Theo Em Suốt Cuộc Đời

Chương 4: Anh trai



Tôi giật mình, quay người lại thấy một người con trai đang đứng tựa ở cửa phòng.Người đó cao thật, đẹp trai khỏi chê a….

Nhưng người này có liên hệ gì với gia đình tôi nhỉ?

Anh đang đi về phía này.

– Bố, mẹ con về trễ chút- rồi ngồi đối diện tôi

Bố, mẹ sao?

– Uk- quay sang tôi- đây là anh trai của con

Là anh trai

– Còn đây chính là em gái con mà mẹ nói hòm trước

– Chào em gái của anh, anh tên là Thế Bảo- anh cười nói

Anh cười trông thật đẹp, ấm áp làm sao

– Em chào anh, em là Ly

– Năm nay em bao tuổi?

– Dạ, 16 ạ

Anh gật gật, hướng về bố tôi nói:

– Bố, giờ em con đã sống ở đây, có nên đổi họ không?

– Con nói mới nhớ, mai con sẽ đi với bố đi làm thủ tục

– Vâng ạ

– Được rồi, ăn cơm thôi- mẹ

–––––––––––––

Tại phòng của tôi

Đang xếp lại đồ đạc của tôi thì tiếng chuông điện thoại reo lên, màn hình hiển thị ” Anh yêu”, gác lại mọi thứ, tôi lập tức nghe máy

– Ơi

– Sao rồi, về nhà mới vui quá nên quên đứa bạn này chứ gì?

Tôi có thể nghe được giọng bất mãn của con bạn thân

– Nào có chứ, tao còn phải sắp xếp lại nhiều thứ làm có thời gian để gọi cho mày

– Không nói nữa, sao, nhà mới đẹp chứ?

Có khi con bạn này nó còn hào hứng hơn cả tôi nữa

– Không chỉ đẹp mà còn rộng nữa.

– Thật sao, vậy đúng là bố mẹ mày là người giàu phải không?

– Uk, khi nào rảnh tao sẽ dẫn mày đến nhà tao, cho mày xem, chắc chắn mày sẽ không tin nổi đâu

– Ồ, tao thật muốn biết a

– Được, khi nào có thời gian tao sẽ gọi cho mày, thôi tao còn dọn nốt, có gì gọi lại sau nha

– Uk, bye mày

Cúp máy, tôi lại lao vào xếp đồ

Một lúc sau, vừa dọn xong thì

– Cộc cộc cộc…-tiếng gõ cửa vang lên, tôi ra mở cửa

Là anh tôi

Có chuyện gì mà anh lại gọi tôi nhỉ?

– Anh gọi em có việc gì không ạ- tôi e dè hỏi

Dù là anh em ruột nhưng tôi vẫn không quen, nói chuyện không được tự nhiên thoải mái như ở nhà

– Anh muốn hỏi em bây giờ có rảnh không?

– Dạ có

– Được, sửa soạn đi rồi lát nữa đi với anh

– Đi đâu ạ- tôi ngạc nhiên hỏi

– Lát rồi biết, anh bảo với bố mẹ rồi nên chuẩn bị nhanh còn đi

– Vâng

Đóng cửa lại,tôi thay quần áo, mặc chiếc áo phông thụng cùng quần bò chắc được rồi nhỉ

Chẳng biết đi đâu nữa, anh chẳng nói để mình còn chuẩn bị

Tôi bước xuống dưới nhà thấy mọi người đang ngồi nói chuyện vui vẻ

Nhìn thấy tôi anh đứng lên

– Bọn con đi đây- rồi đi về phía tôi

– Đi thôi

– Vâng

Tôi lẽo đẽo theo anh ra chỗ để xe,hazzz ngay cả chỗ để xe cũng rộng thế này thì có chỗ nào là hẹp.

Anh lái xe ô tô đến trước mặt tôi, thò đầu ra cửa, nói với tôi:

– Lên xe đi

Gì chứ! Đi ô tô hả?

Anh có biết rằng tôi rất sợ đi ô tô không? Vì tôi bị say xe.

– Em không đi đâu

Tôi vội chối, nếu không lên là tôi sẽ say mất

– Sao không đi?

– Em bị say xe

Tôi lén nhìn anh xem anh có cười tôi không, vì mỗi lần tôi nói mình bị say xe thì ai cũng cười trêu tôi.

Anh không cười mà còn nói:

– Không sao, chỗ đến cũng gần, đi xe 1 lúc là đến, sẽ không sao đâu.

– Nhưng em sợ lắm, nhỡ đâu…

Anh ngắt lời tôi:

– Sợ gì chứ, không nói nhiều lên xe đi, anh đảm bảo em sẽ không sao!

Nếu vậy thì tôi sẽ tin anh dù sao anh cũng nói là đường gần chắc không say đâu.

– Vâng

Anh mở cửa xe cho, tôi ngồi vào.

Đúng như anh nói đi mất 10 phút đã tới nơi.

Tôi cùng anh từ lán xe đi vào.

Nhìn cái biển có chữ “Bóng Đêm” to đùng trước cửa, tôi tự hỏi đây rốt cuộc là đâu nhỉ?

Nó cực rộng, đây mới là nhìn từ bên ngoài thôi không biết bên trong ra sao?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.