Rời khỏi Ngự Hoa Viên, Kỷ Nguyệt một mạch đi đến Phúc Tường cung
—-Phúc Tường Cung—-
Vừa đến Phúc Tường cung, Cát Anh thấy nàng liền chạy ra vồ lấy nàng
“Nguyệt Nhi tỷ, tỷ đến rồi” Cát Anh vui vẻ vẫn còn ôm nàng
“Được rồi, nhưng làm ơn buông ta ra trước đi. Như vậy khó coi lắm” Nàng cười gượng, vừa nói vừa cố đẩy Cát Anh ra
Cát Anh vốn cứng đầu, bướng bỉnh nên Kỷ Nguyệt có làm thế nào cũng không thể đẩy Cát Anh ra khỏi người mình, đành phải cùng nàng ta đi vào chính điện (nơi tổ chức tiệc sinh thần)
Nàng cùng Cát Anh bước vào chính điện
Hôm nay Phúc Tường cung trang hoàng thật lộng lẫy. Tú cầu làm bằng lụa đỏ treo trên trần tạo thành chữ Thọ, ngụ ý phúc như Đông Hải. Tranh vẽ đều là loại hiếm giá ít nhất cũng tới 200 vạn lượng bạc một bức. Ngoài ra còn đặt thêm một số chậu hoa như: mẫu đơn, cẩm chướng, vạn thọ,…
Vì đây là sinh thần của Cát Anh nên vị trí chủ toạ nàng ta sẽ được ngồi vô điều kiện. Còn ở hai bên chính là chỗ của Hoàng Thượng, Hoàng Hậu (Hoàng Thượng và Hoàng Hậu ngồi cùng nhau) và Thái Hậu
…
Cát Anh cứ vậy mà kéo nàng vào chính điện và lên chỗ chủ toạ trước bao ánh mắt kinh ngạc của tiểu thư khuê các và các quyền quý.
Dạ Tử Duy là ca ca ruột của Cát Anh lại còn là Thái Tử nên sinh thần của muội muội hắn tất nhiên sẽ đến. Khi nhìn thấy Cát Anh lôi lôi kéo kéo Kỷ Nguyệt lên vị trí chủ toạ hắn nhìn Cát Anh với ánh mắt không hài lòng “*Nha đầu Cát Anh này, lôi lôi kéo kéo người trên chính điện còn ra thể thống gì? Đã vậy người đó còn là Nguyệt Nhi của ta nữa*”
Dù không hài lòng nhưng cũng không thể làm gì đành thở dài cho qua “*Bữa tiệc kết ta tìm Nguyệt Nhi nói chuyện vậy*”
Với Kỷ Nguyệt nếu đây là Phủ Công Chúa thì nàng có thể tùy ý làm điều mình thích nhưng đây là Hoàng Cung nàng không thể tùy tiện. Thứ nhất sẽ bị các vương tôn quý tộc và các quan đại thần dị nghị. Thứ hai cũng sẽ vì điều này mà có thể Hoàng Thượng phải đối mặt với chất vấn của đám quan đại thần trong triều, nặng hơn là sẽ đề cập tới chuyện vốn không liên quan là hôn sự của Thái Tử.
Nhưng về mặt nào thì cũng là có vấn đề và nàng không muốn rước hoạ nên liền lên tiếng với Cát Anh “Ta về chỗ của mình đây, ngồi trên này không hay lắm”
“Sao vậy? Tỷ không muốn ngồi với muội sao?” Cát Anh ngây ngốc hỏi nàng
“Không phải vậy, chỉ là đám triều thần sẽ lấy cớ này gây khó dễ Hoàng Thượng đấy, ta không muốn người khó xử” Nàng giải thích
Cát Anh phồng má phụng phịu nhưng cũng đồng ý vì lời nàng nói không hề sai “Vậy tỷ mau về chỗ ngồi đi, tiệc sắp bắt đầu rồi”
Nàng gật đầu rời khỏi Cát Anh đến vị trí ngồi của mình
Thọ Yến (tiệc sinh nhật) đã bắt đầu. Mọi người ai nấy đều nói lời chúc tốt đẹp cho Cát Anh. Lời chúc thì thật đẹp nhưng tâm ý bên trong lời nói lại giả dối vô cùng.
Đến phần tặng lễ vật, mọi người đều dâng lên cho Cát Anh những món quà sinh thần rất quý hiếm. Đến lượt Dạ Tử Duy, hắn ra lệnh cho cung nhân đem vào.
“Cát Anh, hoàng huynh tặng muội một viên ngũ sắc Dạ Minh Châu” Vừa nói hắn vừa ra hiệu cung nhân đem lên cho Cát Anh
Cát Anh hưng phấn vô cùng, rối rít cảm ơn Dạ Tử Duy “Hoàng huynh, cảm ơn huynh”
Gương mặt ngây thơ dễ thương ấy của Cát Anh đập vào mắt nàng, làm nàng có chút đau nhói. Nếu không ai lợi dụng nàng, không ai hãm hại nàng, không ai phản bội nàng thì có lẽ nàng vẫn sống yên ổn giống như Cát Anh vậy. Nhưng sẽ không có điều đó vì nó chính là thứ hại chết nàng, đối với nàng bây giờ chỉ có tàn độc mới có thể tồn tại ở nơi lòng người âm hiểm này
Mọi người trong Phúc Tường cung thì lại trầm trồ trước món quà mà Dạ Tử Duy tặng cho Cát Anh
“Món quà của Thái Tử thật quý giá”
“Ta nghe nói Ngũ Sắc Dạ Minh Châu là một cực phẩm hiếm có vậy mà Thái Tử lại đem tặng sinh thần công chúa”
“Thật đẹp”
…
Vốn không muốn gây chuyện với ai nhưng có một số kẻ coi đó là thói quen mà mở lời khiêu khích nàng
“Kỷ Nguyệt Quận Chúa, cô chuẩn bị quà cho Công Chúa là thứ gì vậy? Có thể cho mọi người cùng xem không?”
Người mở lời đó chính là Tô Lạc Y. Ả nhân lúc Dạ Tử Duy đưa quà lên sóng liền hỏi nàng tất nhiên là muốn hạ thấp nàng, bởi nếu món quà của nàng không đủ quý giá thì sẽ thành trò cười
Tuy bị cô ta khiêu khích nhưng nàng cũng không để ý và mọi người thì lại vô cùng tò mò về món quà của nàng.
“Ngươi nói xem Quận Chúa sẽ tặng thứ gì?”
“Lần trước tiệc Cung Yến người đã tặng một con Kỳ Thú và một tranh thêu”
“Không biết lần này là thứ gì”
“Thật muốn xem ngay quá”
…
Nhưng người háo hức nhất vẫn là Cát Anh, nghe Tô Lạc Y nhắc đến đôi mắt loé sáng nhìn Kỷ Nguyệt ý đang hỏi nàng đã chuẩn bị món quà gì
Tô Lạc Y thì cười đắc ý “*Ta cho ngươi chết. Từ lúc bước vào đây ta đã để ý không có món quà nào mà ngươi chuẩn bị cả*”
Tất nhiên là nàng đã chuẩn bị dù sao cũng là tiệc sinh thần của Cát Anh nên nàng càng không thể qua loa. Không giống như những kẻ khác để cung nhân đem vào mà nàng lấy ra từ nạp giới
Nàng lên tiếng tỏ vẻ cung kính, dù Cát Anh có gọi nàng là tỷ tỷ nhưng trước mặt đám triều thần vẫn phải xưng hô đúng mực
“Thần nữ xin dâng lên công chúa viên Tẩy Tủy Đan thượng phẩm này” Vừa nói nàng vừa ra hiệu cho cung nhân mang lên
Mọi người trong Phúc Tường cung vô cùng kinh ngạc
“Quận chúa tặng Tẩy Tủy Đan”
“Lại còn là Thượng phẩm”
“Đây phải nói là một bảo vật”
“Nhìn xem, Tẩy Tủy Đan thật hoàn mỹ đúng là linh đan thánh dược mà”
…
Cát Anh vô cùng vui mừng với món quà này
“Nguyệt Nhi tỷ, ta biết tỷ thương ta nhất mà” Cát Anh ra vẻ nũng nịu
Còn về phần Tô Lạc Y, khỏi phải nói cũng biết ả tức đến mức độ nào. Sắc mặt ả sầm xuống, mắt đầy sát khí, nghiến răng nghiến lợi
Tất nhiên ả sẽ không vì vậy mà chịu thua liền lên tiếng “Công Chúa thần nữ cũng có một phần quà mọn” Ả ra hiệu cho cung nhân mang vào một chiếc hộp
Mở hộp ra, mọi người nhìn vào mà kinh hãi còn Hoàng Thượng thì nổi trận lôi đình
“Ngươi biết món quà ngươi tặng là gì không?”
Ả ta có chút bất ngờ nhưng vẫn thản nhiên “Chỉ là một cặp huyết ngọc thôi mà”
“Phạm thượng, rõ ràng là một con thỏ chết, ngươi muốn trù ẻo công chúa của trẫm chết sớm phải không?”
“*Không thể*” Ả kinh sợ
“*Hừ may mà ta cho Vĩ Thành theo dõi và kêu hắn tráo đổi. Ta xem ngươi làm sao thoát*”
“Lôi xuống đánh 50 trượng, Phủ Quốc Hầu phạt bổng lộc 1 năm” Ra lệnh
Đám thị vệ tuân mệnh lôi ả ra
“Không, thần nữ bị oan” Ả kêu gào
Chuyện hôm nay đã bị Tô Lạc Y làm mất hứng nên kết thúc sớm hơn dự định. Hoàng Thượng, Hoàng Hậu và Thái Hậu về tẩm cung mọi người cũng vậy mà giải tán
Nàng cùng Dương Tuệ Ly ra cổng cung lên xe ngựa về phủ.