*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngày rời trường, các chim non đều thức dậy thật sớm.
Sáng sớm, trời
còn hơi lạnh, mưa nhỏ tí tách.
Cẩn thận thu gọn
lông vũ, sắp xếp lại thiết bị chứa vật, Tần Ninh ra khỏi nhà gỗ.
Trong mưa phùn
mông lung, cỏ tươi xanh biếc, muôn hồng nghìn tía nở rộ. Sương mù nhẹ nhàng
phiêu diêu, tựa như tiên cảnh ở nhân gian.
Đứng bên bờ hồ,
hít một hơi thật sâu, khí lạnh thấm vào trong cơ thể, làm cho tinh thần run
lên.
“Tần Ninh.”
Đang có chút
xuất thần, bên tai nghe được thanh âm, Tần Ninh quay đầu lại, phát hiện là Bạch
Lam cùng Bạch Hi kết bạn đi tới.
“Cậu ở đây à,
lát nữa phải đến giảng đường chính tập hợp.”
“Ba ba và chú
Thanh sẽ đến đón chúng ta.”
Trong khi ba
người nói chuyện, các chim non khác cũng lục tục tỉnh lại.
Cuồng điêu ở
dưới núi lửa, cùng đường với ba người Tần Ninh.
Bạch giáp hắc
nhạn cùng hồng phúc hắc nhạn ở phía tây thành, tuyết nhạn ở xa hơn. Cho nên,
sau khi rời trường là phải chia xa.
Trong ba tháng,
các chim non sớm chiều ở chung, cùng vào cùng ra. Đột nhiên phải tách ra, cho
dù chỉ là một thời gian ngắn, vẫn vô cùng không nỡ.
“Chú Toàn gửi
tin nhắn, trước khi về trong tộc, phải đến bờ biển trước.”
“Đến bờ biển?”
“Ừ.” Hắc Minh
gãi đầu, “Cụ thể làm gì, chú Toàn chưa nói.”
Bọn họ đã qua
tuổi nhảy núi, chẳng lẽ là muốn kiểm tra bơi lặn?
Bơi thua Tần
Ninh mấy lần, thân là chim biển, đúng là cần tăng thêm huấn luyện.
“Các cậu đang
nói gì đấy?”
Hồng Tường mò
đến gần, một tay khoác lên vai Hắc Minh, làm người sau nhíu mày.
“Keo kiệt.”
Bĩu môi, Hồng
Tường lui ra sau nửa bước.
“Lại không chọc
bụng cậu.”
Hắc Minh lập tức
trừng mắt, tại chỗ vung nắm tay, muốn đánh nhau?
Tần Ninh nhìn
nhìn sắc trời, vội hỏi: “Lồng bảo vệ mở ra, có lẽ phải đợi rất lâu, ăn gì trước
đi?”
“Ý kiến hay!”
Hai con hắc nhạn
bị chuyển dời lực chú ý, chiến hỏa tắt trong vô hình.
Tần Ninh nhẹ
nhàng thở ra, rồi lại không nhịn được bật cười.
Thế giới ăn
hàng, thật lòng làm người cảm khái.
“Ăn cái gì?”
“Muốn đi săn
không?”
“Không cần, chỗ
mình còn dự trữ.”
“Mình cũng có.”
Lượng cơm của
các chim non tăng vọt, kỹ năng đi săn không ngừng mạnh lên, số lượng hung thú
trong rừng giảm mạnh.
Kẻ may mắn còn
sống sót hầu như đều là đếm giây phút qua ngày, nghe được tiếng chim hót liền
mềm chân. Nắm được cơ hội phải lập tức ra sức ăn, chỉ e hiện tại không ăn no,
ngày nào đó vận khí không tốt, trốn không thoát vuốt chim, chết thành quỷ đói.
Giao dịch với
Phúc Thanh, Tần Ninh tích lũy không ít tồn kho. Qua bạch tuộc nhỏ xử lý, có thể
nói sắc hương vị đều đủ.
Thiên nga cùng
cuồng điêu quen thuộc đi cọ cơm, hắc nhạn cùng tuyết nhạn ngồi ngay tại chỗ,
ngửi được mùi đồ ăn, hai mắt lập tức sáng lên.
“Đây là trái cây
hôm qua hái.”
Hắc Minh đưa quả
dại, thuận tay nhận cá nướng, vùi đầu liền gặm.
Tbvực Cam có thể
giữ tươi.
Thịt nướng mang
theo nhiệt độ, thậm chí có chút nóng miệng. Canh cá tươi ngon, theo thực quản
trượt xuống, cũng là hưởng thụ cao nhất.
“Ss ——”
Tần Ninh vừa
thổi thổi, vừa xé thịt nướng thành sợi, cuốn rong biển đưa vào trong miệng.
“Ăn như thế ngon
không?” Lật Dương có chút tò mò.
“Ngon, tuyệt đối
ngon!”
Tần Ninh phồng
má, lại cuộn một cái, nhìn nhìn, đưa đến trước mặt cuồng điêu.
“Nếm thử?”
Thân là chim dữ
ăn thịt, bản năng có chút chống cự rong biển.
Lật Dương do dự
hai giây, không ngăn nổi Tần Ninh nhiệt tình, nhận lấy cắn một cái, vị lại thật
không tệ.
“Mình không lừa
cậu, ngon mà đúng không?”
“Ăn ngon.” Cuồng
điêu thành thật gật đầu.
“Ăn nữa không?”
“Có!”
Tần Ninh đưa
rong biển qua, Hắc Minh sán lại gần, cười híp mắt, rất là đắc ý.
“Rong biển là
mình mò.”
Hắc nhạn ăn
thịt, cuồng điêu ăn chay.
Thực đơn của
tộc lông vũ vô cùng phong phú, từ đây có thể thấy ít nhiều.
Các chim non
ngồi quây lại với nhau, chia sẻ thực đơn, nếm thử các kiểu phối hợp.
Cuối cùng tổng kết
ra, rong biển cuộn thịt mĩ vị nhất, cá nướng nhỏ thêm nước quả dại cũng rất
ngon miệng.
“Trong biển có
sò ốc, mùi vị cũng tương đối tốt.”
Tần Ninh nuốt
thịt cá, cầm một quả dại, nói, “Có cơ hội ra bờ biển, có thể bắt một ít về.”
“Không thành vấn
đề!”
“Cứ giao cho
mình.”
Các hắc nhạn vỗ
ngực cam đoan, nhất định dự trữ thật nhiều, mang chia sẻ cho mọi người.
Lặn xuống nước
chỉ là chuyện nhỏ, vớt sò ốc, quả thực dễ như trở bàn tay.
Bởi vì một câu
nói của Tần Ninh, sau hồ cá và hung thú, sò ốc dưới biển lại gặp phải nguy cơ
sinh tồn.
Các hắc nhạn vui
vẻ phấn chấn, thảo luận lặn nước đánh bắt với Tần Ninh, hoàn toàn quên mất thời
gian.
Các chim non
khác tập hợp xong, đã đến giảng đường chính. Giảng viên khôi chuẩn kiểm qua số
lượng, phát hiện thiếu hơn hai trăm con.
“Chim non khu ký
túc xá thứ nhất không đến.”
“Một con cũng
không?”
“Không có.”
“Tôi đi gọi.”
Giảng viên khôi
chuẩn bất đắc dĩ, đứng dậy bay đi.
Một ngày cho
rằng có thể thanh nhàn, không ngờ còn phải bận tâm hơn bình thường.
Mưa dần dần
ngừng.
Giảng viên khôi
chuẩn bay đến khu ký túc xá, từ trên cao quan sát. Bên bờ hồ, một đám chim non
đang liên hoan.
“Nên tập hợp.”
Giảng viên khôi chuẩn thu cánh, hạ xuống đất.
Các chim non
nghe tiếng quay đầu, trong tay còn cầm thịt nướng.
Gió nhẹ thổi
qua, mùi thơm của thịt nướng bay đến, giảng viên khôi chuẩn không nhịn được
ngửi ngửi. Thảo nào không thèm phần thưởng trên lớp, mùi vị đúng là không thể
so sánh.
Cuồng điêu hắc
nhạn không có loại tay nghề này, chẳng lẽ là phượng hoàng?
Cũng không giống
a.
Biết lỡ mất thời
gian, các chim non rối loạn lên.
“Đến giờ rồi?”
“Đã lâu như
vậy?”
“Nhanh thu dọn,
lập tức!”
“Chú Toàn chờ
lâu sẽ đánh người.”
“Bạch giáp hắc
nhạn sẽ đánh người?”
“Phí lời!”
Hắc Minh trợn mắt, “Chẳng lẽ cuồng điêu sẽ không?”
“Sẽ.” Lật Dương
cào cào gáy. Sau khi phá xác, hắn bị đánh không ít.
“Vậy không phải
đúng rồi!” Hắc Minh tiếp tục trợn mắt.
Tộc lông vũ bảo
vệ chim non không giả, nhưng đa số thi hành giáo dục sparta. Chưa từng bị ăn
đánh, đại khái chỉ có ba con phượng hoàng.
Để tiết kiệm
thời gian, các chim non lại bắt đầu chơi trò ném nhận.
Chim non chờ ở
giảng đường chính, nghe được tiếng kêu dài truyền đến trong không trung, ngẩng
đầu, thấy bạn học bay đến theo đường parabol, tập thể không nói gì.
Phượng hoàng
không so được, “bạn cùng phòng” với phượng hoàng cũng sánh bằng.
Kim điêu cảm
xúc sâu nhất, hung hăng cắn răng, lại ghi thêm một bút cho hắc ưng và bạch đầu
hải điêu.
Sau khi người
đến đông đủ, giảng viên khôi chuẩn lại kiểm tra số lượng.
Xác định không
có sai sót, hiệu trưởng bạch chuẩn đi lên đài cao, cất giọng nói: “Trong ba
tháng này, tất cả mọi người rất cố gắng, biểu hiện rất tốt, thành tích học tập
cũng vô cùng ưu tú. Đến khi học kỳ kết thúc, đều có thể chuẩn bị độc lập.”
Giọng chưa dứt,
các chim non đã hưng phấn lên.
“Thế nhưng,
bất luận ở trong trường học có ưu tú cỡ nào, cũng nhất định không được kiêu
ngạo.”
Hiệu trưởng bạch
chuẩn vẻ mặt nghiêm túc, đột nhiên đổi đề tài.
“Khi ở trong
trường học, các em được bảo vệ. Nguy hiểm trải qua trong lớp thực chiến, xông
vào hoàn cảnh xa lạ, gặp phải đàn thú thái cổ, đều sẽ không thật sự bị thương.
Sau khi rời trường, lại sẽ trở nên hoàn toàn khác.”
Trước kiến trúc
vàng kim, hiệu trưởng bạch chuẩn quét qua các chim non kích động, lời nặng ý
dài.
Các chim non
im lặng nghe, không người nào lên tiếng.
“Các em phải nhớ
kỹ, đường rất dài, những thứ phải học rất nhiều.”
“Kiêu ngạo, tự
cho rằng mình rất cao, sơ suất cẩu thả, lỗ mãng, coi thường đối thủ, bất luận
một điểm nào, cũng đều có thể mất mạng.”
“Sau khi độc
lập, vẫn không thể lơ là.”
“Tộc lông vũ
thuộc về bầu trời, là người thống trị vực Lam.”
“Thành Vũ là
tinh thành vĩ đại nhất, sinh sống ở nơi này, đều là tộc đàn dũng cảm và trí tuệ
nhất.”
Nói đến đây,
hiệu trưởng bạch chuẩn dừng một chút.
“Đương nhiên, ngoại
trừ số ít.”
Bạch vĩ hải điêu
và bạch phúc hải điêu nóng mặt, việc làm của thân tộc làm bọn họ cảm thấy xấu
hổ.
“Là một thành
viên của thành Vũ, phải biết mình nên, không nên làm gì.”
Không thể vứt bỏ
vinh dự của tộc lông vũ, không thể làm tộc nhân thất vọng, càng không thể làm
tổ tiên hổ thẹn.
“Tất cả mọi
người hiểu chưa?”
“Hiểu!”
Các chim non lớn
tiếng trả lời, mạnh mẽ hùng hồn.
Hiệu trưởng bạch
chuẩn mỉm cười gật đầu, đúng lúc mọi người tâm tình cao nhất, đột nhiên giội
xuống một thùng nước lạnh, còn có đá vụn.
“Sau khi kỳ nghỉ
kết thúc, mọi người trở lại trường, sẽ có một cuộc thi.”
Các chim non
chớp chớp mắt, thi?
“Ba người đứng
đầu và ba người đứng cuối, lấy tổng điểm chia trung bình, làm tiêu chuẩn hợp
lệ.”
“Cao hơn điểm
trung bình, coi như là hợp lệ. Thấp hơn điểm trung bình,” hiệu trưởng bạch
chuẩn cố ý dừng lại, đợi các chim non căng thẳng, mới từ từ nói, “Treo trước
trường học hai ngày, làm trừng phạt.”
Yên lặng, yên
lặng như chết.
Gió xoay
vòng, cuốn qua giảng đường chính.
Trước kiến trúc
vàng kim, hơn một nghìn năm trăm chim non, toàn bộ hóa đá.
Năm giây sau,
cứng ngắc xoay cổ, nhìn về phía ba con chim phượng đứng trước đội ngũ. Lấy điểm
trung bình, có thể loại ba con này ra không?
Hiệu trưởng bạch
chuẩn lắc đầu, vui sướng tỏ vẻ, đương nhiên không được. Đều lên lớp đi học cùng
nhau, nhất định phải đối xử bình đẳng.
Điểm quá cao?
Vậy mới có tính
khiêu chiến!
Xác nhận
không thể thay đổi quy tắc, các chim non nhất thời nước mắt như mưa.
Không có gì,
tuyệt vọng mà thôi.
Ba con chim có
phần mềm hack này, ngôn ngữ thông dụng max điểm, thực chiến max điểm, kiến thức
tinh hạm max điểm.
Chia đều với bọn
họ, là tiết tấu muốn đùa chết mọi người?
Đối với sự đau
thương phẫn nộ của các bạn học, Tần Ninh có thể hiểu. Nhưng bằng lương tâm mà
nói, cách đấu của cậu rập khuôn zero. Không tìm được cách giải quyết, tất cả
mọi người đều phải lên nóc nhà, ai cũng không thể thảm hơn ai.
Mặc dù đối
với phượng hoàng mà nói, chút độ cao ấy không là gì, nhưng trước mắt bao nhiêu
người, treo ngược trên nóc nhà hóng gió, cũng không phải trải nghiệm tốt đẹp
gì.
Hóa đá cùng với
các chim non, còn có giảng viên trước đó cũng không biết chuyện.
Bất luận khôi
chuẩn tính tình tốt, hay là du chuẩn và hồng chuẩn tương đối nóng tính, nghe
xong hiệu trưởng bạch chuẩn nói, toàn bộ mở to hai mắt, vẻ mặt không thể tin
nổi.
Hiệu trưởng rốt
cuộc đập đầu mấy lần?
Biết rõ
phượng hoàng ba môn hack điểm, một môn treo không, còn làm ra quyết định như
vậy, là muốn xào chung một nồi không phân biệt tộc đàn?
Ông lớn tuổi, có
thể trốn ở trong trường, vài năm không ra khỏi cửa, tránh khỏi ồn ào rối loạn.
Nhưng bọn họ
không được!
Ngoài thời
gian dạy học, đa số đều có nhiệm vụ tuần tra. Chim non bị hố về nhà mách phụ
huynh, gia trưởng che chở con cháu xù lông, trăm phần trăm sẽ tuốt tay áo, đuổi
theo bọn họ úp bao tải.
Không xong nữa,
Bạch chủ mà biết, sẽ có phản ứng gì?
Các giảng viên
nhìn nhìn nhau, nghĩ đến hậu quả nào đó, đồng loạt sợ run cả người.
“Nếu không,
đến lúc thi cách đấu, chúng ta ra sân?”
Thực lực giữa
các chim non chênh lệch quá lớn, hệ thống sẽ xử thành tích vô hiệu.
Giảng viên ra
sân, hẳn là có thể được vài điểm chứ?
“Như vậy được
không?” Hồng chuẩn tỏ vẻ nghi ngờ.
“Được.” Du
chuẩn biểu thị, “Không có quy định giảng viên không được ra sân.”
Nói chung, không
thể tiếp tục để phượng hoàng được trứng ngỗng.
“Nếu như trận
nào cũng thua, cũng vẫn không có thành tích.”
Phượng hoàng có
mạnh nữa, chưa chắc thắng được chim trưởng thành.
“Không sao,
khôi chuẩn trống yếu nhất, để bọn họ lên.”
Khôi chuẩn: “…”
Bọn họ nghe được
đấy! Có tin gia trưởng của đám nhóc kia chưa đến, úp bao mấy người trước không.
Khôi chuẩn không
phát uy, coi bọn họ là sẻ nhà?
“Chuyện
phượng hoàng xong rồi, các chim non khác làm sao bây giờ?”
“Ba max điểm đặt
song song, tính thành một. Lấy thêm hai người phía sau, nhất định có thể cân
đối một chút.”
“Nếu hiệu trưởng
không đồng ý?”
“Phải đồng ý!”
Du chuẩn cắn răng.
“Nếu vẫn không
thành thì sao?”
“… Rau trộn.”
Các giảng viên
hoạt động đầu óc, cố gắng bù đắp hậu quả xấu do hiệu trưởng đập đầu gây ra.
Trong kiến trúc
vàng kim đột nhiên vang lên tiếng chim hót.
Lồng ánh sáng
trong suốt bao phủ bầu trời trên sân trường hiện ra tầng tầng gợn sóng, tựa như
băng cứng hòa tan, từ trung tâm bắt đầu tan đi.
Cuộc sống khép
kín sắp kết thúc, các chim non đồng thanh hoan hô.
Cho dù quay lại
phải đối mặt cuộc thi, có thành tích xong chín phần sẽ bị đổi chiều, cũng không
ảnh hưởng tâm tình tốt lúc này.
Trước cổng
trường, tộc lông vũ nguyên thủ liên tục bay lên hạ xuống.
Mấy con khổng
tước lục lục lam lam đột nhiên xòe đuôi, hấp dẫn không ít ánh nhìn, đặc biệt
cướp mắt.
Đại nhạn thành
hàng, bạch giáp hắc nhạn và hồng phúc hắc nhạn lần lượt đến, chào hỏi lẫn nhau.
Tuyết nhạn và
ngỗng trời kết bạn, trò chuyện nóng bỏng.
Ở trong trường
học, hồng diên và quyên chuẩn đánh đến náo nhiệt, chim mái của hai khu ký túc
xá gần như không đội trời chung.
Ở ngoài trường
học, quan hệ giữa hai tộc lại tương đối tốt.
Hồng diên mới
thu quân từ trạm không gian, đang chuẩn bị qua thăm quyên chuẩn. Theo mệnh lệnh
của chủ thành, bắt đầu từ tháng sau, hai tộc sẽ rút nhân viên, cùng nhau đến
thành vệ tinh.
“Thành Rừng
chủ động khiêu khích, bồi thường hai tòa thành vệ tinh vẫn quá lời cho bọn họ!”
“Chưa chắc.”
“Là sao?”
“Hai thành vệ
tinh này không có bao nhiêu tài nguyên, vị trí lại vô cùng quan trọng, thông
thẳng với tuyến đường an toàn ngoài vực. Lúc đầu thành Rừng không chịu cho, sau
đó Bạch chủ đứng ra, mới ngoan ngoãn giao ra.”
“Bạch chủ nói
gì?”
“Không biết.”
Quyên chuẩn lắc đầu, tiếc nuối nói, “Tôi cũng là nghe nói từ chỗ Yến Lam. Cụ
thể Bạch chủ nói gì, cậu ta không chịu tiết lộ. Chỉ nói lúc thông tin, mặt hắc
ưng tái mét.”
Tái mặt?
Vậy nhất định bị
ăn thiệt rất nhiều.
“Quá đã.”
“Đúng vậy.”
Bên kia, kim
điêu khoanh tay, lạnh lùng nhìn bạch vĩ hải điêu, mũi phun khí phì phì. Biết
chuyện không liên quan đến bọn họ, nhưng nhìn ngoại hình tương tự vẫn cứ hít
thở không thông, gặp mặt đã muốn đánh.
Bạch vĩ hải điêu
quay đầu, nhường ra vài bước, không chấp nhặt với đám chim xù lông này.
Tộc tước vẫn
là trung tâm ồn ào.
So với vân tước
và quelea trưởng thành, chút tài ăn nói của chim non, đơn giản là gặp sư phụ.
“Mau nhìn!”
“Là tín thiên
ông.”
“Cuồng điêu đến?”
“Là cuồng điêu…
Từ từ, kia là Bạch chủ?”
Tín thiên ông từ
giữa không trung hạ xuống, mỏ chim trắng hồng, thân thể trắng muốt, lông cứng
trên đầu cánh màu đen, là dấu hiệu phân biệt với thân tộc.
Bạch Hử nhảy
xuống khỏi lưng chim, đuôi tóc nhẹ nhàng tung bay, mềm mại phủ lên vai lưng.
Dây xích vàng
mảnh rũ xuống trên trán, điểm xuyết đá quý hình thoi. Mỗi lần nhẹ nhàng lay
động, đều phản chiếu tia sáng lấp lánh.
Trường bào màu
trắng sát người, cổ tay dùng vòng vàng quấn lại, điêu khắc đồ đằng phượng
hoàng.
Đoàn người lập
tức yên tĩnh lại.
Lật Nhan đi theo
sau lưng Bạch Hử, quét mắt nhìn qua bốn phía vài lần, thấy kim điêu có chút
cứng ngắc, theo thói quen lại muốn trào phúng. Bị Hắc Toàn trừng mắt nhìn, ý
thức được trường hợp không đúng, mới thôi.
Đều là tộc điêu,
có cạnh tranh cũng là tất nhiên.
Kim điêu
không ưa cuồng điêu, vẫn luôn nghẹn một hơi, muốn vượt qua đối phương.
Không ngờ, ra
chuyện bạch đầu hải điêu, trong chính tộc mình cũng có vấn đề. Đừng nói tranh
cao thấp với cuồng điêu, duy trì địa vị hiện tại đã là tương đối khó.
Lật Nhan mở
miệng không nói lời hay.
Với tình cảnh
hiện nay của kim điêu, bất kể xuất phát từ ý gì, cũng đều bị cho rằng bỏ đá
xuống giếng.
Tám chín phần
mười sẽ kết thù.
“Không biết nói
thì mở miệng ít thôi.”
Lật Hiệt đến đón
chim non, đang nói chuyện với mấy con hồng diên. Phát hiện tình huống không
đúng, lập tức đi qua, thẳng tay túm lấy bả vai Lật Nhan.
“Dám gây phiền
toái, trở về xử lý mày tin không?”
Uy hiếp rất
có tác dụng.
Lật Nhan rụt rụt
cổ, ngón tay đặt trước môi, hắn nhất định câm miệng! Không thể nói phải trái
với bà chị nhà mình, ngoan ngoãn nghe lời vẫn tốt hơn.
Sau im lặng ngắn
ngủi, đoàn người lại khôi phục huyên náo.
Bất kể chim dữ
hay chim cỡ nhỏ, tiêu điểm bát quát, từ đầu đến cuối đều quay quanh trên người
Bạch Hử.
“Nghe nói
Bạch chủ nuôi một con chim non, xem ra là sự thật.”
“Cậu mới ở trạm
không gian về, tin tức quá lạc hậu.”
“Cái gì?”
“Căn bản không
phải nghe đồn. Con gái tôi nói trong thông tin, Bạch chủ rất tốt với con
chim non kia, còn cố ý rút thời gian, đặc biệt đến trường học thăm nó.”
“Thật á?”
“Tuyệt đối không
sai được.”
“Tôi còn nghe
nói, con chim non kia là phượng hoàng, ít nhất có huyết mạch phượng hoàng.”
“Vậy chẳng
trách.”
“Đúng vậy.”
“Tôi từng thấy
con chim non kia, lông đen.”
“Lông đen trong
phượng hoàng, chẳng lẽ là…” Nhạc trạc?
Nếu thật sự là
nhạc trạc, biểu hiện của Bạch chủ cũng rất dễ giải thích.
Thời thái cổ,
năm tộc phượng hoàng thường xuyên thông hôn, thiên nga và nhạc trạc thân thiết
nhất.
Vạn năm trước,
nhạc trạc diệt tộc, toàn tộc thiên nga thương tâm rất lâu, tiếng kêu bi thương
duy trì liên tục mấy ngày, người nghe đều rơi lệ.
Đại khái khoảng
hai mươi phút, lồng bảo vệ trong suốt biến mất, cổng trưởng mở ra, chim non xếp
thành hàng đi ra. Thấy tộc nhân, lập tức biến thành hình thái nguyên thủy, đập
cánh xông đến.
Quả nhiên, ôm
lấy quả cầu vừa mới mọc ra lông cứng, bất kể chim trống hay chim mái, đều là vẻ
mặt yêu thương.
Không quan tâm
cái khác, trực tiếp lấy thịt nướng, ngũ cốc bốc hơi nóng, cùng với rong biển
tươi giòn, lần lượt cho ăn.
“Ăn nhiều một
chút.”
“Thiếu đồ ăn, có
tự đi săn không?”
“Bắt được cái
gì?”
“Hồ cá, còn có
dị thú?”
“Đói gầy…” Ừ?
Sao cảm giác không đúng, hình như còn mập chút?
So với cục lông
vừa rời trường liền biến hình, ba con chim phượng đứng ở tại chỗ, tương đối bắt
mắt.
“Ba ba!”
“Chú Thanh!”
Cúi chào Bạch Hử
xong, hai thiên nga nhỏ khôi phục tính tình hoạt bát, chạy đến bên cạnh Bạch
Nham và Bạch Thanh, chưa nói mấy câu, miệng đã bị nhét đầy đồ ăn.
Tần Ninh đứng
trước mặt Bạch Hử, vành tai càng ngày càng đỏ.
“Làm sao vậy?”
Bạch Hử nhìn thú
vị, hơi nâng mi.
“Không có gì.”
Ngẩng đầu,
chống lại cặp mắt màu khói, ngay cả cổ cũng đỏ.
Đến gần Bạch Hử,
liền sẽ cảm thấy thân thiết.
Khoảng cách càng
gần càng rõ ràng.
Loại cảm giác
này, giống như lúc muốn nhào vào trong lông vũ.
Rốt cuộc là
tại sao, Tần Ninh nói không rõ. Nhưng lông có thể nhào, đổi thành người… Nhất
định không được!
Thấy Tần Ninh
như vậy, Bạch Hử hơi nghiêng đầu, đột nhiên nở nụ cười.
Nâng tay phải
lên, nhẹ nhàng che trên đỉnh đầu Tần Ninh, theo sợi tóc vuốt đến đuôi tóc. Vòng
vàng trên cổ tay phản xạ ánh sáng, đồ đằng tinh xảo như đang sống.
“Hơn một tháng
không gặp, em cao hơn rồi.” Giọng nói ôn hòa, như suối nước chảy róc rách.
Tần Ninh bây
giờ, vừa vặn cao mới hơn ngực Bạch Hử. Chỉ là vẫn kém Bạch Lam và Bạch Hi, Bạch
Hi đã sắp ngang vai Bạch Nham.
“Có ăn cơm đúng
giờ không?”
“Có.” Tần Ninh
gật đầu.
“Năm bữa
không?”
“Tám bữa. Mỗi
ngày tám bữa, thỉnh thoảng còn thêm cơm, em đảm bảo!”
Bạch Hử nâng mi,
hiển nhiên đang tỏ vẻ nghi ngờ.
Lát sau, rốt
cuộc gật đầu, hai tay giữ thắt lưng Tần Ninh, nâng cậu lên, đặt lên trên lưng
tín thiên ông.
“Vẫn là hơi ít,
lần tới ăn nhiều một chút.”
Nếu hung thú
trong rừng biết, nhất định sẽ khóc to một trận.
Một ngày tám bữa
còn chê ít? Nhất định muốn ăn tuyệt chủng chúng nó mới bằng lòng bỏ qua sao?!
Trở lại miệng
núi lửa, các thiên nga đang chuẩn bị tiệc.
Bạch Lam Bạch Hi
và Tần Ninh nói lời tạm biệt, quay về nhà mình.
Bạch Hử ôm Tần
Ninh, hạ cánh xuống đảo nhỏ giữa hồ.
“Em nghỉ ngơi
trước, tốt nhất ngủ một lát.” Đưa Tần Ninh lên tầng hai, Bạch Hử đột nhiên cúi
người, môi cọ qua trước trán cậu, “Ta còn có việc phải xử lý, khi nào ăn cơm sẽ
gọi em dậy.”
Cửa phòng
đóng lại, Tần Ninh ngơ ngác trợn mắt nhìn ván cửa, ngón tay đặt trên trán, toàn
thân cứng đờ.
Màn đêm buông
xuống, miệng núi lửa tổ chức tiệc tối long trọng.
Bị mấy trăm con
thiên nga cho ăn, ba chim phượng ăn đến tròn bụng, gần như không đi nổi.
Các tộc đàn
trong thành đều đang ăn mừng.
Đều không ngoại
lệ, chuẩn bị thức ăn phong phú, khao thưởng các chim non chăm chỉ học tập.
Trong khi
thành Vũ một mảnh vui cười, thành Đá thiếu lương thực càng thêm nghiêm trọng.
Chim trưởng
thành còn có thể kiên trì, chim non tuyệt đối không được.
Thực sự không
chống tiếp được, Ô Đàn ra lệnh một tiếng, theo kế hoạch, cướp!
Mượn thiết bị ẩn
hình bảo vệ, lái chiến hạm tuần tra đến tinh cầu nguyên thủy gần thành Rừng. Bị
trạm không gian phát hiện, không nói hai lời, lập tức dùng hỏa lực mạnh mẽ bao
trùm.
Thông tin?
Đã đến cướp rồi,
còn thông tin cái gì?
“Cậu đến chỉ
huy!”
Giao quyền chỉ
huy cho một con khủng điểu khác, Ô Đàn đích thân đổ bộ tinh cầu nguyên thủy.
Không phải lo
lắng vấn đề hoàn cảnh, các khủng điểu buông tay đánh, thành đàn dị thú bị bắt,
cây rừng cổ xưa bị nhổ tận gốc. Từng tảng nước biển bị nung khô, cá biển thành
đàn chở lên chiến hạm.
Thành Đá kế
hoạch vô cùng chu đáo, động tác cực nhanh. Vừa cướp đoạt tinh cầu nguyên thủy,
đồng thời còn phá hủy trạm không gian, ngăn chặn tất cả thông tin.
Chờ Ưng Kiền
nhận được tin tức, đã có ba tinh cầu nguyên thủy bị cướp sạch.
Nhìn cảnh tượng
thê thảm được gửi đến, Ưng Kiền hít sâu, lại hít sâu, rốt cuộc nhịn không được,
lạch cạch bóp nát máy truyền tin hợp kim trong tay.
Đang nổi giận
thì, nghe thấy người đến báo, vũ hoàng cho mời.
“Vũ hoàng?”
Hiện nay, việc
này đối với Ưng Kiền chỉ có một ý nghĩa, bị đánh.
Trong thành bị
cướp, người lại phải chịu đánh. Chủ thành hắc ưng lửa giận công tâm, thiếu chút
nữa ngất đi.
Còn có công lý
hay không?!
Trên thực tế,
khi hắn chọc giận Bạch Hử, làm cho thiên nga mở ra kỳ hạm, công lý đã bỏ hắn
đi.
Muốn đòi một
lẽ công bằng?
Một mình vượt
qua hố đen còn dễ dàng hơn một chút.
Sẻ nhà