Tại Sao Ta Còn Chưa Tiến Lãnh Cung? !

Chương 15



Theo câu “Hoàng thượng giá đáo!” Tất cả mọi người hướng ánh nhìn ra bên ngoài. Chỉ thấy Thẩm Dập Luân đi ở phía trước nhất theo sau là Trương Hòa và một đám thái giám.

“Thần thiếp tham kiến bệ hạ!”

“Nô tài (nô tỳ) tham kiến bệ hạ!”

Thẩm Dập Luân nhìn cũng không nhìn các nàng đi thẳng tới trước mặt Hứa Nặc nâng y dậy rồi nhàn nhạt nói với mọi người:

“Bình thân.”

“Tạ bệ hạ!” Mọi người nhìn Thẩm Dập Luân làm như thế tất nhiên là càng thêm oán hận Hứa Nặc, song lại không ai dám ra mặt.

“Buông tay ra!” Hứa Nặc mặt mỉm cười mà nói nhỏ với Thẩm Dập Luân.

“Xem ra muốn làm tới cùng, đúng không hả.” Thẩm Dập Luân nghiêm túc nói, nhưng mà trong lòng nghĩ tay nhỏ của Hứa Nặc thật là mềm thật là mịn, đáng tiếc không thể sờ thật rõ ràng (︶︿︶).

Chờ Hứa Nặc thực sự tạc mao, Thẩm Dập Luân mới không nỡ buông ra bàn tay mềm nhỏ bé kia, thuận tiện tự hỏi lần sau có thể mượn cớ gì để tiếp xúc gần gũi.

Hứa Nặc thấy các phi tử phía dưới cũng không chịu được, mà Thẩm Dập Luân lại rõ ràng như đi vào cõi thần tiên, trong lòng bất đắc dĩ thở dài.

“Khụ, hoàng thượng, thần thiếp có chuyện muốn nhờ hoàng thượng giải quyết.”

“Hả, là chuyện gì vậy?” Thẩm Dập Luân bị kéo trở về liền đưa ánh mắt chuyển qua trên môi Hứa Nặc đang đóng mở, oa, thoạt nhìn cũng thật mềm, vị nhất định rất ngon, không biết làm sao để nếm thử một ngụm đây.

Lúc này người ở phía dưới cuối cùng chịu không nổi hai người “liếc mắt đưa tình”, dũng cảm đứng dậy.

“Bệ hạ!” Ninh thục phi khí thế hung hăng nói. “Hoàng hậu nương nương rất có thể cùng người nào đó có tư tình! Thần thiếp xin bệ hạ minh xét một chút!”

“Hửm, thục phi nói hoàng hậu có tình nhân là ai vậy?” Thẩm Dập Luân không mặn không nhạt hỏi.

“Tô Ninh!” Ninh thục phi kiên định nói ra.

“Ngươi nói ai?!” Lần này đổi lại Thẩm Dập Luân mất bình tĩnh, nữ nhân kia sao hắn quên được! Nghĩ lại Hứa Nặc vì tài nữ này mà chủ động hợp tác với mình, vừa nghĩ như thế trong lòng vừa chua xót vừa vui mừng.

Bộ dáng Thẩm Dập Luân rầu rĩ không nói ở trong mắt người khác là tức giận quá nên im lặng. Nhất là Ninh thục phi dẫn đầu khinh thường một đám người Hứa Nặc, trên mặt vẻ đắc ý căn bản không giấu được. Mà hiền phi vẫn như cũ cúi thấp đầu, như là đối với kết quả không để tâm chút nào.

(Ta ngộ ra rằng Ninh phục phi là con đầu đàn, làm ả im miệng đi rồi tính sau.-.)

Hứa Nặc tùy ý đảo qua liền thu hết biểu cảm của người phía dưới vào đáy mắt, như vậy cũng tốt, Hứa Nặc nghĩ thầm, chí ít một phận địch nhân đã sáng tỏ, những thứ khác, ừm, y chính là không tin trong chốn thâm cung sẽ có người lương thiện.

Ninh thục phi thấy hoàng thượng điềm nhiên không nói lời nào liền không nhịn được nữa:

“Xin hoàng thượng theo lẽ công bằng mà chấp pháp trừng phạt nghiêm khắc người phạm sai lầm ạ!”

Thẩm Dập Luân bị thanh âm chói tai này kéo về thực tại, hắn nhíu nhíu mày:

“Ngươi có chứng cứ không?” Hắn cũng muốn biết Tiểu Nặc có phải thật làm vậy sau lưng hắn không… Quên đi, chỉ cần sau này hắn sẽ cẩn thận giám sám chặt chẽ Tiểu Nặc là được rồi, tốt nhất là như hình với bóng. Nghĩ tới đây khóe miệng Thẩm Dập Luân nhếch lên cười không thể kéo xuống.

Nhìn trong mắt những người khác là hoàng thượng đang cười nhạt với hoàng hậu.

Thục phi vui mừng quá đỗi:

“Ngươi mau lại đây nói rõ ràng cho hoàng thượng, một chữ cũng không thể thiếu!”

Thẩm Dập Luân nhìn về hướng thục phi đang nhìn:

“Vì sao phải đánh cô ta?” Thẩm Dập Luân nhìn cung nữ cố gắng hít khí kia, không ngờ có chút buồn bực.

Hiền phi đúng lúc đứng ra giải thích:

“Hoàng hậu nương nương cho rằng người vọng tưởng chủ tử, bởi vậy còn chưa nghe bất kỳ biện giải nào liền cho người đánh 30 đại bản.”

(Còn bả thục phi là boss ẩn -_-)

Hứa Nặc nghe xong không khỏi liếc mắt nhìn hiền phi nhiều một chút, phát hiện nàng vẫn là dáng vẻ kia, tựa như có ý nói vậy không phải nàng.

“Cô ta là đang tố cáo ta hả?”

Những người khác nhìn tư thế kích động này, hoàng thượng nhất định phải răn dạy hoàng hậu!

Nhưng mà.

“Chỉ đánh 30 đại bản? Quá ít, hoàng hậu thật nhân từ, nếu là trẫm, có thể sẽ không để cô ta xuất hiện ở đây!”

Chúng phi tần:…

Vừa nãy gió có xu hướng thổi mạnh chúng ta không nghe thấy có thể lặp lại lần nữa không?

Mọi người một bộ biểu tình không dám tin, nhưng mà Thẩm Dập Luân liền lên tiếng:

“Loại chuyện này vừa nhìn chính là có người vu oan hãm hại, các ngươi cư nhiên cũng không nhìn ra được! Hoàng hậu thương hại các ngươi không tính toán với các ngươi, nhưng trẫm không thể khoan dung người như vậy, các ngươi quá đều phải chờ trẫm về rồi cấm túc, ba tháng sau mới được ra ngoài.”

Chúng phi tần chấn động, sắc mặt tái nhợt quỳ xuống cầu xin tha thứ:

“Hoàng thượng khai ân a hoàng thượng! Thần thiếp là vô tội!”

Ninh thục phi tựa hồ cũng không tin được kết quả này, không quan tâm lớn tiếng nói:

“Hoàng thượng! Người nhìn xem rõ ràng, người như thế căn bản phải nhốt vào lãnh cung!”

Hứa Nặc nghe được từ lãnh cung này liền theo tính chất phản xạ mà run rẩy một cái. Thẩm Dập Luân thấy đã làm cho y sợ, trong lòng càng thêm ghét thục phi, khẩu khí càng thêm không tốt.

“Trẫm cũng không ngờ thục phi cư nhiên khoa tay múa chân với trẫm! Ngươi thật to gan!”

Thục phi bị giọng nghiêm nghị của hoàng thượng sợ đến chân mềm nhũn liền quỳ trên mặt đất, trong miệng không ngừng nói:

“Thần thiếp có tội xin hoàng thượng khai ân!”

Thẩm Dập Luân hiện tại đang chứng kiến các nàng náo loạn không nói gì cứ gào khóc thảm thiết.

“Tiểu Nặc chúng ta đi, ở đây quá ồn.” Nói xong cũng không chờ Hứa Nặc kháng nghị liền lôi y ra ngoài.

Phi tần trong phòng thấy thế càng thêm thê thảm khóc, ba tháng đó! Chờ các nàng đi ra sau còn có thể sống tốt sao?

“Đủ rồi!” Hiền phi vẫn trầm mặc lên tiếng. “Có thời gian khóc còn không bằng ngẫm lại sau này phải làm gì! Đều trở về đi.” Nói xong được Liễu Thanh đỡ vào trong.

Người bên ngoài ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi cuối cùng thu lệ quay về các cung.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.