Thanh Âm Thầm Mến

Chương 5: Chương 5



Diệp Thư Từ hơi sửng sốt.
Hóa ra người vừa đi qua cô thực sự là Thẩm Tứ
Khó trách cô cảm thấy bóng lưng phía sau có chút quen thuộc, cô chỉ muốn xin ảnh từ Thi Hiểu Lôi, cũng không nhìn người phía sau.

Nếu vậy, Thẩm Tứ có nghe được cuộc nói chuyện của cô với Thi Hiểu Lôi không? Liệu cậu có tin lời nói dối vụng về của cô không?
Thẩm Tứ không biết bí mật nhỏ của cô, cũng không biết cô đang nghĩ gì, nhưng khi nghĩ đến ý định ban đầu của mình, cô xấu hổ đến mức muốn tìm một cái lỗ dưới đất mà chui vào.
Diệp Thư Từ dời ánh mắt đi, không dám nhìn Thẩm Tứ, hô hấp đột nhiên dồn dập.
Thật ra cô đã tiến bộ rất nhiều.
Trước đây, cô thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào mắt cậu chàng, có thể nói chuyện với cậu một cách nhẹ nhàng mà không bị phát hiện ra tâm tư nhỏ của mình, đây là thành quả của sự nỗ lực trong thời gian dài.
Mất vài giây, cô mới nhận ra mình hơi bất lịch sự, vội nói: “Thẩm Tứ, cảm ơn cậu.”
Thẩm Tứ cười khẽ, vẫn rất dịu dàng: “Giữ lại làm kỷ niệm cũng tốt mà, sắp thi đại học rồi, nghĩ lại, cả cấp ba tôi còn chưa chụp được mấy tấm đâu.”
“Thật ra ý tưởng của cậu đã cho tôi gợi ý khá hay.”
Nụ cười của thiếu niên chân thành và sáng ngời, nhưng Diệp Thư Từ lại chột dạ, thêm một chút tư vị khó tả.
“Làm sao mà cậu có ảnh?”
“Thầy Trần đăng trên QQ.”
“Cậu thêm bạn với thầy Trần à?”
Thẩm Tứ cười, gật đầu: “Lớp 11 chẳng phải có tham gia thi học sinh giỏi sao? Thêm bạn để gửi tài liệu.”
Cũng đúng, năm lớp 11 cậu đã giành giải nhất môn vật lý trong cuộc thi học sinh giỏi cấp quốc gia.
“Giỏi thật.” Nghĩ đến đây, Diệp Thư Từ không khỏi ngưỡng mộ.
“Bài kiểm tra của cậu sắp rơi rồi.” Giọng điệu nhàn nhạt của Thẩm Tứ vang lên.
Diệp Thư Từ rất muốn nói chuyện với Thẩm Tứ, ban đầu vì lo lắng nên cô giả vờ dọn bàn, nhưng bàn vẫn chưa được dọn gọn gàng lại, chẳng mảy may để ý đến hai tờ bài kiểm tra đang ở mép bàn.
Một cánh tay thon dài và mạnh mẽ vươn ra giúp cô cầm tờ giấy lên.

Bài kiểm tra toán, đề bài hơi khó, Diệp Thư Từ đã dùng bút đỏ sửa lại dày đặc.
Tự nhiên nảy sinh cảm giác ngượng ngùng.
Rõ ràng trong mắt người khác cô rất tốt, nhưng cô cũng có một chút tự ti mà mọi người không biết.

Ví như lúc này, Diệp Thư Từ mím môi, lỗ tai hơi nóng, lông mi rũ xuống, thái độ có chút mất tự nhiên.
“Diệp Thư Từ.”
Thẩm Tứ thấp giọng gọi tên cô: “Cậu không thoải mái à?”
Diệp Thư Từ lắc đầu, nói chuyện khó khăn hơn bình thường: “Không.”
Chỉ vì thích nên chỉ một từ thôi cũng có thể khơi dậy cơn sóng trong lòng cô.
Chỉ vì thích mà cuộc đối thoại bình thường cũng trở nên thận trọng, nhưng cô cứ thế này thì làm sao có thể bước vào thế giới của cậu.
*
Ba mẹ Diệp Thư Từ đều là công nhân viên chức bình thường, không thể quan tâm việc ăn uống của cô được, vì vậy cô đã xin nghỉ trưa ở ký túc xá.
Cô đã quen việc làm bài vào buổi trưa, hoặc đọc thuộc lòng trước khi đi ngủ, nhưng trưa hôm nay cô hoàn toàn không có tâm trạng để học bài.
Từ khi về ký túc xá, cô đã cầm điện thoại lên, nhìn chằm chằm vào tin nhắn trên QQ, chờ đợi Thẩm Tứ gửi ảnh cho cô.
Từ 12 giờ đến 1 giờ 30, chuông vào học buổi chiều sắp vang lên nhưng điện thoại vẫn chưa nhận được tin nhắn.
Cuối cùng, thật sự không chịu được nữa, mi mắt trĩu nặng, miễn cưỡng chợp mắt mười lăm phút.
“Tiểu Từ, Tiểu Từ, chuông đã reo nửa ngày rồi!” Cô bị Khương Hiểu đánh thức.
Diệp Thư Từ từ từ mở mắt ra, cánh tay tê dại, ý định đầu tiên khi tỉnh lại là tìm điện thoại, cô không nhìn Khương Hiểu, chị tập trung vào việc tìm điện thoại, rõ ràng trước khi ngủ đã để ở đầu giường, sao giờ lại tìm không thấy?
“Tìm điện thoại à?” Khương Hiểu cười: “Mình thấy điện thoại cậu sập nguồn, đã sạc dùm cậu rồi.”
Diệp Thư Từ vội vàng đứng dậy, mở điện thoại lên, nhưng vẫn không có tin nhắn.
Cô thất vọng thở dài.
May mắn vẫn chưa quá muộn, đến lớp, các bạn học vẫn chưa tới nhiều, ánh mắt Diệp Thư Từ vô thức hướng đến chỗ ngồi của Thẩm Tứ, cậu vẫn chưa đến.
Trần Thanh Nhuận gọi cô lại: “Diệp Thư Từ, vừa rồi có mấy bạn nữ tìm cậu.”
Xuyên qua tấm kính to rực rỡ, ánh nắng gay gắt đầu thu chiếu vào, màu xanh biếc phản chiếu trong đồng tử Diệp Thư Từ, tầm nhìn của cô sáng ngời, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Không biết có phải món quà ông trời ban cho cô không.
Cô nhìn thấy Thẩm Tứ.
Ba thiếu niên đi cùng nhau, mà người ở giữa là Thẩm Tứ, cậu chàng đi về phía gió, tóc hơi rối, khiến tóc vừa bồng bềnh vừa mềm mại, đồng phục ngắn tay bị gió giổi lật lên, thể hiện khí phách của thiếu niên, tràn đầy sức sống.
Thẩm Tứ đi không nhanh, vẻ mặt nhàn hạ.

Cô không dám đến gần xem, sợ bốn mắt chạm nhau, nên chắc chắn cô phải là người quay đi trước.
“Cậu đang nhìn gì vậy?”
Không biết từ lúc nào, Trần Thanh Nhuận đã đứng cạnh Diệp Thư Từ.

Lúc này Diệp Thư Từ mới nhận ra, Trần Thanh Nhuận cũng rất cao, chắc cũng phải 1m85, cậu ta đeo mắt kính, làn da nhợt nhạt, đậm chất thư sinh.
Bên tai đột nhiên vang lên giọng Trần Thanh Nhuận, Diệp Thư Từ hoảng hốt, hai má đỏ bừng: “Tôi không nhìn gì cả.”
Trần Thanh Nhuận đút một tay vào túi, nhưng cũng không hỏi thêm gì nữa, ánh mắt thâm sâu nhìn Thẩm Tứ: “Rất nhiều bạn nữ thích Thẩm Tứ.”
“Đúng vậy.”
Ánh mắt Trần Thanh Nhuận từ từ dời lên mặt Diệp Thư Từ, chống đầu lưỡi, cười: “Còn cậu, Diệp Thư Từ, cậu có thích cậu ấy không?”
Giờ phút này, hô hấp Diệp Thư Từ như ấn phải nút tạm dừng.
Trong đầu hiện lên hình ảnh thiếu niên dịu dàng.
Mặc dù trong lòng cô đã căng thẳng như núi lửa phun trào, bên tai như chảo dầu sôi xèo xèo, nhưng cô lại giả vờ bình tĩnh rồi cười, giả vờ kinh ngạc, thậm chí còn hơi nhíu mày: “Làm sao có thể?”
Trần Thanh Nhuận gật đầu: “Tôi cũng cảm thấy cậu không giống với những người khác, có người cũng không có gì để thích cả.”
Tim Diệp Thư Từ nhảy dựng lên.
Ý của Trần Thanh Nhuận là Thẩm Tứ không đáng để thích sao?
Rõ ràng Thẩm Tứ cái gì cũng tốt, rất đáng để thích mà.

Diệp Thư Từ tưởng mình đã nghe nhầm lời Trần Thanh Nhuận nói, ngẩng đầu lên, nụ cười của thiếu niên trong trẻo ấm ấp, như mưa mùa thu, rất hợp với tên cậu ta.
“Vừa rồi cậu muốn nói với tôi chuyện gì?”
Trần Thanh Nhuận nói: “Có vài bạn nữ lớp khác tìm cậu.”
“Chắc là bạn thân của tôi ở ban xã hội?” Diệp Thư Từ không có nhiều bạn, ở trường trung học số 1 này, ngoại trừ Khương Hiểu chỉ còn Phương Du Nhiên.
Trần Thanh Nhuận chắc chắn lắc đầu: “Không phải.”
Đối với ánh mắt nghi hoặc của Diệp Thư Từ, Trần Thanh Nhuận vội nói: “Tôi đã thấy cậu đi với bạn thân.

Mà mấy bạn nữ vừa rồi tìm cậu không phải cậu ấy, tôi nói tôi có thể chuyển lời giúp, nhưng các cậu ấy không chịu, không chừng sau này sẽ đến tìm cậu nữa.”
Chuyện này kết thúc.
Buổi tối tan học, Diệp Thư Từ về nhà làm bài tập một lúc nhưng vẫn không bình tĩnh lại được, cô nhiều lần tự nhủ nếu thành tích thụt lùi, ba mẹ sẽ thay phiên nhau phê bình cô, đến lúc đó lại không chịu được.
Hai luồng suy nghĩ trong đầu đánh nhau mãi, năm phút sau mở điện thoại lên xem có tin nhắn của Thẩm Tứ không.
Thẳng thắn mà nói, cô thực sự không biết mình đang phải vật lộn với điều gì.
Đợi đến trưa vẫn không nhận được ảnh của Thẩm Tứ, trong lòng không khỏi cảm thấy hụt hẫng, nhưng lại tan biến thành mây khói, khi tình cờ nghe được Thẩm Tứ nói chuyện với Chu Tử Kỳ “Trưa nay điện thoại hết pin rồi.”, ở trường còn miễn cưỡng học tập, về nhà lại hóng dài cổ chờ đợi.

Rốt cuộc là cô đang mong đợi điều gì?
Chắc Thẩm Tứ chỉ gửi ảnh cho cô, chứ không tán gẫu với cô đâu.
Mười một giờ tối, tiếng “tích tích”của QQ trên điện thoại cuối cùng cũng vang lên.
Thẩm Tứ: [ [Hình] [Hình] [Hình] ]
Đáy lòng Diệp Thư Từ như bỏng ngô nổ lách tách, khóe miệng không khỏi nhếch lên, cô gõ chữ, còn chưa kịp gửi đi, tin nhắn của Thẩm Tứ lại đến.
Thẩm Tứ: 【 Trưa nay tôi ở ngoài, điện thoại hết pin, thật xin lỗi, bây giờ mới gửi cho cậu được.


Diệp Thư Từ: [ Không sao, không sao.

]
Diệp Thư Từ: [ Có được mấy tấm ảnh này đã rất tuyệt rồi.


Diệp Thư Từ mất gần ba phút chỉ để xóa rồi sửa vài từ đơn giản.
Yêu thầm là cân nhắc từng chữ, từng câu.
Giờ phút này, cô chợt hiểu ra.
Hai chữ “Yêu thầm”, liền đặt mình vào vị trí hèn mọn.
Cô chỉ mong một cơ hội được nói chuyện trực tuyến với Thẩm Tứ, một thay đổi nhỏ, một lần tình cờ gặp gỡ, liệu có thể đổi lấy một lần quay đầu nhìn lại không.
Diệp Thư Từ thẫn thờ nhìn tin nhắn, nhưng Thẩm Tứ không trả lời cô nữa.
Có lẽ đây là điểm dừng của cuộc trò chuyện.
Đây là lần duy nhất họ trò chuyện.
Diệp Thư Từ nhớ lại thời gian đầu thích Thẩm Tứ.
Cô đã hỏi Khương Hiểu và các bạn khác, tất cả đều thêm bạn với Thẩm Tứ, rõ ràng chỉ cần nhấp ngón tay, nhưng Diệp Thư Từ thực sự đã do dự một thời gian, cô không dám, cô sợ hãi.
Bọn họ học cùng lớp, cho dù Thẩm Tứ không để ý tới bạn học xung quanh, cũng sẽ thuộc tên của cô.
Nhưng Diệp Thư Từ lại do dự hết lần này đến lần khác.
Cô giống như một kẻ nhát gan, không dám thể hiện bản thân, sợ để lộ tâm tư của mình, rồi lại ngàn lần ảo tưởng rằng mình khác biệt, hy vọng xa vời có thể lưu lại một vị trí đặc biệt trong tim cậu.
Nếu không biểu hiện ra ngoài, e rằng sẽ như gió thổi mây trôi, cô thật mâu thuẫn.
Sau đó cuối cùng cũng có thêm tin nhắn, chỉ một câu đơn giản: Diệp Thư Từ.
Tin nhắn qua trong nháy mắt, QQ thông báo, cô vui vẻ nhìn khung tin nhắn hồi lâu, nhưng hồi lâu vẫn không có tin nhắn nào từ đầu bên kia.

Lúc này, cô buồn bã nghĩ họ chỉ là người xa lạ.

Nếu nghĩ sâu xa hơn một chút, chỉ là quan hệ giữa người yêu thầm và người được yêu.

Thẩm Tứ: [ [Hình] [Hình] ]
Thẩm Tứ: [ Hai tấm này cậu cũng lưu lại đi.

]
Diệp Thư Từ ngơ ngẩn nhìn bức ảnh.
Thầy Trần không thích sinh hoạt lớp, thầy ấy coi buổi sinh hoạt hàng tuần như thời gian để học sinh thể hiện bản thân, mỗi tiết sẽ có một chủ đề do học sinh đề ra, buổi sinh hoạt do Diệp Thư Từ ra chủ đề là: Sao trời và đất đai, câu hỏi cho mọi người là sẽ ở lại đâu sau khi tốt nghiệp.
Diệp Thư Từ nhớ rõ thầy Trần đã chụp lại ảnh bằng điện thoại, không nghĩ rằng Thẩm Tứ thế mà gửi mấy bức ảnh này.

Diệp Thư Từ: [ Mấy tấm ảnh này đã rất lâu rồi, không ngờ vẫn có cơ hội nhìn lại.]
Thẩm Tứ: [ Vậy nên mới muốn giữ lại làm kỷ niệm, tôi nghĩ nó nhất định là kỷ niệm rất có ý nghĩa đối với cậu.

]
Bên này màn hình, Diệp Thư Từ không khỏi cười ra tiếng.
– -Nhưng, trong bức ảnh này không có cậu, liền trở nên vô nghĩa.
– -Tôi chỉ muốn ảnh của cậu, cậu là tất cả ý nghĩa đối với tôi.
Đáy lòng Diệp Thư Từ vẫn còn ấm áp.
Thẩm Tứ biến mất mấy phút, chỉ vì giúp cô tìm ảnh.
Cô bỗng nhớ đến những ngày cô thích cậu.
Để hợp tình hợp lý nhìn cậu, đi loanh quanh vứt rác, lấy nước, hay ra vào lớp, một lần lại một lần nhìn trộm, lưu luyến, dù cậu chưa bao giờ nhìn cô lấy một lần.
Cũng vô thức bắt chước thói quen của cậu, ly màu trắng đổi thành ly màu đen, ngay cả cách cài khuy áo đồng phục cũng giống hệt nhau – không cài khuy áo trên cùng.
Cố bước vào thế giới của cậu nhiều lần, cho dù trong đó chỉ có ba năm ít ỏi.
Trong đại hội thể thao, cô là người liều mạng nhất trong lớp viết lời cổ vũ, chỉ để khi cậu tham gia cuộc thi nghe được tấm lòng chân thành và giản đơn của cô.
Và chỉ khi cổ vũ, tình cảm xen lẫn trong tiếng reo hò ầm ĩ, vì cậu phất cờ cổ vũ, mới có thể bày tỏ trọn vẹn tâm tư thầm kín của mình.
Cô còn nhớ rõ, kỳ nghỉ đông năm lớp 11, ban đêm gió lạnh, cô chạy đến khu cậu sống, đếm vị trí phòng cậu từng tầng một, thấy trong phòng sáng đèn, như thể họ đang ở bên nhau.
Thậm chí còn không để ý đến tay mình đã tê cóng, nếm qua đau khổ, từ bỏ không biết bao nhiêu lần, nhưng luôn có lý do để nhặt nó lên lại.
Sẽ không có ai hiểu được sự tình nguyện và say mê của bạn.
Cũng không cần ai hiểu.
Vì yêu thầm là trăm lần nghĩ ngợi, là kiên trì, là nỗ lực hết mình, là nghĩ không dám nghĩ, là làm không dám làm.
Là sự vui sướng và chua xót của một người..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.