Thế Gia Tử

Chương 118: 118: Lui



Chuyện in ấn báo chí, Nguyên Hi Đế còn chưa quyết định, bất quá Nguyên Hi Đế cũng không gạt chuyện giấy mới này.

Thợ thủ công chế tạo giấy hạ thấp phí tổn dưới tay Cố Hoài Chi khi xuất cung được trọng thưởng, vàng bạc châu báu trang tràn đầy hai tráp, nói một tiếng giá trị liên thành cũng không quá.
Thợ thủ công đôi tay ôm tráp vẫn luôn run, dưới chân lơ mơ, như trụy đám mây, mãi cho đến đi ra cửa cung cũng chưa phục hồi tinh thần, chỉ cho rằng mình đang nằm mơ.
Ông trời ơi, hắn thế nhưng nhìn thấy Hoàng Thượng, không chỉ như thế, còn được Hoàng Thượng hậu thưởng, sao có thể không chân thật như vậy? Thợ thủ công họ Lý choáng váng đi theo phía sau Cố Hoài Chi, cảm thấy chính mình hôm nay truyền kỳ trải qua cũng đủ hắn thổi đời trước, trong nhà phần mộ tổ tiên đều không phải mạo khói nhẹ, phỏng chừng đều cháy mới có thể làm chính mình có kỳ ngộ như vậy.
Mãi cho đến thôn trang, thấy cảnh sắc quen thuộc, thợ thủ công họ Lý mới bình tĩnh lại, ôm tráp dập đầu với Cố Hoài Chi, “Đa tạ trưởng công tử đề bạt!”
Cố Hoài Chi vẫy vẫy tay, ôn thanh nói: “Không cần đa lễ, đây là công lao của ngươi, không cần cảm tạ ta.”
Nói xong, Cố Hoài Chi lại sai người giúp một nhà thợ thủ công họ Lý đổi nơi sống tốt hơn.

Những người khác biết được kỳ ngộ của thợ thủ công họ Lý, trong lòng vô cùng hâm mộ, nháy mắt tinh thần gấp trăm lần, ý chí chiến đấu sục sôi tiếp tục nghiên cứu bản lĩnh giữ nhà của mình.
Con người bình thường sẽ không ghen ghét người chênh lệch lớn so với mình, nhưng người quen bên người bỗng nhiên phất nhanh sẽ khiến người chung quanh chịu kích thích rất lớn.
Thợ thủ công họ Lý trải qua thuyết minh điểm này rất tôtrs, hắn trải qua khiến các thợ thủ công khác mở ra một thế giới mới, làm bọn họ minh bạch nguyên lai trên đời còn có biện pháp xuất đầu này.

Mọi người đều ở bên nhau làm việc chục năm, thợ thủ công họ Lý có thể, chính mình cũng có thể
Trong lúc nhất thời, thợ thủ công trong thôn trang làm việc tích cực tăng vọt.
Giấy phí tổn thấp được Nguyên Hi Đế khen ngợi hết mực, vừa đưa ra thị trường đã chịu tranh đoạt.

Thiên hạ người đọc sách đều cảm nhớ hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, thi phú ca công tụng đức liên miên không dứt.

Trừ cái này ra, bọn họ cũng nhớ kỹ Cố Hoài Chi tốt, cổ xuý xong Nguyên Hi Đế lại khen một đợt Cố Hoài Chi không hổ là nhất lưu thế gia tử, ngực có cẩm tú bụng có càn khôn, là tấm gương tốt của người đọc sách trong thiên hạ.
Cố Huyền thấy thế, trực tiếp đệ sổ con từ quan, nói mình tuổi tác đã cao không thể lại chiếm vị trí Lại Bộ thượng thư, nên làm những người khác phát huy tài năng.
Sổ con vừa đệ lên, cả triều toàn kinh.

Một bộ thượng thư đột nhiên từ quan, tin tức lớn như vậy, nháy mắt đè ép luận điệu cổ xuý Cố Hoài Chi lúc trước xuống.
Nguyên Hi Đế quả quyết không chịu chuẩn yêu cầu này của Cố Huyền, ôn thanh hỏi Cố Huyền, “Chẳng lẽ trẫm có địa phương nào không ổn, làm lão thừa tướng thất vọng sao?”
Vừa sốt ruột, Nguyên Hi Đế đều gọi ra xưng hô lúc trước thường gọi Cố Huyền.
“Cũng không phải bệ hạ chi cố” Cố Huyền lắc đầu đạm cười, “Hiện giờ thiên hạ thái bình, bệ hạ khéo dùng người, dùng khoa cử thủ sĩ, người tài ba chí sĩ xuất hiện lớp lớp, lão thần năm cận cổ hi, chỉ nghĩ ở nhà ngậm kẹo đùa cháu, hưởng mấy năm thiên luân chi nhạc.

Mong rằng bệ hạ thành toàn.”
Nguyên Hi Đế đương nhiên không chịu để Cố Huyền từ quan, vị này chính là Định Hải Thần Châm củ triều đình, cho dù không nói lời nào, đứng trên triều cũng có thể làm người cảm thấy an toàn.

Hơn nữa, Cố Huyền luôn miệng nói cận cổ lai hi, trên thực tế tinh thần quắc thước, căn bản không hiện già nua.

Chỉ xem bề ngoài cũng liền hơn 50 tuổi, còn có thể tái chiến 500 năm.
Cố Huyền lại hạ quyết tâm, mặc cho Nguyên Hi Đế giữ lại như thế nào, Cố Huyền đều kiên định mà liên tiếp dâng sổ từ quan, thật là lang tâm như sắt, mặc cho ai khuyên đều không được.
Cố Hoài Chi kỳ thật cũng muốn khuyên can, thân thể Cố Huyền còn khá tốt, chỉ là tuổi lớn phản ứng chậm hơn lúc trước một chút, các khí quan dần dần lão hoá, thân thể cơ năng dần dần giảm xuống.

Nhưng so sánh với bạn cùng lứa tuổi, thân thể Cố Huyền quả thực tốt vô cùng, so với mấy quan viên 50 tuổi trên triều cũng không kém bao nhiêu.

Người dù sao cũng phải có cái tinh thần ký thác, đời trước Cố Hoài Chi thấy nhiều ví dụ sau khi về hưu còn già nhanh hơn, cũng muốn khuyên nhủ Cố Huyền lại thận trọng suy xét chuyện từ quan.
Dù sao thời buổi này cũng không có chế độ về hưu, bình thường đều là làm đến chết.

Hiện tại thân thể Cố Huyền còn tính khoẻ mạnh, qua mấy năm nữa tinh lực vô dụng lại từ quan cũng không muộn.
Lấy độ coi trọng của Cố Huyền đối với Cố gia, thế nào cũng không giống người sẽ đưa ra từ quan vào lúc này.
Đối với tôn tử, Cố Huyền cũng không nói lời khác sáo, trực tiếp nói cho Cố Hoài Chi lý do, “Nếu ta không từ quan, ngươi làm sao mới có thể tiến thêm một bước?”
Cũng bởi Cố Hoài Chi tốc độ thăng quan quá dọa người, người khác 30 tuổi đều không nhất định có thể hỗn cái chính ngũ phẩm, hắn lại khác, đã sớm thành chính tam phẩm, nắm quyền, lại được dân tâm, gần nhất còn xoát một bút danh vọng thật lớn ở phía người đọc sách bên kia, thanh danh cực thịnh, viễn siêu Cố Huyền năm đó.
Con cháu có tiền đồ xác thật là chuyện làm người vui vẻ, nhưng quá có tiền đồ, cũng rất làm người đau đầu.
Nhìn xem phối trí hiện tại của Cố gia: Cố Huyền, Lại Bộ thượng thư, chưởng đủ loại quan lại thuyên tuyển, nắm quyền; Cố Hoài Chi, Hộ Bộ thị lang, chưởng triều đình túi tiền; còn có ở Lễ Bộ Cố Dục cùng Hình Bộ Cố Lưu, mỗi người đều thân cư địa vị cao, Cố Lưu phía trước còn ở cấm quân, đây là muốn làm gì?
Cũng chính là bởi Nguyên Hi Đế đối với Cố gia ấn tượng quá tốt, người Cố gia bản thân cũng đủ ưu tú, mới có thể có địa vị hiện tại.

Nhưng quá bắt mắt, lại không phải chuyện tốt.
Cố Huyền luôn luôn chú ý ẩn dật, cảm thấy nhà mình quá xuất sắc, dù sao cũng phải băn khoăn vài phần.

Đế tâm khó dò, hiện tại Nguyên Hi Đế xác thật cực kỳ tín nhiệm Cố gia, nhưng Cố Huyền gặp qua hoàng đế nhiều, cũng minh bạch hoàng đế loại này sinh vật hỉ nộ không chừng, hoàng đế khi tuổi trẻ hùng tài đại lược anh minh quả quyết, đến lão niên lại hoạn chứng đa nghi, nghi thần nghi quỷ chém giết công thần cũng không phải không có.
Nói trắng ra là Cố Huyền không tin Nguyên Hi Đế, không nghĩ làm Cố gia trở thành tồn tại ngại mắt người khác.
Cố Hoài Chi cũng biết ý tứ của Cố Huyền, không khỏi mím môi, “Dù vậy cũng không cần vội vàng như thế, tốt xấu lại quá hai năm, xong xuôi cuối cùng một lần kiểm tra đánh giá.”
“Vậy quá muộn.” Cố Huyền lão thần khắp nơi mà loát loát râu, “Khi đó ta mới vừa lui, ngươi liền thăng thượng thư? Tướng ăn không dễ nhìn.

Hiện tại ta cấp lưu dũng thối, được đế tâm, hai năm sau quan viên kiểm tra đánh giá điều động, bản thân ngươi danh vọng cùng công tích cũng đủ lại tiến thêm một bước, thượng thư chi vị đã là ngươi vật trong bàn tay.

Nếu ta không lùi, ngươi như thế nào lại thăng một bậc? Chẳng lẽ ngươi còn muốn một môn hai thượng thư sao?”
Kia đương nhiên là không có khả năng, cho dù là khi cửu phẩm công chính lấy sĩ, cũng sẽ không làm toàn gia độc chiếm hai vị trí địa vị cao lại có thực quyền.
Nói thật, hiện tại Cố gia một thượng thư, một thị lang đã đủ đáng chú ý.
Cố Huyền xem minh bạch, trái lại cười Cố Hoài Chi, “Chẳng lẽ ngươi muốn ở vị trí Hộ Bộ thị lang này vẫn không nhúc nhích lại ngao mười năm?”
Lấy trang huống thân thể của Cố Huyền hiện tại, sống thêm mười năm căn bản không phải vấn đề.

Hắn không lùi, Cố Hoài Chi vẫn phải luôn dừng chân tại chỗ, cũng xác thật rất ngao người.
Cố Hoài Chi không nghĩ nhiều như vậy, trực tiếp gật đầu nói: “Này có gì không thể? Trong triều có bao nhiêu người ở một vị trí cả đời, tốc độ thăng quan của con cũng đã đủ nhanh, chờ mười năm cũng không phải chuyện hiếm lạ gì.

Lời này của ngài nếu truyền ra còn không biết muốn đưa tới bao nhiêu lời ghen ghét.”
“Hồ đồ!” Cố Huyền đen mặt, “Như thế nào, lão phu muốn thanh nhàn một ít, ngươi còn không vui?”
Kia cần thiết vui chứ! Cố Hoài Chi thầm nói con còn không phải lo lắng ngài không thích ứng được sinh hoạt sau khi về hưu sao?
Cố Huyền xem rõ ràng, đã bắt đầu đoạt hài tử với Cố Hoài Chi, “Chờ sau khi ta về hưu, đưa Tiếp Nhi đến bên người ta, ta tự mình dạy dỗ.”
Sớm tại khi một nhà Cố Hoài Chi hồi kinh, Cố Huyền đã muốn tự mình dạy dỗ Cố Tiếp.

Nhưng mà nay đã khác xưa, năm đó Cố Hoài có thể vẫn luôn đi theo bên người Cố Huyền, là bởi vì Cố Huyền đã sớm xào hoàng đế, có thời gian dạy dỗ Cố Hoài Chi.

Hiện tại trên người Cố Huyền còn có chức quan Lại Bộ thượng thư, mỗi ngày đều bận rộn, có một đống chuyện chờ hắn xử lý, từ đâu ra thời gian dạy dỗ hài tử?
Hiện tại tốt hơn rồi, sau khi từ quan muốn mang hài tử như thế nào thì mang hài tử thế ấy.

Cố Hoài Chi cũng không khỏi cảm thán Cố Huyền nội tâm cường đại, quyền lực lớn như vậy nói buông tay liền buông tay, một chút cũng không lưu luyến, tố chất tâm lý không phải lợi hại bình thường.
Thấy Cố Huyền đều đã quy hoạch tốt chuyện sau khi về hưu, Cố Hoài Chi tự nhiên sẽ không mạnh mẽ ngăn đón hắn.
Cố Hoài Chi ngăn không được, Nguyên Hi Đế càng ngăn không được.

Ở lần thứ 7 Cố Huyền dâng tấu chương từ quan, Nguyên Hi Đế rốt cuộc minh bạch Cố Huyền tâm ý đã quyết, ai cũng không thể làm hắn thay đổi chủ ý.

Nghĩ đến mấy năm nay Cố Huyền trợ giúp hắn đủ loại, Nguyên Hi Đế hàm chứa nhiệt lệ phê chuẩn Cố Huyền từ quan, lại ngự bút vung lên, cho Cố Huyền hư chức Thái phó.
Cố Hoài Chi thuận thế đóng gói Cố Tiếp giao cho Cố Huyền, đừng nói, có đại lão như vậy một chọi một dạy dỗ nhi tử, Cố Hoài Chi quả thực cảm giác an toàn bạo lều.
Nguyên Hi Đế bên kia, sau khi Cố Huyền từ quan, lại tuyên Cố Hoài Chi tiến cung, dò hỏi hắn chuyện báo chí.
Cố Hoài Chi đơn giản rõ ràng tóm tắt trình bày báo chí bản trang cùng tác dụng, Nguyên Hi Đế vừa nghe vừa thỉnh thoảng gật gầu, rốt cuộc hạ quyết tâm, mỗi tuần ấn một phần hoàng gia báo chí, phân phát đến các nơi, phía trên tất cả đều là việc lớn nước nhà sắp tới, đặc biệt muốn viết chuyện dân sinh nhiều hơn.

Tỷ như triều đình thu nhập từ thuế, thu như thế nào, thu bao nhiêu; lao dịch an bài thế nào; miễn thuế lại là như thế nào miễn; nếu là có tình hình tai nạn cứu tế an bài như thế nào…
Mấy tin tức này đều từ đầu chí cuối mà viết lên báo, phàm là quan viên các nơi có bất luận động tác nhỏ gì, các bá tánh đều có thể phát hiện.
Cố Hoài Chi khôn khỏi cảm thán, không hổ là hoàng đế, nhanh như vậy đã lĩnh ngộ thao tác làm tham quan ô lại lâm vào trong đại dương mênh mông nhân dân quần chúng.
Nguyên Hi Đế càng nói ý nghĩ càng thông suốt, đề bút lưu loát tràn ngập hai trang, đối với ý nghĩ của chính mình rất vừa lòng, đối với Cố Hoài Chi cũng phá lệ ôn hòa, đây chính là rường cột nước nhà, cần thiết cẩn thận đối đãi.
Nghĩ như vậy, Nguyên Hi Đế nói với Cố Hoài Chi: “Chuyện báo chí cũng nên nhớ cho ngươi một công, lấy công tích của ngươ, cho dù là làm một bộ thượng thư cũng có thể.

Bất quá lão thừa tướng nhậm Lại Bộ thượng thư, trẫm cũng không để ngươi lại nhậm thượng thư.

Hiện giờ lão thừa tướng về hưu, trẫm cũng không còn băn khoăn, đợi hai năm sau kiểm tra đánh giá, dù sao cũng phải làm ngươi lại tiếp tục thăng lên.”
Cố Hoài Chi nhanh chóng tạ ơn, ngoài miệng còn phải khiêm tốn một phen, trong lòng lại khen a công hắn một lần nữa, ánh mắt này, tuyệt..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.