Lục Ly vẫn để đèn chờ, thấy có một mình tôi về thì rất kinh ngạc, lại nghe tôi kể mình đã từ
chối đánh cuộc với Tề Thịnh, cô giận tới mức suýt hộc máu, dùng giọng
nghiêm khắc nói như dạy bảo tôi: “Nương nương! Sao nương nương lại không hiểu gì cả thế! Đó là Hoàng thượng thề với nương nương chứ đâu phải là
muốn đánh cược với nương nương!”.
“Ừ, ta nhìn dáng điệu có vẻ
đúng là muốn thế”, tôi gật đầu, giơ cao chân, vừa hưởng thụ cảm giác
thoải mái khi được Lục Ly mát xa, vừa hỏi cô: “Thế thì sao? Đổi lại là
em thì em có tin không?”.
Lục Ly ngây người, suy nghĩ khá lâu rồi chuyển chủ đề, hỏi: “Nương nương vẫn giữ ý định tuyển người đẹp từ hậu cung ạ?”.
Nghe Lục Ly nói vậy tôi mới sực tỉnh, đập tay xuống giường, kêu lên: “Thật, thật còn hơn cả vàng ấy chứ”.
Lục Ly nói: “Nương nương, nô tì cảm thấy đó là một việc làm thiếu sáng
suốt. Ngoài việc Thái hậu muốn nhân cơ hội này cài tai mắt của mình vào, chưa biết chừng còn chọn mấy con hồ ly tinh gửi đến. Hơn nữa người của
các cung khác có khi còn chưa bằng mấy nha đầu xấu xí của cung chúng ta
ấy chứ”.
Tôi nghe Lục Ly nói vậy không khỏi ngớ người ra: “Chắc
không đến nỗi thế đâu. Dù sao thì bọn họ cũng phải giữ thể diện cho mình chứ”.
Lục Ly không phủ nhận, chỉ khẽ trề môi.
Quả nhiên,
ngày hôm sau, người ở chỗ Thái hậu đến đầu tiên, chất lượng cũng xếp
hàng đầu, bảy tám người cao thấp, béo gầy có đủ, người thì có khuôn mặt
đẫy đà, tròn như chiếc đĩa bạc, người thì mắt hạnh, mặt trái đào, thân
hình như tơ liễu… tất cả nghiêm chỉnh xếp thẳng hàng đứng trước mặt
tôi.
Ma ma phụ trách đưa bọn họ đến chỗ tôi tươi cười: “Thái hậu
nương nương nói, Hoàng hậu xem ai vừa mắt thì lưu lại, một hay hai người đều được”.
Tôi thấy tâm trạng rất vui, thoải mái khoát tay: “Toàn bộ đều vừa mắt, ta sẽ giữ lại hết”.
Ma ma phụ trách rất vui, cười tít cả mắt, luôn miệng khen tôi là hiền hậu, rộng lượng rồi mới vui vẻ ra về.
Còn những người “dễ nhìn” mà các cung khác đưa đến thì “nhìn” chẳng “dễ”
chút nào. Quá đáng nhất là Hoàng hiền phi, cô ta gửi tới một người mà
thoạt nhìn thấy xấu, nhìn kỹ càng xấu, thật sự là bản sao hoàn hảo đến
từng chi tiết của vị Hiền hậu[1] nào đó trong lịch sử!
[1] Hiền hậu: chỉ các vị hoàng hậu hiền từ, nhân đức. Ở đây đặc biệt chỉ vương hậu của Tề Tuyên vương – Chung Vô Diệm.
Tôi bất giác thở dài, Hoàng hiền phi đúng là người rất có khí phách…
Lục Ly thì rất tức giận: “Nương nương, nương nương nhìn xem, không hiểu cô ta có ý gì nữa? Là ý gì?”.
Tôi đành quay lại vỗ về cô: “Bình tĩnh đi, phải bình tĩnh. Đưa mỹ nhân đến
thì em mất bình tĩnh, bây giờ đưa đến một người an toàn thế này, sao em
lại mất bình tĩnh nữa rồi?”.
Lục Ly hít một hơi thật sâu, rõ ràng là đang cố nén cơn giận.
Tả Ý đứng bên đường như cảm thấy như thế chưa đủ ồn ào, tiếp tục đổ thêm
dầu vào lửa: “Nương nương, đây không phải là vấn đề dung mạo, mà là thái độ bất kính của Hoàng hiền phi với nương nương!”.
Tôi rất không
vừa lòng, đưa mắt lườm Tả Ý một cái: “Sao? Ngươi không thể tôn trọng
công việc của mình hơn được à? Ngươi chỉ là nội gián, rỗi rãi không có
việc gì thì nhanh chân mà đến điện Ưu Lan báo cáo đi, còn ở đây định
khơi mào chuyện gì nữa?”.
Tả Ý nghe vậy mặt thoắt cái trắng bệch, lập tức quỳ xuống trước mặt tôi, vừa dập đầu vừa khóc lóc phân trần:
“Oan cho nô tì quá, oan cho nô tì quá, kể từ khi vào cung Hưng Thánh, nô tì còn chưa hề bước chân ra khỏi cổng lấy một lần. Nô tì đã quyết tâm
thay đổi hoàn toàn, thề sẽ bỏ hết chuyện trước đây, một lòng một dạ tận
trung với nương nương…”.
Chà, nha đầu này cũng hay thật, mặt
thì nước mắt đầm đìa, miệng thì liến thoắng, trôi chảy. Lại có thêm một
Lục Ly nữa rồi. Tôi quay sang nói với Lục Ly: “Công lao của ngươi quả
cũng không nhỏ nhỉ?”.
Lục Ly vội ngượng ngùng xua tay, ra vẻ khiêm tốn trả lời: “Cũng là nhờ giống tốt cả thôi, trẻ nhỏ dễ dạy, dễ dạy…”.
“Người đẹp” quỳ dưới điện dường như không còn kiên nhẫn nữa, ngẩng mặt lên,
thô lỗ hỏi tôi: “Hoàng hậu nương nương, người có giữ nô tì ở lại không?
Nếu không, nô tì phải nhanh chóng quay về, bánh hấp trong lồng sắp đến
lúc phải bắc xuống bếp rồi”.
Tôi vội quay lại, gật đầu: “Ừ, được, được, ngươi cũng ở lại đi. Không phải lo cho bánh hấp của ngươi đâu, ra nhà bếp phía sau xem món thịt hấp hành của ta thế nào đi”.
“Người đẹp” ấy thoáng ngây người nhưng nhanh chóng phản ứng lại, đánh mạnh vào đùi một cái, đáp: “Vâng, nô tì sang đó ngay đây”.
Tất cả mọi người có mặt đều kinh ngạc trước hành động dứt khoát, thẳng thắn của “người đẹp” ấy, một hồi lâu không ai nói câu nào.
Tôi chép miệng, phá tan sự im lặng, khen: “Đúng là một người nhanh nhẹn, trong cung đang thiếu những nhân tài như thế này”.
Vừa dứt lời, cả Lục Ly và Tả Ý đều run như cầy sấy.
Tôi giả bộ như không nhìn thấy, chỉ hắng giọng rồi quay sang sai Lục Ly:
“Hãy đánh số những người hôm nay giữ lại, trước tiên cho ở trong cung
của chúng ta rồi tìm mấy ma ma thích hợp đến dạy dỗ quy tắc cho bọn họ,
sau đó lần lượt đưa qua tẩm cung của Hoàng thượng”.
Lục Ly nghe vậy, đôi mắt hạnh mở to hết cỡ, ngạc nhiên hỏi lại: “Nương nương, đưa tới chỗ Hoàng thượng thật ạ?”.
Tôi do dự một lát rồi nói: “Nếu không thì hãy chọn lấy mấy người xinh đẹp
nhất để lại hầu hạ ta, những người còn lại thì đưa đến chỗ Hoàng
thượng”.
Có lẽ Lục Ly đã hiểu lầm ý tôi nên lập tức thở phào, dừng một lát mới hỏi: “Đưa đến như thế nào? Đầu tiên là đưa ai tới?”.
Tôi suy nghĩ cẩn thận một lúc rồi nói: “Hay là bảo bọn họ bốc thăm?”.
Đám đông lại lặng đi một lúc.
Tôi cảm thấy cách đó rất công bằng, chỉ cần viết một chữ “đi” lên giấy rồi
ném ra, ai bắt được thì người ấy sẽ đi trước! Tôi đang mở miệng định nói kỹ hơn thì Lục Ly đã bước lên trước chặn lời, vừa đỡ vừa dìu tôi vào
trong điện, chân bước miệng lớn giọng nói: “Nô tì đã hiểu, nương nương
vất vả suốt ngày cũng mệt rồi, mau vào nằm nghỉ đi”.
Khi đã vào đến tẩm cung bước chân của Lục Ly mới chậm lại, quay sang nhìn tôi với vẻ lo âu: “Tiểu thư, tiểu thư sao vậy?”.
Đúng thế, tôi sao vậy nhỉ? Kể từ sau buổi tối lật bài ngửa với Tề Thịnh
xong, tôi phát hiện mình bỗng trở nên rất bất an, dường như mọi việc
đang dần dần vượt ra khỏi tầm kiểm soát mà tôi, dù nhận ra rất rõ, lại
không thể làm gì được.
Mấy ngày sau, Triệu vương đột ngột tới
thăm. Tôi cho tất cả cung nữ lui ra ngoài rồi miêu tả cho Triệu vương
tâm trạng gần đây của tôi: “Ta tự dưng thấy rất sợ hãi, là loại bất an
từ trước đến nay chưa từng có, cảm giác giống như người chưa hề biết bơi đột nhiên rơi xuống dòng nước sâu thăm thẳm, chới với không biết bám
vào đâu, chỉ có thể mở to mắt mặc cho nước tràn vào mũi, vào miệng, tiếp đó lặng lẽ chờ đợi, hoặc là chết ngạt, hoặc là chết sặc…”.
Triệu vương ngồi xổm ngoài hành lang theo thói quen, nhìn tôi đang ngồi trên
tràng kỷ, ánh mắt lướt qua cái bụng mỗi ngày một lộ rõ, sau đó nói bằng
giọng rất bình tĩnh: “Hoàng hậu, chẳng phải là hoàng tẩu đã biết bơi rồi đó sao?”.
Tôi nghẹn thở, cảm thấy lời nói đầy văn vẻ vừa rồi của mình thật phí công, bèn cao giọng gọi người: “Lục Ly, mau đưa Triệu
vương tới điện Ưu Lan một chuyến đi”.
Triệu vương vừa nhìn thấy
Lục Ly thò đầu từ ngoài vào vội xua tay, luôn miệng xin tha: “Hoàng tẩu, thần đệ biết sai rồi, thận đệ thực sự sai rồi”.
Lục Ly thấy tôi
không nói gì lại lui ra ngoài, lúc đó Triệu vương mới thở phào, im lặng
một lát rồi nói: “Hoàng tẩu, Hoàng tẩu không hiểu về Tam ca rồi, nhìn
thì tưởng huynh ấy vô tình nhưng thực ra lại là người rất trọng tình
cảm”.
Tôi bỗng thấy vui, hỏi Triệu vương: “Hoàng thượng trọng tình cảm với ai? Với vương phi của đệ à?”.
Triệu vương bình tĩnh nói, nét mặt không để lộ chút biểu cảm nào: “Hoàng
thượng đối với thần đệ cũng rất trọng tình. Lần trước thần đệ đâm sau
lưng Hoàng thượng như thế, đến Hoàng tẩu còn không nén được mà đánh thần đệ một trận, nhưng Hoàng thượng lại chẳng làm gì cả, chỉ để cho thần đệ làm một vương gia nhàn hạ, không thiếu vinh hoa, phú quý. Nếu là người
khác, có khi thần đệ đã phải chết tới mấy lần rồi”.
Tôi cười lạnh lùng: “Triệu vương không thể chết được là vì trong tay của Thái hậu còn nắm giữ di chiếu của Tiên đế, không cho phép Hoàng thượng tàn sát thủ
túc. Như thế đệ vẫn nghĩ rằng Hoàng thượng thực sự ghi nhớ tình cảm với
đệ sao?”.
Triệu vương ngước mắt lên nhìn tôi, chậm rãi nói: “Với
một đế vương thì không thiếu gì cách có thể đường đường chính chính giết một vương gia vô dụng, nhưng Hoàng thượng đã không giết thần đệ”, Triệu vương dừng lại một chút, tiếp tục nói: “Hoàng tẩu, sở dĩ Hoàng tẩu cảm
thấy như rơi xuống nước, là vì dù đó là Hoàng huynh hay Cửu đệ thì Hoàng tẩu cũng không tin, thậm chí ngay cả nhà họ Trương tẩu cũng không thể
hoàn toàn tin cậy vào họ. Chính bởi thế Hoàng tẩu mới thấy lo sợ và bất
an, mới cảm thấy không biết bấu víu vào đâu. Nếu đã như vậy thì thà cứ
buông xuôi, mặc cho nước cuốn, chỉ cần biết bơi, nhất định sẽ có ngày
lên được bờ”.
Tôi không thể ngờ một người như Triệu vương lại có thể nói những lời đầy triết lý như vậy, nhất thời ngây ra.
Triệu vương lặng lẽ nhìn tôi trong giây lát, mỉm cười, rồi đứng dậy, hỏi:
“Hoàng tẩu, đừng suy nghĩ vẩn vơ nữa, hãy yên tâm dưỡng thai, sinh ra
một công chúa xinh đẹp, như vậy Hoàng huynh chắc chắn sẽ rất thích”.
Nói xong anh ta quay người ra về.
Tôi ngồi ngây ra một lúc mới định thần lại, giận dữ nói với theo Triệu
vương: “Đệ mới sinh công chúa, cả nhà đệ đều sinh công chúa!”.
Đã vào tháng Sáu, thời tiết ngày một nóng nực, các thế lực trong triều
đình có vẻ cũng không chịu nổi, trở nên nóng nảy hơn. Tề Thịnh định thu
hồi binh quyền của nhà họ Trương, nhưng Trương gia lấy cớ tình hình biên cương phía Bắc đang căng thẳng, không chịu buông binh quyền trong tay.
Đồng thời, các bộ lạc ở Vân Nam vốn rất thần phục Nam Hạ cũng bắt đầu
rục rịch ngóc đầu dậy, đã mấy lần xảy ra xung đột với quân lính của Nam
Hạ. Quan trấn giữ Vân Nam là Hạ Lương Thần cũng dâng tấu xin triều đình
nghiêm trị phản loạn, nhưng phái “ôn hòa” do Sở vương đứng đầu luôn chủ
trương sử dụng biện pháp mềm mỏng để xoa dịu, phản đối việc dùng vũ lực
trấn áp.
Giữa lúc triều đình đang căng thẳng như thế, Tề Thịnh đột ngột chuẩn tấu tứ hôn cho Hạ Bỉnh Tắc và Nhị cô nương nhà họ Trương.
Chuyện này vừa công bố, sóng gió lập tức nổi lên.
Hạ Bỉnh Tắc là con trai độc nhất của Hạ Lương Thần, còn Hạ Lương Thần lại
là lão tướng được Tề Thịnh coi trọng nhất. Nhà họ rõ ràng là chiến hạm
khổng lồ hộ giá cho Tề Thịnh, còn Trương gia chính là một chiếc tàu lớn
khác trong quân, việc kết thân giữa hai gia đình này, không biết rốt
cuộc là ai đã ném quả tú cầu về ai?
Tôi nghe được từ “tú cầu” từ
miệng Lục Ly mà không khỏi bật cười: “Hình ảnh quả tú cầu ấy dùng thật
khéo! Phía sau nó còn buộc một sợi xích sắt nữa, cũng không biết ai sẽ
kéo ai đây?”.
Lục Ly cũng cười, nói: “Ở nhà gửi thư đến, nói lễ
thành thân của Nhị cô nương sẽ tổ chức vào tháng Tám, lúc ấy không nóng
như bây giờ, có lẽ là thời gian đẹp nhất!”.
Tôi nghe mà không khỏi ngạc nhiên, bây giờ đã sắp sang tháng Bảy rồi, thành thân vào tháng Tám thực sự là quá gấp rút.
Lục Ly cũng thấy được vẻ nghi ngại của tôi, thận trọng, nhìn ra ngoài cửa
điện một cái rồi ghé sát lại gần, nói: “Chẳng còn cách nào, bụng của Nhị cô nương không thể chờ được nữa…”.
Tôi sững người, nhìn Lục Ly nhưng không nói được gì.
Dường như Lục Ly sợ tôi không hiểu, lại để tay lên bụng rồi làm động tác so sánh, nói: “To như thế này…”.
Tôi từ từ khép miệng lại, gật đầu tỏ ý đã hiểu, ngẩng lên thấy Lục Ly vẫn
đang nhìn chăm chú chờ mình nói, đành tặc lưỡi: “Đúng là một mảnh đất
tốt”.
Lục Ly nghe nói vậy thì vẻ mặt trở nên rất lạ, ánh mắt bất giác lướt qua bụng tôi.
Tôi cúi xuống nhìn cái bụng lùm lùm như quả dưa hấu của mình, bỗng dưng nhớ đến trận mưa nửa đêm hôm ấy, nhếch môi lên, tự trào: “Đất của nhà họ
Trương đều rất tốt!”.
Chúng tôi đang nói chuyện như vậy thì Tề
Thịnh đi từ ngoài vào. Thấy tôi và Lục Ly kề sát bên nhau, rất tự nhiên
hỏi: “Đang nói chuyện gì bí mật thế?”.
Kể từ sau đêm “nói chuyện
thẳng thắn” với Tề Thịnh ở đình hóng mát đến giờ, Tề Thịnh không giống
như mọi khi, mươi ngày, nửa tháng cũng không bước chân vào điện của tôi, mà cứ vài ba ngày lại đến chỗ tôi ngồi một lúc. Anh ta cũng không nhắc
đến chuyện triều chính, chỉ nói mấy chuyện tầm phào không đầu không đũa. Đáng tiếc giữa hai chúng tôi vẫn không có tiếng nói chung, vì vậy
thường nói được mấy câu thì im lặng.
Tôi cảm thấy nếu hai người
ngồi với nhau mà chẳng có lời gì để nói thì thực sự rất khó xử, bèn nhân cơ hội Tề Thịnh ở đây giới thiệu những người đẹp đang tạm thời ở chỗ
tôi cho anh ta, để bọn họ thay nhau dâng trà, bê bánh cho Tề Thịnh, tới
khi anh ta để mắt tới một người trong số đó thì thôi.
Nhưng bậc
đế vương vẫn cứ là đế vương, nói câu gì cũng chỉ đến điểm là dừng, không chịu nói thẳng ra, ví dụ anh ta không bao giờ nói mình để mắt đến ai,
chỉ nói: “Bồng Bồng, trà của nàng ngon lắm”.
Hay: “Bồng Bồng, bánh quế hôm nay không tồi”.
Hoặc: “Bồng Bồng, bánh thủy tinh rất tinh xảo”.
Lúc đó tôi lập tức hiểu ngay, bèn lén ra hiệu để Lục Ly chuẩn bị cho người
đẹp dâng trà hoặc bê bánh tắm rửa sạch sẽ, chờ đến khi trời tối thì đưa
tới tẩm cung của Tề Thịnh.
Tề Thịnh không tỏ thái độ gì, cũng
không nói rốt cuộc thì bánh quế ngon hay bánh thủy tinh ngon, nhưng bụng dạ của anh ta đúng là rất tốt, những người đẹp được đưa tới đó chẳng có ai quay trở về.
Có điều, khẩu vị của Tề Thịnh càng ngày càng kén chọn, trà bánh điểm tâm chỗ tôi đã dâng hết lượt mà anh ta vẫn không
nói thứ nào ngon. Có lần, tôi không còn cách gì khác, đành hỏi anh ta:
“Hoàng thượng, chàng có ăn mỳ sườn hấp ngó sen không? Để thiếp bảo bọn
họ mang lên cho Hoàng thượng một ít?”.
“Mỳ sườn hấp ngó sen?”, Tề Thịnh há miệng, có vẻ ngạc nhiên.
Tôi gật đầu, e anh ta sẽ phát sợ với tên gọi món ăn đó, vội giải thích:
“Tuy rằng hình thù và màu sắc món ăn này không được đẹp lắm nhưng vị thì rất ngon, biết đâu lại hợp với khẩu vị của chàng”.
Tề Thịnh lấy lại tinh thần, xua tay đáp: “Thôi, thôi, gần đây trẫm ăn chay, không muốn ăn các món tanh mặn”.
Sau cùng thì ngay cả hớp nước ở chỗ tôi anh ta cũng không hề động đến,
những người đẹp còn lại thế là chẳng có cơ hội đưa đến chỗ anh ta nữa.
Thấy Tề Thịnh, Lục Ly vội quỳ xuống hành lễ rồi lui ra dâng trà.
Tề Thịnh đi về phía tôi, tùy tiện ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh nhưng vẫn
không quên chuyện vừa rồi, gặng hỏi: “Nàng đang nói chuyện gì với Lục Ly thế? Sao lại nhắc đến đất nhà họ Trương?”.
Tôi sững người, không biết nên trả lời thế nào. Lục Ly mang trà lên, vừa cười vừa đáp rất tự
nhiên: “Nương nương nói mấy thôn trang chỗ Thúy Sơn của nhà họ Trương
rất được, định chọn ra hai cái làm của hồi môn cho Nhị cô nương”.
Tề Thịnh nghe vậy liền gật đầu, quay sang nói với tôi: “Thúy Sơn còn rất
nhiều thôn trang của hoàng gia, lấy một thôn cho Hạ Bỉnh Tắc cũng được”.
Bất giác tôi tặc lưỡi, thôn trang của hoàng gia to gấp bao nhiêu lần thôn
trang của nhà họ Trương. Từ đó có thể thấy tuy chuyện tứ hôn của Hạ Bỉnh Tắc đã khiến Tề Thịnh không vui, nhưng cũng không vì thế mà anh ta mất
đi lòng tin của Tề Thịnh.
Tề Thịnh liếc nhìn tôi một cái, lại hỏi: “Có nhớ Trương nhị cô nương không?”.
Tôi biết rõ là mình chẳng có giao tình gì nhiều với Trương nhị cô nương,
nếu trả lời là nhớ thì Tề Thịnh sẽ không tin, nhưng vì có mặt Lục Ly nên tôi đành phải giả bộ thở dài, nói: “Khi thiếp xuất giá, tiểu muội mới
chỉ là một cô bé con, thoắt cái đã sắp đi lấy chồng rồi, thời gian trôi
qua thật nhanh”.
Tề Thịnh nghe vậy, đáp với vẻ nửa cười nửa
không: “Bọn họ thành thân xong sẽ tiến cung tạ ơn, đến lúc ấy nàng giữ
Nhị cô nương ở lại nói chuyện là được thôi mà”.
Tất nhiên là tôi
hiểu hàm ý “nói chuyện” mà Tề Thịnh muốn đề cập tới. Bản thân tôi cũng
có ý định đó, đã không tránh được tai mắt của Tề Thịnh, thế thì cứ đường hoàng thừa nhận cho xong. Tôi gật đầu, đáp: “Khó khăn lắm mới có cơ hội gặp mặt, nhất định phải nói chuyện thật lâu rồi”.
Tề Thịnh cười, ngồi thêm một lúc nữa rồi mới ra về.
Lục Ly thu dọn ly trà chưa hề động đến, nói với vẻ lo lắng: “Nương nương,
nô tì cảm thấy Hoàng thượng bây giờ khác hẳn trước, mặc dù có vẻ bớt
nóng nảy, cũng hay cười hơn, nhưng không hiểu sao nô tì cứ nhìn thấy
Hoàng thượng là lại sợ”.
Tôi gật đầu đồng tình, nói với vẻ rất nghiêm túc: “Ừ, chó cắn người thường là chó không sủa”.
Nghe vậy bàn tay của Lục Ly cũng run lên bần bật.
Đến cuối tháng Tám, Trương gia và Hạ gia chính thức liên hôn, do được hoàng đế tác thành nên hôn lễ rất rầm rộ, chỉ riêng của hồi môn của Nhị cô
nương thôi cũng đã rất hoành tráng. Nghe nói hồi môn của nàng, đầu này
đã vào cửa Hạ gia, đầu kia vẫn còn chưa ra khỏi cửa nhà họ Trương, cảnh
này khiến cho bách tính trong thành Thịnh Đô phải tặc lưỡi thốt lên: Hạ
gia đâu phải cưới con dâu, đây là chuyển núi vàng về nhà đấy chứ!
Có điều, dù là như vậy, khuôn mặt của người phụ nữ làm chủ gia đình Hạ gia là Lâm thị vẫn cứ dài thượt, dễ chừng dài hơn bình thường tới cả tấc.
Ngược lại với khuôn mặt của Nhị cô nương, tuy vẫn có vẻ e thẹn khó tránh khỏi của cô dâu mới, nhưng từ đầu đến cuối vẫn mang nụ cười dịu dàng,
dù mẹ chồng đối xử thế nào cũng giữ nguyên dáng vẻ hiền thục.
Sự khác biệt giữa hai người ấy, vừa nhìn đã thấy ngay.
Trong cung của Thái hoàng thái hậu, tôi liếc nhìn Lâm thị và Nhị cô nương đến tạ ơn rồi nghiêng đầu nói thầm với Lục Ly: “Nhị cô nương không đơn giản đâu, người đi trước là đóa hoa ngây thơ, người sau lại là bá vương hoa, đấy mới thực sự là núi cao còn có núi cao hơn!”.
Lục Ly ngẩn ra một lát rồi lại thấp giọng hỏi: “Nếu so với người ở điện Ưu Lan thì sao?”.
Tôi ngẫm nghĩ một lát mới trả lời: “Không thể so sánh được. Dù là loại hoa
gì thì Giang thị cũng chỉ là bông hoa đã lìa cành, không đủ để tạo thành mối họa!”.
Lục Ly còn đang định hỏi thêm thì Thái hoàng thái hậu đã đưa mắt về phía tôi, cười rất hiền từ: “Hoàng hậu thân thể đã nặng
nề rồi, lại phải ngồi đây lâu như thế thật không ổn, hay là cứ hồi cung
trước. Nhị cô nương cũng đi với chị đi, hai chị em tâm sự riêng thì
thoải mái hơn, khi nào mẹ con về, ta sẽ sai người đến gọi”.
Tôi thấy hơi ngạc nhiên, để Lục Ly đỡ dậy, cung kính đáp một tiếng: “Vâng”.
Nhị cô nương miệng thì cảm ơn nhưng mắt lại len lén liếc về phía mẹ chồng.
Lâm thị thấy vậy, sắc mặt lại càng tối hơn. Thái hậu ngồi bên cười, nói
đùa: “Rõ ràng là mẫu hậu muốn nói chuyện với cháu gái, lại mượn cớ là để hai chị em Hoàng hậu tâm sự. Thôi, thần thiết cũng phải nhanh chóng về
cung kẻo lại làm vướng mắt mẫu hậu”.
Tuy nói vậy nhưng Thái hậu vẫn ngồi nguyên tại chỗ.
Thái hoàng thái hậu thì chỉ vào Thái hậu, cười nói với đám đông: “Xem kìa,
đã làm đến Thái hậu rồi mà vẫn còn đùa thế, không sợ Hoàng hậu cười cho
à”.
Thái hậu che miệng cười, những người trong điện thấy thế cũng vội vã cười phụ họa.
Cuộc chiến nàng dâu và mẹ chồng đã diễn ra ở Trung Quốc cả ngàn năm rồi, tôi tự thấy mình không đủ khả năng để làm hai người ấy hòa bình hóa giải
mâu thuẫn, lại sợ nếu sơ ý không chừng còn khiến lửa cháy lan cả sang
mình thì hỏng, lập tức mượn câu nói vừa rồi của Thái hoàng thái hậu, xin phép cáo lui. Nhị cô nương có lẽ cũng nhận ra tình thế hiện tại nên
chẳng kịp nhìn sang mẹ chồng nữa, vội vã đứng dậy cùng Lục Ly dìu tôi ra khỏi cung với tốc độ nhanh như bị ma đuổi.
Về đến cung Hưng
Thánh, Lục Ly lấy cơ pha trà bỏ đi, Nhị cô nương nhìn quanh không thấy
ai vội quỳ xuống, dập đầu trước tôi hai cái, miệng nói: “Tinh Tinh cảm
tạ đại tỷ đã tác thành”.
Tôi có ý dạy dỗ Nhị cô nương nên không
vội bảo cô đứng dậy, chỉ nói: “Những chuyện đã qua tỷ không hỏi nữa, tỷ
chỉ dặn muội câu này, nếu nói trượng phu là thể diện của người con gái
khi về nhà mẹ đẻ, thì nhà mẹ đẻ sẽ là xương sống của người phụ nữ khi ở
nhà chồng. Sở dĩ Hoàng thượng tứ hôn cho muội, không phải vì muội lấy Hạ Bỉnh Tắc mà vì muội là con gái của Trương gia chúng ta! Muội là người
thông minh, những chuyện khác ta không nói nhiều nữa”.
Nhị cô nương ngẩn người, sau đó lại dập đầu, trầm giọng nói: “Tinh Tinh hiểu rồi, đa tạ đại tỷ dạy bảo”.
Tôi đưa tay ra hiệu cho cô đứng dậy, nói với cô thêm vài ba câu nữa, sau đó không chờ có người đến gọi đã bảo Lục Ly đưa cô trở lại cung của Thái
hoàng thái hậu.
Lục Ly đúng là người nhanh nhẹn, chỉ loáng một
cái đã thấy quay lại, đến sát gần tôi với vẻ mặt rất bí hiểm, vừa thì
thầm vừa dùng động tác diễn tả: “Lúc nô tì đưa Nhị cô nương tới, mặt của Hạ phu nhân dài thế này này, mắt cũng đỏ hoe, nhìn là biết vừa bị Thái
hoàng thái hậu quở trách…”.
Chà! Vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa!
“Ta bảo này Lục Ly, em đừng có cười Hạ phu nhân nữa. Nếu đứa con trai duy
nhất của em bị người ta dùng dây trói chặt rồi treo giữa hai chiếc
thuyền, thì em lại chẳng muốn đâm đầu xuống sông tự vẫn luôn rồi ấy chứ. Em nghĩ mà xem, nếu hai chiếc thuyền đó luôn thân thiết dàn hàng ngang
cùng tiến thì tốt, nhưng nếu một chiếc trở mặt, rút dao chém dây thì Hạ
Bỉnh Tắc ở giữa nhất định sẽ rơi xuống nước, nếu em là mẹ anh ta, em có
thể không khóc được sao?”.
Lục Ly suy nghĩ một lúc rồi gật đầu
đáp một cách nghiêm túc: “Khóc chứ, nhất định là sẽ khóc. Có khi đến lúc đó lại không bằng Hạ phu nhân, nô tì khéo còn chẳng nhận ra tại sao
phải khóc ấy chứ”.
Thấy Lục Ly chỉ cần chỉ điểm một chút đã nhanh chóng lĩnh hội, tôi thấy vô cùng hài lòng, vừa đưa tay xoa xoa cái bụng tròn của mình, vừa cười nói: “Chính thế, cho nên Hạ phu nhân cũng không dễ dàng gì”.
Hai chúng tôi đang nói chuyện thì Tả Ý từ ngoài
chạy vào bẩm báo: “Nương nương, cung Đại Minh gửi tin đến báo, lát nữa
Hoàng thượng sẽ tới đây dùng bữa”.
Vừa nghe thế, tôi cảm thấy tức cả ngực, còn Lục Ly thì tươi tỉnh hẳn lên, nhìn tôi một cái xong lại cố nén vẻ mừng rỡ, tốt bụng khuyên: “Nương nương, cho phép nô tì nói câu
này, Hoàng thượng đã cúi đầu trước nương nương rồi, nương nương cũng
đừng làm quá. Nếu khiến cho Hoàng thượng thật sự tức giận, người chịu
thiệt, chịu khổ chẳng phải chính là nương nương sao?”.
Tôi hiểu ý Lục Ly, lời của cô, nói thẳng ra thì là Tề Thịnh đã nể mặt lắm rồi, tôi đừng có già néo đứt dây.
Tôi ngồi yên lặng một lúc, sau đó quay sang hỏi Lục Ly: “Em có thích áp
khuôn mặt nóng bừng của mình vào cái mông lạnh ngắt của người khác
không?”.
Lục Ly ngẩn người trước câu hỏi của tôi, bất giác lắc đầu.
Thấy chưa, đến một cung nữ bé nhỏ như Lục Ly cũng không thích, Tề Thịnh
đường đường là người đàn ông có quyền hành nhất thiên hạ, chẳng cần động đến một ngón tay thì mỗi ngày cũng có hàng đống người đẹp nhào vào
lòng, việc gì anh ta phải để ý đến bộ mặt lạnh lùng của tôi?
“Con người ai cũng có ước vọng, vì thế nên mới cúi mình, ước vọng càng lớn thì cúi càng thấp, hiểu chưa? Ngốc ạ!”.
Lục Ly lắc đầu, mặt vẫn ngơ ngác không hiểu.
Tôi suy nghĩ một lát rồi quyết định thay đổi cách diễn đạt, lấy tay chấm
nước trà vẽ lên bàn một mê cung, trong đó chỉ có một cửa vào nhưng có
đến mấy cửa ra, chỉ vào mấy cái cửa ra đó, nói: “Người đàn ông này, khi ở trong mê cung thì tỏ ra rất tốt với em nhưng chưa chắc đã muốn đi ra từ cửa ‘tình yêu’, bọn họ hoặc là muốn ra ở cửa ‘quyền thế’, hoặc ‘danh
lợi’, thậm chí có người chỉ muốn tìm hiểu cửa ‘kích thích’, em không thể cứ ngốc nghếch ngồi chờ ở một cửa, hiểu chưa?”.
Cách giải thích
của tôi quả nhiên quá tốt, lần này thì đến đôi mắt hạnh phúc của Lục Ly
cũng trố lên, lắc đầu nói: “Nô tì vẫn chưa hiểu”.
Tôi định giải
thích thêm mấy câu, đỡ cho sau này Lục Ly bị đàn ông bán rồi còn sinh
con cho người ta nữa, nhưng nhìn vẻ mặt của cô, tôi không nén được tiếng thở dài. Haizz, đàn bà, dù nhìn có linh hoạt đến mấy thì hễ cứ dính vào chuyện tình cảm là đều trở nên hồ đồ.
Thôi bỏ đi, nếu phải mất
thêm công sức để mở mang đầu óc cho Lục Ly, chi bằng nghĩ cách kiếm cho
cô một người giàu có, tốt tính cho rồi.
Sang tháng Chín, thời
tiết dần trở nên mát mẻ, bụng tôi cuối cùng cũng đã dừng không to thêm
nữa, chắc sắp đến lúc trái chín rụng cuống rồi. Càng gần đến ngày lâm
bồn cảm giác lo lắng, bất an lúc trước càng mất dần, tôi thấy bình tĩnh
lạ thường.
Vì đây là con đầu lòng của Tề Thịnh, tôi lại đang
chiếm giữ cái ngôi hoàng hậu nên các bô lão đều rất quan tâm, biên chế
của cung Hưng Thánh bỗng chật cứng, các bà mụ thì vượt biên chế một cách nghiêm trọng. Tề Thịnh đã cử hai người đến từ trước, Thái hoàng thái
hậu và nhà họ Trương, mỗi nơi cử hai người nữa, sau đó Thái hậu thấy nếu không có hành động gì thì thật mất mặt, lại cử thêm hai bà đỡ đến.
Hay lắm, thế là đủ tám người, vừa vặn lập hai bàn mạt chược.
Tôi nêu ý kiến với Tề Thịnh, nói rằng chỉ cần hai bà đỡ có kinh nghiệm là
đủ rồi, cũng đâu phải là bát tiên quá hải mà cứ nhất thiết đủ tám người
mới thành tiên được. Chàng sai nhiều người đến như vậy, nếu chẳng may
xảy ra chuyện gì thì biết nghe theo ai?
Tề Thịnh trầm ngâm một lát, đáp: “Hay là gọi thêm hai thái y chuyên về phụ khoa đến chờ ở đây, như thế sẽ yên tâm hơn”.
Tôi thực sự muốn lườm một cái nhưng chợt nghĩ độngt ác đó rất đàn bà, đành
cố nén, đổi thành sầm mặt xuống hỏi Tề Thịnh: “Liệu có cần gọi thêm hai
người chuyên nhi khoa nữa đến chờ không?”.
Tề Thịnh trả lời rất
nghiêm túc: “Vẫn là nàng chu đáo, thế mà ta lại quên mất điều này”, nói
xong anh ta quay đầu sai nội thị phía sau: “Đến Thái y viện hỏi xem ai
là người giỏi về nhi khoa nhất”.
Được lắm! Lại có thêm một bàn mạt chược nữa rồi.
Đến giữa tháng Chín, Tề Thịnh lại càng năng đến chỗ tôi hơn, từ chỗ hai ba
ngày một lần, bây giờ đã đổi thành một ngày hai lần, sau đó thì ở lại
qua đêm luôn.
Tề Thịnh quan tâm đến tôi như vậy khiến Lục Ly vừa
mừng lại vừa lo, lúc thì tươi hơn hớn nói với tôi rằng: “Nương nương,
Hoàng thượng thực sự rất coi trọng người và tiểu điện hạ”, lúc thì lại
nhân khi không có ai, khẽ ca cẩm với tôi: “Nương nương, Hoàng thượng cứ ở đây thì những thứ nhà chuẩn bị làm sao đem vào được?”.
Nhà họ
Trương vì muốn đảm bảo “một lần là có con trai”, sớm đã chuẩn bị sẵn mấy phụ nữ mang bầu cùng sinh vào một thời gian như tôi, chỉ còn đợi thời
điểm phù hợp nữa thôi. Có điều bây giờ Tề Thịnh cứ ngủ trong cung của
tôi suốt như thế, muốn giở trò ngay trước mũi anh ta thì thật quá khó.
Tối ngày Hai mươi ba tháng Chín, đúng lúc tôi đang định bảo Lục Ly mang lên cho ít đồ ăn khuya thì bụng bỗng nhiên đau dữ dội. Sau phút hoảng loạn
ban đầu, tôi chợt nhận ra một điều: Phen này ông đây thật sự phải sinh
con rồi!
Suốt thời gian này Tề Thịnh luôn ở chỗ tôi nhưng đêm nay có tin cấp báo từ vùng Vân Tây, anh ta phải tới cung Đại Minh nghị sự
cùng mấy vị trọng thần, trước giờ cơm tối đã sai người tới báo rằng tối
nay không tới, ai ngờ tôi lại sinh đúng vào đêm nay!
Lục Ly sợ
tái cả mặt nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh, ghé vào tai tôi, khẽ nói: “Nương
nương, nhân lúc Hoàng thượng không có ở đây, hay là cứ bảo người nhà đưa đứa trẻ ấy vào trước? Chúng ta chỉ để các bà đỡ của Trương gia ở lại
trong phòng, đến lúc đó dù Hoàng hậu sinh con trai hay con gái thì chỉ
cần nói Hoàng hậu sinh đôi là được!”
Mẹ kiếp, nha đầu này cũng
chuyên nghiệp thật đấy, tình trạng ông đã thế này rồi mà cô vẫn còn tâm
trạng để bày mưu tính kế! Sinh đôi đâu thể tùy tiện sinh! Bảy, tám bà đỡ không hề sờ thấy song thai, thế mà cô bảo ta sinh đôi, người khác sẽ
nghĩ gì?
Thôi được, cứ cho là bọn họ sờ không ra vì chuyên môn
kém, không liên quan gì đến ta. Nhưng cô cũng phải nghĩ thực tế một
chút, những đứa trẻ sinh đôi sinh ba của người khác to cỡ nào? Những đứa trẻ do ta sinh to cỡ nào? Đứa trẻ cô mang từ ngoài vào to cỡ nào? Cô
thử tưởng tượng cảnh ta bế hai đứa trẻ nặng gần chục cân đưa đến trước
mặt Tề Thịnh, ta có mặt mũi nào nói chúng là từ bụng ta chui ra?
Cô định coi Tề Thịnh là kẻ ngốc à? Bụng ta lồ lộ ra đây, có phải anh ta không nhìn thấy đâu, anh ta sẽ tin chắc?
Nghĩ vậy tôi bèn lắc đầu, nói: “Thôi đi! Trong cung có tám bà đỡ thế mà em
chỉ giữ lại hai người do nhà họ Trương đưa đến, em sợ người ta không
biết em định giở trò à?”.
Lục Ly mở to mắt, hỏi lại: “Thế thì phải làm thế nào đây?”.
Tôi ngẫm nghĩ một lát rồi đáp: “Cứ mặc cho số phận, em hãy gọi người dìu ta vào phòng sinh rồi tính”.
Lục Ly gật đầu đồng ý rồi hít một hơi thật dài lấy lại tinh thần, sau đó
bỗng nhiên hốt hoảng hét toáng lên: “Người đâu, nương nương sắp sinh
rồi, nương nương sắp sinh rồi!”.
Tiếng kêu ấy quả là không đơn giản, nó giống như hắt nước vào chảo dầu sôi, cả cung Hưng Thánh phút chốc nhốn nháo.
Các bà đỡ chạy qua chạy lại loạn hết cả lên, có mấy người đã xắn tay áo
chuẩn bị vào cuộc, vây thành một đám đông xung quanh tôi, mỗi người một
câu vô cùng ầm ĩ! Mấy cung nữ như bọn Tả Ý bị sai đến mụ mị cả đầu óc,
chẳng biết phải nghe theo ai.
Bây giờ thì ông đây đã được biết
thế nào là “lắm thầy nhiều ma” rồi! Khó khăn lắm mới chịu được qua cơn
đau, tôi chỉ vào các bà đỡ đứng quanh đó mà quát lên: “Câm hết cho ta!”.
Có lẽ các bà đỡ chưa bao giờ gặp phải một sản phụ nào tính tình nóng nảy như tôi nên sợ quá im bặt.
Từ xưa tới nay, việc sinh nở của phụ nữ được coi là một việc cực kỳ nguy
hiểm, vì thế mới có câu “chửa đẻ cửa mả”, ông càng không muốn trong giờ
phút đi qua cái “cửa mả” ấy lại bị người khác len lén đẩy thêm cho một
cú đâu.
Tôi quay đầu lại nhìn Lục Ly nãy giờ vẫn túc trực bên
cạnh, thấy khuôn mặt của cô mặc dù vẫn mang vẻ hoang mang nhưng ánh mắt
thì đã điềm tĩnh hơn, bèn khẽ véo vào lòng bàn tay cô, nói: “Chỉ giữ lại ba người, còn lại bảo bọn họ ra ngoài chờ đi”.
Lục Ly hiểu ám
thị của tôi, khẽ gật đầu, sau đó ngẩng đầu lên nhìn mấy bà đỡ, làm ra vẻ đang chọn đại lấy ba người trong số họ, nói: “Ba người này ở lại, còn
tất cả lui ra ngoài!”.
Những bà đỡ không được chỉ định ở lại đều thở phào, đưa mắt nhìn nhau rồi vội vã cúi đầu đi ra ngoài.
Trong điện bỗng trở nên yên tĩnh, tôi bảo Lục Ly đỡ mình ngồi dậy, đánh giá
kỹ những bà đỡ được giữ lại, nói với giọng lạnh lùng: “Ngẩng đầu hết
lên!”.
Cả ba người không hẹn mà cùng run lập cập, ngập ngừng ngẩng đầu lên nhìn tôi.
Trong số ba người ấy có hai người do Tề Thịnh sai đến, đến giờ cũng ở trong
cung Hưng Thánh hơn nửa năm rồi, tôi đã biết rõ, người còn lại do Trương gia gửi tới trước đây một thời gian.
Tôi nhìn chăm chăm vào bọn
họ, trực tiếp đe dọa: “Ta nói thẳng, nếu mẹ con ta được bình an, đương
nhiên ba người sẽ được hưởng vinh hoa phú quý, nhưng nếu ta có chuyện gì thì nhất định sẽ có người trả thù cho ta. Đừng tưởng có người chống
lưng thì các ngươi sẽ bình an vô sự. Họ có thể che chở cho các ngươi một lúc, cũng không thể che chở cho các ngươi suốt đời, che chở cho một
mình các ngươi nhưng không thể che chở cho cả nhà các ngươi!”.
Vừa nói được một nửa, cả ba người đều vội vàng quỳ sụp xuống, dập đầu liên
tiếp rồi run rẩy nói: “Xin nương nương tha mạng, xin nương nương tha
mạng”.
Tôi tiếp tục nói hết những lời răn đe ấy trong tiếng dập
đầu của ba người. Thấy bọn họ dập đầu rất thật lòng, lại không có ý định dừng lại, sợ họ ngất ra đấy nên tôi đành đưa mắt cho Lục Ly, để cô đóng vai người tốt vỗ về bọn họ.
Lục Ly vội nói với ba người ấy: “Ba
vị đứng dậy đi, chỉ cần nương nương sinh long tử bình an thì ba người
đều là công thần, sau này sẽ không thiếu vinh hoa phú quý đâu”.
Ba người kia lúc này mới sợ sệt ngồi dậy, còn chưa kịp đứng thẳng thì đã
nghe Lục Ly nói tiếp: “Như thế mới đúng chứ. Nương nương là người tính
tình thẳng thắn nên mới nói rõ với các ma ma như vậy. Các vị đừng sợ,
nương nương đối đãi với mọi người luôn rộng lượng, lần trước nha hoàn
chải đầu làm rụng của nương nương rất nhiều tóc, nương nương cũng chỉ
sai người đánh cho bốn mươi roi, không…”.
Tôi vội cấu mạnh Lục Ly một cái, ngăn những lời nói tiếp theo của cô.
Nha đầu, rụng mấy sợi tóc mà đánh những bốn mươi roi ư, bốn mươi roi cũng
đủ đánh chết một người đàn ông khỏe mạnh rồi! Như thế mà gọi là rộng
lượng à? Lục Ly ơi là Lục Ly, ở đâu ra cái kiểu an ủi người khác như thế này?
Quả không ngoài dự liệu, ba bà đỡ kia đầu gối nhũn ra, lại quỳ sụp xuống, sợ tới mức người cứ run lên bần bật.
Thấy cứ tiếp tục thế này cũng không được, tôi đành phải đích thân vỗ về bọn
họ: “Thôi được rồi, tất cả đứng lên đi, lúc này có sợ hãi cũng chẳng
được gì. Nếu số phận của tất cả đều đã buộc chặt vào nhau rồi thì hãy
cùng đồng tâm hiệp lực!”. Nói rồi tôi chỉ vào bà đỡ trông có vẻ nhiều
kinh nghiệm nhất, nói: “Ma ma Ngô, ma ma là người đỡ chính, hai người
còn lại sẽ giúp việc, nhanh nhẹn lên!”.
Vừa nói dứt lời thì một
cơn đau lại ập đến. Lần này còn dữ dội hơn lần trước, giống như thủy
triều mạnh mẽ dâng lên rồi lan ra bốn phía, đau tới mức khiến tôi ngửa
người ngã ra sau.
Lục Ly vội giữ chặt lấy tay tôi, cuống quýt kêu lên: “Nương nương, nương nương hãy cố chịu, cố chịu!”.
Mẹ kiếp, cố chịu cái đầu cô, dù có chịu được hay không thì ta cũng phải sinh! Nói những lời vô tác dụng ấy làm gì!
Giây phút then chốt nhất cũng chính là lúc thể hiện bản lĩnh cao siêu của
các đồng chí lão làng. Có lẽ bà đỡ Ngô cũng đã nghĩ thông nên lập tức
ngồi dậy, không nói gì mà kéo ngay váy của tôi xuống để kiểm tra, một
lát sau nói bằng giọng trầm tĩnh: “Nương nương đừng lo, đó mới chỉ là
những cơn đau ban đầu, phải một lúc nữa mới sinh được, nương nương hãy
cố giữ sức”.
Nói xong bà quay ra dặn Lục Ly: “Lục Ly cô nương,
lát nữa nương nương hết cơn đau này, chúng ta hãy đỡ nương nương xuống
để nương nương đi đi lại lại ít vòng, như thế sẽ dễ sinh hơn”.
Hai bà đỡ kia lúc này cũng đã trấn tĩnh lại, hùa theo: “Đúng thế, đúng thế, xuống đi lại ít vòng thì tử cung mới nhanh chóng mở ra được”.
Tôi đau tới mức bắt đầu đờ đẫn cả đầu óc, nếu không phải vì ngại mất thể
diện thì tôi đã kêu cha gọi mẹ rồi, còn tâm trí nào mà nghĩ đến chuyện
cổ tử cung mở hay không mở. Một lát sau cơn đau dịu đi, tôi được mọi
người dìu xuống giường, đi đi lại lại trong điện.
Đang nghiến
răng đi đi lại lại như vậy thì nghe thấy Tả Ý bên ngoài mừng rỡ kêu lên: “Nương nương, Thái hậu nương nương tới rồi, Thái hậu nương nương tới
rồi!”.
Tôi còn chưa biết trút giận vào đâu, nghe vậy liên đáp với thái độ chẳng lấy gì làm vui vẻ: “Mời Thái hậu vào chính điện ngồi
đi!”.
Một lát sau lại nghe tiếng Tả Ý reo lên vui vẻ: “Nương nương, Thái hoàng thái hậu tới! Thái hoàng thái hậu tới!”.
Tôi nghiến răng, cố nén cơn tức giận, sai: “Cũng mời vào chính điện ngồi nghỉ đi!”.
Ai ngờ chưa được bao lâu, giọng của Tả Ý lại dõng dạc vang lên: “Nương nương, Hoàng thượng về rồi, Hoàng thượng về rồi!”.
Mẹ kiếp! Này Tả Ý, người có cần cảm động tới mức ấy không? Cũng chỉ là Tề
Thịnh tới chứ gì đâu? Thế mà nghe giọng ngươi, ta cứ tưởng là Ngọc Hoàng đại đế xuống trần không bằng!
Cơn đau đến mỗi lúc một dồn dập,
tôi không thể nén được nữa liền quát lên: “Đi đi, đều ra chính điện ngồi cả đi. Chuẩn bị cho họ một chiếc bàn để chơi bài mã điếu[2]!”.
[2] Bài mã điếu là một loại bài giấy xuất hiện từ thời Minh, đến thời Thanh biến đổi thành bài mặc hòa.