Sáng ngày hôm sau Sử Hồng lên xe ngựa rời khỏi kinh thành.
Khang vương đã cho một đoàn hơn trăm người đi theo hộ tống Sử Hồng.
Nơi mà ông ta đưa con trai đến là Hàng Châu, cách kinh thành năm trăm dặm.
Ở đấy khí hậu ôn hòa, quanh năm mát mẻ, non nước hữu tình.
Lần đi xa này có thể xem như là một chuyến du lịch nghỉ dưỡng dài ngày.
Đi xe ngựa đến Hàng Châu cũng phải mất gần nửa tháng, Sử Hồng ôm theo một đống sách chủ yếu là viết về văn hóa cũng như lịch sử của Vĩnh Hy quốc để đọc giết thời gian, đồng thời cũng có thể tìm hiểu thêm được về thế giới mình xuyên đến.
Vĩnh Hy quốc có vẻ nằm ở một thời không khác với thế giới trước kia của hắn.
Hắn đã xem kỹ bản đồ của Vĩnh Hy quốc không trùng khớp với bất kỳ quốc gia nào trong lịch sử mà hắn từng học.
Ngồi trên xe ngựa mười ngày hắn đã đọc xong hơn chục cuốn.
Cảnh Điền nhìn chủ nhân của mình không khỏi cảm thấy kì lạ.
Trước kia chủ nhân chưa từng thích đọc sách, cứ cầm cuốn sách trên tay là ngái ngủ.
Nhưng mấy ngày nay chủ nhân không hề rời những cuốn sách, chỉ trừ lúc ăn và ngủ, đọc vô cùng chăm chú.
Đây là một hình ảnh vô cùng khác với trước kia.
Càng ngày hắn càng thấy chủ nhân hiện tại và trước kia là hai người hoàn toàn khác nhau.
Hắn đã từng nghi ngờ thân phận của chủ nhân hiện tại nên đã không ít lần cố ý tạo tình huống để kiểm tra những dấu hiệu đặc trưng trên cơ thể của Sử Hồng.
Hắn nhận ra đây đúng là cơ thể của chủ nhân mình nhưng tại sao tính cách lại khác biệt như vậy, cứ như thể có một người khác cướp lấy thân thể của chủ nhân hắn vậy.
“Ngươi không biết ở trong ngục nó dơ dáy và bẩn thỉu như thế nào đâu.
Gián, chuột bỏ lổm ngổm mà khiếp chết được.
Cả đêm ta không tài nào ngủ nổi.
Ta đã thề là sẽ không bao giờ quay lại nơi đó thêm một lần nào nữa.
Mà muốn như vậy thì tốt nhất là phải tránh xa tên thái tử kia ra.
Cho nên ta mới điên cuồng lao vào đọc sách.”
“Nói vậy chủ tử đọc sách là để quên đi tình cảm sâu đậm với thái tử?”
“Ừ đúng đúng.”
Mỗi lần nhắc đến “tình yêu sâu đậm với thái tử” mà Sử Hồng bủn rủn hết cả người.
Mấy ngày nay Cảnh Điền thăm dò hắn, hắn dĩ nhiên biết.
Muốn thăm dò thì cứ việc vì dù sao cơ thể hắn đang sở hữu đúng là của nguyên chủ.
Một điều thú vị là Sử Hồng có gương mặt na ná giống hắn nhưng trẻ hơn, trắng hơn và mũm mỉm hơn chút.
Nguyên chủ suốt ngày chỉ ăn chơi, tẩm bổ toàn đồ dinh dưỡng cao nên khá nặng cân.
Từ lúc xuyên đến giờ hắn đều phải điều chỉnh lại khẩu phần ăn uống và năng tập thể dục.
Bây giờ qua nửa tháng hắn đã xuống được một ký.
Đang đọc một cuốn sách viết về những điều huyền bí Sử Hồng đột nhiên giật mình.
Ở thế giới này có một nhóm người có năng lực trời ban được gọi chung là thuật sĩ.
Bọn họ có khả năng hô mưa gọi gió, khống chế thời gian, thậm chí là điều khiển thời không, nhưng cũng chính vì có khả năng thông thiên đó mà tuổi thọ của họ thường rất ngắn.
Nếu có thể gặp được những người này hắn rất có thể có cơ hội trở về thế giới của mình.
“Cảnh Điền, nước chúng ta có thuật sĩ không?”
“Chủ nhân, mấy năm trước Vĩnh Hy quốc còn có vài người, nhưng đến bây giờ chỉ còn lại hai người thôi.
Một người đã rời khỏi đất nước gần chục năm không có tung tích, còn người kia chủ nhân cũng biết đấy.”
“Nói nhiều như vậy làm gì? Ta hỏi là ai?”
“Chính là thái tử điện hạ đấy ạ.”
Sử Hồng sốc đến muốn ngất ngay tại chỗ.
Hắn và tên thái tử này đúng là oan gia ngõ hẹp.
Hắn muốn tránh cũng tránh không được.
“Ngươi nói còn một thuật sĩ nữa đúng không? Thực sự không có khả năng tìm được sao?”
“Không có ạ.
Ông ta đã mất tích rất nhiều năm mà không có một tin tức gì.
Hoàng thượng đã cho người đi khắp nơi tìm ông ta nhưng không đều vô vọng.
Có lẽ là ông ta chết rồi cũng nên.”
Sử Hồng ôm đầu tuyệt vọng.
Tên thái tử đó bị nguyên chủ làm cho nhục nhã suốt từng ấy năm, sớm đã bị ghét cay ghét đắng rồi.
Đời nào mà y chịu giúp hắn, có khi còn rút kiếm chém chết hắn ngay và luôn ấy chứ.
“Chủ nhân, ngài có biết điều khiển thời không nghĩa là gì không? Tức là có thể di chuyến qua lại giữa các thế giới.
Thuộc hạ nghe người ta kể thế giới mà chúng ta đang sống chỉ là một trong những thế giới song song mà thôi.
Nghe huyền ảo thật đấy.
Chủ nhân có tin không?”
Sử Hồng đột nhiên đấm vào ngực một cái thật mạnh khiến bản thân ho khụ khụ.
Cảnh Điền hốt hoảng đỡ lấy hắn.
“Chủ nhân, người làm sao vậy? Sao đột nhiên lại tự đấm vào ngực mình như thế?”
“Không sao.
Ta hơi phấn khích chút thôi.
Cho ta chút nước.”
Sử Hồng đã quyết định phải liều chết một lần.
Hắn sẽ quay về gặp Tinh Húc cầu xin y giúp mình bất chấp có bị y cầm kiếm đòi giết.
Đằng nào thì kiếp này hắn cũng đi tong rồi, quậy tung một lần cho thỏa.
Hắn cũng muốn gặp mặt một lần vị thái tử mà nguyên chủ say đắm suốt nhiều năm như vậy trông như thế nào.
…***…
Sử Hồng không thể công khai quay về mà phải trốn.
Vì một khi biết hắn trở về, cha của hắn nhất định sẽ lại cho một đống người bảo vệ hắn, như vậy chỉ tổ rắc rối thôi.
Hắn ngoan ngoãn theo đoàn người an toàn đến Hàng Châu, sau đó nhân trời tối trốn đi.
Trước khi đi còn để lại một bức thư nội dung như sau:
“Ta muốn tự mình đi du ngoạn đó đây mấy ngày.
Ta sẽ tự quay về không cần lo lắng đi tìm.
Ta không thích có người đi theo.
Không được báo cho cha ta nếu không ta sẽ tru di tam tộc nhà các ngươi.”
Sử Hồng tự tin vào khả năng tự lực của bản thân.
Lúc nhỏ hắn đã được mẹ cho học karate, lên đại học còn tham gia sinh hoạt trong một lớp kiếm đạo.
Thời gian trước khi đến Hàng Châu, Sử Hồng rất chăm chỉ rèn luyện thân thể, còn học cưỡi ngựa, đến Hàng Châu còn lén mua một thanh kiếm, tất cả là để chuẩn bị cho lần trốn đi này.
Ngay khi hắn nghĩ mình đã trốn đi một mình rất thành công thì Cảnh Điền đột ngột xuất hiện chặn đường.
“Ngươi… sao lại…?”
“Chủ nhân, người định đi đâu vậy?”
Sử Hồng nhìn Cảnh Điền nhẹ nhàng đi theo hắn một đoạn đường dài như vậy mà bản thân lại không phát hiện ra chứng tỏ tên này cũng biết võ mà còn là cao thủ.
Ở bên cạnh nhau lâu như vậy mà hắn không hề phát hiện ra.
Nghĩ lại Khang vương yêu thương con trai như vậy, sắp xếp bên cạnh con một cao thủ để bảo vệ cũng không có gì lạ.
“Ta… ta muốn về kinh thành.” Hắn cảm thấy đối mặt với một cao thủ như vậy nói thật vẫn là tốt nhất.
“Người đi tìm thái tử sao?”
“À… ừ.”
“Thuộc hạ biết ngay mà.
Ngài yêu thái tử nhiều như thế, theo đuổi cuồng nhiệt như thế sao nói muốn quên là có thể quên ngay được.”
“Đúng…!Đúng thế.
Ta vừa mới xa hắn không lâu mà đã thấy nhớ rồi.”
“Nếu chủ nhân muốn về gặp thái tử thì cứ nói với thuộc hạ, thuộc hạ nhất định sẽ giúp ngài, không cần phải nhọc công trốn như vậy.
Hơn nữa, chủ nhân không nên đi một mình, rất nguy hiểm.”
“Các ngươi đều là người của cha ta.
Nếu ta đưa các ngươi theo thể nào cha ta cũng biết.
Ông ấy mà biết sẽ lại phái cả đống người đi theo ta, như vậy lại càng dễ lộ chuyện ta trốn trở về.
Sau đó thì sao, chỉ nghĩ thôi cũng đủ thấy rắc rối.”
“Chủ nhân yên tâm.
Thuộc hạ sẽ không nói gì cho lão gia biết đâu.
Thuộc hạ từ nhỏ đã theo hầu chủ nhân, là người của một mình chủ nhân, không theo bất kì một người nào cả.”
Sử Hồng mỉm cười.
“Ý ngươi là ta nên đưa ngươi theo?”
“Vâng.
Thuộc hạ có thể bảo vệ chủ nhân.
Xin chủ nhân cho thuộc hạ đi theo ngài.”
“Được thôi.
Nhưng ngươi nhất định phải nghe theo lời ta không được thắc mắc trừ những việc liên quan đến sinh tử.”
“Vâng.
Thuộc hạ xin ghi nhớ!”
Vậy là hai người trong đêm tối lẳng lặng rời đi.
Đến lúc này Sử Hồng mới thấy quyết định để Cảnh Điền đi cùng là sáng suốt đến thế nào.
Từ việc chọn nhà trọ nghỉ ngơi, mua ngựa, mua các dồ dùng thiết yếu, Cảnh Điền đều thay hắn làm rất tốt và chu đáo.
Đổi lại nếu là hắn chắc chắn sẽ vô cùng lúng túng.
Hai người bọn họ vừa đi vừa nghỉ, không vội vàng, dự tính khoảng nửa tháng sẽ về đến nơi.
…***…
Đã lâu lắm Đường Tinh Húc mới có một cuộc sống thoải mái như vậy.
Ngay khi nhận tin Sử Hồng rời khỏi kinh thành, việc đầu tiên mà hắn làm là thay y phục, cải trang làm thường dân rồi vào thanh lâu xem hát.
Suốt ba năm qua hắn gần như bị cấm chạm vào “nữ sắc”, giữ bản thân trong sạch không khác gì tăng nhân.
Nay được thoả chí nam nhi, ngày đầu tiên hắn đã chơi đùa bên ngoài cung đến lúc trời tối.
Thông thường vào buổi chiều, người dân trong thành sẽ rủ nhau đi xem hí kịch.
Tinh Húc đã được xem hí kịch nhiều lần ở trong cung nhưng đây là lần đầu tiên được xem ở bên ngoài.
Hôm nay đoàn hí kịch nổi tiếng của kinh thành sẽ biểu diễn vở “Trái tim chảy máu” nghe nói là kể về một mối tình đơn phương kéo dài mười mấy năm nhưng không được đáp lại.
Nghe có vẻ bi kịch nhưng dạo gần đây đang rất thu hút người xem.
Tinh Húc nghe vậy cũng tò mò muốn xem thử.
Vở kịch gồm hai diễn viên chính là hai vai nam chính chứ không có vai nữ chính, đó là một điểm rất khác biệt so với các vở diễn trước đây.
Trong đó vai nam chính một là vai xinh đẹp, thâm tình đem lòng yêu điên cuồng vai nam chính hai, là một người rất lạnh lùng và tàn nhẫn.
Nhưng nam chính hai lại không thích nam nhân, ghê tởm và căm ghét người nam nhân thâm tình.
Nam chính một vì bị từ chối quá kịch liệt đã đau lòng đến mức nhảy sông tự sát.
Nam chính hai biết được hối hận không thôi, khóc bên mộ nam chính một suốt một đêm rồi cũng ngã bệnh ra đi ngay sau đó.
Mộ hai người được đặt cạnh nhau với ước vọng sang kiếp sau cả hai sẽ được sống hạnh phúc.
Tinh Húc xem được nửa chừng vở kịch đã nổi giận lôi đình.
Hắn bắt dừng luôn vở kịch, lôi trưởng đoàn hí kịch ra truy hỏi xem ai là người đã viết vở hí kịch này cho bọn họ.
Người trưởng đoàn nói đã nhận kịch bản từ một người bí mật và yêu cầu diễn mỗi ngày với tiền công là một trăm lượng bạc mỗi buổi.
“Đến Hàng Châu giết tên khốn đó ngay cho ta! Ta không thể chịu đựng thêm một giây một phút nào nữa!”
“Không được đâu, chủ tử.
Ngài nhất định phải bình tĩnh.
Bây giờ không thể giết được.”
T/g: Đúng đúng.
Có giận mấy cũng không được giết nếu không sau này ngươi sẽ hối hận..