Một thoáng ngẩn người, Hạo Thiên nhanh chóng nở nụ cười trào hỏi:
“Tiểu thúc đến đây từ khi nào?”
Người được xưng là Tĩnh Vương kia cười ôn nhu, nhìn thiếu niên, khuôn mặt càng ngày càng sắc sảo, trưởng thành:
“Vừa đúng lúc chứng kiến màn đua ngựa của điện hạ”.
Hạo Thiên biết chính mình vừa làm chuyện ngớ ngẩn, cơn giận trong lòng đã nguôi đi vài phần.
Tĩnh Vương trêu chọc nói:
“Từ khi nào thích chơi trò mạo hiểm rồi?”.
Hạo Thiên nhoẻn miệng cười:
“Còn không phải do bị nhốt ở trong những bức tường rất cao này.
Có hoàng thúc hiểu ta nhất lại quanh năm suốt tháng ở Triệu Yết”, hắn thở dài dường như chán không buồn nói, xong còn tỏ vẻ hờn dỗi.
Đứa nhỏ này, miệng lưỡi luôn như vậy, Tĩnh Vương trong lòng sủng nịch, cười nói:
“Lần này hồi cung còn không phải làm bạn với ngươi?”
Nhắc mới nhớ, Hạo Thiên không khỏi thắc mắc tình hình biên cương luôn phải canh phòng cẩn thận, Tĩnh Vương có thời gian rảnh rỗi về kinh thành thì hơi bất ngờ.
Nhận thấy vẻ hoài nghi trên mặt Hạo Thiên, Tĩnh Vương hiểu ý nói:
“Mọi chuyện ở Triệu Yết đã được ta thu xếp ổn thỏa, ta trở về là muốn chúc mừng sinh thần ngươi.
Dù sao cũng đã ba năm không quay trở về”.
Tĩnh Vương, hoàng tử nhỏ tuổi nhất của tiên đế, thập tam hoàng tử, năm nay mới có 24 tuổi, Cung Tử Huyền.
Năm xưa, các vị hoàng tử mưu đồ tranh quyền đoạt vị, chỉ có Tĩnh Vương lại không màng thế sự, quyết rời xa chốn tranh đấu đẫm máu này.
Hoàng đế vì thấy người đệ đệ này biết an phận, tuổi còn nhỏ lại không thèm muốn quyền lực nên sủng ái hơn so với những huynh đệ khác trong nhà.
Ngay khi tiên hoàng bạo bệnh mà qua đời, hoàng đế đã cho người đưa Tĩnh Vương về Triệu Yết, phong vương ở đó nhưng phải tránh xa quyền lực vương triều tại kinh đô.
Để tránh Tĩnh Vương bị cuốn vào vòng xoáy đen tối cũng vừa có thể làm một cánh tay đắc lực trông giữ biên thuỳ, bớt đi một mối lo hậu họa về sau.
Cũng chính vì vậy mà Tĩnh Vương rất ít khi thấy xuất hiện tại kinh thành, các triều thần cơ hồ còn sớm quyên mất còn có một vị vương tử đang sống tại Triệu Yết.
So với Hạo Thiên, Tĩnh Vương cũng chỉ lớn hơn thái tử có bảy tuổi, con người Tĩnh Vương thân thiện hòa khí, nhẹ nhàng hiền lành, tính tình phóng khoáng có vài phần hợp ý nên cũng đối xử khá thân thiết, chỉ như một người anh lớn trong nhà.
Mà Tĩnh Vương trong số cả ba hoàng tử, công chúa cũng đặc biệt chú ý tới nhị điện hạ, nói chuyện cũng tương đồng nhất.
Cứ nhìn cách Tĩnh Vương vội vàng chạy tới đây là biết, chưa kịp bái kiến hoàng đế đã phải qua nhìn Hạo Thiên một cái.
Vừa mới tới cửa Tây Cung đã nghe thị vệ báo cáo lại tình hình, Tĩnh Vương không nghĩ nhiều cũng lên ngựa đuổi theo, thấy Hạo Thiên bình anh vô sự mới nhẹ nhõm thở ra.
Hạo Thiên kéo áo Tĩnh Vương đi vào trong, kệ cho thị vệ dẫn ngựa theo sau.
Vừa bước vào trong điện, Tĩnh Vương nhìn đám cung nhân một lượt, không nhịn được nói:
“Cung nhân hầu hạ điện hạ đều là đồ bỏ đi sao? Để cho người chạy loạn như vậy, các người có mười cái mạng có đền nổi không?”.
Mọi người vội quỳ xuống, giọng nói Tĩnh Vương trầm ổn, không quát mà uy khiến người ta không dám phi lễ.
Tiểu Lộc Tử cầm đầu bọn thái giám, đứng ra nói:
“Vương gia trách tội rất đúng, chúng nô tài vô năng không làm tròn trọng trách”.
Hạo Thiên có chút ái ngại, trong lúc nóng nảy lại bị Tĩnh Vương bắt gặp:
“Tiểu thúc không thể trách bọn họ, ta chỉ tìm chút thú vui mà thôi, không có gì lớn lao”.
Cách gọi này đã làm Tĩnh Vương hơi mềm lòng cũng không lớn tiếng trách mắng.
Hạo Thiên đưa mắt cho Tiểu Lộc Tử kêu lui xuống.
Tiểu Lộc Tử một mạch kéo Trường An ra một góc vắng vẻ, mặt hắn đã sưng lên còn hằn rõ năm dấu tay, xem ra điện hạ ra tay cũng không nhẹ, đem người đánh đến nông nỗi này ai mà dám nghĩ là sức của một thiếu niên 13 tuổi.
Điện hạ hỉ nộ thất thường, mỗi lần nổi giận ra tay đánh người tuyệt không lưu tình, cũng may chỉ bị tát một cái nếu bị Trường Tiên quất vào người chỉ sợ bốn, năm ngày còn chưa xuống nổi giường.
Đưa tay sờ lên khuôn mặt cương nghị kia, rõ ràng không phải là người bị đánh nhưng trong lòng còn khó chịu hơn, Tiểu Lộc Tử nhẹ nhàng hỏi:
“Có đau không?”
Trường An nhìn gương mặt tràn đầy lo âu của Tiểu Lộc Tử trong lòng dâng lên chút ấm áp nhưng vẫn không quên trêu ghẹo:
“Người bị đánh không phải là ngươi, ngươi lo cái nỗi gì? Xem kìa động một tí là mắt lại đỏ lên..”
Tiểu Lộc Tử có lòng tốt lo lắng lại còn bị mắng oan, tức giận trừng mắt nhìn tên thối nam nhân ở trước mặt nhưng trong mắt long lanh như có nước, uy nghiêm đâu không thấy chỉ như đang làm nũng.
Mãi mới thốt ra một câu:
“Ngươi..
cái đồ vô lương tâm, cho ngươi đau chết ta mới không thèm quản”, nói xong còn đánh vào ngực hắn.
Trường An biết mình hơi quá đáng nhanh chóng giả vờ khuỵ xuống, ôm ngực như đang đau thật.
Tiểu Lộc Tử thấy hắn nhăn mặt tưởng đánh trúng chỗ nào vội đỡ người:
“Ngươi đau ở đâu? Điện hạ còn đánh vào chỗ nào nữa?”
Biết y đã quên chuyện khi nãy, Trường An trong lòng cười to, cái con nai này lúc nào cũng dễ lừa.
Miệng nhếch lên thành một nụ cười, lúc này nếu nô tỳ đi qua thấy thị vệ của điện hạ hàng ngày luôn lạnh mặt nay lại nở nụ cười ấm áp như thế không khỏi hoa mắt.
“Tiểu thúc, mấy năm nay phụ hoàng thường hay nhắc đến thúc”.
Tĩnh Vương ung dung nhấp một ngụm trà, trong mắt không chút gợn sóng nói:
“Hoàng đế có lòng chiếu cố cũng thường xuyên cho người gửi thư thăm hỏi”.
Hạo Thiên chớp mắt hỏi:
“Vậy người đã đi gặp phụ hoàng của ta chưa?” không phải việc đầu tiên của thần tử khi vào cung là đến tham kiến hoàng đế sao?
Tĩnh Vương nhìn hắn, tươi cười nói:
“Còn không phải vừa bước vào cung đã nghe thấy điện hạ đang làm loạn, ta nào còn tâm trí nghĩ tới chuyện khác”.
Hạo Thiên đứng dậy khỏi ghế, như có như không cười:
“Vậy đi thôi, ta cùng với hoàng thúc đi gặp phụ hoàng kẻo người lại trách tội”, dứt lời liền tiêu sái rời đi không để ý ánh mắt của người phía sau.
Tĩnh Vương nhìn thân ảnh của người trước mặt, bóng lưng đã cao hơn nhiều nhưng càng gầy hơn, không còn vẻ trắng nhợt phúng phính như trước.
Chú chim non đang bắt đầu mọc lông cánh cũng muốn thay đổi ngoại hình.
Ánh mắt Tĩnh Vương thâm trầm lại, tay nắm chặt để sau lưng, cất bước theo sau.
Trong ngự thư phòng, hoàng đế đang phê duyệt tấu chương, thái giám chạy vào bẩm:
“Bệ hạ, Tĩnh Vương xin diện kiến”.
Hoàng đế khẽ ngẩng đầu lên, truyền chỉ cho vào, ông nhìn xuống số tấu sớ trên bàn, có vẻ phải tạm gác lại một bên.
Tĩnh Vương bước vào, bên cạnh còn có nhị hoàng tử, cả hai quỳ xuống hành lễ.
Hoàng đế nhanh chóng đỡ Tĩnh Vương dậy cũng không ngại thân mật vỗ vai:
“Tĩnh Vương vào cung trẫm đã sớm cho người đi nghênh đón mãi vẫn không thấy hóa ra là ở chỗ Thiên Nhi.
Tĩnh Vương vội cúi đầu:
” Thần đệ chậm trễ xin hoàng huynh trách tội “.
Hoàng đế thấy Tĩnh Vương cẩn trọng như vậy liền bật cười:
” Vừa mới vào cung đã trách tội còn ra thể thống gì, trẫm cao hứng khi gặp được đệ còn không hết sao lại trách tội? Trẫm biết đệ với Thiên Nhi quan hệ rất tốt, lâu ngày gặp lại khó tránh hơi vội vàng “.
Hoàng đế vừa nói vừa đưa mắt nhìn Hạo Thiên, thấy hài nhi còn tinh nghịch nháy mắt, rõ ràng đã biết hết mọi chuyện còn tỏ vẻ thờ ơ như không.
Tĩnh Vương thấy thái độ hoàng đế thân thiết cũng không câu nệ nữa.
Hoàng đế phất tay:
” Được rồi, người khác thì ta không nói nhưng đệ là đệ đệ của ta sao lại khách sáo như vậy? “
Thấy hai người còn muốn nhiều chuyện để nói, Hạo Thiên thức thời lui ra ngoài, trước khi đi còn bị hoàng đế túm lại nhắc nhở:
” Đừng có quên lễ mừng sinh thần của con, bất kể có bận rộn thế nào ta cũng có thời gian dành cho con “.
Sắc mặt Hạo Thiên chợt lạnh, miễn cưỡng gật đầu.
Hoàng đế cùng Tĩnh Vương ngồi xuống:
” Hạo Thiên ngày càng hiểu chuyện “.
Hoàng đế cười, dựa lưng vào ghế:
” Không có đâu.
Thiên Nhi tính khí vẫn không thay đổi mấy.
Hôm trước sư phó có nói với ta hắn tuy thông minh, tư chất lĩnh hội nhanh nhưng lại vô cùng ngỗ ngược.
Trong số các hoàng tử, công chúa được thầy chỉ dạy đến nay chỉ có hắn là khó bảo nhất “.
Tĩnh Vương thấy hoàng đế liên tục lắc đầu, có vẻ cậu con trai út này rất không vừa lòng hoàng đế.
” Hạo Thiên chỉ là tuổi còn nhỏ chưa chịu đi vào khuôn phép mà thôi “.
Cũng là hoàng tử nhưng thái tử lại cần cù siêng năng, có trách nhiệm lại hiếu thuận, còn Hạo Thiên tính cách lại hoàn toàn trái ngược:
” Ta chỉ mong khi lớn lên hắn được một phần dễ bảo như thái tử, chỉ có thái tử chịu khó tham dự triều chính, ở bên cạnh giúp ta chia sẻ gánh nặng “.
Tĩnh Vương cẩn thận rót trà vào chén của hoàng đế, hương trà Long Tĩnh thượng hạng tỏa ra mùi thơm đặc chưng:
” Từ từ hắn sẽ hiểu ra thôi, hoàng huynh chớ buồn phiền “.
Hoàng đế nhấp một hơi, khẽ thở dài, phảng phất muốn nói sang chuyện khác:
” Vẫn là trà năm ngoái tiến cống thơm ngon hơn, năm nay chất lượng không bằng “.
Tĩnh Vương ngửi hương trà:
” Cống phẩm dâng vào cung lại kém đi sao? “.
Hoàng đế đưa tay xoay chiếc nhẫn ngọc ở ngón cái, mỗi một vị hoàng tử của tiên đế đều được ban tặng một chiếc thiết kế riêng và được khắc chữ chứng tỏ địa vị, nhẫn của ông có khắc” tứ “thể hiện ngôi vị tứ hoàng tử:
” So với mọi năm số lượng cũng ít hơn, chất lượng cũng kém hơn “.
Tĩnh Vương cũng đồng thuận:
” Mấy năm gần đây thần đệ ở biên cương cũng để ý hàng hóa thương lái nhập qua quan ải cũng ít hơn “.
Ngay cả nơi biên cương thường xuyên phải giao thương với các nước lân cận cũng còn như vậy, kinh thành làm sao không có ảnh hưởng cho được.
Hoàng đế không khỏi đỡ chán nói:
” Nội vụ phủ báo cáo ngân khố lại thâm hụt một số tiền “.
Thấy bầu không khí trầm tư, Tĩnh Vương vội thay đổi chủ đề:
” Lần này quay về kinh thành thần đệ có mang theo mấy vò rượu do người dân Triệu Yết tự tay nấu, thần biết bệ hạ thích hương vị đó nên đã chuẩn bị “.
Nhắc tới mĩ tửu ai mà không thích, hoàng đế cũng vui vẻ hưởng ứng:
” Vẫn là đệ hiểu tâm ý trẫm nhất “.
Hoàng đế có chút mong chờ buổi tiệc tối mai:
” Trẫm sẽ cho mời bá quan đến cùng chung vui, chúng ta phải thỏa thích một phen “.
Hoàng đế vừa mới đăng cơ tránh không được luôn phấn khởi, Tĩnh Vương cũng cao hứng đưa tay hành lễ, cười nói:
” Nhất định phụng bồi “.
Hai người ngồi nói chuyện hệt như những ngày xưa cũ khi vẫn còn làm hoàng tử vui vẻ, vô ưu vô lo, nhưng thời gian thấm thoát trôi qua ai rồi cũng sẽ khác.
Hoàng đế cũng đã gần tứ tuần, gương mặt vẫn phong tư tuấn dật nhưng trên đầu cũng đã có những sợi tóc bạc mà Tĩnh Vương cũng không còn là cậu thiếu niên ngoan ngoãn nhu nhược luôn đi sau lưng hoàng đế gọi” ca ca..
“, cầu che chở, bảo vệ.
Một người trở thành hoàng đế tôn quý nhất Đại Đồng, một người đã là bá chủ một phương được mọi người kính nể.
” Hoàng huynh, triều thần bá quan văn võ vẫn như vậy, có thay đổi gì không? “.
Dừng một lúc như sợ hoàng đế hiểu lầm mình có ý thăm dò tâm tư nên Tĩnh Vương nói nhanh:
” Thần đệ muốn tiện đường chào hỏi, cũng đã lâu không gặp liền hơi xa lạ không quen xã giao “.
Hoàng đế chỉ cười không chút nghi ngờ:
” Mọi sự vẫn ổn cũng không thay đổi gì nhiều, quan cũ quan mới sắp xếp hợp lý không có gì không phục, nguyên lão từ thời tiên đế vẫn được trọng dụng.
Vũ Văn tướng quân Vũ Văn Trác, Sở tướng quốc Sở Tranh, Triệu quốc cữu Triệu Dương là anh trai của Quý phi “.
Từ xưa đến nay vẫn luôn coi trọng gia thế bối cảnh danh gia vọng tộc để tiến cử làm quan, Tĩnh Vương nhẩm tính trong đầu mới đếm được ba gia tộc cùng với hoàng tộc tạo thành tứ đại gia tộc lớn nhất ở Đại Đồng, như vậy vẫn còn thiếu một gia tộc lâu đời nhất, hơn một trăm năm khí phách công trạng nổi bật chính trực vô tư.
” Hoàng huynh, vậy còn Hiên Viên gia thì sao? “.
Hoàng đế có một tia phức tạp xẹt qua trong mắt, trong giọng nói ẩn chứa nhiều điều tiếc nuối:
” Bức tường Hiên Viên gia xây dựng đã đổ xuống, thái sư không thể duy trì vị thế cho gia tộc.
Họ đã thất bại trong việc sinh ra người kế thừa.
“
Tĩnh Vương không chắc mình hiểu rõ thế sự nhưng Hiên Viên gia, một gia tộc quyền uy hiển hách bậc nhất chỉ đứng sau hoàng tộc Cung gia hiện tại đã..
sụp đổ?
Đây là một chuyện không thể nào, Tĩnh Vương có phần bàng hoàng dường như không dám tin:
” Sao..
sao chuyện này có thể chứ? Chẳng nhẽ thái sư lại chịu để gia tộc của mình bị xóa sổ vĩnh viễn “.
Cho dù tài giỏi uyên thâm đến đâu đứng trước sinh tử ly biệt thì thái sư cũng chỉ như người bình thường, khi đối diện cũng phải sợ hãi bất lực, ông có thể tinh thông binh pháp, quốc pháp, trước sau có muôn vàn sách lược nhưng cũng không thể điều khiển được chuyện sống-chết.
Thần sắc hoàng đế hơi trầm ngâm, thoáng một nét u buồn:
” Hiên Viên gia là một gia tộc vô cùng mạnh, tuy không giàu có như Sở gia, không hùng mạnh như Vũ Văn gia, không thế lực như Triệu gia cũng không quyền lực như gia tộc của chúng ta nhưng thứ họ có được khiến tất cả các gia tộc khác phải e ngại, lo sợ, hoàng đế chỉ ngón tay vào đầu của mình rồi nói: “Đó chính là trí tuệ”.
Ở Đại Đồng luôn truyền lại những câu châm ngôn tựa như những câu thần chú hộ mạng: Không đọ thế với Triệu gia, không đọ tiền với Sở gia, không đọ sức với Vũ Văn gia, không đọ quyền với Cung gia và không đọ trí với Hiên Viên gia.
Luận về khả năng mưu trí cho dù gộp cả bốn gia tộc còn lại cũng không thể thắng được Hiên Viên gia.
Tĩnh Vương chợt nhớ tới một chuyện không biết có đúng không:
“Thánh tổ hoàng đế có nói cho dù Hiên Viên gia chỉ còn một người cũng có thể lật đổ cả một triều đại”.
Hoàng đế mỉm cười, thản nhiên nói:
“Lời đồn mà thôi.
Thái sư có hai người con, họ thật giống nhau nhưng bậy giờ chỉ còn lại một.
Trẫm chưa từng nói với đệ nhưng trẫm đoán đệ cũng đã biết rồi”.
Đôi mắt của hoàng đế loé lên một tia sắc bén làm Tĩnh Vương thấy hơi đáng sợ, ông trầm giọng lại:
“Trẫm không tin một nữ tử yếu đuối có thể thành tinh được?”.
Tĩnh Vương nắm chặt chén trà trong tay cũng không dám lên tiếng, hoàng đế làm việc tất có ý tứ riêng không đến lượt người khác phỏng đoán hồ đồ.
Bỗng nhiên Tĩnh Vương đứng bật dậy, cung kính nói:
“Thần đệ xin hết lòng trung thành với huynh.
Khi xưa đệ hết lòng ủng hộ huynh lên ngôi, hiện tại đệ sẽ gắng sức bảo vệ ngai vàng cho huynh”.
Hoàng đế bị lời nói chân thành của Tĩnh Vương làm sững sờ, nhìn vào ánh mắt kiên định kia không có giả dối, hoàng đế cũng có một phần tin tưởng:
“Có câu này của đệ, trẫm rất an lòng”.
Tĩnh Vương nghiêm túc, cặp mắt thâm thuý:
“Hoàng huynh, những gia tộc khác dùng được thì dùng không dùng được thì bỏ, cũng như chén trà này, hương vị sau năm nay đã không được ngon như trước”.
Hoàng đế không đáp, mắt nhìn xa xa như đang suy tư điều gì, thần sắc khó đoán, sau đó ông chặm rãi nhắm lại đôi mắt hưởng thụ cơn gió mát khoan khoái dễ chịu, bất tri bất giác mùa thu đã đến..