Đang ngồi suy tư vài thứ linh tinh, mà lúc rảnh những quá khứ đã lướt qua để cô hồi tưởng lại những thứ đã qua một lượt, thì điện thoại của Như Ân lại rung chuông! là một bài hát của Nhậm Nhiên – Phì điểu và ve sầu.
Như Ân bắt máy!
– Alo, Như Tiểu Mẫn Nhị của tôi đã nghe máy rồi sao!
Giọng nói của cô bạn thời thơ ấu của cô – Khả Như như hú hét ở đầu giây bên kia.
– Đừng lúc nào gọi cho mình cậu cũng hét như vậy có được không? Haizz!.
Tiếng thở dài truyền từ bên này qua đầu dây bên kia từ cô.
Nghe vậy thì giọng nói mang hơi thở thanh xuân của tuổi trẻ, trái ngược với sự già dặn của cô, khẽ điều chỉnh lại giọng nói sang! thì thầm!
– Tiểu tổ tông ơi! biết gì không! bên nhà mốt Dior vào một phút trước đã gửi thư mời cho mọi người có tầm ảnh hưởng của Bắc Lục, đến coi Show diễn của họ!
– Thì sao! ?
Như Ân nghe vậy cũng cảm thấy chả có gì bất ngờ, gần như coi cái tin tức này rất nhàm chán.
– Ây cô bé ngốc của tôi! show này sẽ tái hiện lại các thiết kế có hạn từ những thập niên trước, mà hàng trăm, hàng nghìn người muốn sở hữu mà còn khó đó!
Nói một hồi, Khả Như khẽ lấy hơi rồi nói tiếp, và Như Ân vẫn kiên nhẫn nghe, như tìm được thứ mình thú vị.
– Mình biết cậu thích các thiết kế từ những thập niên trước lên đã lấy hộ cậu một vé luôn đó! à nha, show sẽ diễn ra tại đem nay luôn đó, và các đơn hàng cũng chỉ được chốt trong đem nay thôi!
Như Ân nhíu mày, mắt vẫn hướng về những cái cây lá đã ngả vàng ở khu vườn cạnh cửa bệnh viện.
– Gấp vậy sao?!
– Dù có gấp thì đây cũng là một show mà cả những người ở nước Mỹ xa xôi còn nhờ người nghe ngóng đó, mà ai ngờ nó lại được tổ chức ở đây đâu.
– Cho tôi địa điểm đi!
– Khu cánh đồng hoa tương tư ở phía thành Lâm, cánh chỗ cậu chắc khoảng ba mươi phút đi xe đó!
Như Ân mím đôi gơi cảm của mình mà nghiêm mặt.
– Cậu giờ hack luôn vị trí của mình rồi à!
– Hơ hơ! cậu nhận ra rồi à! bạn cậu là hacker đó, không nhớ à?
– Mình cho cậu tra chưa?
– Hihi! cúp máy.
Khả Như chuồn lẹ.
Màn đêm đen đã che lấp mọi ánh hoàng quang giả tạo vào buổi sáng, không còn hình ảnh ôn hòa trên những gương mặt của những tên đàn ông, chẳng còn vẻ nghiêm túc chính trực, của mấy cô gái…mà thay vào đó là những cái ánh mắt mờ ám, si tình, phó.ng đãng trong những quán ba…
Show diễn thời trang của Dior…
Trên các thảm đỏ chào đón giới thượng lưu, những người có tầm ảnh hưởng, sâu rộng đến Bắc Lục đều xuất hiện…
Xung quanh có những tiếng nói chuyện xôn xao…thì thầm.
– Tôi nghe nói show này có các bản giới hạn…từ những năm khi Dior mới ra mắt giới mộ điệu luôn đó.
– Ừ chả thế, chứ nếu không với thời gian gấp này…thì có ai lại tham gia nhiệt tình vậy làm gì chứ.
…
Vào đúng 12 giờ 59 phút…những người mẫu châu Phi-Âu-Á đều lần lượt diện những bộ quần áo nổi danh khắp giới thời trang, những chiếc túi bản gốc…luôn được cải cách qua các năm…lần lượt đều được giới thiệu bằng những nối catwalk của những người mẫu Dior…
Những tiếng trầm trồ lần lượt theo sau những lần những người mẫu lần lượt xuất hiện…
Ở một góc cánh đồng có một chỗ thế đất cao hơn, được chỉnh sửa và tạo thành một cái nhà kính, tầm mắt có thể phóng ra chỗ của các người mẫu trình diễn, cũng lại có thể nhìn trên màn hình tivi cỡ lớn đang chiếu trực tiếp show diễn.
– Người anh em, thấy thế nào?
– Là thế nào? Ý cậu là tôi phải quan tâm cái show này chỉ vì bà chị cậu lôi cậu đi sao…?
– Ấy chết…tôi thấy cậu chán ghét trốn công sở lên đưa cậu đi cùng thôi mà.
– Sao cậu không nói là cậu bị chị cậu lôi đến, thấy cô đơn, không thể nhìn anh rể và chị gái mình tình tứ, nên mang tôi theo? Không phải à?.