Thanh Mai Nghi Kỵ Trúc Mã

Chương 30: Cuộc sống thường nhật của sin viên



Gia Vũ đến đại học vẫn tiếp tục phát triển tác phong tốt đẹp đoàn kết với các bạn học nữ như hồi học trung học, vừa mới nhập học liền nhận được vô số ưu ái, đồ ăn vặt, hoa quả nhiều không dứt, những cái liếc mắt đưa tình, thư tình đều không thiếu, khí thế so với thời còn học trung học càng sục sôi hơn. Cũng có nữ sinh lúc đi tập huấn luyện quân sự rời hàng đi nhìn lén sắc đẹp bị phạt đứng, nhưng cấm cũng không ngăn được sự háo sắc của bọn họ. Cũng bởi vậy mà Gia Vũ bị huấn luyện viên nghiêm khắc theo dõi, vô duyên vô cớ nhiều lần bị hít đất cùng chạy bộ. Về phần Cẩn Ngôn càng không cần nói, từ nhỏ đến lớn đều trong tình trạng vạn người mê. Nhờ phúc của hai anh chàng đẹp trai này mà Nhất Nhất ở trong trường nhận được sự hoan nghênh chưa từng có trước đây, trên đường đi thường xuyên gặp những bạn chỉ gặp qua một hai lần thậm chí chưa gặp lần nào cũng cười với cô nhóc, 95% đều là nữ sinh, thân mật lôi kéo tay cô nhóc hỏi han ân cần, cuối cùng cũng không ngoại lệ hỏi: Anh ấy tên là gì? Số điện thoại là bao nhiêu?

“Cậu có chỗ nào đẹp trai chứ, hả!!” Cô nhóc tức tối nhìn ngó khuôn mặt nghe nói khuynh đảo chúng sinh kia.

“Cậu không biết thưởng thức. Thô tục mà nói chính là có mắt không tròng.”

“Fuck!” Tới Bắc Kinh, Nhất Nhất trước tiên học được chữ này.

“Tìm bạn gái chưa? Tớ phải để ý cậu thật cẩn thận, không thể cho cậu đi gây thương tổn đến những tâm hồn còn thuần khiết kia.”

Gia Vũ kiêu căng bĩu môi: “Cần phải đi tìm sao, người ta tự động dâng tới cửa.”

“Không tôn trọng con gái nhà người ta! Tớ thấy được cái chết của cậu chính là bị bọn họ xông vào cùng nhau đánh chết.”

“Tớ chết cậu khẳng định sẽ khóc.”

“Ừ, vừa khóc vừa kéo tay các bạn ấy nói, cám ơn a cám ơn, tớ đại biểu đảng cùng nhân dân cám ơn các cậu vì dân trừ hại. Oh yeah ~~~”

“Oh yead cái đầu cậu ấy!” Một cái gõ cực bạo lực đánh vào trán cô nhóc.

“Cậu lại đánh tớ. . . . . .” Thì ra huấn luyện quân sự thật sự hữu dụng a, sức tay hắn so với trước kia mạnh hơn không ít. Nhất Nhất vuốt chỗ đau giả bộ khóc, “Đau muốn chết ~~~~ đánh ngu đi cậu phải nuôi tớ!”

“Nuôi thì nuôi, nhìn cậu chỉ có vài lạng thịt không phải rất dễ nuôi sao. Nhìn coi, rất đau à?” Hắn hất tay cô nhóc ra.

“Tớ đánh cậu thử xem nhá!” Ngón tay vừa mới cong lại thành khúc, nhìn thấy bên cạnh đi tới một bóng dáng. “Hắc, sư huynh ~~~”

Sư huynh tên là Trương Thụy Hòa, trưởng câu lạc bộ Thư pháp, thành viên xã đoàn không nhiều lắm, lác đác vài người rất tiêu điều. Điều này cũng không kỳ quái gì, hiện tại có mấy đứa nhỏ biết viết chữ bằng bút lông đâu chứ? Sau khi huấn luyện quân sự xong xã đoàn thông báo tuyển dụng thành viên mới, hắn yên tĩnh ở trong góc múa bút viết thư pháp, xung quanh mình huyên náo không có chút ảnh hưởng nào đối với hắn. Đặc điểm lớn nhất của Nhất Nhất là sùng bái “dân trâu bò”, thấy vậy lập tức bị kinh hoàng, lúc ấy không thể không gia nhập Thư pháp xã( xã= câu lạc bộ), ngay cả việc phương thức cầm bút một cách chính xác Nhất Nhất cũng không biết. Từ đấy về sau mỗi buổi tối thứ sáu cô nhóc đều đi khai sáng một phen, sau vài tuần lễ chữ Thất Thất viết ra vẫn như vết chân gà chạy qua đồng ruộng ( như gà bới ^^), cũng may xã trưởng cũng không để ý, vẫn kiên nhẫn như lúc đầu. “Tạm biệt a, tạm biệt, tuần sau gặp ~~~” Cô nhóc gật đầu như giã tỏi, hận không thể đuổi theo vài bước để ôn chuyện.

“Ây !” Gia Vũ chịu không nổi kéo cô nhóc trở về, “Xem cậu kìa, ai vậy, tổng thống hả?”

“Đại nhị sư huynh, xã trưởng Thư pháp xã, viết bút lông cực đẹp, đẹp trai đúng không?”

“Vậy cũng được gọi là đẹp trai?” Vóc người không cao, dáng người gầy yếu, hắn hoài nghi người này đến cả Nhất Nhất cũng đánh không lại.

“Cậu thì biết cái gì hả, nhìn người là phải nhìn khí chất, hiểu không?” Cô nhóc ngẩng đầu ưỡn ngực hai chân đứng thành hình chữ T, “Giống kiểu người như cậu vĩnh viễn sẽ không hiểu được, cũng vĩnh viễn không thể có được.”

Hắn vỗ tay cười to: “A ‘Dục’ ngài rất có khí chất a! Xem dáng người cụt ngủn kìa, muốn ngực không có ngực muốn mông không có mông.”

“Cậu chán sống rồi hả!” Đấm hắn một quyền thấp giọng hỏi, “Cậu cảm thấy anh ấy như thế nào?”

“Cái gì thế nào?”

“Tìm anh ấy làm bạn trai a.”

“Không được!” Gia Vũ không chút nghĩ ngợi liền lắc đầu.

“Vì sao?”

“Hắn trị không được cậu.”

“Fuck, tớ đây là tìm bạn trai, cũng không phải tìm đổi thủ đánh nhau. Aiz, tớ hỏi cậu, cậu rốt cuộc là có tìm bạn gái hay không?”

“Con gái đừng suốt ngày cứ nói [bad word] hoài thế.” Hắn gõ đầu cô nhóc một cái.

“Tớ đang nói chuyện đứng đắn với cậu, đừng đánh tớ nữa!” Nhất Nhất ôm đầu bất mãn dị thường, “Thật không hiểu nổi sao Mông Mông có thể thích kiểu như cậu chứ. . . . . . Cậu đối với Mông Mông rốt cuộc là có cảm giác gì? Có thích cậu ấy hay không? Cậu nếu thật sự đi quen bạn gái cậu ta chắc chắn sẽ rất khổ sở.”

“Quản nhiều như vậy làm chi!” Gia Vũ quay đầu nhìn về nơi khác. “Nếu tớ muốn tìm bạn gái thật. . . . . . Cậu sẽ nghĩ như thế nào?”

Nghĩ như thế nào? Cô nhóc vẻ mặt đau khổ: “Thương tâm.”

“Thật sự?”

“Ai ~~~ bạn gái kia rất đáng thương nha, tại sao lại lại nghĩ không thông như vậy, tuổi còn trẻ liền nhảy vào hố lửa.”

Gia Vũ trực tiếp đem cô nhóc ấn đến bên cạnh bồn hoa chà đạp.

“A a ~~~ giết người ~~~ a a a ~~~” Tiếng kêu khiến người đi đường nhìn qua phía họ, hắn vội vàng buông tay ngượng ngùng cười, Nhất Nhất nhân cơ hội lợi dụng điểm yếu uy hiếp người khác, “Ăn cơm đều tiêu hóa hết rồi, cậu tính làm sao bây giờ!”

“Lại ăn là được.”

“Cậu mời khách!”

“Hôm nay vốn là tìm cậu đi ra ngoài ăn cơm.” Hắn hào khí vỗ vỗ túi tiền, “Đi ăn nhà hàng Tây đi, đã đến thủ đô thì cũng phải nên cảm thụ được không khí tráng lệ nơi đây, bít tết được không?”

“Tiểu Lam nói có nhà hàng bán bít tết ăn rất ngon, đi nếm thử đi?” Nghe được ăn lập tức đã quên mất nửa phút còn đang thù hận nhau. “Nhưng đắt lắm đấy, vào nhà hàng đó ăn tùy tiện cũng phải mất vài trăm, vài trăm a, có thể ăn bao nhiêu cái bánh bao a? Ba hào một cái, nếu tính hai trăm đồng, a, lấy hai trăm đồng chia cho 0. 3, chia. . . . . .”

“Cậu không cứu được rồi.”Phép toán số học đơn giản như vậy còn phải tính nửa ngày cũng không ra. Hắn kéo cô nhóc bước đi, “Nhanh chút, tớ đã muốn sớm nếm thử một chút, muốn xem đến rốt cuộc là món ăn Trung Quốc ngon hay món ăn ngoại quốc ngon.”

“Rất đắt a. . . . . .” Mẫu thân đại nhân trong điện thoại ngàn lần dặn dò, vạn dặn dò không thể lãng phí nhân dân tệ a.

“Đây không tính là lãng phí!” Vừa thấy tròng mắt cô nhóc loạn chuyển Gia Vũ đã biết trong lòng cô nhóc đang nghĩ cái gì.

“Là cải thiện bữa ăn, cải thiện bữa ăn hiểu không? Cơm trong căn tin kia bên trong cơm có nhiều hạt cát như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ bị sỏi mật.”

“Nhưng mẹ cậu nói với tớ, muốn tớ để ý cậu đừng để cậu tiêu tiền như rác.”

“Cậu không có đầu óc! Hiện tại mẹ tớ ở trước mặt sao, cậu không nói ai sẽ biết? Còn nữa, hiện tại là tiền đều nằm trong tay ai?” Hắn nắm chặt nắm tay ân cần dạy, một bộ dáng quyền lợi nằm trong tay lộ ra vẻ mặt rất chảnh.

“A ~~~~” Nhất Nhất ngưỡng mộ hắn. “Tiền đều ở trên tay chúng ta.”

“Nông nô nổi dậy hát vang lên.” Hai người nhìn nhau, không hẹn mà cùng bật cười gian.

Về phòng ngủ khi đã 11 giờ rưỡi, Tiểu Hồng đứng ở cửa nhìn đồng hồ. “Lại đi chỗ nào rồi? Hiện tại mới trở về, lão yêu quái sắp đến kiểm tra phòng rồi đó.” Lão yêu quái là biệt danh của dì quản lý kí túc, đã U5 rồi mà còn tô son trát phấn ghanh đua nét đẹp với nữ sinh.

“Ăn cơm Tây. Lần trước Tiểu Lam nói cái nhà hàng đó.” Nhất Nhất cười hì hì mang theo một hộp trở về làm bữa khuya.

Tiểu Lục ngửi thấy mùi thơm, huỵch một tiếng từ giường trên leo xuống dưới, tay cũng không rửa liền bốc lên một miếng ăn. “Lại đi cùng Gia Gia hả? Tiểu Lam mau lại đây ăn đi, còn nóng hổi đó, đừng ngủ nữa.”

“Đánh răng rồi còn ăn gì nữa.”

“Ăn xong lại đánh lần nữa.” Nhất Nhất lấy từ trong ngăn tủ tìm quần áo tắm rửa, “Tớ đi tắm rửa nha.”

“Không ăn, ăn lại béo ra. . . . . .” Năm phút sau tắm rửa xong đi ra, kẻ được xưng là sợ béo nhất đang ngồi nghiêm chỉnh trên ghế ăn, tóc xoã tung, mặc một thân váy ngủ hoa còn có thể ăn một cách thanh nhã như vậy.

“Bạn trai cậu đã gặp qua cậu ăn như vậy chưa?” Nhất Nhất trừng lớn mắt. Cái hộp thức ăn đâu? Cái hộp tràn đầy thức ăn đâu?

“Chưa, không để cho hắn có cơ hội thấy.” Mỹ nữ tao nhã bốc lên miếng cuối cùng ăn luôn. Fuck! Nhất Nhất bi phẫn muốn tiến lên bóp cổ cô bạn kia, bị những ngón tay ngọc dính dầu mỡ kia dọa chạy, đành phải trốn lên trên giường.

Mười hai giờ đúng ký túc xá chính thức tiến vào trong bóng đêm, dưới tầng trệt lại truyền ra tiếng thở dài. “Mẹ ơi, lại tắt đèn! Đây là trung học hay đại học?! Biến thái! Vô sỉ! Tớ muốn thôi học ~~~~” Tiểu Lục dùng sức ném xuống cuốn tiểu thuyết ngôn tình. Thực không hay ho, đọc đến đoạn nhân vật chính nam nữ đang kiss, chuẩn bị đi vào vấn đề chính, cư nhiên lại bị tắt điện !

“Đứa nhỏ bị tẩu hỏa nhập ma.” Tiểu Hồng thở dài. Nhất Nhất cùng Tiểu Lam trong lòng cũng có chút đồng tình.

“Tớ muốn tìm bạn trai, tớ muốn yêu đương, ” Tiểu Lục bắt đầu mơ mộng hão huyền, “Muốn tìm kiểu người như Thượng Quan Cẩn Ngôn, vừa đẹp trai lại có tiền. Trịnh Gia Vũ cũng không tệ, đẹp trai mà, mỗi ngày nhìn trong lòng đều thấy thoải mái. A, nếu hai người đều tìm được . . . . . .”

“Cậu dám bắt cá hai tay, không tôn trong thần linh của tớ, tớ sẽ khiến cho cậu kêu trời trời không thấu kêu đất đất chẳng hay, mỗi ngày ăn thịt mỡ! Ra ngoài chúng ta đơn đấu!” Tiểu Hồng phẫn nộ nện xuống giường, bụi trên tấm ván gỗ tiết ra rơi xuống. Từ sau khi gặp Thượng Quan Cẩn Ngôn, cô nhóc liền coi hắn trở thành thần thánh.

Nhất Nhất đã lần thứ n phải nâng lên tấm áp phích của Lưu Đức Hoa để hứng thấy hạt gỗ vụn. “Lục a, đừng kích động cậu ấy.” Nếu còn kích động cậu ấy thì Nhất Nhất khỏi cần đắp chăn vì bị bụi gỗ chôn vùi rồi.

“YY một chút cũng không được. . . . . . Ê Tiểu Bạch, suốt ngày dán chặt với Trịnh Gia Vũ có tìm được cảm giác mới không? Cậu nên tìm bạn trai đi.” Tiểu Lục lấy ra đèn pin tiếp tục nghiên cứu tiểu thuyết.

“Rốt cuộc là có ý gì?”

“Không hổ là Tiểu Bạch a há há.” Người giường trên lại tiếp tục nện giường. Lo lắng đến tuổi thọ sử dụng giường, Nhất Nhất thông minh không tiếp tục truy hỏi. “Tớ nói với các cậu nói nhé, hiện tại tớ có mục tiêu rồi.”

“Ai?!” Trong bóng đêm dấy lên sáu con mắt sáng lóng lánh. “Hắc hắc, Trương Thụy Hòa, viết chữ quá đẹp đi.” Động tác múa bút như nước chảy mây trôi thật khiến cho người khác kính nể.

“Tiểu Bạch!” Người phía trên giường lại nện giường, “Cậu tại sao lại theo đuổi cái vật nhỏ xíu ấy? Gia Gia và thần của tớ tùy tiện cậu chọn lựa người nào mà chả được, Trương Thụy Hòa được tính là thứ gì chứ, không phải chỉ là biết viết vài chữ thôi hả, cậu nhìn hắn kìa thân thể gầy yếu, bờ vai cũng không thể xách cũng không thể gánh!”

“Không thể công kích người ta nha.” Nhất Nhất kháng nghị. “Cậu cho là hai cái kia là tốt hả, trong bụng đầy rẫy sự xấu xa à.”

“Tớ cảm thấy Trịnh Gia Vũ và Thượng Quan Cẩn Ngôn đều rất thích cậu.” Tiểu Lam nói.

Không thích sao còn có thể chơi cùng một chỗ? “Điều đó đương nhiên rồi, từ nhỏ đến lớn đều chơi cùng nhau, cảm tình sâu đậm.” Nói xong cảm thấy xấu hổ, mỗi ngày đều hô lớn đả đảo chủ nghĩa đế quốc Mỹ – kẻ hai mặt, còn có thể tình cảm sâu đậm sao?

“A ~~~” Tiểu Lục thỏa mãn thở dài não ruột. Nam nữ nhân vật chính sau khi có một màn ân ái trên giường xong lại tranh cãi nhau vô số lần cuối cùng nói ra 3 chữ “ Anh yêu em!”, kết thúc mỹ mãn.

“Tiểu Bạch, bọn họ có nói với cậu ba chữ kia không?” Tiểu Lục nhất thời hứng chí hỏi.

Ba chữ? Nhất Nhất trong mắt hàn quang thoáng hiện: “Đương nhiên là có, Cẩn Ngôn trước kia thường nói.”

“Aaa ~~~~~~” Một trận đè nén để khỏi phải thét chói tai. Rất ngoài ý muốn a rất ngoài ý muốn !“Anh ấy đều nói cái gì?”

“Ngoan ngoãn chút.” Bình thường là nói sau khi cô nhóc gây chuyện thi phi xong. Một trận tĩnh mịch, tiếp đó vang lên tiếng nện giường phẫn nộ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.