Cố Vãn Thâm từ sau lần đến nhà Ngôn gia liền lúc nào cũng trầm mặc.
Anh luôn cảm thấy khó chịu vô cùng, thường hay nổi nóng vô cớ.
Khê Vĩ đến những lúc anh nổi nóng đều sợ hãi lủi đi.
Khê Vĩ không biết vì sao anh lại như vậy, nhưng y cho rằng 80-90% là do Bạch Hàn Vĩ.
Thế nhưng chẳng phải hành động mang tặng cậu cho Ngôn gia là để chứng minh anh yêu y sao?
Khê Vĩ băn khoăn bê ly nước đến thư phòng, thở hắt một chút, cố điều chỉnh nhịp thở, sau đó liền đẩy cửa bước vào.
Mùi thuốc lá nồng nặc làm y cau mày.
Đợi không khí loãng ra đôi chút, y mới bước vào.
“Thâm, anh uống chút nước đi” Khê Vĩ nhu thuận đặt ly nước lên trước mặt anh, sau đó an phận ngồi đối diện.
Cố Vãn Thâm hai tay chống đầu, một bộ dạng mệt mỏi không thôi.
Nghe đến tiếng của Khê Vĩ liền từ từ ngẩng đầu, sau đó dựa ra lưng ghế nhìn y.
“Em…!Có chuyện gì à?”
“Không…!Em chỉ lo cho anh.
Hơn 3 tháng nay, anh thật lạ.
Công ty có vấn đề gì sao ạ?”
“Không có gì.
Tôi chỉ suy nghĩ, em đừng lo” Cố Vãn Thâm phất tay.
“Em rất lo, anh tối ngủ không đủ, tinh thần lại căng thẳng như vậy, em làm sao không lo được?”
“Tôi không sao.
Tôi tự lo bản thân mình được.
Em vì sao không ngủ? Đã trễ rồi.”
Khê Vĩ đang định lên tiếng, tiếng chuông điện thoại của anh vang lên.
Cố Vãn Thâm liếc qua màn hình điện thoại liền cầm lên, hướng Khê Vĩ nói :”Em về ngủ đi.
Tôi ngủ sau”.
Khê Vĩ tự biết anh có điều không muốn nói trước mặt y, liền đứng lên bỏ ra ngoài.
Đợi Khê Vĩ đi khuất, Cố Vãn Thâm liền bắt máy, nôn nóng hỏi:
“Bạch Hàn Vĩ thế nào?”
“Cố tổng, Bạch Hàn Vĩ hiện đang điều trị tích cực.
Não bộ của cậu ấy liên tục bị tổn thương gây nên chấn thương không nhẹ.
Hơn 3 tháng trước được đưa vào bệnh viện, cậu ấy đã hôn mê đến bây giờ, hiện chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
Thân thể nhìn chung được tiếp nhận điều trị cao cấp, nên có khả năng sẽ tỉnh lại sớm hơn.”
Cố Vãn Thâm khẽ thở hắt ra.
Anh chính là lo lắng không biết cậu thế nào, liền cho người trà trộn vào đội ngũ bác sĩ phụ trách chữa trị cho Bạch Hàn Vĩ.
Tuy nhiên lại bị phát hiện liền chặn đứt mọi liên hệ.
Thế nhưng gần đây, anh đã mua một người trong nhóm bác sĩ để thông báo bệnh trạng.
“Thật tốt quá rồi” Cố Vãn Thâm cười nhẹ nhõm.
Anh sẽ tưởng không thể cứu được cậu.
Vì cơ thể cậu, dường như cũng quá suy yếu rồi.
“Tuy nhiên….” Vị bác sĩ ngập ngừng “Trong quá trình khám tổng quát, chúng tôi nhận thấy xương của cậu ấy bị biến đổi.
Cấu trúc xương của cậu Bạch bị biến mỏng, các khớp xương cũng lỏng ra.
Nhưng do cấu trúc của các dây chằng và cơ thể cậu ấy khá dẻo dai nên xương và các khớp chưa bị tác động.
Thế nhưng sau này rất dễ bị gãy vỡ.
Không những vậy, xương sống của cậu ấy cũng bị nứt, nếu bị gãy xương, có thể ảnh hưởng lớn gây tai biến.
Ngôn tổng có cho giám định thương tích, tôi sẽ gửi kết quả qua cho ngài.
Nhưng tôi nghĩ, nếu tỉnh lại, não bộ của cậu ấy sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng nhất, có thể để lại di chứng như trì độn, tâm thần hoặc sẽ trở thành người thực vật”.
Cố Vãn Thâm như ngừng thở, anh nghe rõ ràng nhịp đập của mình đứng lại rất lâu.
Trái tim anh như bị bóp nghẹt lại.
Bàn tay nắm chặt ly nước khẽ dùng sức một chút như muốn dời đi lực chú ý của tâm trí mình.
“Cố tổng, nhưng là tôi phát hiện, những thương tích được giám định đó, đa số đã có từ lâu.”
Crack, ly thủy tinh vỡ ra hai nửa.
Mảnh cắt cứa vào tay anh bật máu, nhưng anh không quan tâm.
Hiện giờ, anh mới phát hiện, thì ra bản thân mình lại chú ý đến cậu nhiều như vậy.
“Cám ơn cậu, cứ tiếp tục theo dõi.
Tôi sẽ liên lạc sau”.
Cố Vãn Thâm sau đó vội vã cúp máy.
Anh thẩn thờ ngồi đó rất lâu.
Lâu đến mức, dường như bình minh đã lên tự bao giờ.
————————–
“Cút!”
Ngôn Hạ thô bạo xô ngã người thanh niên gầy yếu từ trên người mình xuống đất.
Tay cầm lấy bình hoa gần đó ném vào đầu người thanh niên.
Người thanh niên gương mặt trắng bệch vội vã ôm đồ chạy đi, không quan tâm trên đầu mình máu đang chảy.
“Ngôn thiếu, cậu rốt cuộc muốn thế nào đây? Đã là người thứ 10 rồi đó” Thư ký dưới quyền ba y mở cửa phòng bước vào, tựa người lên cánh cửa nhíu mày.
Ngôn Hạ vò mái tóc rối của mình, y mở bung hộc tủ giường lấy ra thuốc uống tự mình nuốt xuống.
Sau đó nằm ra giường thở hổn hển.
“Ngôn Hạ, cậu khó chịu như thế đã là 5 tháng, kẻ kia cũng đã tỉnh lại, sao không tìm y chơi đùa? Bắt tôi mang một nhóm trai trẻ đến, sau đó đều đuổi họ mang một thân thương tích trở về.
Tôi không muốn đi tù cùng cậu” Người thư ký bước đến gần giường Ngôn Hạ, đưa tay muốn giúp y đắp chăn liền bị y không lưu tình hất tay.
“Đừng chạm vào tôi!” Ngôn Hạ hai mắt đỏ ngầu nhìn thẳng Gia Hy.
“Cơn điên đến nữa rồi à? Tôi nói cậu, có muốn thì tìm sủng vật mà chơi, đừng làm khổ tôi”
“Tôi không muốn làm cậu ta bị thương” Ngôn Hạ nhắm mắt nói.
“Thế nào? Thương người?”
“Nếu mang cậu ta về, tôi có khả năng đùa chết cậu ta.
Nhưng là….cậu ta vừa tỉnh sau cơn hôn mê 4 tháng”
“Hah, Ngôn đại thiếu gia khi nào đã thương người rồi?” Gia Hy cười nhạt.
Ngôn Hạ cũng lười nói với Gia Hy nên nhắm mắt làm như đã ngủ.
Gia Hy cũng biết ý y không muốn nhiều lời liền bỏ ra ngoài.
Đợi cánh cửa đóng lại, Ngôn Hạ mở mắt ra nhìn trần nhà.
Từ khi nào lại xót cho kẻ kia chứ? Không biết, chỉ biết rằng nếu bây giờ liền đùa, chắc chắn kẻ kia sẽ không chịu nổi mà chết.
Huống chi, kẻ kia đã hư rồi!
—————————–
Đến chiều, Ngôn Hạ liền không chịu nổi nữa mà bước sang phòng Bạch Hàn Vĩ.
Lục tìm chìa khoá phòng, y mở cửa ra.
Đối lập với bên ngoài được rọi bởi đèn sáng, bên trong một mực u ám.
Ngôn Hạ đưa tay bật đèn, sau đó liền thấy Bạch Hàn Vĩ ngồi xoay mặt vào góc tường, tay di di trên nền đất.
Ngôn Hạ bước vào phòng, trở tay khoá cửa.
“Bạch Hàn Vĩ…” Ngôn Hạ khẽ gọi, nhưng người kia vẫn thủy chung làm công việc của mình, hoàn toàn không nghe đến y đang gọi.
Ngôn Hạ thở dài một tiếng.
1 tháng trước cậu tỉnh lại, sau đó mang về đây, đến hôm nay luôn là một dạng thế này.
Ngôn Hạ chính là muốn cậu dưỡng bệnh trước, chơi đùa sau.
Nhưng lại không kiềm nỗi ý nghĩ muốn nhìn cậu liền đợi đến chiều ngang qua phòng cậu.
Ngôn Hạ cảm thấy, đời mình chưa bao giờ y lại kiên nhẫn như vậy.
Kiên nhẫn đến gần, kiên nhẫn cầm lấy chén cháo chưa ăn, kiên nhẫn uy cậu ăn.
Đợi đến khi cậu ăn hết chén cháo thì đã hơn 2 tiếng sau, Ngôn Hạ đầu cũng đầy mồ hôi đặt chéo cháo rỗng xuống.
Cúi người bế Bạch Hàn Vĩ lên đặt trên giường.
Bạch Hàn Vĩ hai mắt trắng bệch nhìn chăm chăm y, tay nhỏ bám lấy mép chăn, trên đầu vẫn quấn vải trắng.
Ngôn Hạ thở dài, đồng dạng bước lên giường nằm xuống.
Tay trở lấy ôm chặt Bạch Hàn Vĩ.
“Ngoan, tôi không làm gì em.
Chỉ ngủ thôi.
Ngoan…”
Ngôn Hạ vụng về dùng tay vỗ nhè nhẹ lên lưng cậu, cảm thấy cậu thật yếu ớt.
——————————
“Bạch Hàn Vĩ, ngoan há miệng” Ngôn Hạ dườn như một thói quen luôn kiên nhẫn uy cậu ăn.
Đã gần một tháng y trong sáng ở cùng với cậu.
Không hề có ý muốn nɦu͙ƈ ɖu͙ƈ hay hành hạ cậu, tất cả đều là bình yên ở cạnh bên nhau.
Y chợt cảm thấy, như thế cũng thật tốt.
Đã lâu y chưa từng cảm nhận sự dễ chịu như bây giờ.
Ngôn Hạ nhìn Bạch Hàn Vĩ ngây ngốc ngậm cháo trong miệng lại cau mày.
“Hàn Vĩ, ngoan mau nuốt.
Tôi uy em muỗng khác, xong ta sẽ ra vườn chơi, nhé?”
Bạch Hàn Vĩ vẫn bảo trì động tác không nghe lời.
Ngôn Hạ thở dài, đặt chén cháo xuống, dùng ngón cái miết lên môi cậu, những ngón còn lại gãi gãi dưới cằm.
Bạch Hàn Vĩ rụt người lại, sau đó nhè ra xác cháo lên người Ngôn Hạ.
Ngôn Hạ bất dắc dĩ nhìn bộ đồ bị lem bẩn, lại nhìn Bạch Hàn Vĩ ngây ngốc không hiểu vì sao lại bật cười, xoa xoa đầu cậu, Ngôn Hạ giọng pha lẫn cưng chiều nói :”Em thật hư, Vĩ.
Tôi nên làm gì em đây?”.
Ngôn Hạ nhìn đến đôi môi hồng hồng của cậu, liền tự mình uống vào một chút cháo, sau đó kề lên môi cậu truyền sang.
Bạch Hàn Vĩ vẫn như thế tiếp nhận sau đó từng chút nuốt xuống.
Ngôn Hạ cười tít mắt, cưng nựng cậu.
“Ngoan nhé, tôi sẽ đọc truyện cho em”.
Ngôn Hạ cũng dường như thay đổi.
Y bỏ qua những bướng bỉnh, không nghe của cậu, dẹp bỏ đi nóng nảy, ngày ngày luôn kiên nhẫn bên cạnh cậu.
Dường như đó đã thành một thói quen được hình thành từ lâu.
Bạch Hàn Vĩ thế nhưng lại không si ngốc lâu.
Trãi qua 2 tháng luôn trì độn, ngốc nghếch thì cậu đã lấy lại được tinh thần.
Thế nhưng cậu không còn nhanh nhạy nữa.
Dù mỗi ngày đều được Ngôn Hạ chăm sóc tốt, thế nhưng bóng ma bị hành hạ hơn 8 năm không thể dễ dàng phai mờ.
Cậu vẫn luôn sợ hãi mọi người, luôn sợ bị đánh đập, luôn thu người lại vào một góc.
Thế nhưng điều đó không làm Ngôn Hạ tức giận, y tưởng chừng như mọi cảm xúc cùng vui vẻ đều đặt lên người cậu nên y không còn thấy khó chịu hay dễ nổi giận như trước.
“Hàn Vĩ, tôi dặn em mang vớ vào, vì sao lại cởi ra?” Ngôn Hạ nhìn xuống người đang ngồi co ro dưới đất, ánh mắt không hài lòng.
Bạch Hàn Vĩ sợ hãi run rẩy, tay bảo vệ lấy đầu mình co người lại càng chặt.
Ngôn Hạ biết cũng không nên làm khó cậu, liền bỏ qua, tay nhấc cậu lên mang đến giường.
“Tôi không đánh em nữa, không cần đề phòng tôi.
Để tôi giúp em làm ấm chân em”
Ngôn Hạ nhấc lên chân cậu, xoa tay vào lòng bàn chân cậu giúp xua đi cái lạnh.
Bạch Hàn Vĩ sợ hãi để y giúp cậu làm ấm.
“Được rồi” Ngôn Hạ ngẩng đầu nhìn thấy cậu đang co rút người lại liền bất đắc dĩ “Em thật là.
Đề phòng như vậy, tôi thật buồn đấy”.
Nói rồi, Ngôn Hạ cùng ôm Bạch Hàn Vĩ nằm xuống nệm, theo thói quen ôm chặt lấy cậu ngủ say.
——————————
Havi: deadline dí sấp mặt nên ta chậm trễ nha :))) sr các nàng :”)) ta rảnh sẽ up lên nhaaaaa :))) yêu yêu ????