Tống Hi đặt một dấu chấm tròn cho mọi suy đoán của Dương Đình, cô trả lời cô bạn thân:
[Chắc chắn là cậu suy nghĩ nhiều rồi, Bùi Vị Trữ cực kỳ ưu tú, cậu ấy sẽ không có ý gì với tớ đâu.]
Dương Đình nhắn “vèo vèo vèo” năm câu liên tiếp:
[?????]
[Cậu ăn nhầm phải thứ gì rồi đấy à?]
[Cậu nói linh tinh gì thế?]
[Đúng là cậu ấy rất ưu tú nhưng cậu cũng đâu kém cạnh gì!]
[Trai tài gái sắc, tớ thấy quá xứng đôi ấy chứ! Quá! Xứng! Đôi! Luôn!]
Nhờ “phúc” mấy câu này của Dương Đình mà bây giờ nhìn thấy lời mời kết bạn của Bùi Vị Trữ, Tống Hi không thấy vui nổi, đã vậy, cô còn trở nên nhạy cảm.
Tống Hi không hề cho rằng Bùi Vị Trữ có thiện cảm với mình, trái lại, cô còn bắt đầu tự kiểm điểm lại bản thân:
Phải chăng lúc ở trong phòng kín, vì quá căng thẳng và sợ hãi nên cô đã đứng quá gần Bùi Vị Trữ?
Lúc ăn tôm, có phải cô ngồi không đúng chỗ không? Phải chăng cô không nên ngồi đối diện Bùi Vị Trữ?
Tống Hi rất lo lắng, cô sợ rằng nhận định “có khả năng Bùi Vị Trữ có ý với cậu” của Dương Đình thực ra chỉ là ảo giác do cô ấy là bạn thân của cô.
Đồng thời, cô cũng lo rằng, sở dĩ Dương Đình nảy sinh ảo tưởng này là do cô “từng yêu thầm” nên đã vô thức làm một số chuyện vượt quá giới hạn để người khác bắt gặp rồi hiểu lầm Bùi Vị Trữ.
Trạng thái nhạy cảm này khiến Tống Hi không khỏi lo âu, ngay cả lời mời kết bạn cũng làm cô cảm thấy khó xử:
Nếu như cô chấp nhận lời mời kết bạn ngay bây giờ thì có phải sẽ có cảm giác cô rất sốt sắng không?
Thế nhưng, nếu chần chừ không chấp nhận lời mời thì có phải là mất lịch sự?
Tống Hi xoắn xuýt do dự một lúc lâu, sau đó đột ngột hoàn hồn, vỗ trán mình:
Ôi thật là, cô đang nghĩ những chuyện vớ vẩn gì thế này!
Cô chấp nhận lời mời kết bạn của Bùi Vị Trữ, trong khung chat hiển thị thông báo tự động của app:
Bạn đã kết bạn với Yamal, hiện tại hai người có thể gửi tin nhắn cho nhau.
Lúc này đã hơn mười giờ tối. Sau khi cô chấp nhận lời mời kết bạn, Bùi Vị Trữ không nhắn tin với cô, trong nhóm cũng không có động tĩnh gì.
Trong thời gian hành kinh, cơ thể rất dễ mỏi mệt, Tống Hi ôm tâm trạng đầy ắp tâm sự, cầm điện thoại ngủ thiếp đi.
Tiếng điện thoại rung trong đêm cũng không đánh thức nổi cô.
Cô ngủ một giấc ngủ say nhưng lại mơ một giấc mơ không mấy vui vẻ.
Cuối cùng, khi bị điện thoại của Tống Tư Phàm đánh thức, Tống Hi đang đi về phía sân tennis ở trong mơ.
Cô cầm chặt phong thư, bước chân có phần gấp gáp, trong lòng căng thẳng gần chết, trong đầu không ngừng tự nhủ:
Đừng đi, Tống Hi.
Mày không nên đi…
Đúng lúc này, điện thoại liên tục rung lên. Cuối cùng, ở trong giấc mơ, cô cũng đã dừng lại.
Đây là giấc mơ mà cô từng cực kỳ sợ hãi. Từ tận đáy lòng, Tống Hi cảm ơn Tống Tư Phàm. Mang theo tâm lý cảm ơn này, lúc nghe điện thoại, giọng cô dịu dàng hơn bình thường một chút: “Chào buổi sáng.”
Đầu bên kia điện thoại yên lặng vài giây, không thấy ai lên tiếng.
Tống Hi ngỡ là Tống Tư Phàm bấm gọi nhầm, buồn bực hỏi thử: “Tống Tư Phàm?”
Cuối cùng cũng có tiếng người nói chuyện trong điện thoại, đối phương đặt câu hỏi liên tằng như súng bắn liên thanh, nóng nảy như ăn phải ớt: “Tống Hi, vẫn chưa dậy à? Không phải nói hôm nay tới nhà tôi sao? Giờ đã mấy giờ rồi?”
Bị nhắc như vậy, Tống Hi giật mình tưởng là mình lại ngủ nướng tới tận trưa mất rồi.
Cô cuống cuồng ngồi dậy, kiểm tra điện thoại, màn hình yên lặng hiển thị số giờ…
08:36.
Rõ ràng vẫn chưa tới chín giờ.
“Tống Tư Phàm, cậu điên à? Tôi hẹn ăn trưa với dì Trương cơ mà.”
Trong điện thoại thấp thoáng vang lên giọng nói sặc mùi uy hiếp của Tống Tư Phàm: “Có nói không, không nói anh không dẫn em tới Hoan Nhạc Cốc nữa.” Sau đó, người nghe điện thoại biến thành Tống Tư Tư.
Cô bé Tống Tư Tư năm nay bảy tuổi, giọng trẻ con đầy ngọt ngào, đáng yêu hơn anh trai của cô bé rất nhiều: “Chị Tống Hi, bao giờ chị tới vậy? Tư Tư nhớ chị lắm, chị có thể tới sớm hơn một chút được không?”
Tuy Tống Hi không biết hai anh em nhà này có âm mưu gì nhưng cô rất cưng chiều Tống Tư Tư, không đành lòng để cô bé phải thất vọng nên đồng ý sẽ tới sớm rồi chạy vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Tới tận khi ngồi trên chuyến xe buýt tới nhà chú Tống, Tống Hi mới nhìn thấy tin nhắn Bùi Vị Trữ gửi cho cô.
Anh gửi tin nhắn này lúc mười một giờ tối qua, nội dung là đoạn video quay khi anh ở trên tàu Yamal.
“Người nhà tôi có quay lại bằng thiết bị chuyên nghiệp, có cơ hội tôi sẽ tìm cho cô xem.”
Lúc ăn tôm, Bùi Vị Trữ đã nói như vậy. Tống Hi còn tưởng là anh chỉ thuận miệng nói vậy mà thôi, không ngờ anh lại đi tìm thật, hơn nữa mới đó mà đã gửi qua cho cô rồi.
Tống Hi lấy tai nghe trong túi ra, đeo vào, bật video lên:
Dải cực quang rực rỡ nằm vắt mình giữa màn đêm đẹp xiết bao, mềm mại tựa như một dải lụa.
Mũi tàu Yamal húc vỡ tảng băng, tiếng băng vỡ ra vang ầm ầm trộn lẫn với tiếng cảm thán của người nước ngoài ở xung quanh.
Bùi Vị Trữ xuất hiện ngắn ngủi trước ống kính máy quay.
Anh mặc một chiếc áo gió rộng rãi màu trắng, có lẽ là đang ngắm cực quang nên ngẩng mặt lên, lộ rõ đường cằm sắc sảo.
Chỉ chớp mắt, ống kính lại hướng về phía dải cực quang.
Video rất dài, Tống Hi chưa từng tìm thấy thước phim nào đầy đủ như vậy ở trên mạng, cô có cảm tưởng như thể mình cũng được theo chân họ tới cánh đồng băng. Lúc giật mình ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, cô mới phát hiện ra những công trình kiến trúc bên ngoài cửa sổ xe buýt đã rất đỗi quen thuộc, đây là khu vực mà cô từng ở.
Xe buýt đến trạm, Tống Hi cất điện thoại cẩn thận, xách đồ xuống xe.
Cô đi vài bước rồi để túi xuống, đứng dưới nắng, cân nhắc câu từ trả lời lại tin nhắn của Bùi Vị Trữ.
[Rất xin lỗi anh, tối qua tôi ngủ thiếp đi nên không nhìn thấy video anh gửi. Vừa rồi, tôi đã xem kĩ hết video rồi, quả là rất đẹp, rất rất đẹp, cảm ơn anh đã chia sẻ video cho tôi.]
[Gấu nhỏ cúi đầu. jpg]
Trả lời như vậy hẳn là đã rất lịch sự rồi phải không?
Ngoài lịch sự ra, hẳn là không để lộ tình cảm gì khác nhỉ?
Tống Hi thầm nghĩ ngợi như vậy trong lòng.
Tối hôm qua, Tống Hi đã hẹn ăn lẩu với Trương Thiên qua điện thoại.
Cô mua khá nhiều nguyên liệu nấu ăn mang tới. Trước khi bàn tay bị túi đồ siết gãy, cuối cùng cô cũng tới được nhà chú Tống.
Cô vừa bước vào sân, Tống Tư Phàm đã mở cửa chống trộm ra.
Trước đây, khi cùng sống dưới một mái nhà, Tống Tư Phàm thường xuyên mặc đồ ở nhà khi ở nhà.
Hôm nay, thấy cậu ta mặc một bộ đồ thể thao sành điệu, Tống Hi còn tưởng là cậu ta định đi ra ngoài nên chủ động nhường đường cho cậu ta đi, còn thuận miệng hỏi một câu: “Cậu định đi ra ngoài à?”
Không ngờ Tống Tư Phàm lại phản ứng rất dữ dội, cau mày hỏi ngược lại cô: “Ý gì vậy? Tôi ở nhà thì cản trở gì ai à?”
“Siêu Nhân” nghe thấy tiếng của Tống Hi, hưng phấn vẫy đuôi chạy vù ra đây.
Tống Tư Tư cũng chạy theo ra cửa: “Chị Tống Hi! Mẹ ơi, dì ơi, chị Tống Hi về rồi!”
Tống Hi là “nhân vật được yêu thích” ở đây, ngay cả chó cũng thích cô nên đương nhiên vừa vào nhà là lập tức có đủ chuyện để làm.
Tống Hi vừa ôm “Siêu Nhân” vừa muốn sờ nắn khuôn mặt mũm mĩm của Tống Tư Tư, lại muốn xách nguyên liệu nấu ăn vào bếp: “Dì Trương, mẹ, con tới rồi.”
Cô hoàn toàn không rảnh để tâm tới Tống Tư Phàm đang bất mãn.
“Cháu xem cháu kìa, về nhà còn mua đồ làm gì, sao xách nhiều thế này, lại đây cho dì Trương xem nào.”
Trương Thiến đeo tạp dề ra đón, nhìn tay của Tống Hi: “Ôi chao, tay bị siết đỏ lựng lên rồi, sao cháu không gọi Tư Phàm ra bến xe buýt đón cháu?”
“Cháu xách túi đổi qua đổi lại từ tay này sang tay kia cũng được mà.”
Tống Hi vui vẻ hít hà: “Dì đang nấu gì mà thơm quá vậy?”
“Sáng ra, mẹ với dì Trường đi mua được nấm tươi, giờ đang nấu canh nấm để lát nữa cho vào nồi lẩu âm dương.” Mẹ của Tống Hi nói.
“Thảo nào, con ngửi thôi đã thấy đói rồi.”
Cảm giác về nhà thật tuyệt vời, Tống Hi ngồi xổm dưới đất, lục lọi túi đồ to đùng cô xách tới đây:
“Con mua một ít chả cá lần trước mọi người ăn khen ngon đấy, để lát nữa thả vào nồi lẩu.”
“À phải rồi, Tư Tư, vừa rồi chị mua kem ở cửa hàng tiện lợi ngay gần nhà đấy, chỉ mua riêng phần cho mình em thôi, không cho ai nữa hết.”
“Em mau ăn đi, để tan mất đấy.”
Cô bé vui vẻ nhận lấy que kem: “Cảm ơn chị Tống Hi, chị Tống Hi là tốt nhất.”
Nói xong, cô bé vui vẻ cầm que kem, nhảy chân sáo chạy về phòng khách.
Tống Hi quay đầu lại thấy Tống Tư Phàm ngồi sầm mặt trên sô pha, còn lấy làm lạ, hỏi nhỏ Trương Thiến: “Dì Trương, Tống Tư Phàm lại làm sao vậy?”
Trương Thiến ngạc nhiên, nhìn ra sau lưng cô: “Dì không biết, sáng nay thấy tâm trạng thằng bé vẫn vui lắm mà, còn lướt xe điện cân bằng đi ra ngoài hớt tóc nữa.”
Vậy chắc có lẽ là thợ cắt tóc chọc giận cậu ta rồi.
Dù sao Tống Tư Phàm vui buồn thất thường cũng là chuyện chẳng có gì lạ, Tống Hi không nghĩ gì nhiều, đi vào bếp, vừa giúp một tay vừa nói chuyện với mẹ và dì tình hình của mình dạo gần đây.
Tống Hi vừa mới nói đến chuyện “sếp tàn bạo vô nhân đạo, Trung thu thậm chí không cho nghỉ dù chỉ là nửa ngày” thì trong phòng khách đột nhiên vang lên tiếng òa khóc của Tống Tư Tư.
Cô bé khóc rất to làm Tống Hi giật nảy mình.
Cô còn tưởng là cô bé không may bị ngã, vội vàng bỏ túi đồ trên tay xuống, lập tức chạy ra khỏi bếp.
Tống Tư Tư vẫn lành lặn, không bị thương ở đâu cả, còn đang cầm que kem trên tay.
Thực sự là que kem theo nghĩa đen, còn kem thì đã không cánh mà bay.
“Tư Tư, sao vậy?”
Tống Tư Tư đau lòng, khóc nước mắt giàn giụa, há to miệng tới mức có thể nhìn thấy cả cuống họng: “Tại anh, anh em, anh em ăn kem của em.”
Tống Tư Phàm ngồi trên sô pha, cáu kỉnh quay đầu đi như thể chuyện này chẳng liên quan gì tới cậu ta, khóe môi cậu ta vẫn còn đang dính lại vệt kem đầy đáng ngờ.
“…”
Tống Hi cạn lời, cô ôm Tư Tư vào lòng: “Cậu chưa ăn kem bao giờ hay sao mà lại ăn tranh với em gái hả?”
Để dỗ Tống Tư Tư, Tống Hi dẫn cô bé đi mua que kem khác.
Cô bé cáu kỉnh, về tới nhà cũng không chịu nhìn mặt anh trai, mè nheo đòi Tống Hi dẫn lên trên tầng chơi.
“Siêu Nhân” cũng đi theo họ lên trên tầng, đi sát bên cạnh Tống Tư Tư.
Một người một chó tìm ra một chiếc xe hơi đồ chơi ở trong góc, không biết có phải trước đây Tư Tư chơi rồi làm rơi ở đó không, giờ tìm thấy, cô bé lại nổi hứng, cầm ô tô chơi với “Siêu Nhân”.
Trong căn phòng trên tầng vẫn còn lưu giữ đồ Tống Hi từng dùng hồi học cấp ba, sách trên giá sách cũng vẫn còn nguyên.
Thậm chí, ngay cả bài kiểm tra, vở bài tập của cô mẹ cũng không nỡ bán, xếp thành đống trong góc phòng.
Lúc bước vào căn phòng này, cô có cảm tưởng như mình đặt chân lên cỗ máy thời gian, quay trở về thời học cấp ba, biết bao ký ức ùa về trong tâm trí.
Tống Hi ngồi xổm trước kệ sách, ngón tay lướt qua gáy từng cuốn sách, cuối cùng dừng lại ở quyển “Bức thư từ một người phụ nữ xa lạ”.
Cô biết dạo này mình quá nhạy cảm, giống như một kẻ nhát gan, hễ đối mặt với Bùi Vị Trữ là lúc nào cũng lóng ngóng tay chân.
Thế nhưng, cô cũng đã từng dũng cảm được một lần.
Dù chỉ được mỗi một lần ấy thôi.
“Hi Hi, ba và chú Tống về rồi.”
Mẹ đứng dưới lầu gọi cô, đồng thời, điện thoại của cô cũng rung lên, Tống Hi trả lời mẹ trước: “Con xuống ngay đây ạ!”
Điện thoại mới nhận được một tin nhắn mới, không ngờ đó lại là tin nhắn bằng giọng nói của Bùi Vị Trữ.
Tống Hi vừa chạy xuống tầng dưới vừa nhấn nghe.
Giọng Bùi Vị Trữ vương ý cười: “Tống Hi, tôi không kết bạn nhầm tài khoản đấy chứ? Sao bỗng nhiên cô lại trở nên khách sáo như vậy?”