, coi như đâylà nghi thức tiễn biệt sau cùng, cũng không
có cự tuyệt. Hai người đi đến đầm lầy hắc ám,boss nơi này là xà nữ Ella.

Hai người vẫn giống như trước đây, phối hợp cực kỳ ăn ý, những người chơi
khác cùng cấp bậc với họ muốn giết boss cũng phải mất nửa giờ, bọn họ
ngược lại chỉ mất có 10 phút đã thu phục xong.

Bất quá rp (có lẽ
là may mắn) không tốt lắm, chỉ nhặt được một quả lê và một thanh chủy
thủ, quả lê có thể nháy mắt bổ sung 1000 thể lực, chủy thủ không phải
thứ vũ khí thông dụng, kiếm khách, võ giả, thích khách, đều không thích
dùng thứ này.

[Thiên Thượng Hồng Phi]:-_-!! Không biết là ngươi rp không tốt hay là ta không tốt.

[Hiểu Phong Tàn Nguyệt]: Có lẽ là ta.

[Thiên Thượng Hồng Phi]: Ha ha. Cho chúng ta một con dao nhỏ, chẳng lẽ muốn chúng ta cắt lê ra ăn?

Chia lê, chia ly.

A a, thực mỉa mai, ngay cả mấy số liệu cấp thấp này cũng ám chỉ kết cục của bọn họ sao?

[Hiểu Phong Tàn Nguyệt]: Ta suy nghĩ, chúng ta mà trở thành bằng hữu?

[Thiên Thượng Hồng Phi]: Vấn đề của ngươi thực quái. Bất quá hôm nay cả người ngươi đều quái dị.

[Hiểu Phong Tàn Nguyệt]: Phải không?

[Thiên Thượng Hồng Phi]: Ta nghĩ, có thể trở thành bằng hữu vì chúng ta rất
giống nhau. Ngươi xem, ngươi thích pk, theo đuổi trang bị cực phẩm, cấp
bậc cực hạn, không thích nhờ vả người khác. Bên cạnh ngươi có rất nhiều
người đi theo, nhưng bằng hữu rất ít, bởi vì ngươi kiêu ngạo, tính thích cô độc, mà ta, cũng giống như ngươi.

Quý Tiêu sửng sốt sửng sốt,
đột nhiên có chút hiểu được, vì sao khi nhìn thấy nickname Thiên Thượng
Hồng Phi, anh lập tức không hoài nghi cô chính là Hạ Hồng Phi.

Bởi vì, hai người không giống nhau

Thiên Thượng Hồng Phi độc lập, mạnh mẽ, đường hoàng, cả người phát ra hào quang lấp lánh.

Mà Hạ Hồng Phi thẹn thùng, ôn thuận, như ánh trăng dịu dàng xinh đẹp.

[Thiên Thượng Hồng Phi]: Làm sao vậy, không nói?

[Hiểu Phong Tàn Nguyệt]: Không có việc gì.

[Thiên Thượng Hồng Phi]: Nga, ngươi có đánh boss khác không?

[Hiểu Phong Tàn Nguyệt]: Có, đi thôi, đi úy lam chi hải.

Trên đường đi đến úy lam chi hải, hai người gặp phải Ta Vì Ai Cuồng. Hồng
Phi vị này trước kia không có thâm thù đại hận, hiện tại đối với người
mua acc của hắn lại càng không có, cho nên thời điểm Ta Vì Ai Cuồng đi
theo cô không nói lời nào, làm cho cô kinh ngạc hồi lâu.

Thiên Thượng Hồng Phi]: Có việc?

Ta Vì Ai Cuồng]: Ta…… Hồng Phi, ta là……

[Thiên Thượng Hồng Phi]: Xin hỏi, ta cùng ngươi quen biết sao?

[Ta Vì Ai Cuồng]: Ta là huyền ca.

[Thiên Thượng Hồng Phi]:……

[Thiên Thượng Hồng Phi]: Tạm biệt.

[Ta Vì Ai Cuồng]: Từ từ, ngươi muốn đi đâu?

[Thiên Thượng Hồng Phi]: Liên quan gì đến ngươi?

[Ta Vì Ai Cuồng]: Con đường này, a, ta biết, ngươi muốn đi úy lam chi hải.

[Ta Vì Ai Cuồng]: Ngươi còn nhớ không, lúc trước hai chúng ta từng đến úy
lam chi hải xem mặt trời mọc, cũng xem qua mặt trời lặn. Trong lúc chờ
boss xuất hiện, chúng ta cùng nhau câu cá, cùng nhau làm món ăn nâng cao thuộc tính…….

[Thiên Thượng Hồng Phi]: Hiểu Nguyệt, chúng ta đi.

[Ta Vì Ai Cuồng]: Hồng Phi, ta biết ngươi chán ghét ta, thậm chí hận ta, chính là ta–

[Thiên Thượng Hồng Phi]: Dừng! Đừng mang mấy lời trong tiểu thuyết Quỳnh Dao
ra nói với ta, ta chịu không nổi. Ta không chán ghét ngươi, cũng không
hận ngươi, đây là sự thực.

[Ta Vì Ai Cuồng]: Thật sự? Vậy ngươi có phải hay không……

[Thiên Thượng Hồng Phi]: Bởi vì ta cảm thấy được, ngươi là người tàng hình, cứ như vậy đi. Vĩnh biệt.

Hồng Phi hiện giờ có rất nhiều thời gian, nghĩ rằng lúc tới úy lam chi hải,
thuận tiện nhìn ngắm phong cảnh trên đường đi, bất quá bị thiên hạ huyền ca phá hư cảm xúc, nhất thời không còn hứng thú, sử dụng bản đồ trực
tiếp truyền tống đến úy lam chi hải, mà Hiểu Phong Tàn Nguyệt một lát
sau mới sử dụng hảo hữu quyển trục bay đến bên người cô.

[Thiên Thượng Hồng Phi]: Thực chậm a Hiểu Nguyệt, làm chi lâu quá vậy.

[Hiểu Phong Tàn Nguyệt]: Không có việc gì. Ta Vì Ai Cuồng trước kia dù sao
cũng là người Ngọa Hổ Tàng Long, ta không muốn thấy acc này ở trên tay
một kẻ như thế.

[Thiên Thượng Hồng Phi]:=__=!! Cho nên ngươi liền…… Cái kia hắn?

[Hiểu Phong Tàn Nguyệt]: Ân……

[Thiên Thượng Hồng Phi]: Ách……

Quý Tiêu không muốn nói cho cô biết, sở dĩ anh luân bạch hắn, là bởi vì sau khi Hồng Phi bỏ đi, Thiên Hạ Huyền Ca lại khôi phục bản tính, đối với
anh nói rất nhiều lời khó nghe.

[Hiểu Phong Tàn Nguyệt]: Hồng Phi, ta cảm thấy ngươi ở trên mạng, cùng với ngươi trong hiện thực rất không giống nhau.

[Thiên Thượng Hồng Phi]:-0-!! Ngươi xem qua ảnh chụp của ta? Bị vẻ ngoài của ta lừa đi.

[Hiểu Phong Tàn Nguyệt]: Không…… Anh là Quý Tiêu, Hồng Phi.

[Thiên Thượng Hồng Phi]: Anh mua acc của hắn? Quý Tiêu anh tại sao lại giống âm hồn không tiêu tan?

[Hiểu Phong Tàn Nguyệt]: Anh vẫn là anh. Anh chính là Quý Tiêu. Thật đáng
tiếc, tuy biết em chơi Thiên Địa Huyền Môn, nhưng anh lại không nhận ra
em. Mà em cũng không nhận ra anh.

[Thiên Thượng Hồng Phi]:……

[Thiên Thượng Hồng Phi]: Quý Tiêu, được rồi, nếu anh là Quý Tiêu, tôi đây
không ngại hỏi anh một câu, nếu anh thích Hạ Hồng Phi, vì sao không
thích Thiên Thượng Hồng Phi?

[Hiểu Phong Tàn Nguyệt]: Bởi vì hai người khác nhau.

[Thiên Thượng Hồng Phi]: Anh sai rồi. Chúng tôi không hề khác nhau, mà là anh
đem chúng tôi biến thành hai người. lần đầu tiên anh nhìn thấy tôi, đã
khắc sâu hình ảnh của tôi lúc đó trong lòng anh, sau đó cự tuyệt nhìn
tôi lớn lên. Quý Tiêu, anh nghĩ lại cho kỹ, tính cách của tôi, cùng
Thiên Thượng Hồng Phi hoàn toàn không khác biệt.

[Thiên Thượng
Hồng Phi]: Quý Tiêu, kỳ thực, anh căn bản không có yêu tôi. Hạ Hồng Phi
trong lý tưởng của anh, vốn dĩ không hề tồn tại

***

Tuy đã đến úy lam chi hải, nhưng tiếc rằng không đánh được boss.

Sau khi trở về thành, Hồng Phi cáo biệt bằng hữu trong Thần Phong Ngự
Tuyết, cũng nói cho họ phương thức liên lạc, hoan nghênh mọi người sau
này đến tìm cô. Trải qua một số việc, cô đã không còn nhất nhất cho rằng trò chơi cuối cùng cũng chỉ là trò chơi, những bạn bè kết giao trong
game, vẫn có thể gặp lại trong hiện thực.

Sau khi cô rời di, Tương Ly,Tương Sinh, Quý Viễn cũng tiếp bước theo sau.

Những câu chuyện kể về bọn họ, cứ như vậy trở thành thần thoại trong Thiên Địa Huyền Môn.

Sau khi rời bỏ trò chơi, Tương Sinh, Quý Viễn, vẫn thường xuyên cùng Hồng
Phi tụ hội. Uống trà chiều, nói chuyện phiếm, đọc sách.

Ngày ấy. Nắng vàng tươi sáng, vạn lí tinh không. Ba người ngồi trong một hoa viên, uống hồng trà, ăn bánh ngọt, vô cùng vui vẻ.

Hồng Phi đọc tin nhắn Tương Ly gửi cho cô.

Đọc được một nửa, di động bị Tương Sinh đoạt đi.

“Chậc chậc! thực không thể tin được a Ly này có thể gửi đến tin nhắn buồn nôn đến vậy, hừ hừ. loại kỹ thuật tán gái này, quả nhiên vẫn là Tương gia
ta lợi hại hơn.”

“Trả lại cho ta, Tương Sinh!” Hồng Phi nhào qua đoạt lại, Tương Sinh ném cho Quý Viễn, Quý Viễn mỉm cười trả lại cho Hồng Phi.

Tương Sinh liếc nhìn Quý Viễn, lắc lắc đầu, “Hồng Phi, em cùng a Ly nói chuyện đã bao lâu rồi?”

“Em cũng không biết. Cứ như vậy bắt đầu…….”

“Ngọt ngào a…… hai người các ngươi khiến trai già như ta ghen tị muốn chết.”
Tương Sinh đột nhiên nói với vẻ thần bí, “Nói cho em biết một bí mật,
lúc trước anh rất rất thích em, nếu không phải a Ly động tác mau lẹ, anh khẳng định sẽ không buông tay sớm như vậy.”

Hồng Phi bị anh làm
cho hoảng sợ, không biết nên nói cái gì cho phải, im lặng nửa ngày, cuối cùng chỉ nói được ba chữ “Thực xin lỗi.”

Tương Sinh cũng không nói gì, chỉ lấy chân đá Quý Viễn một cái: “Không có món tráng miệng, a Viễn đi mua đi.”

Quý Viễn biết hắn có chuyện muốn nói với Hồng Phi, đầu cúi thấp, che dấu hết thảy tâm tình, rời đi.

Tương Sinh lúc này mới ôn hòa cười nói: “Đừng để trong lòng, tuổi tôi cũng
lớn, đã qua rồi cái tuổi phóng túng trong tình cảm. Ở trong lòng em,
chung quy vẫn thích tiểu tử a Ly nhiều hơn một chút, chuyện này cũng chỉ có tiểu tử a Viễn kia nhìn không thấu. Bất quá bảo em chọn a Ly không
phải vì nó là cháu của tôi, tôi từ nhỏ nhìn bọn chúng lớn lên, đều coi
chúng như đệ đệ của mình, chính là a Viễn tiểu tử này tính cách hoạt
bát, nếu so sánh cũng dễ thấy được, a viễn dù có thương tâm nhưng rất
nhanh sẽ hồi phục, còn a Ly lại khác, từ nhỏ tính tình đã không tự
nhiên, nếu gặp vấn đề trong tình cảm, muốn thoát ra là rất khó khăn.”

Hồng Phi nghẹn họng nhìn trân trối, “Ý anh muốn nói, Quý…… Viễn, anh ấy đối với em là thật lòng?”

Tương Sinh uống một ngụm trà, rốt cục nghiêm mặt nói: “Hồng Phi, cùng a Viễn nói chuyện đi.”

Đang nói thì thấy Quý Viễn cầm điểm tâm trở lại, Tương Sinh khôi phục lại
biểu tình tươi cười vốn có, “Anh nói Hồng Phi, em xem, hai người nhà
anh, hai người nhà a Viễn, đều đối với em…… mị lực của em, ừm, không
thua chị em nha.”

Sau khi buổi trà chiều kết thúc, Tương Sinh đi về trước, Quý Viễn cùng Hồng Phi học chung một trường, tự nhiên cùng đường.

“Quý…… Viễn.”

“Ừ.” Quý Viễn cười khổ một tiếng, “hiện tại em đã tin những lời anh nói ngày đó là thật.”

“Thực xin lỗi, em vẫn nghĩ anh hay đùa giỡn, bởi vì ngày đó anh ở dưới ký túc xá của bọn em…….”

Biểu tình của anh, đa phần là đùa cợt, không nhiều lắm thật tình.

“Đúng vậy. Anh quá mức kiêu ngạo, không dám bộc lộ cảm xúc thực của mình, cho nên trước khi em nói thích anh, nếu anh ngỏ lời trước cũng đồng nghĩa
anh đã thua. Cho nên chuyện ngày đó ở dưới ký túc xá, đùa giỡn nhiều hơn là theo đuổi. Nhưng mà, bản nhạc canon đó, thực sự anh đã luyện mất một tháng.”

Một tháng……

“Thần Phong Nhất Thụ có một tháng không luyện cấp, thứ hạng trên bảng xếp hạng vì thế thụt lùi không ít, là do
anh luyện đàn ghi-ta?”

Quý Viễn không trả lời vấn đề này, chỉ nói: “Ngày đó anh nói với em rằng lần đầu tiên anh nhìn thấy em là trong bữa tiệc do trường học tổ chức, kỳ thật không phải, anh họ anh, trên bàn
anh ấy có ảnh chụp của em, trong lúc anh đi tìm anh ấy đã vô tình nhìn
thấy.”

“Quý Viễn, em không biết nên nói gì cho phải.”

“Không quan hệ.” Quý Viễn than nhẹ một hơi, “Kỳ thực thời điểm chúng ta ở Hải
Nam, anh đã mơ hồ cảm giác được. Chỉ là tự gạt mình gạt người đến tận
bay giờ thôi,em không cần để ý.”

“……”

“Hồng Phi, ký túc xá của bọn em ở phía trước, đi lên đi.”

“ A…… Úc. Hẹn gặp lại.”

Quý Viễn nhìn Hồng Phi đi lên cầu thang, trong lòng tự nhiên nghĩ đến một
câu, một loại kiên trì, anh nói với cô: “Hồng Phi, nếu ngày đó, ngày đó
anh thực sự thổ lộ chân tình, em có thể tiếp nhận anh hay không?”

“Thực xin lỗi. Vào thời điểm đó, em đã thích Tương Ly.”

Hồng Phi cười áy náy, chân bước nhanh, chạy lên cầu thang.

Nghe tiếng bước chân, lòng Quý Viễn dần dần trầm xuống, anh nhìn lên bầu
trời, ánh trăng sáng hơn bao giờ hết, không khí không một chút bi
thương, vì thế cười tự giễu, quả nhiên cái cảm giác bi ai này chỉ có
mình hiểu rõ, những chuyện đại loại như người buồn cảnh có vui đâu bao
giờ, là do những người bi thương tự nghĩ ra mà thôi.

Phải rồi, giờ cũng là lúc buông tay.

Tạm biệt, mối tình đầu của tôi.

***

1 năm sau.

Tương Ly trở về sớm hơn 2 tháng so với dự tính.

Hồng Phi ra sân bay đón anh, lâu rồi không thấy, anh lại gầy đi, bộ dạng mệt mỏi hơn bao giờ hết, chỉ có một đôi mắt vẫn sáng ngời như trước.

Trong đám đông chen chúc, hai người đối mặt nhìn nhau, cười nhẹ.

Hết thảy đều không nói câu nào.

Đợi khi đến gần, Tương Ly nắm lấy tay Hồng Phi, mười ngón đan xen.

“Hồng Phi.”

“Vâng?”

“Sau khi em tốt nghiệp, chúng ta kết hôn đi.”

* Hoàn chính văn *


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.