Tiểu thư, người định làm gì với những thứ này?
– Làm đẹp.
– Hả? Những thứ khác không nói nhưng hoa khô thì làm gì được?
– Cứ xem rồi biết.
Cô dựa theo những kiến thức hiện đại tạo ra các sản phẩm làm đẹp cho da, mật ong dùng dưỡng da, hoa hồng khô dùng làm nước hoa và củ dền làm son môi.
Sau vài ngày chăm sóc bản thân chăm chỉ, chỉnh trang trang phục và sửa sang nơi ở.
Cuối cũng cô đã biến đổi trở nên xinh đẹp hơn, cả nơi cô ở cũng trông đầy hoa tươi nhiều màu sắc.
Cảm giác thành tựu khiến cô cảm thấy thoải mái nhẹ nhàng hơn.
Hôm nay, cô quyết định ra ngoài đem theo vài món đồ cho mẫu thân.
– Mỹ nhân xin dừng bước, chẳng hay cô là…
Nghe thấy tiếng gọi cô quay lưng lại.
Là Mặc Thừa Dục!!!
– Thái tử?!?
– Là cô? Cô là…Vô Ưu?
– Sao thế? Mới mấy ngày không gặp đã không nhìn ra ta là ai sao? _ Vô Ưu rất điềm tĩnh trước tên này, cô biết với loại người như hắn tức giận hay phỉ báng đều vô nghĩa.
Phải từ từ thì mới thú vị được.
– Cô..xinh đẹp quá.
Sao trước đây nàng không như vậy.
– Hoa chỉ đẹp khi không thuộc về ai…Hôm nay người lại đến tìm muội muội nhỉ? Vậy ta xin phép lui trước _ Nói rồi cô quay đi thật nhanh không cho hắn cơ hội níu kéo.
Đến nơi của mẹ cô…vừa bước vào cô đã nghe thấy tiếng bàn tán.
– Đó là đại tiểu thư của chúng ta sao? Xinh đẹp thật đó!
– Nhưng sao trước đây lại khác nhỉ?
– Nghe nói tiểu thư thay đổi rồi, không những né xa thái thử mà cũng không còn gây rắc rối cho tướng quân nữa, ngược lại rất ngoan nữa kìa.
– Thật sao?
– Phải.
– Không phải vì quá đau lòng nên mới như vậy đó chứ
– Trở nên xinh đẹp để cho người kia luyến tiếc sao?
– Không phải chứ.
Nghe thấy những lời bàn tán Từ Liên liền lớn tiếng.
– Các ngươi hết việc để làm rồi hay sao? Nhàn rỗi ở đây to nhỏ làm phiền phu nhân nghỉ ngơi!
– C..Chúng ta đi ngay _ tất cả họ vội vàng lui xuống.
Cô cũng không quá quan tâm người khác nghĩ gì.
Kiếp trước cũng vậy, có rất nhiều lời đồn thổi về cô nhưng cô chẳng mảy may quan tâm, với cô, chỉ cần không hổ thẹn với lương tâm thì ai nói gì cũng không cần để tâm, cô đã quá quen với thị phi rồi.
Cô đi thẳng vào trong và hành lễ.
– Thỉnh an mẫu thân.
– Con mau lại đây.
Cô đến bên giường, ngồi cạnh mẫu thân.
Thanh Lam từ từ nhìn ngắm đứa con gái của mình kĩ lưỡng từng chút một.
Nghĩ lại mĩnh lúc xưa cũng là một thiếu nữ xinh đẹp như vậy.
– Mẫu thân? Sao vậy?
– Ta chỉ muốn nhìn con thật kĩ thôi
– Mẫu thân, từ bé đến lớn lúc nào người chả nhìn thấy con chứ _ cô có chút ngượng ngùng và nũng nịu.
– Con thay đổi thật rồi _ Thanh Lam cười nhẹ rồi xoa đầu đứa con gái nhỏ của mình.
– À phải rồi mẹ, con có đem một ít đồ dùng chăm sóc da và chè dưỡng nhan cho người, người nhớ dùng nhé.
Bây giờ con ra ngoài mua thêm chút đồ
– Được, con đi cẩn thận.
– Vâng ạ _ dứt lời cô liền chạy đi, cô đợi ngày này lâu lắm rồi, từ lúc đến đây ngày nào cũng nghiên nghiên cứu cứu khiến đầu óc mệt mỏi, hôm nay có dịp cô sẽ đi dạo chợ cổ đại xem có gì hay ho.
Tại chợ…
– Woa, náo nhiệt quá.
Nhiều món đồ hay ho khéo tay thích mắt thật đấy
Cô không giấu nổi sợ phấn khích mà chạy nhảy khắp nơi.
Khi đang đi thì nhìn thấy trước mắt có đám đông vây quanh, tưởng là có người biểu diễn cô cũng chạy đến xem.
– Cái tên què này, ngươi tông vào ta rồi, đền đi
– Đừng vô lý, rõ ràng là ngươi ngã lên chân công tử nhà ta lại còn nói bừa.
Nghe thấy ồn ào cô tò mò đến xem chuyện, thấy tên gian thương ngồi ăn vạ trên mặt đất cô ngứa mắt muốn can ngăn, thấy vậy, Y Nhi liền nhắc nhở cô.
– Tiểu thư, đừng để bị vạ lây
– Thấy bất bình thì phải ra tay, muội sợ thì cứ đứng đây đi _ nói rồi cô bước lên phía trước chen vào đám đông.
Cùng lúc đó tên gian thương vẫn ăn vạ trên mặt đất, miệng thốt ra lời than tiếng oán vì chân bị đau, muốn vị kia phải đền bù cho hắn.
– Ngươi làm ta bị thương rồi, phải đền tiền cho ta, nếu không trong thời gian ta hồi phục thì nhà ta lấy gì mà sinh nhai đây.
– Phải đấy, làm người khác bị thương thì phải bồi thường _ tất cả mọi người đổ dồn ánh mắt về cô, tên thị vệ bên cạnh vị công tử xui xẻo kia lên tiếng thì bị chàng ngăn lại.
Tưởng là có thêm người ủng hộ mình, kẻ gian manh khóc than càng thêm ai oán.
– Số tôi thật khổ mà, nhà vốn đã nghèo chân lại bị thương thì làm sao mà kím sống chứ.
Cô sắp nghe không lọt nổi những lời giả tạo này nữa rồi, tuy vậy cô không vạch trần mà chủ động muốn giúp đỡ hắn.
– Vị huynh đệ này, không biết huynh đau như nào, hay là như thế này đi, ta biết chút y thuật, hay là để ta xem xem có thể giúp huynh trị khỏi không, như vậy đỡ phải tốn kém thuốc men.
– C..cái gì! _ mặt tên gian thương tái lại, e dè không muốn cho cô kiểm tra.
– Ta giúp huynh để đỡ phải mời đại phu tốn kém mà thôi, hay là…huynh không dám?
– Cái gì mà không dám, cô kiểm tra đi, chân ta rất đau.
Cô nhìn lướt sơ qua lấy lệ rồi phán
– Ai da, đúng là rất nặng
– Đấy, ta đã bảo rồi _ hắn tưởng đã thoát nạn rồi thì nghe cô nói sẽ giúp hắn nắn lại chân, hắn sợ xanh mặt, vì vốn chân hắn không vấn đề gì nếu nắn đi nắn lại có khi lại gặp vấn đề thật..