Tiểu Mễ đỡ Ngụy Thành lên, An Đoàn cũng đến giúp hai người cùng nhau đưa Ngụy Thành đến phòng y tế.
Cố Ngụy Thành không bận tâm đ ến vết thương của mình, anh vẫn tươi cười khen ngợi chiến tích của mình hôm nay.
Tiểu Mễ lừ anh rồi dùng tay véo vào tai anh.
“Cậu còn cười cho được, bị thương ra nông nỗi này còn không biết đau.”
Cố Ngụy Thành la lên một tiếng:”Đau, cậu nhẹ chút.”
Tiểu Mễ hết cách, vẻ mặt cô khó chịu, sự lo lắng lộ rõ trên mặt.
An Đoàn đi cùng đến phòng rồi viện cớ rời đi.
Giờ chỉ còn hai người, Cố Ngụy Thành cười mỉm bảo cô mau đưa mình vào trong.
Tiểu Mễ cười nhạt gọi y tá ra.
“Cô Lan Dung ơi, có học sinh bị thương.”
Từ bên trong vọng lại tiếng đáp:
“Chờ cô tí, ra ngay đây.”
Cố Ngụy Thành tròn mắt nhìn Tiểu Mễ, cô y tá kia có vẻ khá thân thiết với Tiểu Mễ.
Lan Dung bước ra nhìn thấy một cậu nam sinh lạ tay còn đang bị thương, cô không suy nghĩ mà cười nhẹ:
“Nhóc thối lại gây sự đúng không.”
Tiểu Mễ lắc đầu phụ nhận giải thích cho cô y tá nghe, y tá nghe xong bật cười dìu Cố Ngụy Thành vào trong, ánh mắt hiền từ nói:
“Vết thương này thay băng là được, em cứ bình thường nhé.”
Cố Ngụy Thành gật đầu theo phản ứng, Tiểu Mễ thấy anh đi vào trong an toàn vội đi lấy đồ đạc còn ở ngoài sân.
Bên trong một tiếng la hét chói tai, Ngụy Thành tái mặt đi, người chảy mồ hôi vết thương nhẹ hóa ra là phải khâu lại.
Một tiếng động mạnh đang nhanh chóng chạy vào trong, giọng nói yểu điệu vang lên:
“Cố Ngụy Thành em bị thương nặng lắm sao.”
Nhã Nhi vẻ mặt hốt hoảng chạy vào trong, cô ta ngồi khụy xuống đưa tay lên xoa xoa vào bàn tay Ngụy Thành.
Anh mặt lạnh lùng muốn hất ra nhưng một mũi khâu lại đâm vào, Ngụy Thành hét lên bám chặt vào tay Nhã Nhi.
Cô ta thấy thế vội an ủi:
“Có chị ở đây, em đừng sợ.”
Nhã Nhi nghe có tiếng động bên ngoài quay ra phía cửa, bóng hình Tiểu Mễ đang tràn đầy sát khí nhìn vào bản thân, cô ta không có cảm giác sợ mà còn cười mỉm, ánh mắt đầy đắc ý.
“Lần này mày sẽ thua thôi.”
Tiểu Mễ thấy bàn tay Ngụy Thành cầm chặt tay Nhã Nhi, vẻ mặt dịu lại sau vết khâu cô cười lạnh rồi quay người đi.
Vẻ mặt đau đớn chạy ra khỏi phòng y tế, quả nhiên ai cũng đi thích chị ta.
Y Y từ phía xa thấy Tiểu Mễ đang khóc, trong lòng đau đớn theo chạy đến ôm cô.
“Cậu đừng khóc, tên tra nam đó có mắt như mù mới làm cậu đau lòng.”
Y Y khóc theo, ai không biết còn nghĩ người thất tình là cô.
Tiểu Mễ ngơ ra, bản thân chỉ buồn đã hai lần như thế khóc một tí cũng bình thường lại, Tiểu Mễ thở dài véo hai má Y Y.
“Tớ thấy cậu còn đau lòng hơn đấy.”
Tiếng cười xóa tan không khí, hai người bình tĩnh lại dẫn nhau đi ăn kem.
Ngụy Thành khâu xong hất mạnh tay Nhã Nhi ra, ánh mắt khinh bỉ nhìn chị ta:
“Không cần chị quan tâm, đừng giả tạo trước mặt tôi.”
Nhã Nhi ngây thơ nhìn Ngụy Thành, cô ta cố tỏ ra không hiểu lời nói ấy là gì.
Y ta thấy cô bé kia giả nai như thế lắc đầu chán ngán:
“Cô bé không có gì xin rời đi cho, đứng đây để cản trở bệnh nhân à.”
Chị ta cười khẩy, một y tá quèn vậy mà dám đuổi cháu gái hiệu trưởng.
Lan Dung nói như thế nhưng cô bé đanh đá kia vẫn không rời đi.
Bầu không khí tỏa ra mùi thuốc súng không ai nhường ai.
Ngụy Thành lạnh lùng mặc lại áo rồi rời đi.
Nhã Nhi thấy Cố Ngụy Thành bỏ đi liền chạy theo sau, nhận hết lỗi về mình.
Đứng ngoài sân, ánh nắng chiếu vào mặt hai người, Nhã Nhi yếu đuối nói lời xin lỗi.
Cố Ngụy Thành lạnh lùng không muốn đáp, ánh mắt anh nhìn ngó xung quanh tìm Tiểu Mễ, cô ấy đi lâu như thế sao vẫn chưa quay lại.
Nhã Nhi vẫn nói, cô ta thấy anh không đáp lại ngẩng mặt lên nhìn, sự lạnh lùng không bận tâm của Ngụy Thành làm trong lòng cô ta nổi điên lên.
“Giải thích như thế sao em không đáp lại, tỏ thái độ gì đấy.”
Cố Ngụy Thành cười cho qua rồi hất mạnh cánh tay Nhã Nhi đang bám vào vai mình ra, lạnh lùng đi ngang qua.
“Cố Ngụy Thành cậu đứng lại cho tôi.”
Ngụy Thành mặc kệ mà tiếp tục đi, đây là lần thứ hai bị từ chối, Nhã Nhi không cam tâm chưa có một người nào dám chống đối cô ta cả.
Ánh mắt Nhã Nhi chở lên đen tối lại, sự tức giận bùng phát.
Chị ta đến tìm hiệu trưởng kể lể, ông nhìn đứa cháu ngang ngược của mình thở dài một tiếng rồi đưa ra trước mặt một tờ đơn đuổi học.
Nhã Nhi khó tin, cố bao biện cho mình.
“Ông, sao ông lại đứng về mấy con gái thấp hèn đó.”
Hiệu trưởng tức giận đập mạnh tay xuống bàn, lớn giọng nói:
“Cháu đã gây ra bao nhiễu lỗi, giờ còn đi đổ thừa, ta không muốn có một đứa cháu như con.”
Nhã Nhi cười lớn lên, ánh mắt cũng thay đổi mà tiến lại gần về phía ông ngoại của mình:
“Ông nghĩ con không dám sao, nếu đã đuổi học thì sẽ có ngày con cho ông phải trả giá.”
Nói xong Nhã Nhi cầm tờ đơn tức giận bỏ đi, hiệu trưởng cầm chặt cạnh bàn, đứa cháu ngoan ngoãn lúc đâu giờ đã thay đổi rồi..