Ân Niệm Yên thai nghén đã tốt hơn rất nhiều, thai nhi khỏe mạnh, nàng trở lại những ngày thỉnh an trước kia, Phượng Tê Cung có vài người nhìn nàng tươi cười mang đầy châm chọc, ngay cả Hoàng Hậu đều nhíu mày.
“Ngọc Hiền Phi còn chưa hoàn toàn hết Thai nghén, sau khôi phục thỉnh an sớm như vậy? Cung nhân không hầu hạ hảo, hay là có người không có mắt cắt xén Bích Tiêu Cung phần lệ? Muội cứ nói ra, bổn cung nhất định trừng phạt thích đáng” nàng nếu đã chọn đứng về Ân Niệm Yên, thì nhất định phải tỏ vẽ một vài.
“Thần thiếp đã tốt hơn rất nhiều, thai cũng vững vàng hơn, là lúc nên khôi phục thỉnh an, muội thân ở phi vị, nếu dựa vào long thai không tuân thủ thỉnh an quy cũ, trong lòng cảm thấy bất kính với Hoàng Hậu nương nương, lại sợ có người học theo, hoặc là âm thầm thả ra lời đồn, làm Hoàng Hậu khó sử, thần thiếp tội càng thêm gấp bội” nói đến lời đồn, Ân Niệm Yên nhìn Kim Tần liếc mắt một cái, rồi lấy tay nhẹ sửa lại trâm cày của mình, khinh thường nhìn người lâu thêm dù chỉ một cái chớp mắt.
Kim Tần cùng Liên Quý Tần cầm chặc khăn tay, tâm cảm thấy bất an, chỉ bằng cái nhìn kia, các nàng liền biết Ân Niệm Yên biết được hết thảy, sợ là kế hoạch thất bại đi.
“Ngọc Hiền phi đúng là quy cũ người, thần thiếp còn tưởng có long thai liền có cớ không đi thỉnh an đâu, nhìn xem Hinh Quý Nghi lớn bụng vẫn không bỏ ngày nào, thật làm cho bổn cung mở rộng tầm mắt” Phùng phi năm xưa đều mang bụng lớn ngày ngày thỉnh an, giờ thấy Dương Quý Nhân, Nhan Quý Nhân, Uông Bảo Lâm rất ít đến thỉnh an, trong lòng đương nhiên là không cân bằng.
“Phi vị người nên làm giương cho thấp vị phi tần, nhưng thai phụ mỗi người mỗi khác, Hoàng Hậu nương nương khoan dung, một lòng lo lắng long tự, chúng ta thân là phi thiếp nên nghe theo mới phải”.
“Khánh Quý Phi thật là biết thời gian ra tiếng” Dung Phi nhìn Ân Niệm Yên châm chọc nói “hy vọng người ta biết cảm ơn một vài, bằng không… chẳng khác nào giỏ tre múc nước”.
“Còn không phải như vậy sao, trước giờ Ngọc Hiền Phi rất ít cùng tỷ muội giao hảo, đây là xem thường chúng ta đi? Cũng đúng thôi, Tần thiếp bất quá cũng là một cái Quý Tần, làm sao xứng cùng Phi vị giao hảo đâu”.
“Liên Quý Tần quá hạ thấp bản thân mình rồi, ngươi cùng Dung Phi đi lại gần như vậy, nếu nói không xứng, vậy Dung Phi thường xuyên nói ra lời như thế sao? Nếu thật là có, Liên Quý Tần nên cùng Hoàng Hậu nương nương nói, nương nương nhất định làm chủ cho muội” Ân Niệm Yên vừa dứt lời liền cầm lên bánh đậu đỏ ăn, đậu đỏ tốt đâu, ăn vào đẹp da cho cả mẹ lẫn con.
Hoàng Hậu cùng khánh Quý Phi ung dung ngồi thưởng thức trà, đợi xem kế tiếp Liên Quý Tần phải làm sao mới phải, Ân Niêm Yên như vậy tính tình bọn họ thật thích, không quanh co lòng vòng, một lời đáp lại làm người nghẹn một hơi.
“Dung Phi nương nương hòa nhã dễ gần, đối xử với tần thiếp tình như tỷ muội, không có gì khó xử” Liền Quý Tần đè xuống tức giận, đứng lên hành một cái tiểu lể với Hoàng Hậu, nói ra lời tốt cho Dung Phi.
“Liên Quý Tần tỷ tỷ nói ra lời thật lòng như vậy, thiết nghỉ là cùng Dung Phi giao hảo chính là phúc khí đi, Ngọc Hiền Phi nương nương ăn bánh thật ngon, muội nhìn liền phát thèm” Bảo Quý Tần châm chọc xong Liên Quý Tần, kế tiếp lại hướng cành ô liêu về Ân Niệm Yên.
“Bảo Quý Tần nên cầu xin Hoàng Hậu đi thôi, đừng tranh giành với đứa nhỏ, có ai làm mẫu phi như người không?” đứa nhỏ trong hậu cung đều gọi khác phi tần là mẫu phi, nàng có trăm ngàn lần không thích, cũng không thể tự ý thay đổi quy cũ.
Hoàng Hậu nghe vậy nói “Hàn ma ma còn không mau đi chuẩn bị thêm bánh đậu đỏ cho Bảo Quý Tần, bằng không nàng lại nói bổn cung thiên vị Ngọc Hiền Phi đâu”.
“Hoàng Hậu nương nương sao có thể lấy tần thiếp ra chiêu ghẹo làm niềm vui đâu? Tần thiếp đau lòng a….” nàng làm sao không biết Hoàng hậu đang chỉ cây dâu nói cây què đám Dung Phi người? thuận thế nói theo, xem như cùng ngồi một chiếc thuyền thôi.
Ra ngoài Phượng Tê Cung, Ân Niệm Yên muốn đi dạo Ngự Hoa Viên, nơi đó có nhiều hoa nở, cảnh sắc không tồi, còn có nhiều gốc cổ thụ che nắng, đình hóng gió, đình thủy tạ ngồi nghỉ tạm nếu mệt mỏi, nàng muốn ngắm cảng đẹp tâm tình thả lỏng có lợi cho dưỡng thai.
Nhưng hậu cung làm gì có cảnh yên bình đâu, đi đến đâu liền nhìn thấy trò hay “bên kia là ai, sao lại lớn tiếng như vậy, không một chút quy cũ”.
“Muội nhìn chính là Kim Tần, hừ… không dám làm gì nương nương nên lấy thấp vị phi tần ra chút giận, còn nói cái gì là Vĩnh An Bá Phủ dòng chính cô nương đâu” Bảo Quý Tần một lòng đầu nhập vào Ân Niệm Yên, biết được Ân Niệm Yên muốn đi ngắm hoa liền đi theo, còn có lớn bụng Hinh Quý Nghi.
“Người đang quỳ là Thanh Vân Các Huỳnh Bảo Lâm đi, thời gian trước có vài ngày ân sủng, cùng Kim Tần tranh một hồi, tính tình không quá hảo, có sủng trong người liền không để ai vào mắt, nàng ta là xứng đáng” Hinh Quý Nghi thật lòng không thích người như vậy.
“Nếu vậy chúng ta đến đình bên kia ngồi ngắm hoa đi, bên đó có nhiều hoa đang khoe sắc đâu”.
Ba người không thèm đi qua, vòng trở lại trong đình ngồi nghỉ tạm, còn lấy ra một ít bánh ngọt Hoàng hậu vừa thưởng ra ăn, uống với nước Thanh mai mật ong thật là không gì tốt bằng.
“Ai… nếu có trà thì hoàn mỹ biết mấy, nhưng muội sợ hai người thèm lại không uống dược, ngược lại trách muội, thôi chua ngọt nước Thanh Mai liền không tồi”.
“Bảo tỷ tỷ còn nhắc đến trà a… muội thèm thật sự, lại không dám nói ra đâu, thôi không nói đến trà nữa, hai vị tỷ tỷ xem mấy đóa mẫu đơn bên kia đi, còn có đủ màu sắc Hoa cúc, để chúng với nhau thật là muôn hoa đua nở, làm tâm tình người ngắm hoa thả lỏng rất nhiều”.
Tỉnh Đế đợi ở Bích Tiêu Cung gần một giờ, nhưng không thấy Ân Niệm Yên trở lại, cung nhân nói nàng đang ngắm hoa ở Ngự Hoa Viên, hắn không tự chủ đến nhìn xem, Niệm Nhi thông minh như vậy, sao lại không biết hắn lãnh đạm nàng đâu, nhưng hắn lại không bỏ xuống mặt mũi của một Đế vương, khó khăn lắm mới có một cái cớ đến nhìn nàng, nhưng người lại không trở về.
“Đang ngắm hoa sao?”
“Thần thiếp, tần thiếp tham kiến Hoàng Thượng” Tỉnh Đế xuất hiện bất ngờ làm ba người giật mình, nhưng lễ nghi lại không chê vào đâu được.
“Hôm nay thời tiết tốt, Thần thiếp tưởng nhìn cảnh đẹp thả lỏng tâm tình, hai vị muội muội không an tâm liền đi theo làm bạn” Ân Niệm Yên không nóng không lạnh đáp lời.
Tỉnh Đế nghe ra được sự xa cách, nhưng không có ý trách tội, hỏi tiếp “ngồi xa như vậy sao ngắm hoa rõ được, Trẫm gọi người chuyển vài chậu đến cho nàng ngắm”.
Ân Niệm Yên khẽ lắc đầu “thai phụ khứu giác yếu, ngửi nhiều phấn hoa không quá tốt, như vậy vừa đúng”.
Trong đình lại rơi vào yên tỉnh, Hinh Quý Nghi cùng Bảo Quý Tần trong lòng hiểu rõ hai vị kia có khúc mắt, bọn họ không dám xen vào, chỉ cố gắng làm người vô hình, sợ Tỉnh Đế không mặt mũi phát tác với bọn họ.
Tỉnh Đế âm thầm thở dài, thai phụ tâm tình không tốt, hắn nhịn chút đi, Niệm Nhi quá mệt mỏi, định nói gì thì bên ngoài ồn ào lên, cung nhân kêu cứu, làm Ngự Hoa Viên loạn thành một đoàn, Trong đình người nhíu mày nhìn ra.
“Đi xem có chuyện gì? Thật không thể yên tỉnh được một ngày”.
Dương Trung gọi người đi tìm hiểu, Hinh quý Nghi cùng Bảo Quý Tần âm thầm thở phào nhẹ nhỏm một hơi, có người cho Hoàng Thượng chút giận, bọn họ liền không việc gì, còn ai xúi quẩy bọn họ mặc kệ.
Không lâu sao Tiểu Thái Giám trở lại “Hồi Hoàng thượng, là Huỳnh Bảo Lâm bị Kim Tần tát tay, Tần Tiệp Dư cùng Dương Quý Nhân đi ngang qua nhìn thấy, nhưng lại đi không hỏi chuyện, Huỳnh Bảo Lâm chạy đến cầu xin Tần Tiệp Dư cứu nàng, Kim Tần cảm thấy mất mặt, liền đánh hai cái tác, làm Huỳnh Bảo Lâm đứng không vững ngã vào Tần Tiệp Dư, cuối cùng không biết vì sao lại ngã thành một đoàn, Dương Quý Nhân động thai thấy hồng, Huỳnh Bảo Lâm chảy nhiều huyết ngất đi, Hoàng Hậu đang xử lý bên kia”.
“Vậy đợi đi” Tỉnh Đế lạnh nhạt nói, nếu không biết bảo hộ tốt bản thân thì làm sao có thể bảo hộ tốt Hoàng tự đâu? Một đám ngu xuẩn.
Một giờ lúc sau, Hoàng Hậu cùng Khánh Quý Phi, Dung Phi đến tham kiến Tỉnh Đế, kể lại từ đầy đến cuối chuyện gì xẩy ra, không nặng bên nào càng không nhẹ bên nào, dựa theo lẽ công bằng mà xử lý.
“Kim Tần giáng tiếp làm hại long tự hàn vì Quý Nhân, Huỳnh Bảo Lâm thăng vì Quý Nhân cùng vào ở phía tây Liên Chi Các, Dương Quý Nhân tấn vì Dương Tần” Tỉnh Đế không nhíu mày một cái, nói ra cách xử lý, Liên Chi các vốn là cho Tần vị trở lên ở, có hai gian chính cho chủ tử, nếu Quý Nhân vào ở chỉ có thể dùng một gian, phân ra Đông tây, một người một gian.
“Nói đến chuyện này thật ra có thể ngăn chặn, đáng tiết Ngọc Hiền Phi lại vội vàng ngắm hoa, nếu chậm vài bước có thể Kim Quý Nhân đã không tức giận mất đi lý trí” Dung Phi trong lòng phi thường khó chịu, gần đây mọi chuyện đều không thuận lợi, vừa mới cùng Kim Tần kết phường, không bao lâu Kim Tần bị hàn vị, mọi chuyện còn liên quan đến Ân Niệm Yên, không cắn nàng ta một nàng thì làm sao cam tâm đâu?
Ân Niệm Yên lạnh nhạt nói “Lại là bổn cung sai rồi? bổn cung nên cùng Hinh Quý Nghi hai cái thai phụ đến khuyên can, sau lại không biết ra chuyện gì, Dung Phi mới cảm thấy hảo? Hoặc là tựa như trước đây bổn cung nhiều chuyện, khuyên can Dung Phi đừng làm khó mệnh phụ, lại thảo người hận, như vậy mới làm Dung phi hài lòng?”.
“Thần thiếp không dám, Ngọc Hiền Phi đổ oan cho thần thiếp, cầu Hoàng Thượng minh dám” Dung phi biết Ân Niệm Yên nói chuyện trắng ra, nhưng không nghỉ tới trắng ra như thế, còn ở trước mặt Hoàng Thượng không giữ lại chút gì.
“Được rồi, ngươi trở lại trong cung viết hai mươi lần cung quy đi, Ngọc Hiền Phi là Từ nhất phẩm phi, ngươi nên biết cái gọi là tôn ti, Hoàng Hậu nên xem lại phi tần quy cũ, đừng cả ngày không biết mình là ai”.
Tỉnh Đế nói xong liền đứng lên “Trẫm trở lại Bích Tiêu Cung dùng thiện, chuyện còn lại Hoàng Hậu xử lý đi”.
Ân Niệm Yên hành lễ với Hoàng Hậu, cùng Tỉnh Đế rời đi, cho dù thế nào hắn cũng là Đế Vương, nàng chỉ có thể nhận phần thua về mình.