Thiên Sư Chấp Vị

Quyển 4 - Chương 7



Kết quả khám nghiệm tử thi chứng thật hài cốt là Lão Uông, sáng sớm ngày hôm sau Trương Huyền còn đang ăn cơm thì Ngụy Chính Nghĩa gọi điện thoại tới, nói rằng cậu ta đã lấy được lệnh khám xét từ chỗ cục trưởng, chuẩn bị đi đến nhà Lục Thiên An điều tra, hy vọng cậu đi cùng.

Trương Huyền nhìn Niếp Hành Phong đang đứng trước gương đeo cà vạt, từ chối: “Lão Đại, tôi là trợ lý chủ tịch của Niếp thị chứ không phải cảnh sát, cậu đi chấp hành nhiệm vụ lôi kéo tôi đi theo làm gì?”

“Bởi vì phó chức của sư phụ là thiên sư mà, không gọi người thì gọi ai? Người yên tâm, phí tróc quỷ đệ tử sẽ chi, cộng thêm phí đi công tác, tiền xăng, phí đi đường mệt mỏi. . . . . .”

Sợ Trương Huyền từ chối, Ngụy Chính Nghĩa lập tức đem tất cả ưu đãi đều liệt kê ra, trong khoảng thời gian này cậu ta xem như đã lĩnh giáo uy lực của quỷ, nghĩ đến Lục Thiên An có thể dùng tà thuật, phía sau không có thiên sư chống đỡ cho, cậu làm sao dám lấy ‘đá chọi với đá’?

Tiền mặt nhất thời bay bay đầy trời trước mắt Trương Huyền.

Lại liếc nhìn trộm Niếp Hành Phong, có tiền cậu đương nhiên muốn kiếm, nhưng chiêu tài miêu cũng phải gật đầu mới được, đừng quên người ta mới là chủ tịch.

“Cậu đi đi, việc ở công ty tôi sẽ để cho người khác xử lý.”

Sớm từ trong ánh mắt tràn đầy nguyên bảo (đĩnh vàng hay đĩnh bạc ngày xưa của TQ) của Trương Huyền nhìn ra được tâm tư của cậu, Niếp Hành Phong thắt cà- vạt xong, xoay người nói với cậu: “Có điều, nhớ rõ phải cẩn thận.”

“Yên tâm đi, tôi có bối hậu linh trợ uy, hắn cả ngày ở trong thanh đao nạp điện, khi tất yếu có thể dùng như dùi cui điện, chút nữa tôi sẽ gọi điện thoại cho anh.”

Được đặc xá một chút, tinh thần Trương Huyền lập tức trở nên tỉnh táo, vội vàng ăn cho xong cơm liền xách áo khoác chạy ra ngoài, Niếp Hành Phong nhìn xem Nhan Khai, hắn cũng vẻ mặt đen như than đi theo.

Niếp Hành Phong ăn xong sớm một chút, lái xe đến công ty, xe chạy đến một góc rẽ, đột nhiên trước mắt sáng ngời, quỷ ảnh giống như sương trắng vọt tới ngay kính trước của xe, một bàn tay xuyên qua mặt kính thủy tinh cố sức vươn về phía anh.

Lại là nữ quỷ đó!

Cánh tay trắng toát vươn tới gần, Niếp Hành Phong theo bản năng giơ tay đẩy ra, ấn ký chữ S trên cổ tay từ bên dưới ống tay áo lộ ra, nhất thời sương trắng quay cuồng, phát ra một tiếng gào thét thống khổ.

Bóng trắng dưới ánh sáng vàng trở nên nhạt nhẽo, không tụ nổi thành hình người, đột nhiên, một cái chuông đồng treo trên mặt kính trước của xe rung lên dữ dội, sau đó bị vỡ làm hai nửa, rơi xuống trên ghế ngồi, xe thể thao không theo sự điều khiển vẫn chạy nhanh về phía trước.

Cái chuông đó là sau khi nghe nói Niếp Hành Phong gặp quỷ, Trương Huyền cố ý bắt anh treo lên xe để định thần, ngay cả bùa trấn cũng bị đánh gãy, có thể thấy được chấp niệm của Quỷ Hồn mạnh đến cỡ nào, Niếp Hành Phong dùng sức giữ chắc tay lái, kêu lên: “Buông tay, nếu cứ khăng khăng tiếp tục, ngươi liền hóa thành tro bụi !”

『 Cứu người đó. . . . . . Cứu người đó. . . . . . 』

Giọng nói nhỏ nhè nhẹ trầm bổng vang lên quanh quẩn trong xe, tràn ngập tuyệt vọng, Niếp Hành Phong hơn nữa ngày mới nghe hiểu, vội hỏi: “Cứu ai. . . . . .”

Không có lời đáp lại, bóng trắng dưới luồng sáng hóa thành một đống xương trắng, rồi sau đó liền biến thành bụi tiêu tán, Niếp Hành Phong chậm rãi dừng xe lại, trong lòng một suy nghĩ lóe lên, vội đánh tay lái, chạy xe về phía nhà họ Lục.

Nhà của Lục Thiên An là biệt thự ba tầng, là nơi tách xa khu dân cư, người nhà Lục gia tựa hồ đều thích xây nhà ở những nơi xa xôi yên lặng, gần đó cơ hồ không có nhà nào khác.

Niếp Hành Phong mới vừa lái xe đến gần, chợt nghe có tiếng súng vang lên, anh vội nhảy xuống xe chạy tới, cửa chính của Lục gia mở rộng, trên hành lang rất lộn xộn, anh đi vào, thấy trong phòng tứ phía rèm đều đóng kín, có vẻ thực âm u.

Phía sau có tiếng bước chân, Niếp Hành Phong quay đầu lại, nhìn thấy Thường Thanh, trong tay còn cầm súng.

“Trương Huyền đâu?”

“Không biết, tên khốn Lục Thiên An đó lúc đầu còn làm bộ như rất hợp tác để cho chúng tôi điều tra, ai ngờ chờ đến khi chúng tôi tiến vào ông ta lại đột nhiên nổ súng đột kích cảnh sát, sau đó bỏ chạy, căn nhà này phòng ở xây rất cổ quái, chúng tôi đành phải phân công nhau chia ra đi tìm.”

Đột kích cảnh sát?

Đó là một đáp án làm cho Niếp Hành Phong không thể tưởng tượng được.

Chỉ dựa vào một viên cúc áo rất khó cáo buộc Lục Thiên An có tội, nhưng đột kích cảnh sát thì chắc chắn sẽ bị định tội, Lục Thiên An hẳn là hiểu được đạo lý này.

Niếp Hành Phong xoay người chạy lên lầu hai, Thường Thanh vội vàng đuổi theo, lầu hai càng âm u hơn, Niếp Hành Phong mới vừa chạy tới một nửa, liền nhìn thấy trong bóng đêm có cái mặt quỷ phóng mạnh tới, Thường Thanh hoảng sợ bước trật bậc cầu thang, ngã xuống dưới, Niếp Hành Phong vội kéo cậu ta lại, ai ngờ phía sau có lực mạnh vọt tới, đẩy anh ngả xuống lầu.

Giống như trước đây, Thường Thanh lại lấy hôn mê chấm dứt chiến đấu, Niếp Hành Phong lại ở giữa lúc đang lăn người xuống nắm được một chỗ nào đó trên tay vịn của cầu thang, ngay lập tức một âm thanh nặng nề vang lên, vách tường trước mặt bổng nhiên trượt sang một bên, lộ ra một cái hành lang dài ở bên trong.

Không thời gian để ý tới Thường Thanh, Niếp Hành Phong đứng lên đi vào hành lang dài đó, anh có cảm giác, Lục Thiên An đang trốn ở bên trong.

Cửa ngầm đóng lại ở phía sau Niếp Hành Phong, hành lang liền trở nên tối tăm, anh mò mẫm đi về phía trước, cuối đoạn đường có ánh đèn mỏng manh chập chờn, đó là một gian đại sảnh, ở giữa phòng có treo một ngọn đèn nhỏ, trong phòng ánh sáng rất mờ nhạt, trong một góc đại sảnh có đặt một tấm bình phong bằng gỗ lim, có thanh âm từ phía sau bình phong truyền đến.

“Đừng, đừng tới đây, nếu không ta sẽ bắn chết ngươi!”

Là Lục Thiên An, lời nói tuy rằng tàn nhẫn, nhưng đáng tiếc giọng nói run rẩy thể hiện rõ ông ta đang sợ hãi, Niếp Hành Phong lập tức đi tới.

Lục Thiên An cầm súng lui vào góc tường, sắc mặt xanh mét, tóc hỗn độn, tay áo cũng bị xé rách, xem ra tựa hồ mới vừa đánh nhau, nhìn thấy Niếp Hành Phong, ông ta lập tức giơ súng kêu to: “Đứng lại!”

Niếp Hành Phong đứng ở bên cạnh bình phong, thấy bàn thờ bên cạnh Lục Thiên An có rất nhiều bức tượng nhỏ bằng gỗ chạm khắc rất quái dị, trong đó trên đầu một bức tượng gỗ có dán lá bùa viết tên anh, anh hừ một tiếng.

“Đi tự thú đi, ông trốn không thoát đâu.”

“Ta biết ta trốn không thoát, không ai có thể thoát được ! Quỷ Hồn bọn họ tới tìm ta, nói muốn bắt ta đền mạng. . . . . .”

Lục Thiên An thần kinh rối loạn la hét, bộ mặt vì sợ hãi mà kịch liệt vặn vẹo, họng súng chỉ về phía Niếp Hành Phong không ngừng run rẩy.

“Nếu đã biết mình trốn không thoát, thì ngay từ đầu đáng ra không nên giết người, ông nắm trong tay mấy trăm triệu, vì cái gì lại không để yên cho Trình Lăng?”

“Mấy trăm triệu trong tay? Ha ha. . . . . .”

Lục Thiên An cười ha hả, “Đó đều là gạt người, công ty đứng dưới tên ta vẫn mãi bị lỗ, chỉ còn lại cái vỏ, tiền vay ngân hàng tư nhân cũng không còn, ta chỉ còn đường chết, ông anh ta lại đem tất cả tài sản đều để lại cho con riêng của hắn, còn tự cho là thông minh ghi thêm vào di chúc là nếu Trình Lăng gặp chuyện bất trắc, tài sản tự động quyên góp cho tổ chức từ thiện, làm mất công ta thiết kế một vụ tai nạn xe cộ. . . . . .”

“Cho nên ông liền thay đổi kế hoạch, trước bắt cóc cô ta, sau đó nghĩ biện pháp đem tội giết người đổ lên trên người tôi, lợi dụng dư luận làm cho người ta suy nghĩ theo hướng đó, sau đó lại biến Trình Lăng thành người thực vật, lấy danh nghĩa chiếu cố cô ta, như vậy tài sản của Lục gia liền danh chính ngôn thuận đến tay ông, ông tính toán như vậy phải không?”

Niếp Hành Phong không phải không có chế nhạo nói: “Đáng tiếc, kết quả những gì đã tính toán là có vẻ như cái gì ông cũng không chiếm được. . . . . .”

Đoàng!

Lời chế giễu của anh thành công chọc giận Lục Thiên An, thấy ông ta bóp cò súng, Niếp Hành Phong vội lắc mình tránh, viên đạn xuyên qua bình phong bắn vào trên bức tường đối diện, Lục Thiên An kêu to: “Đi ra, ta không tin giết không chết ngươi!”

Điên cuồng hét lên bắn mấy phát đạn, trong đó một viên bắn xoẹt qua bóng đèn, làm đồ cổ là con ngựa bằng thủy tinh đặt trên kệ ở đằng trước bị đánh cho dập nát.

“A. . . . . .”

Bị chấn đến mức rạn nứt bóng đèn chịu không được cháy lên, nháy mắt vỡ tung văng khắp nơi, mảnh nhỏ bắn ra cắm vào tay Lục Thiên An, ông ta tru lên thả súng ra, gục người về phía trước, giá đỡ của bình phong bằng gỗ lim bị thúc phải, cả bức bình phong nghiêng đổ về phía Niếp Hành Phong.

Niếp Hành Phong vốn đang núp sau bình phong, trong lúc vội vàng nghĩ muốn xoay người tránh ra, ai ngờ tay đặt lên trên mặt sàn lại đè trúng phải một mẩu đèn vỡ, cảm giác đau đớn như bị kim châm truyền lên, vì bị chuyện này cản trở nên không kịp phản ứng, bình phong trầm trọng ngã xuống vào đầu anh. . . . . .

Niếp Hành Phong dưới tình thế cấp bách vội dùng hai tay bảo vệ đầu, chỉ nghe một tiếng ầm nổ vang, sau một lúc lâu lại không có cảm giác đau đớn, anh nghi hoặc ngẩng đầu, phát hiện bình phong ngã sang phía ngược lại, cũng chính là bên phía Lục Thiên An.

“Chủ tịch! Chủ tịch!”

Tiếng kêu kinh hoảng của Trương Huyền truyền đến, Niếp Hành Phong mới vừa đứng lên, chỉ thấy cậu ta từ bên ngoài vọt như bay vào, kêu to: “Anh bị thương?”

Giữ chặt chiêu tài miêu nhìn kỹ trên dưới trái phải trước sau, phát hiện anh ta chỉ bị thương một chút ở bàn tay, Trương Huyền nhẹ nhàng thở ra, chỉ tay về phía lòng bàn tay của anh, đầu ngón tay quay quay, hạ bùa chú cầm máu.

“Vừa rồi ở đây đã xảy ra chuyện gì vậy? Tôi vừa mới tiến vào liền nhìn đến ánh lửa bùng lên, còn tưởng là gas nổ, may mắn tổ sư gia phù hộ, anh không có việc gì. . . . . .”

Ánh lửa? Ánh lửa ở đâu?

Niếp Hành Phong theo bản năng quay đầu nhìn xem bốn phía, thấy bức bình phong rất nặng kia, còn có, phía dưới bình phong có chất lỏng đậm đặc không một tiếng động chảy ra. . . . . .

Vừa rồi bức bình phong rõ ràng là nện xuống người anh, Tại sao lại đột nhiên đổ ngược sang phía bên kia?

Niếp Hành Phong không thể nào hiểu nổi, hỏi Nhan Khai đang đứng ở phía sau Trương Huyền, “Là ngươi cứu ta?”

“Không phải, ta vẫn luôn ở cùng Trương Huyền, không cảm ứng được chủ nhân có nguy hiểm.”

Ngụy Chính Nghĩa và Sở Phong rất nhanh chạy tới đây, thấy bọn họ kiểm tra hiện trường, Trương Huyền kéo Niếp Hành Phong đi bên ngoài, oán hận nói: “Lục Thiên An cư nhiên giấu mình ở vùng âm địa (đất âm) làm phép, khó trách tôi tính không ra phương vị của ông ta, anh không đi làm, chạy đến chỗ nguy hiểm thế này làm gì?”

“Tôi lại nhìn thấy nữ quỷ mặc váy trắng kia, cô ta giống như cầu tôi cứu cậu, tôi sợ cậu gặp nguy hiểm nên liền chạy đến.”

“Tôi thì gặp cái gì nguy hiểm? Vừa rồi người có nguy hiểm chính là anh đấy! Rõ ràng là làm chủ tịch, IQ lại thấp như vậy, lời quỷ nói cũng tin, anh không biết chuyện ma quỷ thì kể mãi không hết sao?”

Tiểu thần côn sinh khí, Niếp Hành Phong ‘thức thời làm trang tuấn kiệt’, không dám đề cập đến chuyện mình bị quỷ đẩy xuống lầu.

Cảnh sát hỗ trợ rất nhanh liền chạy tới, mọi người hợp lực khiêng bức bình phong ra, Lục Thiên An đã chết được một lúc, bình phong rất nặng làm dập nát xương cốt toàn thân của ông ta, máu tươi từ trên đầu chảy ra, nhìn đến thảm trạng của ông ta, Niếp Hành Phong cả người toát mồ hôi lạnh, âm thầm cảm thấy mình may mắn, nhìn thấy ấn ký chữ S trên cổ tay, nghĩ thầm,rằng có lẽ là Trương Huyền trong lúc vô ý cứu mình.

Cảnh sát tìm thấy rất nhiều tượng gỗ dùng để hạ bùa chú trong gian mật thất, ngoài Niếp Hành Phong, còn có Hàn Duy, Triệu Uyên, do đó suy đoán ông ta lợi dụng tà thuật giết người, hơn nữa qua kiểm tra, sợi chỉ và cúc áo bằng vàng khớp vào trên áo bành tô của ông ta, hơn nữa ông ta còn nổ súng tập kích cảnh sát, đủ để chứng minh một loạt vụ án giết người vừa rồi đều là ông ta đứng phía sau thao túng.

Vì thế, mất cả một ngày, các tờ báo liền đem vụ án phú hào giết người kể lại tường tận rồi phát hành, hạ cổ yểm bùa đều được đề cập đến không ít, đêm đó khi nhìn thấy nhật báo tài chính và kinh tế cũng không có ngoại lệ đăng cùng một loại nội dung như thế, Niếp Hành Phong trực tiếp đem báo chí ném vào thùng rác.

“Game Over, chủ tịch, bối hậu linh có thể cho rút lui được chưa?”

Khi ăn cơm chiều Trương Huyền gắp rau rót rượu cho Niếp Hành Phong, thuận tiện nhắc lại chuyện cũ.

“Cậu không thấy là mọi chuyện được giải quyết quá thuận lợi sao?” Niếp Hành Phong hỏi lại cậu, “Cậu có nghĩ tới Lục Thiên An rốt cuộc là học tà thuật từ chỗ nào hay không? Ông ta trước khi chết lại đang sợ hãi cái gì?”

“Có tiền còn sợ học không được sao?” Tiểu hồ ly tự cho là thông minh nói chen vào, “Đại ca thường xuyên nói, Niếp đại ca sở dĩ có thể quang minh chính đại mà bóc lột anh ấy, áp bách anh ấy, khi dễ anh ấy chính là bởi vì Niếp đại ca có tiền. . . . . . Ách, canh gà nấu gần xong rồi, em đi xem thử, mọi người từ từ nói chuyện. . . . . .”

Cuối cùng bản năng động vật của hồ ly cũng không phải toàn bộ đã bị thoái hóa, Hoắc Ly nói được một nửa, liền cảm thấy chung quanh có không khí lạnh đột kích, sợ tới mức lập tức chạy vào phòng bếp.

Niếp Hành Phong nhìn Trương Huyền, rất bình tĩnh hỏi: “Tôi bóc lột, áp bách, khi dễ cậu khi nào?”

“Không, ha ha, đừng nghe tiểu hồ ly nói lung tung.”

“Thật là lợi hại nha.”

Tiểu Bạch đúng lúc giải vây cho Trương Huyền, ở trên bàn bước qua xem ảnh chụp mấy tượng gỗ trên tờ báo, hai mắt sáng lấp lánh nói: “Ở trên người tượng gỗ dán bùa, lại ở trên lá bùa viết chữ ‘hỏa’ là có thể làm người ta bị đốt nướng? Pháp thuật lợi hại như vậy sao ta lại chưa từng nghe nói qua?”

“Là hỏa thiêu, không phải đốt nướng!”

Tại sao mấy con vật cậu nuôi trong nhà đều ham ăn như vậy chứ?

Trương Huyền tức giận nói: “Lịch sử Trung Quốc hơn năm nghìn năm, đạo giáo pháp thuật bắt nguồn từ thời xa xưa, không có nghe nói qua cũng không có gì là kỳ quái.”

“Nghe ý tứ của cậu thì cậu cũng không biết ?” Niếp Hành Phong mặt lộ vẻ chế nhạo.

“Tôi đương nhiên. . . . . .” Trương Huyền nghẹn họng hơn nữa ngày mới oán hận nói: “Tôi đương nhiên không biết, nếu không khi làm tiệc BBQ (tiệc thịt nướng) hạ bùa chú lên tượng gỗ hình con heo, là có thể nướng toàn bộ heo, còn phải tự mình động thủ nướng sao?”

Bịch.

Tiểu Bạch thành công té từ trên bàn xuống.

Sự kiện giết người hành loạt vì Lục Thiên An chết mà chấm dứt, nhưng tin tức báo chí lại vẫn như trước mỗi ngày đều viết rất dài kể lể, Niếp Hành Phong lo lắng cho Trình Lăng, sau đó liên lạc với cô mới biết được cô vì tránh phóng viên theo dõi, tạm thời chuyển đến ở biệt thự bên bờ biển.

Nhận được điện thoại Niếp Hành Phong, Trình Lăng rất vui vẻ, “Hết thảy rốt cục đều đã kết thúc, Hành Phong cám ơn anh, nếu không có anh, người chết oan chết uổng sẽ là tôi, nhưng người chết rồi thì mọi chuyện cũng hết, tôi tính đem thi cốt của chú tôi về an táng, hy vọng ông ấy sớm yên nghỉ ở thế giới bên kia.”

“Không đợi em họ cô trở về sao?”

Lục Uyển Đình ngay sáng sớm hôm Lục Thiên An gặp chuyện không may đã lên máy bay tới Mĩ, đến nay vẫn còn chưa liên hệ được.

“Uyển Đình thường xuyên đi du lịch khắp nơi tìm kiếm cảm hứng, chỉ sợ rất khó liên lạc được với nó, anh có thể tới nhà của tôi không? Tôi muốn trao đổi với anh xem nên xử lý hậu sự của chú tôi như thế nào, tôi đối với việc này một chút cũng không biết.”

“Được, Tôi có thể mang vài bằng hữu cùng đến đó không?”

“Đương nhiên có thể.”

Niếp Hành Phong và Trình Lăng hẹn gặp đâu vào đó xong, sau đó cùng người được đi theo – Trương Huyền, cộng thêm hai con vật nhỏ rời khỏi nhà, trên đường đi Trương Huyền nói đùa: “Chủ tịch, có phải biệt thự ở chỗ rất hẻo lánh, điện lực cung ứng không đủ, cho nên anh hẹn hò mà cũng mang chúng tôi ba, không, là bốn cây ‘bóng đèn’ đi cùng hay không.”

Nếu bảo hộ linh cũng coi như là ‘bóng đèn’.

“Đúng vậy, cho nên nói ít, làm nhiều, lát nữa tôi sẽ mời mọi người ăn lẩu.”

“Oa, anh tốt xấu gì cũng là chủ tịch, đáng ra không cần vì ngại mất mặt mới chúng tôi ăn lẩu chứ. . . . . . Oa, đường rất dốc, lái xe cẩn thận!”

Xe thể thao của Niếp Hành Phong rẽ một đường cong điệu nghệ ở một góc đường núi nhỏ hẹp, đem câu nói tiếp theo của Trương Huyền đều hất bay ra ngoài.

Đi vào biệt thự, Trình Lăng đã chuẩn bị tốt bữa tối, nhiệt tình mời bọn họ lên đại sảnh trên lầu hai dùng cơm, nhìn đến một bàn thức ăn tràn đầy, Hoắc Ly thực không có tiền đồ lau lau miệng.

“Thật là phong phú.”

“Tôi không phải là người giỏi nấu ăn cho lắm, nhưng vào thời điểm nhạy cảm thế này không dám gọi người đến nấu hộ, xin thứ lỗi.”

“Không phải a, màu sắc hương vị đều tốt, nhất định là ăn ngon!” Mỹ thực trước mặt, tiểu hồ ly cố gắng lấy lòng.

Thức ăn quả thực làm rất ngon miệng, Niếp Hành Phong kỳ quái hỏi: “Cô học nấu ăn khi nào? Tôi nhớ rõ trước đây cô rất ghét mùi khói dầu.”

“Lúc ở nước ngoài tôi luôn sống một mình, ở như thế lâu thì tự nhiên sẽ đi học, chính mình tự làm sẽ đỡ tốn kém hơn.”

Trình Lăng cười gắp rau cho Niếp Hành Phong, chiếc nhẫn trên tay dưới sự di động của cô không ngừng lóe lên ánh sáng, Trương Huyền nhìn thấy, uể oải nói: “Trình tiểu thư, nhẫn của cô hình như là bằng bạc thì phải, cô không biết là bạch kim hay kim cương càng có thể làm nổi bật thân phận cao quý của cô sao?”

Trình Lăng nhìn chiếc nhẫn đó, mỉm cười nói: “Không phải đâu, tôi thật cảm thấy có những thứ giá trị của nó không thể lấy tiền để đánh giá được, đồ giữ càng lâu lại càng đáng giá quý trọng, đây chính là lễ vật duy nhất Hành Phong tặng cho tôi.”

Hành Phong! Cho tới bây giờ cậu cũng không kêu chiêu tài miêu thân thiết như vậy!

Trương Huyền rất buồn bực ăn cho xong cơm, đứng dậy nói: “Trình tiểu thư, chúng tôi có thể đi dạo xung quanh biệt thự không? Em trai tôi rất thích những tòa nhà xây dựng theo kiểu cổ.”

“Nhưng mà, em còn không chưa. . . . . .”

Tiểu hồ ly phản bác không có một chút tác dụng nào, khi thấy Trình Lăng gập đầu đồng ý, Trương Huyền lập tức kéo áo nó đi ra ngoài.

Dù sao chủ tịch cũng muốn cùng người yêu cũ của anh ta ‘đoàn tụ sum vầy’ một hồi, bọn họ liền phải tự biết mà tránh đi.

Sau khi ăn xong, Trình Lăng dẫn Niếp Hành Phong đi sang phòng khách bên cạnh, ngay phía trước phòng khách có ban công, cô ta mở cửa ban công ra, gió biển thổi vào, cùng với tiếng sóng biển trầm thấp.

“Cảnh biển vào ban đêm rất đẹp.”

Trình Lăng đi đến quầy ba rót một ly rượu nho cho Niếp Hành Phong, lại giơ lên cốc rượu cụng ly với anh.

Niếp Hành Phong không đáp lại, chính là xoay xoay ly rượu, cười nói: “Tôi vừa rồi đã uống không ít rượu, cô nếu còn chuốc tôi uống, thì một lát nữa tôi nhất định không có cách nào lái xe về.”

“Dũng khí uống rượu bão xe của anh trước đây đâu mất rồi? Chỉ là rượu nho thôi, uống một chút cũng không có vấn đề gì đâu, hơn nữa, cho dù có say, nơi này có nhiều phòng như vậy, còn sợ không có chỗ cho anh nghỉ ngơi sao?”

“Không, ” Niếp Hành Phong có chút hứng thú nhìn vào giữa ly rượu, thản nhiên nói: “Ý của tôi là – nếu tôi uống ly rượu này thì liệu có còn sống để mà lái xe đi sao?”

Trình Lăng mặt biến sắc, “Anh nói cái gì?”

“Nếu tôi không đoán sai, trong ly rượu này hẳn là đã pha trộn một loại thuốc mê gì đó, vừa rồi trong tiệc rượu có nhiều người, mọi người lại có thể chất bất đồng, không thích hợp để bỏ thuốc, cho nên thuốc là bỏ vào trong ly rượu này đúng không? Trên đường quay về có một đoạn đường dốc rất nguy hiểm, nếu giữa đường dược tính phát tác, như vậy lái xe đâm phải vòng bảo hộ rơi xuống biển một chút cũng không có gì kỳ quái đúng không?”

Trình Lăng trên mặt tươi cười có chút cứng lại, “Hành Phong, anh say rồi, nếu không thích uống thì không cần phải uống, cần gì phải nói đùa như vậy?”

Niếp Hành Phong ánh mắt lập tức trở nên sắc bén, ném ly rượu ra ngoài, ly thủy tinh va phải sườn dốc bên ngoài vang lên một tiếng giòn vang xong biến mất trong tiếng sóng biển, anh nói: “Tôi chết, kế hoạch của cô mới tính là viên mãn thành công, tất cả mọi người sẽ kết luận cái chết của tôi là do Lục Thiên An trước khi chết đã nguyền rủa, mà cô thì vĩnh viễn không cần lo lắng bị người phát hiện ra bản thân, Lục Uyển Đình!”

“Hành Phong, anh càng nói càng kỳ quái , tôi là Trình Lăng. . . . . .”

“Trình Lăng cũng không gọi tôi là Hành Phong, cô ta chỉ gọi tôi một chữ cuối thôi!” Niếp Hành Phong mắt lộ ra vẻ châm biếm, “Đừng đóng kịch nữa, tôi có thể nói cho cô, cô thật sự là một diễn viên diễn xuất tồi!”

“Tôi diễn rất tồi?” Lục Uyển Đình vẻ mặt bình tĩnh trở lại, uống ly rượu, nói: “Sẵn lòng nghe chỉ giáo.”

“Cô và Trình Lăng kỳ thật cũng không thân thiết phải không? Cô bắt chước giọng nói động tác thật sự giống, nhưng mà cô ta có một ít thói quen nhỏ mà cô không biết, ví dụ như, cô ta không thích mặc váy dài, mang nhẫn thích mang bên tay trái, mùa này sẽ dùng nước hoa CK số lượng hạn chế, chứ không phải CK BE.”

Ánh mắt đảo qua chiếc nhẫn bạc trên tay Lục Uyển Đình, Niếp Hành Phong nói: “Cô mặc váy dài, chẳng qua là vì che dấu dấu vết trên đùi bị Trương Huyền lái xe quệt trúng làm bị thương.”

“Thói quen là có thể thay đổi, dù sao chúng ta cũng tách ra lâu rồi, không phải sao?”

“Nhưng có những thói quen sẽ không thay đổi, Trình Lăng nấu ăn rất khá không phải chán ghét mùi khói dầu như tôi nói lúc nãy.”

Kỳ thật trước lúc đến đây anh đã khẳng định người phụ nữ này không phải Trình Lăng, mà là Lục Uyển Đình, sở dĩ còn thăm dò, là bởi vì anh trước sau đều không muốn tin tưởng trên đời này sẽ có người vì đạt được mục đích, tàn nhẫn đến mức ngay cả cha ruột của mình cũng ra tay sát hại.

“Cô trình diễn không tồi, đáng tiếc nói nhiều tất lộ, cô nhất định đã bỏ công điều tra về tôi, cho nên biết tôi thích bão xe, là đai đen Taekwondo, nhưng những điều này Trình Lăng đều không biết.”

Từ lúc Lục Uyển Đình xuất hiện, anh liền hoài nghi cô ta, bởi vì bọn họ gặp nhau rất ngẫu nhiên, mà trên đời có rất nhiều ngẫu nhiên đều là bởi vì tất nhiên.

Khi anh và Trình Lăng kết giao anh còn chưa lấy được đai đen Taekwondo, cũng chưa từng ở trước mặt Trình Lăng chơi đùa bão xe, cho nên những điều này Lục Uyển Đình không có khả năng là nghe được từ Trình Lăng, vậy thì chỉ chỉ có một cách giải thích, cô ta đã điều tra về mình.

“Lục Uyển Đình nói phải về Mĩ, nhưng là sau chuyện của Lục Thiên An, khi cảnh sát liên hệ với cô ta phát hiện cô ta chuyển chuyến bay đi Mĩ sang đi Nhật Bản, khi cô ta đi qua khu vực hải quan ở Nhật Bản, máy theo dõi có quay một bên mặt của cô ta, nhưng điều đó không chứng minh được cái gì, muốn tìm người có thân hình khuôn mặt tương tự là không khó. Cô làm như vậy là bởi vì biết Lục Thiên An vừa chết, cảnh sát lập tức sẽ liên lạc với Lục Uyển Đình, từ nơi này đến Mĩ phải mất mười mấy tiếng, mà đến Nhật Bản bất quá chỉ có hai tiếng, chờ đến khi cảnh sát tiến hành liên lạc, kẻ giả mạo kia sớm đã ra khỏi hải quan, căn bản không thể nào điều tra đúng không?”

Lục Uyển Đình mi mắt hơi rũ xuống, im lặng nghe.

“Hàn Duy, Triệu Uyên còn có Lão Uông đều là cô hạ chú giết, còn cố tình thả một cái cúc áo bằng vàng vào trong tay Lão Uông, ý đồ đem tất cả điểm đáng ngờ đều đổ lên cho Lục Thiên An, chính là Lão Uông bị đánh một côn trí mạng, căn bản không có khả năng giãy dụa giựt được cúc áo. Sau đó cô lại để mấy cái tượng gỗ lên bàn thờ ở trong mật thất của Lục gia, cũng hạ chú hù dọa Lục Thiên An, làm cho tinh thần ông ta trở nên rối loạn, dùng súng tập kích cảnh sát, Mặt quỷ đẩy tôi xuống lầu cũng là cô, mục đích là vì dẫn tôi tiến vào mật thất, đáng tiếc cô chỉ lo sắp đặt mọi chuyện, đã quên che dấu mùi nước hoa CK trên người.”

Lục Thiên An trốn ở trong mật thất, không phải vì làm chú, mà là bởi vì sợ hãi, cái này theo hành vi nổ súng lung tung của ông ta là có thể thấy được. Niếp Hành Phong đã từng xem bản vẽ kiến trúc căn nhà của Lục gia, Lục Thiên Khang tựa hồ đem căn nhà này kiến thành mê cung, trong phòng ngoại trừ gian mật thất kia, còn có rất nhiều thông đạo bí ẩn, quỷ chính là lợi dụng thông đạo thong dong rời đi, hiểu rõ những điều này ngoài Lục Thiên An, cũng chỉ có một mình Lục Uyển Đình.

“Cô ngay từ lúc đầu có mục đích tiếp cận tôi, tóc đen dài, kính mắt viền vàng, giọng nói trầm thấp, so với Trình Lăng hoàn toàn là hai hình tượng khác biệt, làm cho tiềm thức của tôi cho rằng các cô là hai người, kỳ thật nếu đem bỏ đi những đạo cụ đó, sẽ phát hiện các cô rất giống nhau, dù sao cũng là chị em họ. Lần trước khi tôi tới nơi này cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng, sau ngẫm lại, nguyên lai là về những thứ điêu khắc, một người chân chính yêu thích điêu khắc, một ngày đều không – ly khai dao điêu khắc, nhưng ở nơi này đều là chỉ là những bức tượng mới thành hình được một nửa, là nguyên nhân gì làm cho một người say mê điêu khắc tạm thời buông ra công việc nghệ thuật mà cô ta yêu thích. . . . . .”

Nói tới đây, Niếp Hành Phong hơi hơi ngừng một chút, phát giác trong lời nói của mình tựa hồ có lỗ hổng.

“Là nghệ thuật giết người.”

Giọng nói trầm thấp uyển chuyển cắt đứt sự trầm tư của Niếp Hành Phong, đó là giọng nói của Lục Uyển Đình, mỉm cười nói: “Anh nói đại khái không tồi, nhưng tôi nghĩ sửa đúng lại là, người giết đám người Hàn Duy chính là cha tôi, nhiệm vụ của tôi chính là sắm vai Trình Lăng mà thôi.”

“Vậy thì tại sao đến cuối cùng ngay cả cha ruột của mình cũng không buông tha? Tiền thật sự quan trọng như vậy?”

“Không đơn giản chỉ là vấn đề tiền!”

Lục Uyển Đình cầm chén rượu tung ra ngoài ban công, quát: “Cha tôi trong mắt chỉ chấp nhận tiền, cho tới bây giờ đều xem thường nghệ thuật điêu khắc, ông ấy chế ngạo tôi, châm chọc tôi, thậm chí sau lần đầu tiên không giết chết được Trình Lăng, còn định bắt buộc tôi kết hôn với một lão già, mục đích chỉ là vì muốn lấy được sự viện trợ kinh tế của đối phương, có ông ta, tôi căn bản là không thể làm chuyện mình muốn, cho nên, ông ta chỉ có thể chết! Bây giờ ông ta đã chết, thân phận của tôi là Trình Lăng, tất cả tài sản của Lục gia đều là của tôi. . . . . .”

“Người phụ nữ này quả thực là điên rồi.”

Trương Huyền đẩy cửa tiến vào, cầm trong tay tóc đen cùng một mặt quỷ, còn có một ít tượng gỗ, nói với Niếp Hành Phong: “Những thứ này là tôi tìm được từ trong đống tượng điêu khắc, có thể đem làm vật chứng tố cáo cô ta.”

Niếp Hành Phong quay đầu nhìn Lục Uyển Đình, trong ánh mắt không phải không có thương hại, “Đi tự thú đi, đây là của lối thoát duy nhất của cô.”

“Tự thú? Ha ha, tôi tại sao lại phải tự thú? Chỉ bằng mấy thứ này anh căn bản không thể tố cáo tôi giết người. . . . . .”

“Như vậy, cái này thì sao?” Niếp Hành Phong từ túi áo lấy ra một máy ghi âm bỏ túi, nói: “Tôi nghĩ cuộc đối thoại vừa rồi của chúng ta đủ để tố cáo cô.”

Trước khi đến đây tất cả suy đoán đều không có chứng cớ, cho nên Niếp Hành Phong mới nghĩ đến việc ghi âm, Có điều anh không dự đoán được Lục Uyển Đình lại dễ dàng thừa nhận hành vi phạm tội như vậy.

“Đưa nó cho tôi!”

Nhìn thấy máy ghi âm, sắc mặt Lục Uyển Đình lập tức thay đổi, móc súng lục ra nhắm về phía Niếp Hành Phong.

“Ngay cả súng cũng đã chuẩn bị tốt, cô ngay từ đầu đã tính toán sẽ không buông tha chúng tôi!”

Viên đạn bắn ra đồng thời với lúc Niếp Hành Phong nói, giữa đường bị Nhan Khai dùng linh lực đẩy sang một bên.

Lục Uyển Đình quá sợ hãi, cuống quít bóp cò súng, nhưng tất cả các phát đạn đều không dùng được với Nhan Khai, còn bị hắn phất tay đồng loạt ném ra ngoài cửa sổ, sau đó một luồng khí sắc bén đánh về phía Lục Uyển Đình, đẩy cô ta ngã xuống đất.

“Này, đừng gianh công việc của ta chứ!” Thấy mình còn chưa động thủ mà vấn đề đã được giải quyết, Trương Huyền không cam lòng kêu to.

Niếp Hành Phong tiến lên khống chế Lục Uyển Đình, đoạt lấy súng của cô ta, túm cô ta đứng dậy.

“Anh thực sự tính toán tố cáo tôi sao? Niếp tiên sinh.”

Bị chế phục, Lục Uyển Đình chẳng những không sợ hãi, ngược lại trên mặt lộ ra nụ cười quỷ dị, “Trình Lăng còn chưa chết, người biết cô ta ở đâu chỉ có tôi, tôi dùng phép che giấu phương vị của cô ta, cho nên đừng hy vọng người bạn thiên sư này của anh có thể tìm được cô ta, anh lựa chọn đi, bắt tôi đến cục cảnh sát? Hay là cứu bạn gái của anh?”

“Bạn gái cũ!” Trương Huyền sửa lại.

“Yes!” Hoắc Ly và Tiểu Bạch cũng hùa theo đại ca.

Niếp Hành Phong buông lỏng tay ra, “Tôi đồng ý không truy cứu chuyện của cô, mang chúng tôi đi tìm Trình Lăng.”

“Tốt nhất là thế.”

Lục Uyển Đình mỉm cười sửa sang lại quần áo, bỏ tay vào trong túi áo, chợt thấy tư thế cô ta rất quái lạ dị, Niếp Hành Phong cảnh giác tim đập mạnh, vội vàng lắc mình tránh né, cùng lúc đó giá sách phía sau anh bị dính đạn vỡ nát một khoảng lớn, hóa ra trên người Lục Uyển Đình có hai cây súng.

“Đáng chết!”

Không để Lục Uyển Đình bắn phát thứ hai, Nhan Khai đã phất tay đem cuồng phong cuốn lấy cô ta, hắn bị hành vi ti tiện của Lục Uyển Đình chọc giận, xuống tay không lưu tình chút nào, Lục Uyển Đình bị cơn lốc cuốn đến giữa không trung, hất bay va vào cửa sổ bằng gỗ hình thoi ngay bên cạnh rồi ngã nhào ra ngoài, tiếng gào thét thê lương rất nhanh liền bị bao phủ trong tiếng sóng vỗ.

“Không xong!”

Niếp Hành Phong và Trương Huyền cùng chạy vội tới chỗ cửa sổ nhìn ra phía ngoài, chỉ thấy vách núi đen đá lởm chởm, phía dưới sóng lớn đập mạnh vào vách đá, đã không nhìn thấy bóng dáng của Lục Uyển Đình.

Trương Huyền quay đầu nhìn về phía Nhan Khai, hắn còn tại bay lơ lửng giữa không trung, bởi vì tức giận, toàn thân có ánh sáng bao quanh, so với đèn nê ông còn sáng hơn.

“Lần sau đừng nạp quá nhiều điện, ngươi xem. . . . . . Một chút sức mạnh liền đem người ta thổi bay.”

“Cô ta dám hại chủ nhân, thi cốt không có đã là sự trừng phạt nhẹ nhất!”

Khuôn mặt luôn lạnh nhạt của Nhan Khai tràn đầy tức giận, hiển nhiên vẫn còn canh cánh trong lòng việc vừa rồi không thể ngăn cản Lục Uyển Đình nổ súng.

Hoắc Ly cũng ghé vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài xem, hỏi: “Bây giờ nếu đi cứu Lục Uyển Đình, không biết còn có thể tìm được hay không?”

Tiểu Bạch lúc lắc cái lổ tai, khinh thường nói: “Có thể, nếu may mắn, ngươi có thể tìm được một khối thi thể.”

Trương Huyền nhìn xem mặt biển âm u, cũng hiểu được giả thiết Lục Uyển Đình còn sống không lớn, người hạ bùa chú đã chết, bùa chú cũng sẽ được giải, hẳn là có thể thuận lợi tìm được Trình Lăng.

“Cần thứ gì đó của Trình Lăng làm dẫn sao? Tôi biết dưới lầu có treo một vật của là đồ của cô ta.”

Thường xuyên xem Trương Huyền dùng phép, Niếp Hành Phong học được không ít thứ, anh chạy xuống dưới lầu lấy sừng tê giác, lại phát hiện không thấy nó.

“Chủ tịch, anh đối với bạn gái cũ thật đúng là rất để ý nha, đã chia tay nhiều năm như vậy mà vẫn còn nhớ rõ loại nước hoa cô ta thích, thói quen mang nhẫn. . . . . . Cái đó treo ở nơi đâu?”

“Tìm không thấy .”

Sừng tê giác có thể đã bị Lục Uyển Đình lấy xuống, bất quá cho dù có, Niếp Hành Phong cũng quyết định lựa chọn không nhìn, nghe xong câu nói đầy mùi dấm chua vừa rồi, anh nếu còn đem thứ gì của Trình Lăng lấy ra thì đúng là ngu ngốc.

Trương Huyền dùng lục hợp bát quái bấm đốt ngón tay tìm ra phương vị của Trình Lăng, cô ta bị nhốt ở một nơi rất dễ tìm, ngay tại phía sau vách tường phòng làm việc ở lầu một của Lục Uyển Đình, tìm không thấy chốt mở mật thất, Trương Huyền để cho Nhan Khai trực tiếp dùng sấm sét đánh bể vách tường, vách tường sau là một ô chứa nhỏ, Trình Lăng co cắp nằm ở bên trong, tay bị trói ở sau lưng, miệng cũng bị bịt lại, đối với sự xuất hiện của bọn họ không hề có chút phản ứng.

Niếp Hành Phong đỡ Trình Lăng ra, phát hiện cô ta đã lâm vào tình trạng nửa hôn mê, vội cởi bỏ dây thừng, giựt keo dán bịt miệng, Trương Huyền thử dò xem hô hấp của cô ta, nói: “Không có việc gì, chỉ là có chút suy yếu, có điều nếu còn tiếp tục ở trong này thêm vài ngày thì nhất định sẽ chết.”

“Trước tiên đưa cô ta đi bệnh viện.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.