“Tôi muốn cả hai phần!” Một nam sinh cao lớn giành trước đứng dậy chạy tới, lấy một đồng đặt ở trên bàn cô.
Người này là ủy viên thể dục của lớp, tên là Lâm Thạch, da ngăm đen, nhưng thân thể vô cùng khỏe mạnh, mặc dù mới mười bốn tuổi, nhưng nhìn rất giống người lớn, có thể là bởi vì thân thể đang phát triển, lượng cơm cậu ta ăn cũng không nhỏ, cơm mang theo thường xuyên không đủ ăn, mỗi ngày còn phải đi căn tin ở trường để mua thêm đồ ăn, nếu không phải điều kiện gia đình không tệ lắm, chỉ sợ đều bị cậu ta ăn đến nghèo luôn. Cậu cảm thấy hộp cơm của Hứa Cẩm Vi rất sạch sẽ còn đẹp, giá cả cũng không đắt, cậu liền dứt khoát mua hai phần.
“Này! Thạch Đầu, cậu làm như vậy không phúc hậu! Làm sao một người lại mua hai phần! Cậu cũng phải nhường chúng tôi nếm thử một chút chứ!” Phùng Hoa cũng muốn mua một hộp cơm nên bất mãn oán trách.
“He he, tôi ăn nhiều mà, chẳng qua buổi trưa lúc ăn trưa cho cậu nếm thử một chút.”
“Vậy cũng được.” Quan hệ của Phùng Hoa và Lâm Thạch không tệ, cậu ta cũng biết dạ dày của Lâm Thạch lớn nên cũng không cùng Lâm Thạch tranh giành.
Hứa Cẩm Vi ngược lại không để ý đối phương là mua một hay hai phần, chỉ cần trả tiền là được, cô dặn dò đối phương sau khi ăn xong nhớ đem hộp cơm rửa sạch sẽ trả lại, cô liền đưa hộp cơm cho cậu ta.
Thuận lợi bán xong cơm hộp, Hứa Cẩm Vi hài lòng đếm phiếu và tiền, cô cảm thấy số tiền này vẫn kiếm tốt, việc bán cơm hộp có thể làm được. Bây giờ chỉ bán ba phần, chờ buổi trưa bọn họ đi ăn cơm, người ngoài lại nhìn một cái, việc truyền miệng và tuyên truyền đều có.
Chờ đến trưa, tới thời gian ăn cơm, trong dự liệu, Lục Lâm Lâm và Từ Giai Ny đều không tới tìm cô, Hứa Cẩm vi cũng không để ý chút nào, lấy tính cách của cô, như vậy càng ung dung tự tại.
Chờ cô cầm hộp cơm hâm nóng đến phòng ăn tìm vị trí, ở chỗ cũ quả nhiên lại thấy được mấy người Lục Lâm Lâm. Lục Lâm Lâm nhìn về phía cô, ánh mắt có chút áy náy, mà Từ Giai Ny thì cho cô một ánh mắt khiêu khích, như thể điều này đã đạt được mục đích cô lập cô. Cô ta lại không nghĩ tới, căn bản Hứa Cẩm Vi không lộ ra bất kỳ khổ sở hoặc biểu cảm không vui nào, ngược lại cô trực tiếp lướt qua hai người họ ngồi xuống bàn trống bên cạnh.
Mở nắp hộp cơm ra, một cổ mùi thơm nồng nặc cùng hơi nóng bay ra ngoài, dẫn đến chung quanh không ít người nhìn lại, trong đó tự nhiên cũng bao gồm mấy người Từ Giai Ny.
Hứa Cẩm Vi là cố ý chọn vị trí như vậy, để cho bọn họ có thể thấy rõ hộp cơm của cô phong phú cỡ nào. Cô sớm đã phát hiện Từ Giai Ny là người có lòng ghen tỵ vô cùng mạnh, thấy có người luôn kém hơn mình lại sống tốt hơn mình, chỉ sợ là chuyện làm cô ta khó chịu nhất.
Quả nhiên, Từ Giai Ny thấy hộp cơm của cô thức ăn phong phú, biểu tình có chút vặn vẹo.
Hứa Cẩm Vi nhìn cô ta toét miệng cười một tiếng, cô cầm thìa lên bắt đầu ăn.
Lúc này bọn học sinh mua cơm của Hứa Cẩm Vi cũng bắt đầu ăn cơm, tám hộp cơm sắc vị đầy đủ, những hộp cơm này lần lượt được mở ra, phòng ăn có thể nói hoàn toàn bị mùi thơm nồng đậm bao phủ, làm cho bọn học sinh ở phòng ăn dùng cơm đều không nhịn được nhìn xung quanh tìm nơi phát ra mùi thơm.
“A, là cà tím hả?” Sau khi Tôn Triêu Dương mở hộp cơm ra thì thoáng có chút thất vọng, cậu ta luôn có khuynh hướng thích đồ ăn có hương vị đậm đà, hơn nữa cậu ta là kiểu không thịt không vui, mua hộp cơm này cũng vì ngày hôm qua Thẩm Lâm Xuyên đưa cho cậu ta ăn thử khoai tây và thịt kho, làm cậu ta kinh hãi, cậu ta vốn cho rằng hôm nay cũng có thể ăn ngon như vậy nhưng lại không ngờ sẽ thanh đạm như thế, chỉ có thịt lẫn trong cà tím miễn cưỡng hợp khẩu vị của cậu ta.
Có thể thấy cậu ta không hề thích ăn cà tím chút nào!
Quả cà tím dễ thấm dầu, khi chín thì cà tím sẽ mềm nhũn, ăn béo ngậy, hơn nữa nếu nấu không chín, mùi vị không hấp thu vào thì sẽ trở nên vô cùng nhạt, ăn vào cũng sẽ vô cùng sáp.
“Thế nào? Không muốn ăn? Vậy cho tớ.” Thẩm Lâm Xuyên đẩy hộp cơm về phía cậu.
“Ê, đừng, hay là để tôi thử một miếng đi.” Đồ ăn mình mua, dù quỳ cũng phải ăn xong, huống hồ ngay cả cà tím hầm cũng bị mất thì không có cách nào ăn cơm.
Tôn Triêu Dương cầm thìa lên, cậu ta vừa liếc mắt nhìn vẻ ngoài xấu xí của quà cà tím, trong nội tâm quả thực kháng cự.
Lần sau sẽ không mua nữa! Hoặc là mua thì chỉ định thịt kho!
Cảm thấy sài phí tiền làm cậu ta bực bội, nhíu mày múc một thìa cà tím, lại cắn răng mới bỏ vào trong miệng. Mặc dù lấy tay nghề ngày hôm qua mà nói thì quả cà tím này hẳn không đến mức khó ăn, nhưng rốt cuộc vẫn là một quả cà tím, dù ăn ngon hơn nữa cũng không phải chỉ vậy thôi sao?
Ai biết cà tím vừa vào trong miệng, cả người cậu ta liền ngây ra. Mùi vị quả cà tím này cùng những quả cà tím khác cậu ta ăn trước đây không giống nhau! Mùi thơm nồng đậm lập tức liền kích thích vị giác ngủ say trên lưỡi của cậu ta, càng không cần phải nói bên trong quả cà tím này còn chứa càn khôn. Bên ngoài là mềm nhũn xốp giòn của quả cà tím, ở giữa thì lại cuốn thêm ít thịt vụn làm nhân, một miếng đi xuống, nước thịt tứa ra kết hợp với nước sốt đậm đà, mùi vị cực ngon lan tràn trong miệng, thật là ăn ngon đến mức làm người khác hận không thể nuốt xuống cả đầu lưỡi.
Tôn Triêu Dương ngẩn ra, cậu liền lập tức vùi đầu ăn cơm, ăn sạch cà bên trong hộp cơm sau đó mới dời mục tiêu nhìn về phía hai món ăn còn lại.
Thịt chưng trứng cũng rất chất lượng, tầng dưới cùng là lớp thịt dày khoảng chừng một đốt ngón tay, Tôn Triêu Dương xắn một miếng, há miệng cắn xuống hơn phân nữa. Quả nhiên, thịt chưng trứng này mặc dù là băm nhỏ rồi nắn ra nhưng thịt vẫn rất chắc, không hề bị rời rạc, ăn vào làm người khác hết sức thỏa mãn. Mặc dù không phải là kho, không có mùi vị nồng nàn, nhưng hương vị lại vô cùng mới mẻ, ăn chung với cơm càng thêm ngon.
Hai món ăn cũng coi như là ăn mặn, ít nhiều có chút dầu mỡ, lúc này ăn một miếng cần tây xào đậu phụ khô, mùi vị thoang thoảng ngon miệng vừa đúng lúc hòa tan mùi vị nồng đậm của hai món lúc trước, lúc nhai chỉ cảm thấy cả miệng đều thơm ngát.
“Ôi trời! Thật là ăn quá ngon!” Tôn Triêu Dương vừa ăn vừa có cảm giác hạnh phúc muốn khóc.
Mua! Nhất định phải mua tiếp! Hơn nữa còn muốn ngày ngày đều mua!
Rốt cuộc là thần tiên nào nấu cơm thế!
Trần Lập và Diêm Túc hiển nhiên cũng bị ảnh hưởng bởi mùi vị của cơm hộp, hai người đều không có thời gian quan tâm đến cậu ta, mỗi người đều vùi đầu ăn ngon lành.
Thẩm Lâm Xuyên mặc dù là ăn lần thứ hai, cũng chuẩn bị xong tinh thần nhưng vẫn bị món cơm ngon này đánh ngã.
Mấy người bọn họ đều lớn lên trong một đại viện, bởi vì người nhà bình thường công việc khá bận rộn, số lần đi ăn ở tiệm cơm Cuốc Doanh cũng nhiều, nói thế nào thì mỗi đầu bếp cũng chuyên nghiệp hơn mẹ của Hứa Vi Vi, làm đồ ăn màu sắc nhìn cũng càng đẹp mắt hơn. Có thể phần cơm hộp này bình thường, nhưng phảng phất như có ma lực vậy, làm cho bọn họ chìm đắm trong đó, ngay cả một hạt cơm cũng không chừa, trực tiếp ăn sạch sẽ đồ trong hộp mới thỏa mãn bỏ thìa xuống.
Mấy người bọn họ biểu hiện đã như vậy, những người khác liền càng không cần phải nói.
Lúc Phan Lệ Văn ăn miếng cơm đầu tiên, trong đầu liền căn bản không nhớ nỗi Thẩm Lâm Xuyên là ai, cả người cô ta hoàn toàn bị thức ăn ngon chinh phục, cô ta chỉ muốn tỉ mỉ thưởng thức thức mùi vị đồ ăn ngon, trong mắt lại không có những thứ khác.
Năm hào cho một phần cơm chỗ nào là xa xỉ a, hộp cơm kiểu này chính là bán một đồng cũng có rất nhiều người sẵn sàng bỏ tiền ra mua!
“Thế nào? Có thật là ăn ngon như vậy không?” So với mấy người bọn họ, xem như ủy viên thể dục – Lâm Thạch nhân duyên tốt hơn rất nhiều, trong lớp có không ít bạn học vây bên người cậu ta, ánh mắt thân thiết nhìn hai phần cơm hộp, trong mũi ngửi đầy mùi hương, vừa nuốt nước miếng vừa không nhịn được tò mò hỏi.
Lâm Thạch trong miệng tràn đầy cơm, chỉ gật đầu một cái để diễn tả trình độ hài lòng đối với món ăn của hộp cơm này.
“Thạch, cho tôi nếm thử đi!” Trước bởi vì do dự một chút nên Phùng Hoa không hành động mau như Lâm Thạch mà bỏ lỡ hộp cơm cũng lại đây, cầm đũa muốn chia một chén canh.
“Không được!” Lâm Thạch đầu lập tức lắc như trống bỏi, cậu ta nghiêng người sang giống như bao che con mình vậy, dùng thân hình cao lớn bảo vệ hộp cơm của cậu ta một cách chặt chẽ. Hộp cơm thơm ngon như vậy, ăn từng chút từng chút, chính cậu ta cũng ăn không đủ!
Phùng Hoa lập tức lên tiếng: “Này! Buổi trưa cậu nói là chia cho tôi một chút mà!”
Lâm Thạch lớn tiếng nói: “Tôi hối hận rồi.”
“Cậu đã có hai phần cơm hộp rồi, làm sao còn keo kiệt như vậy?”
“Vậy là sao, lúc trước cậu đã đồng ý với người ta.” Bạn học chung quanh rối rít bắt đầu ồn ào.
Lâm Thạch đỏ mặt, cậu ta bị ép không có cách nào, chỉ có thể miễn cưỡng đồng ý chia chút cần tây xào đậu phụ khô cho Phùng Hoa.
“Tôi không thích ăn cần tây, tôi muốn ăn cà tím!”
“Không được không được!” Lâm Thạch liền bưng bít hộp cơm giống như bảo vệ báu vật.
Cà tím cậu ta yêu thương tuyệt đối không thể nhường cho người khác!
Kết quả bộ dạng này của cậu ta càng khơi dậy lòng hiếu kỳ của các bạn học tham gia náo nhiệt kia, mọi người càng ồn ào lên. Cuối cùng Lâm Thạch không có biện pháp, vừa lầm bầm vừa không cam lòng chia hai miếng cà tím cho Phùng Hoa, sau đó tăng nhanh tốc độ ăn cơm, còn trộn tất cả thức ăn lại một chỗ, như vậy thì không có người nào có thể giành của cậu ta.
Lần sau tuyệt đối không lắm mồm nói muốn chia cơm!
Nghĩ cũng biết, sau khi Phùng Hoa ăn xong miếng cà thì thật sự hối hận xanh cả ruột, nếu như trước đó cậu ta không do dự, phần cơm thơm ngon này sẽ thuộc về cậu ta.
“Hứa Cẩm Vi, ngày mai cậu còn bán cơm hộp không?” Cậu ta lập tức chạy tới bên cạnh Hứa Cẩm Vi, vội vàng hỏi.
Hứa Cẩm Vi gật đầu nói: “Tất nhiên, cậu muốn mua sao?”
“Muốn muốn!” Phùng Hoa không nói hai lời liền lấy từ trong túi ra năm hào tiền coi như tiền đặt cọc, mua trước hộp cơm ngày mai.
“Được, ngày mai mang cho cậu.” Hứa Cẩm Vi thu tiền, xem như tiếp nhận đơn của cậu ta.
Thấy động tác của bọn họ, những người khác nhất thời cũng thi nhau la lên: “Tôi cũng muốn!”
“Còn có tôi!”
“Tôi cũng mua!”
“Tôi muốn hai phần!”…
Bởi vì số lượng người mua quả thực có hơi nhiều, Hứa Cẩm Vi chỉ có thể nhanh chóng ăn xong hộp cơm, sau đó trở về phòng học dùng quyển sổ ghi tên từng người một. Có vài người hôm nay không mang tiền, cô cũng không từ chối, dù sao chỉ cần ngày mai lúc bọn họ nhận cơm hộp trả tiền là được. Cô tính toán xem nhà mình còn lại bao nhiêu phiếu lương thực, phiếu thịt, từ từ ngừng bút nói: “Ngày mai tôi chỉ mang số lượng bao nhiêu đây thôi, số lượng có hạn, lần sau muốn mua thì ngày mai tới sớm một chút, tới trước được trước. Chỗ này của tôi cũng thu phiếu lương thực dùng mua cho lần sau, được quyền ưu tiên.”
Những người còn lại mua không được vốn đang khóc than, nghe cô nói như vậy nhất thời lại dấy lên ý chí chiến đấu.
Chờ tan học về nhà bọn họ liền xin phiếu lương thực và phiếu thịt! Vì cơm hộp, bọn họ bắt buộc phải làm thế!