“Đúng vậy, chị điều chỉnh chút hạn mứt rút thấp nhất. Haiz, hết cách rồi, ai bảo giờ em chẳng có dáng dấp con nhà giàu chút nào cả. Em trai à, bộ dạng của em bây giờ thì sao sau này có thể đứng vững trong gia tộc của chúng ta được chứ. Vì thế, sau này em cứ từ từ mà thích nghi cuộc sống thế này đi.”
Trần Khiêm: “..
“Đúng rồi, hôm nay em không gọi thì chị cũng sẽ gọi cho em, ngoài việc thay đổi hạn mức rút tiền thấp nhất trong thẻ ngân hàng ra, em còn nhớ mấy thẻ mua hàng chị cho em không?”
“Trong đó chắc cũng vừa mới nạp thêm tầm mười triệu tệ đấy, chị đã thiết lập cuối tháng là hạn chót, cũng có nghĩa là, nếu đến cuối tháng mà em còn chưa quẹt sạch thẻ thì mười triệu tệ trong thẻ mua hàng đó sẽ không cánh mà bay đến tay người khác đói”
“ĐệchII!”
Mắt Trần Khiêm sắp đỏ lên rồi.
Quá tàn nhãn!
Chuyện này tàn nhãn quá rồi!
Thật là ép mình phá nhà đây mà!
“Em mau trưởng thành đi, đừng để ba mẹ và bà chị này mỗi ngày đều phải lo lắng tìm cách giúp em thoát ra khỏi ám ảnh của cái nghèo nữa…”
Nói xong thì chị anh cúp máy luôn.
“Tôi nói con người cậu sao thế? Cậu có rút hay không? Không rút thì đừng trì hoãn thời gian của chúng tôi!”
Chẳng biết từ khi nào mà sau lưng Trần Khiêm đã có tới năm sáu sinh viên đứng xếp hàng rút tiền.
Người lên tiếng là một cậu bạn ăn mặc khá bảnh, lại còn ôm một bạn nữ xinh đẹp, nhìn Trần Khiêm đầy khinh bỉ.
Hôm nay là ngày nộp học phí.
Rất nhiều sinh viên tới đây để rút tiền nộp. Nhìn Trần Khiêm gọi điện quá lâu lại thêm cách ăn mặc bần hàn của anh thì không cần nghĩ cũng biết thằng này chắc chắn không có tiền, gọi điện cho người nhà gửi tiền đấy.
“Ôi trời, cậu phải gom tiền đến bao giờ thế? Chúng tôi sắp vào tiết rồi, hứ hứt”
Cô bạn gái được cậu bạn kia ôm khinh bỉ lên tiếng. “Rút ngay đây!” Hết cách rồi, nhìn người tới rút tiền càng lúc càng đông.
Trong lòng Trần Khiêm chỉ muốn rút tiền cho thật nhanh, cứ rút hai trăm nghìn trước vậy.
Anh liền nói với nhân viên lễ tân ngân hàng. Nữ nhân viên nửa tin nửa ngờ. Nhưng vẫn nhập số tiền vào.
Ngay sau đó, máy tính của cô ta hiện lên thông báo đã rút thành công!
Mắt nữ nhân viên kia sáng lên ngay tức khắc.
Hai mươi nghìn tệ!
Ôi mẹ ơi, sinh viên này thật sự giàu đến vậy!
“Thưa anh, đã rút xong rồi ạ!”
Nữ nhân viên chỉnh mái tóc của mình một chút rồi đứng thẳng lên làm việc để thể hiện sự tôn trọng của mình với Trần Khiêm.
Cô ta cầm hai lốc tiền lên đặt thẳng vào trong máy đếm tiền.
Cạch cạch cạch…
Tiếng máy đếm tiền vang lên bên trong.
Toàn là tiền! Cả sảnh sinh viên đến rút tiền đều ngơ người ra.
Hai cô cậu đứng sau Trần Khiêm thì lại càng há hốc. miệng, thật là có thể nhét cả hai quả trứng gà vào.
Mới vừa nãy, hai người họ còn châm biếm người ta là rút nhanh đi, cho rằng anh gom tiền không đủ nữa.
Bây giờ xem ra, đó nào đâu phải là gom tiền không đủ!
Không ít nữ sinh trong sảnh đều nhìn Trần Khiêm với một con mắt mang hàm ý.
Hình như là đang ám thị, anh đẹp trai nhìn em đi, nhanh nhìn em nè!
Trần Khiêm hơi ngại ngùng sờ mũi.
Vừa thấy thì tiền khá nhiều nhưng anh lại không có gì để đựng.
Nhìn lướt qua thì thấy túi rác đen trong sọt rác phía trong quầy lễ tân vừa được thay, vẫn còn mới cứng!