Thay Tỷ Tỷ Gả Cho Nhân Vật Phản Diện

Chương 51: Ghen



Trên tay nàng có một cuốn sổ: “Phu nhân, đây là danh sách quà tặng mấy ngày trước ngài ra lệnh ghi chép trong ngày lễ, ghi chép không sai biệt lắm, tất cả đều ở trong đây.”

Tô Đào giật mình. Đúng là có chuyện như vậy, nhưng mấy ngày nay rất bận, nàng cũng quên mất.

Nàng tiếp nhận sổ sách nhìn kỹ một lượt. Mấy thứ này bán ra giá cả đều thích hợp, một chút cũng không ăn thiệt thòi. Tổng cộng lại, bán ra cũng không ít bạc, có thể mua mấy tòa nhà ở kinh thành.Tô Đào nghĩ có thể dùng việc này để dời lực chú ý của Lục Tễ nha. Nghĩ vậy nên đợi buổi tối Lục Tễ về, Tô Đào liền cùng chàng nói việc này: “Phu quân, chàng nói xem chúng ta dùng số tiền kia mua gì thì tốt?” Nghe Tô Đào nói vậy, Lục Tễ xác thật nhớ ra chuyện này.

Lục Tễ ngồi lên ghế: “Tùy nàng định đoạt.”

Tô Đào: “…”

Đúng là trước đó Lục Tễ nói đều giao cho nàng xử lý.Tô Đào có chút không yên lòng, nàng suy nghĩ một lát: “Hay là mua vài tòa nhà đi?”

Nếu mua cửa hàng, thì phải tìm người xử lý, rất phiền toái. Không bằng trực tiếp mua vài tòa nhà, sau đó cho thuê. Nhà ở kinh thành là quý nhất, hàng năm thu tiền thuê cũng rất nhiều.

Lục Tễ gật đầu: “Tốt; để mai ta gọi người phòng môi giới đến phủ.”

Phòng môi giới ở Đại Chu là chuyên môn mua bán phòng ốc, thông qua nơi này mua, lợi không ít chuyện.

Tô Đào gật đầu: “Ừm, ngày mai ta chọn ra mấy cái thích hợp, đến lúc đó chúng ta cùng nhau xem một chút.”

Lục Tễ suy nghĩ, qua hai ngày nữa hắn cũng có thời gian, vừa lúc có thể cùng Tô Đào đi xem phòng ở. Hắn cũng thấy mấy ngày nay nàng vẫn luôn khó chịu, có thể nhân cơ hội này ra ngoài một chút, vừa lúc giúp nàng giải sầu.

Việc này cứ như thế định ra.

Sáng sớm hôm sau.

Phòng môi giới đến phủ, người đến là nữ nhân hơn bốn mươi tuổi: “Nô tỳ gặp qua phu nhân.”

Phòng môi giới đã làm quen việc này. Nữ quyến ở đại gia tộc thường quản lý việc bếp núc trong phủ, nếu có chút tiền dư sẽ mua một vài tòa nhà lưu lại. Cho nên nàng đến chính phòng, quen thuộc đem tập nhà cửa tập cho Tô Đào: “Phu nhân, đây là những bán bất động sản đang chờ bán gần đây nhất trong kinh thành, ngài nhìn xem có hợp ý không?”

Đây là toàn bộ bất động sản. Vị trí phòng ốc, kích thước lớn nhỏ, cùng với giá cả đều ở trên, chỉ cần chủ gia cầm cuốn vở này là đủ. Tô Đào nhìn một lúc lâu, cuối cùng nhìn trúng ba cái. Ba căn này nhìn cũng không tệ, giá cả cũng thích hợp. Thương nghị tốt rồi, phòng môi giới liền lui xuống.

Lại qua hai ngày, Lục Tễ có thời gian rảnh, hắn cùng Tô Đào liền đổi xiêm y, chuẩn bị đi xem phòng ốc. Ngồi trên xe ngựa, Tô Đào cảm thấy tò mò cũng có chút mới lạ. Nàng như thế nào cũng không thể tưởng được Lục Tễ cũng sẽ đi xem phòng ở. Nàng cảm thấy Lục Tễ sẽ không bận tâm những việc nhỏ như vậy.

Lục Tễ nhìn thấy Tô Đào thất thần: “Nghĩ gì thế?”

Nàng lấy lại tinh thần: “Không có gì ” nàng dừng một chút: “Đến rồi, Lục Tễ, chúng ta xuống đi.”

Hai người đến nhìn tòa nhà gần nhất trong thành, cho nên lộ trình rất ngắn. Người phòng môi giới từ sớm đã ở chỗ này chờ, kết quả lại thấy được Lục Tễ. Trong lòng bọn họ giật mình. Những chuyện phòng ốc như này, hơn phân nửa đều là chủ mẫu trong phủ đi làm. Bọn họ tưởng rằng chỉ có Tô Đào sang đây xem một chút, không nghĩ đến Lục Tễ cũng tới. Nhớ tới những lời đồn trong kinh kia, tin tức Tĩnh Viễn Hầu gia muôn phần sủng ái phu nhân của mình quả nhiên là sự thật. Hiện nay Lục Tễ cũng tới rồi, phòng môi giới càng lấy ra vạn phần khí lực. Hai người đi thăm vòng quanh tòa nhà.

Tòa nhà này nhìn cũng không tệ lắm, chỉ là gần sát thành, giá mắc, tòa nhà có chút nhỏ. Tô Đào thầm nghĩ giá tiền này có chút không đáng, nếu thêm một ít nữa là có thể mua lớn hơn một chút. Lục Tễ tất nhiên nhìn thấu ý nghĩ của nàng, hắn muốn để nàng cứ thoải mái tiền bạc, bất quá tính tình của nàng không bao giờ tùy tiện. Việc này nếu đã giao cho Tô Đào, thì cứ để nàng toàn quyền quyết định. Tô Đào có chút không vừa lòng, liền cùng Lục Tễ đi qua tòa nhà kế tiếp.

Vị trí tòa nhà thứ hai không tốt như vậy, nhưng lớn nhỏ thích hợp, Tô Đào nhìn có phần vừa lòng. Xem xong hai tòa nhà, đã qua một buổi sáng. Lục Tễ cùng nàng ở bên ngoài dùng bữa, sau đó đi qua tòa thứ ba.

Tòa thứ ba tại phụ cận Kinh Giao Tây Sơn. Tòa nhà này lớn nhỏ vừa phải, chỉ là nhiều năm không có người ở, có chút cũ nát, cần phải tu sửa một chút. Đi vào trong, tòa nhà mặt sau còn có một cái vườn. Viện này nối liền Tây Sơn, rất rộng lớn. Tô Đào vừa nhìn thấy vườn, đôi mắt liền sáng lên. Vườn như thế rất tốt; có thể trồng bên trong chút hoa cỏ, chỉ cần tu sửa một chút. Đợi khi xuân về hoa nở chắc chắn rất đẹp mắt.

Tô Đào cơ hồ lập tức quyết định chọn nơi này.

Lục Tễ cũng nhìn thấu tâm tư nàng: “Quyết định rồi?”

Tô Đào gật đầu: “Ừm, nghĩ xong rồi, cái này đi.”

Hai tòa nhà trước kia cũng có hoa viên, nhìn xem cũng được, nhưng không thể so sánh với vườn này. Vừa nghĩ đến ngày sau có thể nhìn thấy cảnh đẹp, Tô Đào liền không muốn cho thuê tòa nhà này.

Lục Tễ: “Nếu chọn xong rồi, đợi lát nữa ta viết khế ước một chút.”

Nếu người bình thường mua nhà, thường sẽ đi quan phủ báo để chuẩn bị một chút. Nhưng Lục Tễ là hầu gia, tự nhiên không cần như thế, tại chỗ cũng có thể ký.

Bất quá dù là như thế cũng không đơn giản, còn có rất nhiều trình tự. Tô Đào tất nhiên không hiểu cái này, nghĩ đến thôi đầu nàng  cũng có chút đau: “Phu quân, vậy ta lên xe ngựa chờ chàng trước.”

Nàng cũng đi một ngày rồi, khá mệt nhọc.

“Tốt, nàng đi nghỉ trước đi” Lục Tễ nói.

Chờ Tô Đào đi rồi, phòng môi giới liền bắt đầu bận rộn lên. Chút việc này bọn họ đã làm chiều, một thoáng chốc là chuẩn bị xong. Chỉ còn một bước cuối cùng, đó chính là viết têm lên giấy nhà.

Đúng lúc này, Lục Tễ mở miệng nói: “Viết tên phu nhân ta lên.”

Phòng môi giới giật mình một trận nói: “Vâng.”

Sau đó viết trên giấy hai chữ “Tô Đào”. Trong lòng bọn họ không khỏi cảm khái, gả cho một trượng phu tốt như vậy, đúng là mệnh tốt. Viết xong, phòng môi giới đem khế ước bỏ vào trong tráp, sự tình xem như hoàn tất.

Lục Tễ trở về trên xe ngựa. Tô Đào đang uống trà, nàng nghỉ ngơi một lát “Phu quân, đã xong hết rồi?”

Lục Tễ gật đầu: “Ân.”

Nàng nhìn sau lưng Lục Tễ: ” Khế phòng đâu, cho ta nhìn một cái.”

Nàng còn chưa xem qua khế ước phòng đâu. Lục Tễ sắc mặt không đổi: ” Để Lương Nguyên mang đến quan phủ, phải có quan nha môn bảo lưu dấu gốc của ấn mới được.”

Tô Đào gật đầu, thì ra là như vậy a.Lục Tễ không đem việc này nói cho Tô Đào. Rất hiển nhiên, dựa vào tính tình của nàng, nhất định hẳn sẽ không nhận, hắn đành vụng trộm gạt Tô Đào vậy. Ở trong lòng hắn, bất quá chỉ là một căn nhà nhỏ mà thôi, không đáng vào đâu.

Còn Tô Đào đã cứu mạng hắn. Đừng nói là tòa nhà này, chỉ cần hắn có, đều sẽ cho nàng. 

Tô Đào rót chén trà cho Lục Tễ: “Phu quân, ngày kia chàng gọi người đem tòa nhà đó chỉnh sửa một chút, sau đó cho thuê đi.”

Đối với mấy chuyện này, nàng hoàn toàn không hiểu, giao cho Lục Tễ mới thỏa đáng. Lục Tễ có chút chột dạ nói: “Được.”

Tu chỉnh tất nhiên sẽ tu chỉnh, bất quá sẽ không cho thuê mà lưu lại. Đợi ngày sau trong vườn bố trí tốt, hắn sẽ dẫn nàng tới xem một chút. Vì thế, hai người đều rất vui vẻ. Tô Đào cảm thấy một là có thể thay Lục Tễ kiếm tiền, hai là thấy tâm tình hắn tốt lên không ít. Lúc này nàng mới vui vẻ. 

Lục Tễ thì đem tòa nhà này thành lễ vật ngày sau đưa cho Tô Đào nên cũng rất vui vẻ.Nói tóm lại, hai người đều hài lòng.

Lại khôi phục những ngày mưa thuận gió hòa.

Tâm tình Lục Tễ rốt cuộc tốt lên không ít.

Thời tiết mỗi ngày trở nên ấm áp hơn, Tô Đào cũng đổi lại thân áo mùa xuân. Hôm nay, Tô Đào được Phòng ma ma giúp đỡ xử lý công vụ, thì Tuyết Liễu vội vàng vào cửa, trong tay còn cầm một tấm thiếp mời.

Tô Đào mở ra thấy, là thiếp mời của Nghi Xuân hầu phủ. Thiếp mời nói lão phu nhân của Nghi Xuân hầu phủ vừa qua sinh nhật, đặc biệt đến mời Tô Đào cùng Lục Tễ qua phủ.

Bối cảnh Nghi Xuân hầu phủ cũng không phải bình thường. Hàn Cảnh chính là thế tử trong phủ, hắn vẫn luôn giao hảo với Lục Tễ. Tô Đào lại cùng thê tử Hàn Cảnh, Giang Nguyệt Ngâm kết thành tri kỉ, tất nhiên phải qua dự tiệc. Hơn nữa lễ vật lần này không thể giống ngày xưa tùy tiện chọn đại. Phải là thứ Hàn lão phu nhân thích mới được.Tô Đào nghĩ chờ Lục Tễ về sẽ hỏi hắn.

Lục Tễ suy tư một lát: “Hàn lão phu nhân chuyên tâm hướng phật, chúng ta đưa mấy chuỗi phật châu Diệp tử đàn đi.”

Tô Đào gật đầu: “Được; vậy thì nghe chàng.”

Định tốt lễ vật cho Hàn lão phu nhân, Tô Đào liền suy nghĩ nên đưa Giang Nguyệt Ngâm chút lễ vật. Mấy ngày nay, nàng thường xuyên cho gặp mặt nàng. Giang Nguyệt Ngâm là người rất tốt, giống như tỷ tỷ, chiếu cố nàng không ít. Có qua có lại, nàng tự nhiên cũng muốn trở lễ nàng ấy.

Tô Đào suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng chọn trúng hai khúc vải thượng hạng. Hai khúc này là trước đó vài ngày từ trong cung thưởng xuống, tất nhiên là vì biểu hiện ân sủng đối với Lục Tễ. Đó đều là vải vóc Giang Nam, người bình thường không thể có. Đưa cho Giang Nguyệt Ngâm vừa lúc, đến thời điểm có thể dùng vải vóc này làm chút xiêm y, nhất định rất đẹp.

Chờ đến ngày thọ yến, Lục Tễ cùng Tô Đào lên xe ngựa đến phủ Nghi Xuân hầu. Nghi Xuân hầu có tiếng là người quan tốt. Hôm nay có không ít người tới dự tiệc, hầu phủ trông rất náo nhiệt. Lục gia với Nghi Xuân hầu phủ xem như qua lại tốt, tất nhiên không cần những nghi thức xã giao kia.

Khi Lục Tễ với Tô Đào đến, Giang Nguyệt Ngâm liền dẫn họ đến chính phòng. Trước tiên Tô Đào dâng cho Hàn lão phu nhân phật châu. Hàn lão phu nhân quả nhiên cười không khép miệng, có thể thấy được lễ vật này đã chạm đến tâm bà. Đưa lễ thọ xong, Giang Nguyệt Ngâm mang Tô Đào đến phòng nàng ấy. Nàng liền lấy hai khúc vải Tuyết Liễu kia ra.

Đôi mặt Giang Nguyệt Ngâm sáng lên: “Khúc vải này nhìn thật tốt!” Hơn nữa đều là nữ tử đoan trang, cũng thích vải vóc xinh đẹp.

Trong lòng Giang Nguyệt Ngâm rất thích, nhưng vẫn nói: “Hôm nay là sinh thần tổ mẫu tỷ, sao muội lại tặng lễ vật cho ta.”

Tô Đào cong môi cười nói: “Tất nhiên là nhớ tới tỷ tỷ.”

Giang Nguyệt Ngâm trong lòng cũng thích, không nói những lời khách sáo, trực tiếp nhận lễ vật: “Đợi ngày khác lại mang muội đi chơi.”

Tô Đào gật đầu: “Được.”

Lại nói trong chốc lát, Giang Nguyệt Ngâm liền ra ngoài chiêu đãi khách. Nàng ấy là chủ gia, tất nhiên phải đi ra ngoài chủ trì. Trước khi đi còn nói với Tô Đào cứ thoải mái đi dạo.

Tô Đào: “Ân, Giang tỷ tỷ, tỷ yên tâm.”

Phủ này nàng đến chơi cũng nhiều lần, tất nhiên sẽ không lạc đường. Giang Nguyệt Ngâm đi không lâu, Tô Đào cũng ra ngoài. Nàng thầm nghĩ Lục Tễ đang ở đâu. Bầu không khí ở Đại Chu không khắt khe giống tiền triều, nam nữ có thể cùng nhau nói chuyện. Cho nên hôm nay trên yến hội, nam nữ đều có, tất cả mọi người cùng nhau nói chuyện phiếm. Tô Đào tìm trong chốc lát mới thấy Lục Tễ. Nhìn qua đó, hình như Lục Tễ đang cùng một đám đại nhân nói chuyện. Có vài vị đại nhân còn đang uống rượu.

Tô Đào thầm nghĩ bọn họ có thể đang nói chuyện chính sự. Nàng liền kêu Lương Nguyên đến. Lương Nguyên cúi đầu: “Phu nhân, ngài có chuyện gì phân phó?”

Tô Đào lắc đầu: “Không có gì, ta muốn đến bờ hồ ngắm cảnh, nếu như hầu gia hỏi, ngươi nói như vậy cho chàng biết.”Giang Nguyệt Ngâm hôm trước nói với nàng quý phủ mới nuôi không ít cá đẹp.

Lương Nguyên gật đầu: “Vâng, thuộc hạ đã rõ.”

Giao phó xong, Tô Đào mới mang theo Tuyết Liễu đến bờ hồ. Nơi này có không ít người, có vào cô nương, cũng có rất nhiều quý công tử, có người thưởng ngoạn, cũng có người nói chuyện phiếm.Tô Đào tìm một nơi thanh tịnh, tựa vào lan can bên cạnh ngắm cá, nơi này nuôi cá thật đẹp. Nàng nghĩ đợi khi về sẽ mua chút cá về nuôi. Hiện tại đầu xuân, có thể nuôi cá trong hồ, cho đỡ trống trải. 

Đang suy nghĩ, nàng chợt nghe bên cạnh có người gọi: “Niên Niên?”. Thanh âm này là của một nam tử trẻ tuổi, còn mang theo chút nghi hoặc cùng kinh hỉ.

Mày Tô Đào thoáng nhăn. Nhũ danh của nàng chỉ vài người biết, rốt cuộc là ai có thể kêu nàng như vậy. Quay đầu lại, người đến là một nam tử tuấn tú trẻ tuổi. Nam tử này tuổi chừng hai mươi, là thời điểm phong nhã hào hoa, mặt mày tuấn lãng. Lại nhìn kỹ, ngũ quan dường như có chút quen thuộc, giống như đã gặp qua ở đâu. Tô Đào thầm nghĩ rốt cuộc là ai.

Trình Minh Viễn thì là lộ ra kinh diễm khi nhìn thấy Tô Đào. Hắn nhớ tới khi Tô Đào còn bé, còn cô nương trước mắt là Tô Đào lúc lớn lên, một chút cũng không thay đổi. Thấy thần sắc nghi hoặc của nàng, Trình Minh Viễn liền biết Tô Đào quên hắn là ai.

Hắn nhịn không được cười nói: “Niên Niên, ta là Trình Minh Viễn.”

Trình Minh Viễn…

Tô Đào bỗng nhớ ra. Đây là chuyện trước kia, khi phủ Trình gia cạnh Tô gia. Hai nhà là hàng xóm, quan hệ rất tốt. Đặc biệt Trình phu nhân không có nữ nhi, xưa nay rất thích mấy tiểu cô nương. Lúc đó Trình phu nhân thường mời Tô Đào đến chơi, Trình Minh Viễn hơn Tô Đào vài tuổi, nhưng có thể chơi cùng, hai người quan hệ không tệ, coi nhau như huynh muội. Thẳng đến sau này, Trình đại nhân được điều nhiệm ra ngoài, hai nhà mới tách ra. Tuy không còn là hàng xóm, nhưng cũng thư từ qua lại.Trình gia tất nhiên  biết chuyện thiên kim thật giả của Tô gia, cũng biết chuyện Tô Đào gả cho Lục Tễ xung hỉ. Trình Minh Viễn nhìn Tô Đào trước mắt, không khỏi có chút cảm khái. Năm đó tách ra Tô Đào vẫn còn là tiểu cô nương. Hiện tại cũng đã gả cho người khác.

Tô Đào cũng có những ký ức của nguyên thân kia: “Thì ra là Trình đại ca.”

Trình Minh Viễn: “Cuối cùng cũng nhớ ta là ai.”

Về tin tức của Lục Tễ và Tô Đào, sớm đã  truyền xa. Trình Minh Viễn tất nhiên biết, bất quá hắn cũng không tin hoàn toàn. Cho tới giờ nhìn thấy Tô Đào, hắn mới thực sự tin. Nhìn khí sắc Tô Đào, vừa thấy liền biết nàng sống tốt. Hắn là người thông minh, tất nhiên sẽ không hỏi nàng việc này. Nhiều năm không thấy, hắn có chút nhớ cô muội muội này khi còn bé mà thôi.

Tô Đào hỏi: “Trình bá bá mới được điều nhiệm trở về sao?”

Trình Minh Viễn gật đầu: “Ân, vừa mới vào kinh, ta liền nhận được thiếp mời của Nghi Xuân hầu phủ, nên đến đây chúc thọ.”

Hiện tại Trình Minh Viễn có thân phận cử nhân. Đang định hồi kinh sẽ tham gia kỳ thi mùa xuân năm nay.

“Trình bá mẫu đâu?” Tô Đào nhớ tới người phụ nhân lương thiện. Khi đó mỗi khi nguyên thân tới nhà, Trình phu nhân đều làm cho nguyên thân rất nhiều đồ ăn, giống như là đỗi đãi với nữ nhi ruột thịt. Sau này Trình gia chuyển đi, nhưng Trình phu nhân vẫn gửi cho nguyên thân rất nhiều thư.

Trình Minh Viễn giải thích: “Mẫu thân ta thân thể có chút không khỏe, lại đi một đường mệt nhọc, sau khi trở về lại không hợp khí hậu nên đang nghỉ ngơi tại phủ.”

Nếu không trong trường hợp này Trình phu nhân nên tới đây. Trình gia không có nữ quyến, đành phải để đại nam nhân như Trình Minh Viễn đến đây. Trình Minh Viễn nhìn Tô Đào: “Mẫu thân ta mấy ngày trước còn thu xếp, nói trở về kinh nhất định phải đến thăm Niên Niên muội.”

Về những chuyện trước kia của nàng, Trình gia tuy có tâm tương trợ, nhưng cũng có nỗi khổ riêng. Dù sao Trình gia với Tô gia cũng  chỉ là hàng xóm thôi. Nhưng Trình phu nhân trong lòng còn lo lắng cho nàng.

Tô Đào cũng có chút cảm khái: ” Chờ ngày khác thân thể Trình bá mẫu tốt hơn, ta sẽ đến bái kiến nàng.”

“Vậy thì thật  tốt, mẫu thân ta có thể thấy muội chắc chắn rất vui vẻ ” Trình Minh Viễn nói.

Cố nhân nhiều năm không thấy, lúc gặp lại chắc chắn phải tán gẫu thoải mái một phen. Trình Minh Viễn không khỏi nhớ lại sự tình khi còn bé. Khi đó Tô Đào rất ham chơi, chọc không ít rắc rối.

Tô Đào nghe có chút ngượng ngùng. Tuy nói việc này không phải nàng làm, nhưng giờ nghe Trình Minh Viễn nói, nàng lại có cảm giác như là mình làm vậy, bản thân cũng xấu hổ theo. Còn nói đến chỗ thú vị, hai người lại cười rộ lên.

Một bên khác.

Lục Tễ đã cùng những đại nhân kia nói xong. Hắn đi khắp nơi nhìn một chút, nhưng không thấy Tô Đào. Mới vừa rồi hắn gặp Giang Nguyệt Ngâm nói đưa Tô Đào đến phòng, rồi ra ngoài. 

Còn hắn bị đám đại nhân này vây quanh, đến giờ mới thoát thân. Hắn hỏi Lương Nguyên: “Phu nhân đâu?”

Lương Nguyên: “Phu nhân nói đến bờ hồ ngắm cảnh.”

Lục Tễ gật đầu, sau đó liền hướng bờ hồ đi. Lương Nguyên thầm nghĩ khi nào hầu gia trở nên dính phu nhân như thế? Trên yến hội cũng phải đi tìm nàng. Đáng tiếc lúc này hắn không thể về nhà, hắn cũng muốn tìm phu nhân của mình!!!

Lương Nguyên đành phải nhận mệnh theo sau Lục Tễ. Một đường đi tới bờ hồ, Lục Tễ nhìn thấy bóng lưng quen thuộc của Tô Đào. Vừa muốn cất bước, liền phát hiện Tô Đào đang cùng người khác nói chuyện.

Nàng cười rất vui vẻ, lộ ra nửa gò má với đôi mắt cong cong, dường như rất thoải mái. Nói chuyện với nàng là một nam tử tuấn lãng trẻ tuổi. Lục Tễ chưa từng thấy qua, Tô Đào ở cùng với người khác vui vẻ như vậy.

Chỉ trong nháy mắt, ngực hắn bị kiềm hãm lại, giống như bị dùng kim đâm qua ngàn nhát. Lúc đầu chưa phát giác được gì, nhưng lại âm ỉ đau đớn.

Lương Nguyên đang theo sau lưng Lục Tễ, đột nhiên cảm giác quanh thân hầu gia bị bao phủ một tầng băng tuyết. Tâm thần hắn run lên, không dám mở miệng, cũng không dám tới gần.

Lục Tễ nhìn Trình Minh Viễn, giọng điệu nhàn nhạt, giống như chỉ tùy ý hỏi một chuyện vặt: “Người kia là ai?”

Lương Nguyên nhìn qua. Gương mặt này rất xa lạ, Lương Nguyên cũng chưa thấy qua, nhưng đúng là trẻ tuổi tuấn lãng.

Hắn lắc đầu: “Thuộc hạ không biết.”

Người trong kinh có chút diện mạo, hắn hầu hết đều gặp qua, người này không phải người trong kinh thành.

Nhưng nếu như vậy, phu nhân bọn họ làm sao biết nam tử này?

Nhìn mặt mày vui như hoa của Tô Đào, Lục Tễ hít sâu một hơi, sau đó chậm rãi cất bước tiến lên. Thần sắc hắn tựa như thường ngày, nhìn không ra chút khác thường nào.

Hắn cúi đầu nhìn Tô Đào: “Niên Niên, vị này là…”

Tô Đào lúc này mới phát hiện Lục Tễ đến, nàng thầm nghĩ Lục Tễ tới đây khi nào, nàng một chút cũng không phát hiện.

Tô Đào cho giới thiệu với hắn: “Phu quân, vị này là bạn ta cùng chơi khi còn bé, trước mắt mới được điều nhiệm đến kinh thành, vừa vặn vào hôm nay trên yến hội đụng phải.”

Trình Minh Viễn cũng ý thức được người trước mắt chính là Lục Tễ. Hắn không nghĩ đến Lục Tễ lại trẻ tuổi tuấn tú như vậy, cùng Tô Đào rất xứng đôi.

Trình Minh Viễn kính cẩn hành lễ: “Gặp qua Tĩnh Viễn Hầu.” Hắn cũng xuất từ thế gia, thân thế tài học đều không kém, là người thông minh. Trước mắt trong tình huống này, hắn là người ngoài tất nhiên nên lưu lại. Như thế liền nói: “Niên Niên, ta đi trước.” Hắn lại hướng Lục Tễ hành lễ, sau đó mới rời đi.

Trong đầu Lục Tễ lúc này tất cả đều là hai chữ “Niên Niên” từ miệng Trình Minh Viễn.

Thanh mai trúc mã, cùng nhau lớn lên, hắn còn biết nhũ danh nàng…

Lục Tễ chắp tay sau lưng, giả vờ tùy ý hỏi: “Hai người mới vừa nói gì thế?”

Rốt cuộc là cái gì, mà nàng lại cười vui vẻ như vậy. Lục Tễ chưa từng thấy nàng như vậy trước mặt người ngoài.

Tô Đào mím môi. Vừa rồi cùng Trình Minh Viễn nói nàng chút sự tình khi còn nhỏ. Những ký ức kia không tiện nói cho Lục Tễ, bằng không nàng còn mặt mũi nào nhìn chàng. 

Tô Đào chuyển đề tài: “Không có gì, chỉ là chút chuyện bình thường thôi.” “Đúng rồi,Lục Tễ, hiện giờ không còn sớm, tiền viện chắc đã mở, chúng ta qua xem diễn tuồng đi.” Nghi Xuân hầu phủ hôm nay cố ý mời gánh hát, tính toán thời gian chắc cũng sắp bắt đầu. 

Tô Đào nói xong liền đi. Lục Tễ nhìn bóng lưng mảnh khảnh của nàng. Tâm lại không ngừng trầm xuống, phảng phất rơi vào đáy cốc sâu thẳm. Một mảnh âm u hắc ám, không có bất kỳ tia sáng nào.

Tuyệt vọng mà vô lực.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.