Lúc này, mọi người đều nhìn chằm chằm vào hai cái nhân ảnh vừa xuất hiện trong quảng trường. Một người mặc hắc bào, một người mặt bạch bào, hai cái lão giả tuổi chừng năm mươi, gương mặt phong sương, ánh mắt gian xảo.
– Chung Sơn lão đệ, ngươi để bọn ta đợi quá lâu rồi đó. Sự tình trong đây có vẻ không được suôn sẻ đi? – bạch bào lão giả chắp tay sau lưng, lãnh đạm nói.
– Bạch Vân lão huynh, đúng là có một chút rắc rối, nhưng vẫn còn nằm trong tầm kiểm soát, chỉ là có người nói quá nhiều, làm mất thời gian mà thôi. – Chung Sơn khẽ khom người, hướng bạch y lão giả nhẹ giọng nói, mắt thì hơi liếc qua Trần Minh một thoáng.
– Bên ngoài quảng trường chẳng phải là có kết giới truyền tống hay sao? Ngoại nhân làm sao vào được trong này, lại còn đến nhiều cường giả như vậy? – một thanh niên trấn nghi hoặc kinh hô.
Mọi người đều cảm nhận được có cái gì đó không đúng, đến lúc nghe được đạo âm thanh này thì bỗng nháo nhào tách ra hai bên, để lại hai đoàn người hắc bạch y phục lọt tõm vào giữa quảng trường. Đồng thời tất cả dân chúng trong trấn đều dâng lên một tinh thần cảnh giác cao độ.
– Trấn Trưởng, Đại Trận…- Đỗ Thu Thủy thấy vậy liền đi đến bên cạnh Trần Minh nói nhỏ. Tuy nhiên Trần Minh chỉ hơi khoát tay lên không nói gì.
– Chẳng phải chúng ta đã thỏa thuận từ đầu là dùng thực lực nói chuyện hay sao? – Lúc này hắc bào lão giả chợt lên tiếng.
– Hắc Vũ lão huynh, ta đương nhiên sẽ không quên thỏa thuận của chúng ta…- Chung Sơn quay sang hắc bào lão giả nhẹ giọng nói, lại nhớ tới lúc lần đầu tìm đến Hắc Bạch Phong bang bày mưu tính kế…
Chung Sơn nhớ lại hơn một tháng trước, chính mình rời trấn một chuyến, đi đến địa bàn của hai thế lực Hắc Phong Bang và Bạch Phong Bang, cách Thuận An Trấn hơn hai trăm dặm. Sau đó vài ngày, Chung Sơn lại hẹn với hai vị Bang Chủ của hai bang này, chính là Bạch Vân lão giả và Hắc Vũ lão giả, gặp nhau tại một sơn động trong rừng Đông Nam Hạ.
Trong một cái sơn động của yêu thú giữa rừng Đông Nam Hạ, Chung Sơn đã ngồi sẵn ở đó chờ đợi. Bỗng nhiên bên ngoài vang lên tiếng cãi nhau.
– Bạch Vân, ngươi đừng tưởng Kim Nguyên Vương đỉnh phong thì ta sẽ sợ ngươi. Bạch Phong Bang đệ tử nếu còn cố tình lấn chiếm Trư Hà Cốc, Hắc Vũ này không ngại giết thêm vài người đâu. – một vị lão giả mặc hắc bào, tự xưng là Hắc Vũ lớn tiếng quát.
– Hắc Vũ huynh, chỉ là mấy cái lâu la đi tìm ít thịt heo quay ăn mà thôi. Huynh không cần phải sinh khí như vậy chứ? Nhưng nếu ta nhớ không lầm, Trư Hà Cốc là vùng ranh giới giữa hai bang chúng ta, từ khi nào trở thành địa bàn của Hắc Phong Bang đây? – vị lão giả mặc y bào gọi là Bạch Vân, Bang Chủ Bạch Phong Bang, lúc này vẫn tươi cười điềm đạm nói.
– Cái gì mà là vùng ranh giới, Trư Hà Cốc là địa bàn của Hắc Phong Bang chúng ta. Heo trong cốc cũng là của đệ tử Hắc Phong Bang nuôi đấy. Nếu muốn ăn heo quay thì đem kim tệ đến đổi đi. – Hắc Vũ chính là Bang Chủ Hắc Phong Bang, lúc này lại nổi nóng quát.
– Được rồi, không tranh luận với huynh việc này. Hôm nay chúng ta đến đây là vì Thuận An trấn đi, sắp tới chúng ta sẽ là một đội đấy. – Bạch Vân lại cười, khoát khoát tay nói.
– Nếu không phải vì bảo vật ở Thuận An Trấn, ngươi nghĩ ta sẽ hợp tác với ngươi hay sao? Mà cái tên Chung Sơn kia có đáng tin không đây? – Hắc Vũ lại hừ giọng một cái nói.
– Tin? Đương nhiên là không đáng tin? Nhưng Thuận An Trấn có bảo vật là thật sự. Nếu không, một cái tiểu trấn nho nhỏ, làm sao mà già trẻ lớn nhỏ lại có tu vi cao như vậy? Cái này thì ta tìm hiểu một chút liền biết được. – Bạch Vân lại chắp tay sau lưng chậm rãi nói.
– Hi vọng là thật, đến lúc đó ta đột phá Chư Thần Cảnh đã không còn là mơ mộng viễn vong nữa rồi. Ha ha ha! – Hắc Vũ nhàn nhạt nói, sau lại cười ha hả.
– Đi thôi, chắc Chung Sơn hắn đang đợi chúng ta ở phía trước rồi. – Bạch Vân vẫn một dáng phong đạm bước đi.
Hai người bọn họ đi thêm một đoạn, liền nhìn thấy trước mắt một cái sơn động.
– Bạch Vân huynh, Hắc Vũ huynh, lão đệ đợi thật lâu đi nha. Mời hai huynh vào trong, chúng ta cũng nên nhanh chóng bàn chính sự đi thôi. – Hai người Bạch Vân và Hắc Vũ vừa đi tới cửa động thì đã thấy Chung Sơn từ bên trong bước ra, niềm nở đón tiếp.
Trong sơn động, ba người ngồi đó, chậm rãi thưởng thức trà ngon do Chung Sơn mang tới…
– Bạch Vân huynh, Hắc Vũ huynh, hai vị thấy kế hoạch của ta vạch ra thế nào. – Chung Sơn nhấp một ngụm trà, khẽ nói.
– Nếu đã biết tâm trận ở đâu, vậy cứ một chiêu mà phá hủy là xong, làm gì phải lén lén lúc lúc như vậy chứ? – Hắc Vũ nóng tính lên tiếng.
– Hắc Vũ huynh lại nóng vội rồi. Thánh Cấp Tâm Trận, cho dù là ba chúng ta hợp sức lại cũng không phá hủy được nó, đến lúc đó lại bức dây động rừng thì không ổn. – Bạch Vân lại điềm đạm nói.
– Bạch Vân nói chí phải. Cho nên chúng ta chỉ có thể làm theo kế hoạch. Còn về lớp kết giới bên ngoài mật thất, mấy năm qua lão đệ đã nghiên cứu rất kỹ, lại làm ra một cái lỗ hỏng trận pháp ở phía sau mật thất. Chỉ cần chịu khó đi vào bằng lối đó, Trần Minh sẽ không hay biết gì. – Chung Sơn ngồi một bên nghe vậy liền nói.
– Vậy được rồi, cứ theo kế hoạch như thế mà làm đi. Còn về phần tài nguyên? Sau khi chúng ta giúp ngươi lên làm Trấn Trưởng, ngươi định chia cho chúng ta cái gì? – Hắc Vũ lại lên tiếng.
– Hai vị lão huynh, sau khi sự việc thành công, một nửa tài nguyên trong Bách Bảo Các sẽ chia cho hai vị, còn một nửa sẽ là của Chung Gia và Phạm Gia. Sau này Thuận An Trấn chỉ còn lại bốn nhà, chúng ta sẽ cùng hưởng dụng bảo vật Cửu Long Tháp. Ha ha ha ha! – Chung Sơn hướng hai người Bạch Vân và Hắc Vũ nói giọng kiên nghị, sau đó ngửa mặt cười ha hả. Chung Sơn đương nhiên không nhìn thấy được, tại thời điểm đó hai người Bạch Vân và Hắc Vũ đã quay lại nhìn nhau mang theo một nụ cười gian xảo.
Quay lại quảng trường trung tâm Thuận An Trấn.
Chung Sơn trở lại sau hồi tưởng, nhìn qua hai người Bạch Vân và Hắc Vũ một thoáng lại nói:
– Hai vị lão huynh, không biết sự tình bên kia thế nào rồi? Mọi việc có ổn không?
– Ngươi bị ngốc à! Nếu không ổn thì làm sao chúng ta vào được đây. – Hắc Vũ lại nổi nóng.
– Ý ta là hai vị phó bang chủ sao còn chưa đến đây? Ta chỉ là sợ phát sinh chuyện ngoài ý muốn mà thôi! – Chung Sơn nghe Hắc Vũ nói vậy thì hơi giận tái mặt, nhưng biết Hắc Vũ tính nóng nên cũng làm ngơ nói.
– Ha ha, bọn ta đến rồi đây, thật không ngờ một cái tiểu trấn như vậy mà có thật nhiều linh thạch cao cấp, bọn ta nhặt thật là đã nghiền đi nha. – đúng lúc này một giọng nói từ bên ngoài vọng tới, sau đó hai đạo nhân ảnh liền xuất hiện bên cạnh Bạch Vân và Hắc Vũ. Hai người này chính là hai cái phó bang chủ của Bạch Phong Bang Lâm Thiên và Hắc Phong Bang Chu Bằng.
– Nếu Đại Trận đã bị vô hiệu, vậy chúng ta dùng vũ lực được rồi. – Chung Sơn thấy vậy liền vui vẻ, phấn khích nói.
– Ngươi gọi Trần Minh đúng không? Mau đem khẩu quyết điều khiển đại trận giao cho chúng ta. Nếu không Thuận An trấn ngày hôm nay sẽ máu chảy thành sông. – Hắc Vũ đã nhịn không được liền bước lên chỉ tay vào Trần Minh quát lớn.
– Chung Sơn, cái gọi là tìm người trợ giúp của ngươi, chính là đem bốn cái cường giả Nguyên Vương vào trong trấn như vậy hay sao? Ngươi đúng là đủ ngu ngốc rồi. Chúng ta mà thất thủ thì Chung Gia của ngươi sẽ còn tồn tại hay sao? – Trần Minh không để ý tới Hắc Vũ, liếc nhìn Chung Sơn một chút, nhàn nhạt nói.
– Ồ! Trần Minh đúng không? Ngươi định dùng kế ly gián đối với bọn ta à? Nhưng mà bây giờ ngươi có làm gì thì cũng vô dụng thôi. – Bạch Vân khẽ nhướng mày, nhìn Trần Minh cười cười nói.
Trần Minh lúc này lại không nói gì, trên tay đã xuất hiện một cái lệnh bài màu vàng, miệng thì lẩm bẩm đọc khẩu quyết.
– Ha ha, Trần Minh, ngươi định làm cái gì? Linh thạch trong mật thất dùng để khởi động đại trận, đều bị chúng ta lấy ra hết. Ngươi muốn đun nước mà củi đã bị rút đi, thì lửa ở đâu mà đun hả? Ha ha ha ha! – Chung Sơn thấy Trần Minh lấy ra tiểu tâm trận màu vàng thì lên tiếng cười chế giễu.
– Nói ngươi ngu ngốc quả thật không sai mà! Khởi! – Trần Minh chỉ nhàn nhạt nói, sau đó hô lớn lên một tiếng.
Sau khi tiếng “Khởi” vừa dứt. Chỉ thấy lúc này, năm cái lôi đài đặt ở giữa quảng trường bỗng nhiên biến hóa. Năm cái lôi đài, hóa thành năm cột tinh quang bao quanh. Hàng trăm ngàn ký tự bí ẩn liên tục xoay tròn xung quanh những cột tinh quang này. Mà bên trong năm cột tinh quang, chính là ba mươi thiếu niên nam nữ của năm gia tộc vẫn đang đứng ở đó từ đầu đến giờ.
– Mấy nhóc, đến bên kia điểm truyền tống sẽ có người tiếp dẫn các ngươi, hãy nhớ lời ta dặn, bây giờ thì lên đường thôi. Chuyển! – Trần Minh nhìn lướt qua đám thiếu niên này một thoáng, lại lên tiếng dặn dò, sau đó liền quát lớn một chữ.
– Không tốt! Là truyền tống trận, mau ngăn chúng tại, tài nguyên trong Bách Bảo Các đều ở trên người đám nhóc này! – Chung Sơn nghe tiếng quát thì mới bừng tỉnh, liền kinh hô.
– Được, để ta xem bọn chúng truyền tống tới đâu! – Hắc Vũ lời vừa dứt, chỉ thấy hai cái nhân ảnh liền biến mất tại chỗ, đó là hai người Bạch Vân và Hắc Vũ đã dùng khinh công thân pháp võ kỹ, lao nhanh vào hai trụ tinh quang truyền tống gần đó.
Tuy nhiên, chữ ” Chuyển” mà Trần Minh vừa phát ra, chỉ sau hai nhịp hô hấp thì quá trình truyền tống đã hoàn tất. Do đó hai người Bạch Vân và Hắc Vũ liền lao đến hai cái lôi đài trống.
– Hủy! – Trần Minh thấy vậy liền khẽ nhếch môi cười nhạt, sau đó ông lại bóp nát tiểu tâm trận lệnh bài trong tay và hô lớn một tiếng nữa. Tiếng hô vừa dứt thì một màn rung động phát sinh.
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Năm cái lôi đài trực tiếp bị kích nổ, tạo ra một tràng âm thanh vang dội, mặt đất cũng muốn rung chuyển, bụi bay mịt mù khắp cả quảng trường trung tâm. Trong đó thảm hại nhất chính là hai người Bạch Vân và Hắc Vũ. Vì là đang đứng trên lôi đài, nên dư chấn của vụ nổ đã trực tiếp xung kích lên hai người bọn họ. Chỉ thấy lúc này, hai người Bạch Vân và Hắc Vũ bị đẩy văng ra xa, sau đó liền thổ huyết trọng thương. Hai vị phó bang chủ lập tức chạy đến đỡ bang chủ của mình lên.
– Đáng chết! Mau giết tên kia cho ta! – Hắc Vũ hung hăng chỉ tay vào Trần Minh quát lớn, lại phun ra một ngụm khí huyết.
Vị phó bang chủ Hắc Phong Bang, Chu Bằng nghe vậy liền lao lên trên sân khấu, trên tay đã xuất hiện một thanh Hắc Đao, hắn bỗng nhiên quát lớn:
– Hắc Phong Trảm!
Lập tức một luồng đao quang mang theo hắc khí cực kỳ âm độc, nhanh chóng lao đến Trần Minh. Vì bị xuất thủ bất ngờ, đao chiêu của đối phương lại quá nhanh, Trần Minh chỉ kịp vận dụng Kim Quang Nguyên Lực, tạo thành một cái hộ thuẫn để chặn lại đòn công kích này.
Ầm! Tuy nhiên do lực đạo của đối phương phát ra quá mạnh. Hộ thuẫn nguyên lực của Trần Minh lập tức bị vỡ nát. Trần Minh bị đao phong thổi văng ra sau, thổ huyết trọng thương.
– Ngân Nguyên Giả trung kỳ, sao lực công kích lại mạnh như vậy, chẳng lẽ là do đẳng cấp võ kỹ tác động hay sao? – Trần Minh nhìn thấy được cảnh giới của đối phương thì cực kỳ kinh ngạc. Thầm nghĩ mình đúng là ếch ngồi đáy giếng rồi.
Đỗ Thu Thủy và Hồ Hoàng Hải thấy vậy thì lập tức chạy đến đỡ Trần Minh dậy.
– Trấn trưởng, ngài không sao chứ? – Đỗ Thu Thủy quan tâm hỏi.
– Ta không sao, võ kỹ của bọn chúng rất mạnh, ở đây chúng ta không phải là đối thủ. – Trần Minh lau vết máu trên miệng lẩm bẩm nói.
– Hừm! Kim Nguyên Giả hậu kỳ đỉnh phong sao, lại không đỡ nổi một đao, thật không biết các ngươi tu luyện kiểu gì! – phó bang chủ Bạch Phong Bang Lâm Thiên thấy vậy lên tiếng chế giễu.
Trần Minh không thèm để ý tới, chật vật đứng dậy, lại hô lớn:
– Toàn trấn nghe lệnh, lập tức tiến nhập Cửu Long Tháp. Đám ngoại nhân này chưa được tích huyết thông trận, bọn chúng không có khả năng đi vào.
Trần Minh nói xong liền nhìn qua hai người Hồ Hoàng Hải và Đỗ Thu Thủy gật đầu ra hiệu, sau đó ba người hóa thành tinh quang bay vào Cửu Long Tháp ở ngay phía sau. Tiếp theo đó là lũ lượt từng đám người dân Thuận An trấn lao vào Cửu Long Tháp, bỏ lại đoàn người Hắc Bạch Phong Bang, còn có Chung Gia và Phạm Gia thì ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ. Cũng có vài đệ tử của hai bang phái này thử tiến nhập Cửu Long Tháp, nhưng bọn chúng vô phương đi vào.
– Hừm! Thật tức chết mà. Thật không ngờ Trần Minh còn có chiêu này. – Chung Sơn tức đến nghiến răng nghiến lợi nói.
” Bảo vật Thánh Cấp thật đúng là kỳ diệu, phải nghĩ cách chiếm được nó mới thôi.” – Bạch Vân nhìn qua Cửu Long Tháp một thoáng, trong lòng thầm nghĩ. Sau đó lại nói:
– Đã vậy thì chúng ta ở ngoài này dưỡng thương trước đã. Ta không tin là bọn chúng sẽ không ra ngoài tìm thức ăn.
– Đúng vậy, ta cũng không tin, hai cái bảo vật trước mắt mà chúng ta lại không làm gì được. Ta cứ ngồi đợi ở đây đấy! – Hắc Vũ cũng tức tối nói.
– Vậy lão đệ và Phạm Lâm đi thu xếp lại Thuận An trấn một chút. Có cần gì hai vị lão huynh cứ lên tiếng là được. – Chung Sơn đứng một bên nhẹ giọng nói.
– Được rồi, Chung Sơn lão đệ cứ đi làm việc của mình đi. Bọn ta sẽ ở lại đây nghiên cứu Bách Bảo Các và Cửu Long Tháp một chút. – Bạch Vân khẽ gật đầu nhàn nhạt nói.
Cứ như thế hai nhà Chung Gia và Phạm Gia liền rút ra khỏi quảng trường trung tâm. Mục đích của bọn họ thì không cần phải hỏi cũng biết là đi thu gom tài sản trong nhà của ba gia tộc kia. Một kỳ tộc niên đại hội cứ như thế đã kết thúc. Thuận An trấn một hồi kiếp nạn cũng chưa biết kết quả cuối cùng sẽ ra sao?