Thần Khúc

Chương 43: Manh Mối Mới



Khúc Duyệt:…
Là do nàng bất cẩn.

Không quen, cũng không nhìn thấy, nàng không nên biết Quân Chấp “sinh thời” là người có thể diện mới đúng.
May mắn thay sự nhạy cảm của Cửu Hoang không đặt ở điểm này, hắn luôn khác biệt.
Cửu Hoang bổ sung: “Ta vừa mới nhìn thấy nàng nhăn mũi.”
Ý là nàng đừng hòng gạt ta.
Khúc Duyệt không chút hoang mang: “Nhăn mũi thì làm sao, ta ghét cái mùi độc của chàng không phải chỉ mới một hai ngày.

Hơn nữa thể diện có liên quan gì đến mùi chứ, tuy tu vi của ta thấp, cũng có thể cảm nhận được y là một kiếm tu chính đạo, nếu y không phải người có thể diện vậy chàng có chắc?”
Cửu Hoang vội nói: “Là ta nghĩ nhiều.”
Khúc Duyệt thúc giục: “Mau đi đi.”
Cửu Hoang khiêng người rời đi, chưa được mấy bước đã quay trở lại lần nữa, chần chừ một lúc lâu mới hỏi: “Một đại lão còn mặc xiêm y thơm phức thế này hẳn không phải kiếm tu đứng đắn gì, nàng nghĩ sao?”
Khúc Duyệt đang sốt ruột quay về báo tin cho Khúc Tống, trong lòng muốn nổi điên nhưng nàng ráng nhịn xuống, thể hiện ra ngoài vẻ không kiễn nhẫn cùng oán trách vừa đủ: “Chàng quản y có thể diện hay không làm gì, liên quan gì đến chúng ta chứ? Huống chi người cũng đã chết, chàng mau chôn đi.”
Cửu Hoang đứng bất động, lại hỏi một câu: “Nam nhân không thể nhìn bề ngoài, có thể diện không có nghĩa đáng tin cậy, nàng thấy sao?”
Khúc Duyệt:…
Lời này của hắn tương đương với việc tự liệt bản thân vào loại vừa khó coi vừa không có thể diện.

Nếu nàng thật là người mù, có lẽ trong não sẽ hiện lên hình ảnh Ngưu Ma Vương với hai sừng dài trên đầu.

Nàng không hiểu, lẽ nào hắn chưa bao giờ soi gương? Đúng là lôi thôi lếch thếch thật đấy nhưng ngay cả với bộ dạng ăn mày luộm thuộm thế này, Huyễn Ba sau khi hồi phục, trồi lên từ đáy biển nhìn thấy hắn, nhất định sẽ khăng khăng đòi mang giày của hắn.
“Chàng có chịu đi hay không hả?” Nàng làm ra vẻ tức giận.

Cửu Hoang khiêng người chạy nhanh.
Khúc Duyệt không nói nên lời, không biết trước kia làm cách nào mà nàng có thể ở bên cạnh hắn, hơn nữa, mấy năm gần đây mỗi lần nhớ về hắn đều toàn là ấn tượng về sự lầm lì trầm tĩnh nhưng quan tâm và dịu dàng.

Quả là thời niên thiếu vô tri, trong đầu toàn là nước.
Xác định Cửu Hoang đã thực sự rời đi, Khúc Duyệt vội vàng lấy tỳ bà ra.

Chỉ trong thời gian nửa ngày đã đi qua cử tùy thân hai lần, nàng nghĩ mình e là đã chịu nội thương.
— —
Hoa Hạ, trụ sở chính Bộ Đặc Biệt, tầng ba mươi.
Khúc Tống ngồi khoanh chân, hạt ma chủng đặt cách anh khoảng một trượng, chung quanh gắn sáu mươi bốn vật thể hình cây nến màu trắng ngà, đầu mỗi cây nến đang phát một đốm sáng màu xanh thẳm.
Theo đôi tay đang bấm niệm chú của Khúc Tống, sáu mươi bốn chùm sáng chậm rãi bay thẳng lên rồi cùng chiếu vào trung tâm, hội tụ thành một điểm sáng.

Điểm sáng màu xanh thẳm ấy đột nhiên bắn ra một luồng sáng mạnh và rơi xuống trên hạt ma chủng.

Đây là một pháp trận hệ thủy cổ xưa, ôn hòa hơn bùa thủy linh vốn có tính áp chế mạnh mẽ.
Pháp trận dần hình thành, song Khúc Tống cần phải ổn định trong ba ngày, anh nhắm mắt lại, thầm niệm chú.
Đúng lúc này, từ hạt ma chủng, một làn khói nhẹ lặng lẽ thoát ra ngoài, chậm rãi bay lên, rồi đột nhiên hóa thành hình người.

Bóng người phất tay áo, phốc một tiếng, mấy cây nến tắt ngúm.
Pháp trận bị phá vỡ bất ngờ nhưng rất may Khúc Tống đã phát hiện khác lạ và thu pháp lực kịp thời, nếu không đã gặp phản phệ mà bị thương nặng.
Quân Chấp với gương mặt lạnh lùng, bàn tay như đang nắm lấy vật gì trong không trung.

Ngay sau đó hạt ma chủng bay lên và hóa thành một thanh kiếm sắt đen dài với lưỡi răng cưa.

Y quơ tay, thanh kiếm phát ra năng lượng đen hướng thẳng vào ngực của Khúc Tống đâm tới.

Anh ngay lập tức bật dậy né qua, thanh kiếm đâm vào vách tường khiến một mảng tường sụp đổ.
Các nhân viên đang làm việc bên ngoài đều hoảng sợ, nhìn bộ trưởng của bọn họ phi thân từ trong mật thất ra ngoài, một thành kiếm quái dị đầy sát khí đuổi theo phía sau, người điều khiển kiếm lại là một nam nhân ăn vận cổ trang.
Có người nhận ra và hốt hoảng la lên: “Là nghi phạm trong vụ án Thái Bình Dương!”
“Mau, phong tỏa tổng bộ, khởi động pháp trận!”
“Đi lấy Tiêu Linh Tiễn!”
“Tổ tác chiến tốc độ vào chỗ!”
Không đợi Khúc Tống ra lệnh, đa số nhân viên đều hiểu rõ mình nên làm gì, tiến hành đâu vào đấy.
Cột thu lôi trên đỉnh tòa nhà phát ra tiếng “ục ục”, chất keo đặc trong suốt thật dày đổ xuống như thác nước, bao bọc lấy trụ sở.

Bằng cách này, ngay cả khi bên trong tòa nhà máu chảy thành sông, cũng không gây ảnh hưởng nào đến thành phố bên ngoài.

Mà bên trong tòa nhà hiện đại này chớp mắt đã được mở rộng mấy trăm lần, tựa như một đại quảng trường siêu lớn.
Quân Chấp vẫn thờ ơ với những gì diễn ra xung quanh, tập trung vào việc điều khiển kiếm đối phó với Khúc Tống.
Kiếm răng cưa như có lực hút, tốc độ của Khúc Tống giảm đi nhiều.

Khi mũi kiếm sắp chạm vào giữa lưng anh, các nhân viên tổng bộ đang chăm chú quan sát toát cả mồ hôi lạnh.

Nhưng ngay lập tức Khúc Tống xoay người, giơ tay, trên cánh tay anh hiện ra một chiếc đàn ngọc bích tạo hình duyên dáng.

Khoảnh khắc anh gảy dây đàn, mái tóc dài đến đầu gối phiêu tán sau lưng, vạt áo trường bào bay phấp phới.

Sóng âm chấn động không gian, thân ảnh của Khúc Tống đã di chuyển đến sau lưng Quân Chấp.
Mấy cô gái mới vào làm ở trụ sở mở to mắt hết cỡ, Khúc bộ trưởng nhà bọn họ ngày thường vẫn luôn để tóc ngắn, mặc áo Tôn Trung Sơn, túi áo còn giắt một cây bút kiểu cũ nhìn vô cùng cứng nhắc lạnh lùng.

Thế mà giờ đây, trừ ngũ quan không thay đổi, còn lại cứ như một con người khác, toàn thân toát ra tiên khí.
Sư huynh bên cạnh dĩ nhiên đã từng nhìn thấy hình ảnh này: “Bộ trưởng của chúng ta sinh vào thời Tống.

Cổ nhân quan niệm thân thể tóc da đến từ cha mẹ, đâu dễ dàng cắt tóc, ngày thường đều là do pháp chú cả, giờ động thủ nên mới hiển lộ.”
“Quân Chấp!” Khúc Tống cầm đàn bích ngọc lơ lửng trong không trung lạnh lùng nhìn y, “Ngươi là kẻ bị tình nghi đầu tiên không mời mà tới.”
“Các hạ là thần thánh phương nào?”
Quân Chấp bay lên đối diện anh, duỗi tay, kiếm răng cưa liền bay vào trong tay.

Thân kiếm tràn ra sương đen, khiến mặt y trông như đang tức giận.
Khúc Tống lễ độ nói: “Bộ trưởng Bộ Đặc Biệt của Hoa Hạ quốc thuộc địa cầu, Khúc Tống.

Không thể giải thích rõ ràng cho ngươi nhưng ngươi có thể hiểu nơi đây là tổng bộ của liên minh tu đạo giả trong thế giới của ta, ta là minh chủ.”
“Các hạ họ Khúc?” Quân Chấp thấy anh là nhạc tu liền nghĩ đến Khúc Duyệt, gật gật đầu tỏ ý đã hiểu, “Quả nhiên là đang nhắm vào ta.”
“Không sai, là nhắm vào ngươi.

Khúc Duyệt là em gái ta.” Khúc Tống liếc nhìn trong đám đông một cái, “Nó theo lệnh ta xâm nhập Phúc Sương để điều tra ngươi.”
Quân Chấp nhìn theo ánh mắt Khúc Tống liền thấy Khúc Duyệt đang đứng giữa đám người.

Nàng chạy ra từ Thiên La Tháp, vừa đến lầu một của trụ sở liền nhìn thấy mọi người như đang có chiến tranh.

Vô cùng sợ hãi, Khúc Duyệt chạy vội lên trên, khi thấy Khúc Tống không bị thương, nỗi lo lắng mới dịu đi.

Nàng đang định nhìn một cái rồi lặng lẽ rời đi thì bị Khúc Tống điểm danh, không trốn được.
Khúc Duyệt ngượng ngùng đi ra chắp tay nói: “Tiền bối, xin lỗi.”
Đây chính là khoảnh khắc xấu hổ nhất khi đối mặt với đối tượng tình nghi.

Tuy nhiên Khúc Duyệt chỉ xấu hổ thôi, không cảm thấy áy náy như đối với Cửu Hoang, vì thủ đoạn nàng dùng không giống.
“Các người rốt cuộc muốn gì?” Gương mặt Quân Chấp không chút cảm xúc, y thu hồi ánh mắt nhìn Khúc Duyệt rồi nhìn thẳng vào Khúc Tống, đáy mắt tràn ngập sát ý.
“Lời này là ta hỏi mới đúng.” Khúc Tống cũng đưa cho Khúc Duyệt một ánh mắt.
Khúc Duyệt nghĩ một chút rồi nói nhanh: “Quân tiền bối, bên ngoài nhiều người, chúng ta có thể ngồi xuống pha trà, từ từ trò chuyện được không?”
Quân Chấp cầm kiếm bất động, im lặng một lúc lâu rồi gật đầu: “Có thể.”
— —
Trong phòng họp, chỉ có Khúc Tống, Khúc Duyệt và Quân Chấp.
“Mời.” Khúc Tống mời y ngồi xuống.
“Đa tạ.” Quân Chấp tựa hồ đã dằn cơn tức giận, sau khi ngồi xuống đặt thanh kiếm đen răng cưa trước mặt trên bàn hội nghị.
Thanh kiếm biến trở lại thành ma chủng hình trứng.
Khúc Tống ngồi đầu bàn, Khúc Duyệt ngồi xuống phía đối diện Quân Chấp, nàng nhìn hạt ma chủng: “Thì ra đây là một thanh kiếm?”
Quân Chấp không trả lời thẳng, bàn tay phất một cái, ma chủng lại biến thành song đao răng cưa.

Một cái phất tay nữa vung lên, ma chủng hóa thành chiếc nỏ Khúc Duyệt đã từng dùng trước đây.
Nàng hiểu ra, ma chủng trong tay y có thể tùy ý biến hóa, y quen dùng kiếm vì thế nó liền biến thành kiếm.
Khúc Tống cất đàn bích ngọc, dựa vào lưng ghế: “Ngươi quả nhiên là linh hồn của vật ấy.”
Quân Chấp không phủ nhận, cũng không xác nhận: “Các người muốn gì ở ta? Thực xin lỗi ta không có gì để cho các người.” Y nhìn ma chủng, “Vì ta cũng không rõ đây là vật gì, có tác dụng gì.”
Khúc Tống đánh giá y: “Ta chẳng có hứng thú gì với nó cả, chỉ hỏi ngươi vì sao ngươi ném nó vào biển của chúng ta, vì sao lựa chọn thế giới của chúng ta?”
“Ta ném?” Quân Chấp dường như nghe không hiểu, nhíu mày nhìn về phía Khúc Duyệt.
Đang diễn kịch giả ngu hay sao chứ, Khúc Duyệt mỉm cười nhắc nhở: “Đúng thế, tiền bối xé rách hư không đi vào thế giới của ta, ném hạt ma chủng xuống biển, vì thế chúng ta mới phải điều tra ngài.”
Đôi mày càng nhíu chặt hơn, Quân Chấp nghi hoặc hỏi: “Việc xảy ra khi nào?”
Khúc Duyệt đáp: “Hai tháng trước, mười ngày trước khi vãn bối đến Học Viện Phúc Sương.”
“Không, không có liên quan đến ta, ta chưa từng tới đây.” Quân Chấp thản nhiên đối mặt, tỏ thái độ muốn ghép tội thì sợ gì không có lý do, “Mỗi lần ta đến thế giới khác đều chịu hao tổn rất lớn.

Chỉ duy nhất một lần thôi, đó là bốn trăm năm trước ta đem chôn nó dưới sông băng ở một thế giới hoang vu.” Ngập ngừng một lát, “Không phải các người đào ra sao?”
“Tiền bối, nếu chúng ta phát hiện ra nó trễ một chút, hậu quả không dám tưởng tượng.

Chúng ta nào nhàn rỗi không việc gì mà chạy đến thế giới khác đào nó mang về chứ?” Người bị tình nghi luôn muốn giằng co, không thành thật giải thích, Khúc Duyệt đã quen từ lâu.
Ngón cái miết miết đỉnh mày, Quân Chấp mím môi thật chặt rồi đột nhiên nhìn về phía Khúc Duyệt: “Tiên sinh, cô hãy suy nghĩ cẩn thận lại, nếu ta ném ma chủng vào đại dương của cô, khiến cho đại dương bị ma khí ăn mòn, các người nhất định sẽ điều tra.

Sau khi vớt ma chủng ra khỏi đại dương lập tức sẽ bày trận phong ấn, đối với ta đây chính là tổn thương nghiêm trọng.

Ta sao lại không có đầu óc mà mua dây buộc mình?”
Khúc Duyệt suy nghĩ theo hướng y nói, hơi giật mình, y có lý.
Khúc Tống dán ba đạo bùa thủy linh do cha để lại, Quân Chấp liền thổ huyết, thân thể kí gửi suýt nữa hỏng mất.

Y lại không phải Cửu Hoang, với cái đầu “tích thủy không lộ” của y, đúng là không nên làm vậy.
Khúc Duyệt nhìn Khúc Tống, đôi mắt hoang mang: “Nhị Ca?”
Khúc Tống cũng cảm giác được chỗ không bình thường, anh đưa lại cho Khúc Duyệt một ánh mắt.
Khúc Duyệt gật gật đầu, đứng dậy ra khỏi phòng họp, rồi quay lại mang theo đoạn video đã quay lúc đó và phát cho Quân Chấp xem.

Quân Chấp nhìn màn hình lớn trên tường cảm thấy mới mẻ, xem rất nghiêm túc.

Trên màn hình là cảnh y phá vỡ hư không, cưỡi tuyết giao lướt gió mà đến.
Sau khi xem tới xem lui vài lần, Quân Chấp cười: “Thật ngại quá, đây không phải ta.” Tuy cười nhưng ánh mắt vô cùng lạnh lẽo, “Thật sự không phải ta.

Khi ta cần đi từ ma chủng ra bên ngoài sẽ giống như lúc nãy, lặng yên không một tiếng động, nào cần đến pháp bảo xé rách hư không gì? Huống chi sự tình quan trọng, tiên sinh cũng hiểu ta rồi đấy, phô trương như thế không phải phong cách hành sự của ta.”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.