Trong thư phòng Đông Cung điện.
Trên bàn chất đầy những tấu chương màu vàng, những tấu chương này là do Tiểu Phúc Tử mới lấy từ trong thư phòng của Hoàng thượng ra, gần đây sức khỏe của Hoàng thượng đã không còn tốt nữa, có một số tấu chương Vũ Văn Thượng sẽ coi trước sau đó mới đưa tới cho Hoàng thượng phê duyệt lại.
Trầm Lạc ngồi trên giường êm bên cạnh, ngáp một cái, lười biếng đưa tay cầm một trái nho tím (Bồ Đào) trong cái mâm trắng, cúi đầu chậm rãi lột vỏ.
Rầm một tiếng, Trầm Lạc ngẩng đầu lên nhìn Vũ Văn Thượng đang ngồi ở kia, chỉ thấy hắn phụ thânu mày, khóe miệng lộ ra nụ cười mỉa mai. Trầm Lạc lại nhìn tấu chương bị Vũ Văn Thượng quăng trên bàn, không biết là vị quan nào đã đắc tội với Vũ Văn Thượng nữa, aizz, sợ rằng vị đó sẽ lành ít dữ nhiều.
“Điện hạ, Thái Úy đại nhân có chuyển cho nô tài một phong thư, Điện hạ có muốn xem qua không ạ?” Giọng Tiểu Phúc Tử truyền vào từ ngoài thư phòng. Trầm Lạc vẫn ở một bên lẳng lặng bóc nho ăn, xem chừng là Thái Úy đại nhân đã đắc tội với Vũ Văn Thượng, nên đã ngay lập tức gửi một phong thư cho Vũ Văn Thượng, thỉnh cầu Vũ Văn Thượng tha thứ.
“Không cần đưa vào đây, đốt nó đi.”
Tiểu Phúc Tử ở bên ngoài cung kính nói một tiếng tuân chỉ, ngay sau đó rời khỏi thư phòng.
Trong thư phòng, Trầm Lạc bỏ trái nho đã bóc xong vào trong miệng, còn chưa kịp nhai, đã bị Vũ Văn Thượng bất chợt đi tới, cúi người xuống, tay trái vịn cổ Trầm Lạc, lưỡi dài không gặp bất kì trở ngại nào tiến vào trong cái miệng nhỏ bé thơm tho cướp đoạt quả nho ngọt ngào trong miệng Trầm Lạc.
Lưỡi nàng mới đầu hết sức không cam lòng cố gắng vật lộn cùng chiếc lưỡi dài mãnh liệt mà bá đạo kia, dần dần, cái lưỡi càng ngày càng lực bất tòng tâm, không thể làm gì khác hơn là để mặc cho cái lưỡi dài kia cuốn trái nho ngọt ngào đi. Trầm Lạc tức giận nhìn khuôn mặt hả hê của Vũ Văn Thượng, bàn tay nhanh chóng đánh úp lên hông Vũ Văn Thượng, năm ngón tay nhỏ bé thành công nhéo một cái bên hông Vũ Văn Thượng.
Môi Vũ Văn Thượng rời khỏi môi Trầm Lạc, tay trái buông cổ Trầm Lạc ra chống lên giường êm, vẫn nhìn Trầm Lạc. Rất hài lòng chậm rãi ăn quả nho trong miệng, sau khi ăn xong lưỡi dài còn đưa ra ngoài, híp con mắt hết sức mê người liếm liếm môi một chút.
“Không biết xấu hổ.” Trầm Lạc liếc mắt một cái, khiến Vũ Văn Thượng cười khẽ một tiếng. Khi một lần nữa nhìn Vũ Văn Thượng, khóe miệng kia vẫn mang ý cười, trên môi vẫn còn dính chút nước nho trở nên trong suốt dưới ánh sáng mặt trời. “Thì ra là quả nho cuối cùng, Lạc nhi, hương vị của quả nho này thật ngọt ngào, có thể nếm thử một lần nữa hay không?” Dứt lời, Vũ Văn Thượng cúi đầu xuống dùng mũi mình cọ xát với mũi Trầm Lạc. Ở cự li gần như thế, dường như Trầm Lạc có thể ngửi thấy mùi nho truyền đến từ trong miệng Vũ Văn Thượng.
“Đã bị chàng ăn hết rồi, làm sao nếm thử được nữa?” Trầm Lạc bĩu môi, tay đặt bên hông Vũ Văn Thượng lại dùng sức véo mạnh cái nữa.
“Lạc nhi, Lạc nhi, nàng không biết eo là nơi mẫn cảm nhất của đàn ông sao. Luôn véo nơi mẫn cảm nhất của ta, chẳng lẽ nàng muốn cái kia?” Sau khi Vũ Văn Thượng dứt lời thì cười lên một tiếng, tay phải cũng theo đó sờ lên ngực Trầm Lạc, bắt lấy nơi mềm mại kia, chậm rãi vuốt ve.
Hôm nay người này thật háo sắc, buổi trưa dày vò nàng như thế còn chưa đủ thỏa mãn hắn sao? Tay phải của Trầm Lạc rời khỏi eo Vũ Văn Thượng, ngay sau đó tay trái tay phải cùng dùng lực đẩy Vũ Văn Thượng ra. Vũ Văn Thượng bày ra vẻ mặt khổ sở vuốt ngực, hết sức bi thương ngước nhìn Trầm Lạc. “Lạc nhi, không phải chỉ là một quả nho thôi sao? Thế nhưng lại vì một quả nho mà hung hăng với ta như vậy, Lạc Nhi thật nhẫn tâm.”
Mặt Trầm Lạc cứng lại “Nhẫn tâm hồi nào? Rõ ràng chàng nóng nảy quá mức, ta mới vào cung ngày đầu tiên đã làm chuyện này rồi. Nhanh chóng động tay động chân với ta. Nơi đó của ta còn đau, sao có thể chịu nổi dày vò của chàng.” Sau khi dứt lời, Trâm Lạc đứng lên. Cánh tay dài của Vũ Văn Thượng duỗi ra, ôm lấy hông Trầm Lạc. Chỉ hơi dùng lực một chút, Trâm Lạc nhất thời bị Vũ Văn Thượng ôm vào trong lòng.
“Lạc nhi, đêm nay để Tiểu Phúc Tử tiễn nàng về Huệ Minh cung. Chuyện của Thái Úy cần phải nhanh chóng xử lí. Cần phải lột da cái lão hồ li này mới được, vì chuyện của ông ta mà làm hỏng lãng phí mất một đêm xuân của ta.” Vũ Văn Thượng bất mãn lắc lắc đầu một cái, Trầm Lạc âm thầm cảm thấy may mắn, may nhờ Thái Úy gây ra chuyện, nếu không theo như tính tình của Vũ Văn Thượng, tối nay sao nàng có thể chịu đựng được.
Đành phải kìm nén nụ cười trên môi, Trầm Lạc lộ vẻ mặt đau xót, vừa vuốt mặt Vũ Văn Thượng vừa nói: “Không vội, trước tiên phải xử lý chánh sự đã, việc đó quan trọng hơn.” Dùng nhiều chiêu với Vũ Văn Thượng như vậy, Trầm Lạc cảm thấy bản thân mình cũng tiến bộ rất nhiều.
Bộp một tiếng, cái trán của Trầm Lạc bị đau. Cái tên Vũ Văn Thượng này, hắn dùng trán cụng mạnh xuống trán của nàng, cau mày nhìn khuôn mặt cười đùa của Vũ Văn Thượng, Trầm Lạc rất bất mãn.
“Nha đầu nàng đó, cái đầu nhỏ bé này mà muốn lừa gạt ta sao? Nhưng mà, câu nói của nàng thật sự rất đúng. Đêm xuân của ta và nàng tất nhiên là không vội, về sau sẽ có rất nhiều thời gian. Lạc nhi, về sau nàng cần phải rèn luyện thân thể thật tốt. Hôm nay thiếu chút nữa nàng đã ngất trên giường.” Sau khi Vũ Văn Thượng nói xong liền buông Trầm Lạc ra, đi tới bên bàn, bỏ tấu chương mới vừa bị hắn ném mạnh lên bàn vào trong tay áo.
Trầm Lạc đứng ở một bên thì lắc đầu một cái, ngầm thở dài. Một khắc trước Vũ Văn Thượng vẫn còn vô sỉ, một khắc sau đã thay đổi thành nghiêm túc như thế. Dĩ nhiên, hắn cũng có thể một khắc trước thì nghiêm túc, một khắc sau lại vô sỉ. Lúc này Trầm Lạc còn chưa biết, cũng có lúc Vũ Văn Thượng sẽ nghiêm túc mà nói chuyện vô sỉ, và vô sỉ mà nói chuyện nghiêm túc. Dĩ nhiên, đấy là chuyện sau này khi Trầm Lạc đã trở thành Thái tử phi.
“Tiểu Phúc Tử, đưa Lạc nhi trở về Huệ Minh cung bằng mật đạo.” Vũ Văn Thượng đi tới trước người Trầm Lạc cúi đầu xuống hôn hai bên má Trầm Lạc, sau đó hướng ra cửa thư phòng mà gọi.
“Nô tài tuân chỉ.” Giọng của Tiểu Phúc Tử lập tức vang lên từ bên ngoài cửa phòng, Trầm Lạc thật bội phục Tiểu Phúc Tử, bất kể thời gian nào, chỉ cần Vũ Văn Thượng lên tiếng gọi, Tiểu Phúc Tử luôn luôn có thể xuất hiện ngay sau khi Vũ Văn Thượng vừa dứt lời.
Vũ Văn Thượng kéo tay Trầm Lạc đi ra khỏi phòng, không một chút e dè Tiểu Phúc Tử đang ở phía trước, ôm thật chặt Trầm Lạc vào trong ngực, sức lực lớn đến nỗi khiến Trầm Lạc thiếu chút nữa không hô hấp được. Tiểu Phúc Tử lại rất thức thời ngẩng đầu lên thưởng thức vầng trăng cong cong treo trên bầu trời đêm.
“Lạc nhi . . . . . .” Vũ Văn Thượng cúi đầu xuống nhìn Trầm Lạc, quyến luyến không nỡ rời xa. Trầm Lạc vỗ đôi tay Vũ Văn Thượng, “Sao chàng có thể khác người như thế ?”
Tiểu Phúc Tử đứng ở một bên thưởng thức ánh trăng, trái tim nhỏ run lên bần bật, xem chừng thế gian này chỉ có một mình Lạc chủ tử mới có thể nói Điện hạ khác người mà thôi. Tiểu Phúc Tử len lén nhìn mặt Điện hạ một cái, quả thật là có chút khác người.
Sau khi Vũ Văn Thượng nghe được lời nói của Trầm Lạc cũng không nổi giận, ngược lại cười vui vẻ. “Khác người vậy đó, nàng có thể làm gì ta nào?” So với lần đầu tiên vào cung, lá gan của Trầm Lạc đã lớn hơn không chỉ một phần. Đôi tay tấn công ở hai bên hông trái phải của Vũ Văn Thượng, vừa cười đùa vừa hung hăng bấm một cái. Sau đó đôi tay dùng lực đẩy Vũ Văn Thượng ra, Tiểu Phúc Tử ở một bên liếc trộm, đôi mắt mở thật to trợn trắng lên, không dám tin giơ tay dụi dụi mắt, hắn không nhìn lầm chứ. Điện hạ quả thực bị Lạc chủ tử đẩy ra.
“Tiểu Phúc Tử, cẩn thận mắt của ngươi.” Nghe thấy Điện hạ giận dữ mắng, Tiểu Phúc Tử vội vàng cúi đầu, ‘Thưởng thức’ ánh trăng sáng tỏ chiếu xuống hai chân mình.
Khóe môi Trầm Lạc treo nụ cười thắng lợi, không để ý giờ phút này Vũ Văn Thượng đang ‘Bi thương’. Quay đầu lại, nói với Tiểu Phúc Tử: “Tiểu Phúc Tử, thời gian không còn sớm nữa.”
Chân Tiểu Phúc Tử nhất thời mềm nhũn, hắn nên trả lời thế nào đây? Không trả lời là bất kính với Lạc chủ tử, trả lời thì ‘Đắc tội’ với Điện hạ.
Một tiếng rên truyền đến, thân thể Tiểu Phúc Tử cúi xuống muốn đụng cả đất.
“Tiểu Phúc Tử, đưa Lạc nhi trở về Huệ Minh cung.” Tiểu Phúc Tử thở phào nhẹ nhõm, cúi người cung kính nói dạ, sau đó giơ tay ra dấu mời với Lạc chủ tử. Lúc Trầm Lạc gần đi còn cười nũng nịu với Vũ Văn Thượng, trong lòng Vũ Văn Thượng tê rần.
Nhìn bóng dáng Trầm Lạc dần dần biến mất, khóe môi Vũ Văn Thượng nhếch lên một nụ cười bất đắc dĩ. Quả thật, phụ nữ không thể quá cưng chiều. Nhưng mà, Vũ Văn Thượng thở dài. Thì có sao, đối với Trầm Lạc, dù thế nào đi chăng nữa dường như hắn chỉ có thể cưng chiều nàng hết mực.
Giờ phút này, không ai thấy ở chỗ khúc quanh của thư phòng có một cô nương thân hình xinh đẹp đang đứng – là Triệu Ninh. Triệu Ninh ẩn thân chỗ khúc quanh, nhìn hết toàn bộ một màn vừa rồi, Điện hạ ôm Trầm Lạc thật chặt, Trầm Lạc lại không biết điều mà đẩy Điện hạ ra. Ghen tị và tức giận dâng lên trong lòng, lúc trưa, Tiểu Phúc Tử cũng đã nhắc nhở nàng. Nô tài chính là nô tài, cho dù nàng có là người Hoàng hậu nương nương phái tới phục vụ Điện hạ đi chăng nữa.
Triệu Ninh mím đôi môi thật chặt, thân thể khẽ run lên. Đã nhiều năm như vậy, vì sao Điện hạ không thèm nhìn nàng một cái?
Nhìn bóng dáng Điện hạ dần dần mất hẳn khỏi tầm mắt, Triệu Ninh nuốt tất cả uất ức và chua xót trong lòng vào bụng. Thân thể cứng ngắc quay trở về phòng mình. Trở về phòng, Triệu Ninh đốt nến lên, cẩn thận nhìn mình trong gương trang điểm. Cuối cùng, kéo tất cả quần áo trên người xuống, toàn thân xích lõa. Nhìn gương mà bắt đầu tự vuốt ve thân thể, giờ phút này Triệu Ninh lại lọt vào giấc mộng tốt đẹp do chính bản thân mình tạo ra, tất cả một màn vừa mới trông thấy kia đều quên sạch.
Ở góc phía Đông bên ngoài sương phòng Huệ Minh cung.
Tiểu Phúc Tử nhỏ giọng cung kính nói với Trầm Lạc: “Lạc chủ tử, tất cả đồ dùng đều đã chuẩn bị tốt rồi.” Trầm Lạc gật đầu một cái, “Ừm, Tiểu Phúc Tử, ngươi mau trở về Đông Cung điện đi. Không được để người ngoài phát hiện.” Tiểu Phúc Tử nhẹ nói vâng, rồi sau đó nghe lời Trầm Lạc nhanh chóng trở về Đông Cung điện.
Trầm Lạc khẽ đẩy cửa bước vào phòng, châm ngọn nến, trong phòng nhanh chóng sáng bừng lên. Trầm Lạc cẩn thận quan sát bốn phía trong gian phòng này. Gương trang điểm, bàn ghế, giường, tủ treo quần áo, ấm trà.
Tú nữ vào cung, vì để tránh phiền toái không cần thiết, tú nữ không thể mang nhiều đồ dùng từ trong nhà đến được, kể cả xiêm áo. Trầm Lạc thở dài, nàng có một số xiêm áo tốt để trong khuê phòng, không biết bao lâu nữa nàng mới có thể trở về. Những xiêm áo đặt trong khuê phòng kia có khi đã đóng một lớp bụi rồi.
Cốc cốc, có tiếng gõ cửa vang lên. Trầm Lạc giật mình, đã khuya thế này, sao còn có người đến tìm nàng? Chịu không được tiếng gõ cửa phòng tiếp tục vang lên, Trầm Lạc không còn cách nào, đành phải mở cửa phòng ra.
Khi thấy một cô nương đứng ở ngoài phòng thì Trầm Lạc nhớ ra, đây là cô nương chỉ vì việc nghiệm thân hôm nay mà khẩn trương gấp gáp, lại còn xé quần áo của nàng nữa.
“Có chuyện gì?” Trầm Lạc lạnh nhạt mở miệng, cô nương này không biết là người tốt hay kẻ xấu, lạnh lùng quá mức thì không được, thân thiết quá mức lại càng không.
“Chúng ta tâm sự được không? Ở đây ta không quen ai, ta kìm nén sắp hỏng rồi. Ta tên Hòa Miêu, là khuê nữ của Huyện lệnh nơi Kinh Thành. Tỷ thì sao?”
Cô nương tên Hòa Miêu vừa dứt lời thì cúi người xuống chui vào phòng từ phía dưới tay đang để trên cửa của Trầm Lạc, Trầm Lạc không biết nên làm sao với cô nương này?! Chỉ đành đóng cửa phòng lại, nếu nàng ta đã vào trong rồi thì mình cũng đành phải trò chuyện với nàng ta trước cái đã.
“Tỷ tỷ tốt bụng, người trò chuyện với ta đi.” Hòa Miêu nằm trên bàn vừa chu miệng vừa nói chuyện. Trầm Lạc thấy dáng vẻ của nàng ấy bây giờ y như một chú mèo, không kìm được mà bật cười. Nàng có thể nhìn thấy trên người Hòa Miêu một chút bóng dáng của Vân Vân, lúc này Trầm Lạc còn không biết đường muội bảo bối của nàng hiện đang nằm trong lồng ngực ấm áp của đệ nhị mĩ nam Nguyêt Tường quốc.
Trầm Lạc ngồi xuống đối diện Hòa Miêu “Ta tên Trầm Lạc.”
Hòa Miêu vừa nghe thấy thế, ánh mắt đột nhiên sáng lên, ngồi thẳng người dậy. “Là khuê nữ của Trầm gia – một trong những thương hộ giàu có nhất Nguyệt Tường, trong cửa hàng của Trầm gia có rất nhiều xiêm áo xinh đẹp phải không? Ta thích những xiêm áo xinh đẹp đó nhất, nhưng mẫu thân không cho ta mặc.”
Làm gì có người mẫu thân nào không cho khuê nữ của mình mặc xiêm áo xinh đẹp . . . . . .
“Lạc tỷ tỷ, lần này tiến cung ta không hề mong muốn, mà bị buộc phải vào. Hai năm trước phụ thân ta đã thú một cô nương thanh lâu, cưng chiều hết mực. Nhưng thật không ngờ, cô nương thanh lâu đó gả cho phụ thân ta hai năm liền sinh được một đứa con trai, đây là trưởng tử của phụ thân ta. Mẫu thân của ta chỉ có thể ngày ngày rơi lệ.”
Trầm Lạc hiểu được, mẫu thân Hòa Miêu muốn nàng vào cung biểu hiện tốt một chút, khiến cho Thái tử vui vẻ, nếu sau được làm Thái tử phi, địa vị của mẫu thân nàng ấy ở trong phủ cũng sẽ được tăng lên.