Thế Gia Tử

Chương 37: Thế cục lại thay đổi



Chương 37: Thế cục lại thay đổi

Muốn biết cái tên tuổi bán tiên này rốt cuộc hoa lạc nhà ai, vì thế Cố Hoài Chi rất chú ý tình hình chiến đấu trước mắt.

Bất quá trước mắt mới thôi, hai đại chiến trường vẫn đang, Lương Túc đang liều mạng với Tôn Chấn, một chút cũng không có tư thế có thể xông tới kinh thành gϊếŧ hoàng đế. Ít nhất Tôn Chấn cùng Lý Phúc liên thủ, không nói đánh Lương Túc thành cẩu, nhưng cũng làm thế cục hai bên giằng có không phân thắng bại, lại có triều đình không ngừng đưa quân lương đến, nếu muốn đánh lâu dài, người tiêu hao không nổi sẽ là Lương Túc.

Triệu Ký cũng chính diện đối đầu với Kỳ Đông Vương.

Lần xuất chinh này, Triệu Ký nghe theođề nghị của Cố Huyền, trực tiếp dâng tấu chương, trước phân tích thực lực của hai bên địch ta, sau đó thỉnh cầu triều đình điều binh. Lại nói nước xa không cứu được lửa gần, mấy năm trước Ninh Châu bị lưu dân tàn hại hiện tại còn chưa khôi phục, nên điều binh từ Đình Châu và Kỳ Châu.

Vuốt lương tâm nói, hoàng đế có điểm không muốn đồng ý thỉnh cầu này của Triệu Ký. Hắn phái Triệu Ký đi tấn công Kỳ Đông Vương, bản chất là muốn hố Triệu Ký một hồi chứ không phải muốn cho hắn lập công. Lại nghĩ xa một chút, nếu Triệu Ký bị Kỳ Đông Vương xử lý, hắn cũng không đau lòng. Hiện tại đột nhiên phải điều mười mấy vạn quân cho Triệu Ký, trong lòng hoàng đế đúng là không muốn.

Không muốn cũng phải muốn!

Sau khi Từ Quý Lăng thu được tấu chương của Triệu Ký còn khen Triệu Ký nhìn xa trông rộng, suy xét cũng chu toàn, cảm thấy yêu cầu của hắn hợp tình hợp lý, nghĩ đến hoàng đế cũng sẽ không cự tuyệt. Cho nên Từ Quý Lăng yên tâm lớn mật mà trình tấu chương lên cho hoàng đế, chờ hoàng đế phê chuẩn lại gửi trở lại Vân Châu.

Kết quả chờ mãi chờ mãi, Từ Quý Lăng đều chuẩn bị tốt lương thảo, đầu bên kia, hoàng đế vẫn không có động tĩnh.

Đây là bị làm sao?

Từ Quý Lăng thấy kỳ quái, tiến cung trực tiếp hỏi hoàng đế chuyện này.

Hoàng đế ở trước mặt Từ Quý Lăng còn rất thành thật, rốt cuộc khi phụ hoàng hắn tại vị vẫn luôn nói với hắn Từ Quý Lăng trung thành có thể dùng, giá trị hảo cảm của hoàng đế đối với Từ Quý thật đúng là không thấp.

Lúc này Từ Quý Lăng tới hỏi chuyện, hoàng đế cũng không lừa dối hắn, nhìn Từ Quý Lăng, chần chờ nói: “Trẫm biết Triệu Ký nói không sai, nhưng năm đó Triệu Ký đối với trẫm rất bất kính, hiện giờ lại ủng binh tự trọng(1), nếu lại điều mười mấy vạn binh mã……”

Ủng binh tự trọng(1): ( 拥兵自重): Có một đội quân để tăng cường sức mạnh cho bản thân. dùng để chỉ một vị tướng không tuân theo sự điều khiển của cấp trên hoặc triều đình, thách thức chính quyền trung ương.

Tâ thần và thể xác Từ Quý Lăng đều mệt mỏi! hiện tại Từ Quý Lăng chỉ có một ý niệm, đó chính là lão tử cũng không muốn làm nữa!

Vốn dĩ cho rằng tiên đế đã đủ ngu ngốc, không nghĩ tới trong ngu ngốc còn có càng ngu ngốc, tân đế thật không hổ là thân nhi tử của tiên đế, đầu óc ngu xuẩn quả thực trò giỏi hơn thầy, ngu ngốc đến hình thành một phon cách riêng!

Hoàng đế còn tiếp tục hỏi, “Vì sao biểu tình của Thừa Tướng lại khó coi như vậy, chẳng lẽ trẫm nói có chỗ nào không đúng?”

Chỗ nào cũng không đúng! Từ Quý Lăng đều phải bị hoàng đế ngu ngốc đến khóc, tuyệt vọng mà nhìn hắn, đầy mặt đều là hỏng mất, “Bệ hạ, trên đời này sao có thể xử lý chính vụ như ngài? Cái gọi là dùng người thì không nghi, nghi người thì không dùng, nếu ngài không tin Triệu Ký, cảm thấy Triệu Ký ủng binh tự trọng là tai hoạ ngầm, vậy lúc trước hà tất hạ lệnh làm Triệu Ký lãnh binh đi tấn công Kỳ Đông Vương? Lại nói mấy năm nay Triệu Ký vẫn luôn giữ khuôn phép, mấy năm trước đánh Lương Túc vẫn là chính hắn chủ động xin ra trận, lời nói trong tấu chương đều là một mảnh trung quân báo quốc. Bệ hạ vô cớ hoài nghi trọng thần, truyền ra chẳng phải khiến cả triều văn võ thất vọng buồn lòng sao? Mặc dù Triệu Ký có rắp tâm khác, sự tình cũng không thể làm như vậy, ngài có thể để hắn lại Vân Châu, lại phái một người lãnh binh đánh Kỳ Đông Vương, từ Vân Châu điều binh! Hiện tại Triệu Ký cũng không biểu lộ nửa điểm không phục nào, bệ hạ lại mọi cách tính kế, thủ đoạn tiểu đạo âm ty bực này, há là việc làm của đế vương?”

Ngươi phòng người khác thì cứ phòng đi, từ xưa đế vương luôn có bệnh đa nghi, Từ Quý Lăng cũng lý giải. Kết quả ngươi đề phòng Triệu Ký còn điểm danh làm hắn lãnh binh đi bình loạn, đây mẹ nó là cái theo tác gì? Nội tâm Từ Quý Lăng quả thực là hỏng mất, bên trong tấu chương của Triệu Ký người ta cũng đã nói rõ ràng, binh lực hai bên cách xa, yêu cầu triều đình chi viện. Ngươi quay đầu nói với người ta trẫm đã biết, nhưng ngượng ngùng, binh mã không có, ái khanh tự lên đi.

Chỉ tưởng tượng như vậy, Từ Quý Lăng đều cảm thấy hít thở không thông. Ánh mắt nhìn về phía hoàng đế càng thêm tuyệt vọng, ngươi là ngại hiện tại còn chưa đủ loạn, muốn bức Triệu Ký tạo phản luôn đi?

Hoàng đế cũng có chút chột dạ, nói thật lúc hắn điểm Triệu Ký đi bình loạn không nghĩ nhiều như vậy, lý do hoài nghi Triệu Ký ủng binh tự trọng, rắp tâm bất lương cũng là vừa mới biên, mục đích chân chính là muốn Triệu Ký và Kỳ Đông Vương tàn sát lẫn nhau, hai cái đều là kẻ thù của hắn, người nào chết hắn đều cao hứng. Nhưng hắn không muốn ra tiền xuất lực.

Từ Quý Lăng cũng coi như là người khôn khéo, chút tính toán này trong lòng hoàng đế sao hắn lại nhìn không thấu. Nguyên nhân chính là thấy quá rõ ràng, Từ Quý Lăng mới càng thêm tuyệt vọng. Lúc này, Từ Quý Lăng đặc biệt hoài niệm Cố Huyền, tâm nói vẫn là lão Thừa Tướng thật tinh mắt chạy mau, bằng không thật sự phải bị đôi phụ tử đầu heo này hố chết.

Kỳ thật cũng không thể quá trách hoàng đế, tiên đế đi sớm, căn bản không quản giáo mấy cái hoàng tử, hiện tại tuổi tân đế cũng không lớn, vừa mới tham chính không được mấy năm, còn chưa hiểu rõ mấy kịch bản chốn quan trường, cha hắn bông nhiên treo rồi. Hơn nữa tiên đế cũng là cái phế vật, mấy cái hoàng tử cũng đều giống cha, tất cả đều là kẻ thất bại. Xét trong đám hoàng tử, tân đế còn xem như có thể, trên thực tế cũng chỉ là biểu hiện bên ngoài thật tốt, hiện tại vừa thấy, thao tác so tiên đế càng thêm làm người hít thở không thông.

Từ Quý Lăng quả thực muốn mắng nương, thời điểm sắp nhịn không được hắn nhớ tới cái này ngu xuẩn trước mắt là hoàng đế, đánh không được, mắng không được, chỉ có thể yên lặng nuốt vào, mỏi mệt nói: “Bệ hạ nếu điểm Triệu Ký bình loạn, nên tin tưởng hắn. Hiện giờ hắn yêu cầu hợp tình hợp lý, nhanh chóng đồng ý, rồi điều 12 vạn binh mã từ Đình Châu cùng Kỳ Châu cho hắn đi. Nếu không, bệ hạ tính toán đưa 10 vạn binh mã Vân Châu cho Kỳ Đông Vương sao? Hơn nữa, một khi Triệu Ký bại binh chết trận, binh mã Vân Châu toàn diệt, Lương Túc có thể gặm xuống khối thịt mỡ này hay không?”

Ngươi mẹ nó là nội gián bên địch phải không?

Hoàng đế tưởng tượng, ta đi, thật đúng là như vậy. Lúc này cũng không cần Từ Quý Lăng thúc giục, lanh lẹ phê chuẩn sai người thúc ngựa đưa cho Triệu Ký.

Nhìn thấy hoàng đế còn tính nghe hắn khuyên, Từ Quý Lăng không những không cảm động còn cảm thấy con đường phía trước không ánh sáng. Chẳng sợ hắn có tài kinh thiên vĩ địa, nhưng đụng tới hai cái hoàng đế như vậy cũng chỉ có thể cảm thán một tiếng chính mình sinh không gặp thời.

Thật sự mang không nổi.

Từ lúc xuất cung đến khi sắp đến cửa nhà, mặt Từ Quý Lăng đều là ủ rũ.

Từ Đạo Hoành đang định hỏi thăm chút tin tức, thấy dáng vẻ này của hắn, hoảng sợ, hỏi hắn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Từ Quý Lăng sâu kín thở dài, đơn giản nói chuyện này cho Từ Đạo Hoành.

Từ Đạo Hoành nghe xong cũng là vẻ mặt ngọa tào, nghĩ lại năm đó ở Vân Châu mấy ngày kia, nhìn thấy nghe thấy được, cảm thấy Hưng Triều sợ là căng không được bao lâu.

Từ Đạo Hành một lòng chỉ nghĩ làm dẫn đường, tâm tình hiển nhiên tốt hơn Từ Quý Lăng nhiều, rốt cuộc tâm tình của bên ta có đồng đội heo cùng phát hiện đối phương có đội trưởng heo hoàn toàn là hai thái cực. Sau khi khiếp sợ một hồi, Từ Đạo Hoành quay đầu viết cho Cố Huyền một phong thư, nói cho hắn đầu óc của vị hoàng đế hiện tại này giống như cũng không được tốt.

Tốc độ của thư tư nhân hiển nhiên chậm hơn triều đình nhiều, lúc Cố Huyền thu được phong thư này, đại quân của Triệu Ký và Kỳ Đông Vương đã sớm đánh lên.

Đương nhiên Cố Hoài Chi cũng nhìn phong thư này, xem xong lập tức cảm nhận được tâm tình tuyệt vọng của Từ Quý Lăng lúc ấy, hít thở một hồi nói với Cố Huyền: “A công, con cảm thấy phỏng đoán phía trước của ngài không đúng, nếu tân đế lại tiếp tục làm như vậy, Lương Túc còn chưa đánh vào Kinh Thành hắn liền phải trước bị đám người Từ Quý Lăng đánh chết.”

Cố Huyền lắc đầu cười khẽ, nhàn nhạt nhìn Cố Hoài Chi, “Tiên đế ngu ngốc như vậy, Từ Quý Lăng không phải cũng trung thành và tận tâm một lòng vì triều đình dốc hết tâm huyết sao? Từ Quý Lăng người này, chính là quá coi trọng tình nghĩa, đáng tiếc!”

Cố Hoài Chi cho rằng Cố Huyền đáng tiếc Từ Quý Lăng thời vận không tốt thờ sai hoàng đế, còn mở miệng an ủi hắn: “Không có gì, nếu a công thật vì hắn cảm thấy đáng tiếc, chờ khi Triệu sứ quân thuận lợi nhất thống thiên hạ, lại cho hắn một chức quan cũng không khó.”

Không thể không nói, Từ Quý Lăng vẫn là rất có năng lực. Trước sau hai vị đế vương đều không đáng tin cậy, hắn lại có thể ổn định cục diện rối rắm, thật so sánh, Cố Hoài Chi cảm thấy, người này, hẳn là có thể xem như cùng cấp bậc với đại lão như tổ phụ mình

Cố Huyền nghe Cố Hoài Chi nói, chỉ là cười khẽ, lại không mở miệng.

Sau đó thế cục thay đổi bất ngờ, Triệu Ký đánh Kỳ Đông Vương liên tiếp bại lui đồng thời, Tôn Chấn thế nhưng liên thủ với Lương Túc!

Cố Hoài Chi nghe được tin tức này, cả người mộng bức, Cố Huyền làm người nghe ngóng, đến, vẫn là lúc trước Hồ Vương tạo nghiệt. Lúc trước Tôn Chấn, Lương Túc cùng Triệu Ký ba người liên thủ ẩu đả Hồ Vương, thực lực mấy người sàn sàn như nhau, đánh lên lại có chút thưởng thức lẫn nhau. Lương Túc cũng lợi dụng cơ hội này, dùng thời gian thật lâu mới có thể xúi giục Tôn Chấn.

Đương nhiên, đây cũng có quan hệ đến việc quốc khố hư không có quân lương chuyển đến, quân lương chỗ Tôn Chấn đều sắp cạn kiệt. theo tin tức mà Cố Hoài Chi được đến, quân lương của Triệu Ký bên kia cũng sắp chặt đứt, hiện tại chi phí sinh hoạt của quân đội, tuyệt đại bộ phận đều là từ Vân Châu đưa qua.

Tôn Chấn cũng có tư tâm, không muốn mang theo nhiều tướng sĩ như vậy đi chịu chết, ở Lương Túc luôn mãi mời chào, nhẫn tâm phản bội Lý Phúc.

Hai người này liên thủ, làm sao Lý Phúc có thể chống đỡ được. Trừ bỏ số người chết trận, đánh xong trận này, Lương Túc còn kiếm lời bảy- tám vạn binh mã, trở thành một phương có thực lực hùng hậu nhất.

Lúc này, Triệu Ký đang liều mạng với Kỳ Đông Vương.

U Châu cách Thanh Châu không xa, qua Thanh Châu chính là kinh thành. Lần trước Hồ Vương cũng đi con đường này, hiện tại, lịch sử tái diễn.

Lương Túc tự mình dẫn mười lăm vạn binh mã, chỉ huy bắc thượng, thẳng tiến kinh thành.

Thanh Châu bị Hồ Vương cướp boc một hồi còn chưa khôi phục nguyên khí, nhìn đội quân của Lương Túc trước mặt, Thứ Sử Thanh Châu quyết đoán nhận thua, Lương Túc cứ hào phóng như vậy mà qua Thanh Châu, trực tiếp công kích Kinh Thành.

Không có biện pháp, tuy rằng Lương Túc đã xưng đế nhiều năm, nhưng trong mắt thế nhân, hoàng đế chính thống nhất vẫn là vị ở kinh thành kia, địa vị thủ đô của Kinh Thành không gì phá nổi, còn có càng quan trọng là ngọc tỷ truyền quốc, Lương Túc đều phải lấy được.

Thủ vệ Kinh thành cũng không kém, còn có thể lấy ra mười vạn binh mã, chân chính đánh lên, cũng có thể khiêng một đoạn thời gian.

Vấn đề là, có vết xe đổ là Thanh Châu, Thứ Sử Châu khác nhận thua đặc biệt mau, triều đình điều binh bọn họ, căn bản là không được.

Một quẻ này của Cố Huyền quả nhiên không tính sai, hai bên giằng co một năm rưỡi, Lương Túc công phá Kinh Thành. Cùng lúc đó, Triệu Ký lấy đầu Kỳ Đông Vương. Huyết mạch hoàng thất Hưng Triều cứ vậy đoạn tuyệt.

Lúc Kinh Thành bị phá, hoàng đế rốt cuộc có chút khí khái đế vương, lúc người khác vội vàng thoát thân, bi thương rút kiếm, nước mắt và nước mũi giàn giụa hô to chính mình thực xin lỗi liệt tổ liệt tông, tự mình gϊếŧ chết tất cả các hoàng tử, công chưa, rồi tự vẫn.

Khi Lương Túc vào đại điện, nhìn đến chỉ là thi thể đầy đất.

Từ Quý Lăng cảm thấy hổ thẹn với ơn tri ngộ của tiền tiên đế, lấy thân hi sinh cho tổ quốc.

Khi Cố Hoài Chi nghe được tin này, thất thủ làm vỡ chung trà, nhớ tới lời nói lúc trước của Cố Huyền, lúc này mới minh bạch, “A công đã sớm liệu đến sẽ có hôm nay?”

Cố Huyền trong mắt cũng mang theo ai sắc, nhắm mắt, trầm giọng thở dài: “Tuy rằng tam đại đế vương hoàng thất Hưng Triều đều không thông minh, nhưng vẫn luôn cực kỳ tín nhiệm Từ Quý Lăng. Lấy Từ Quý Lăng tính tình, mặc kệ là ai công phá Kinh Thành, Hưng Triều hoàng thất diệt, hắn cũng sẽ không tồn tại.”

Cố Hoài Chi sau khi khiếp sợ là mờ mịt, đây là lần đầu tiên hắn đụng tới người phẩm hạnh cao khiết như vậy. Theo ánh mắt của người tương lai tới xem, Từ Quý Lăng có lẽ có điểm cố chấp, một con đường đi tới cuối. Nhưng là hiện tại, phẩm hạnh của hắn, mới có thể xứng với chữ “Sĩ” này.

Tất cả tư vị nảy lên trong lòng, Cố Hoài Chi cuối cùng cũng chỉ có thể phát ra một tiếng trầm trọng thở dài.

Lương Túc đoạt Kinh Thành, Triệu Ký nuốt Bình Châu cùng Lộ Châu, hơn nữa vốn có Vân Châu cùng Ninh Châu đã sớm trở thành minh hữu, còn có Đình Châu và Kỳ Châu bị Cố Huyền mượn sức lại đây sau khi điều binh mã. Thiên hạ mười hai Châu, Triệu Ký cứ như vậy chiếm một nửa.

Từ đây, thiên hạ thế cục từ tam phương thế chân vạc, biến thành Triệu-Lương hai người giằng co.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.