Edit: Tương Ly
“Nhị tiểu thư có thể dẫn ta đi gặp đại tiểu thư hay không?” Hàn Thu giờ phút này tựa như tướng công lo lắng thê tử của mình, nói với Dạ Vi.
Dạ Vi nghe vậy, chế giễu nói: “Hàn Thu, ngươi bất quá chỉ là một trong các nam sủng của đại tiểu thư, ngươi dực vào cái gì yêu cầu thấy nàng? Ngươi có tư cách gì thấy nàng? Có lẽ đại tiểu thư đã từng hết sức sủng ái ngươi, bất quá bây giờ——-” Ánh mắt nàng hướng trên người Hỏa Kỳ Vân liếc mắt một vòng, đáy mắt lóe qua một hào quang tính kế.
Dạ Thất Thất, ngươi cái phế vật này, đừng mơ tưởng cùng ta tranh, chờ một nhà các ngươi chết hết , ta chính là đại tiểu thư Viêm Hỏa Thành! trên mặt xinh đẹp của Dạ Vi lộ ra vài phần âm trầm cười lạnh.
Phù phù—- —-
Dạ Thất Thất thiếu chút nữa đâm đầu từ trên cây xuống đất, nam sủng, còn một trong! Dựa vào, Dạ Thất Thất này trước đây trôi qua như thế nào nha? Ngay cả nam sủng cũng có, còn có thể tìm tới cực phẩm như vậy.
Đột nhiên—- —-
Nàng cảm giác một đạo ánh mắt lợi hại hướng về nàng mà đến, nàng lập tức thu liễm hơi thở, trong nháy mắt, cùng thiên nhiên tan ra hợp làm một thể, giờ phút này nàng, thật giống như một cành cây, vừa giống như một mảnh lá cây. . .
Dạ Thất Thất phát hiện, đạo ánh mắt suýt nữa phát hiện chỗ ẩn thân của nàng, dĩ nhiên là nam nhân yêu mị đến cực điểm kia, Hàn Thu!
“Nhị tiểu thư cần gì gây sự như thế, ta nếu đã là nam sủng của đại tiểu thư, lo lắng nàng, có gì không đúng? Nhị tiểu thư không nên quên, giữa chúng ta còn có một món nợ chưa tính toán rõ ràng.” Hàn Thu cười đến xinh đẹp quyến rũ, trường bào màu lửa đỏ nổi bật lên da thịt tuyết trắng mềm mại vô cùng, thiếu đi một cỗ nam nhân dương cương, lại nhiều thêm cỗ âm nhu yêu mị, sẽ làm người khác đem hắn ngộ nhận là nữ tử, phong hoá vô hạn nha.
Nghe vậy, Dạ Vi như bị người đặt đao ở cổ vậy, sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch một mảnh, ánh mắt oán hận trừng mắt Hàn Thu, bộ dáng kia, giống như hận không thể ăn thịt hắn, uống máu hắn, tràn trề oán hận.
“Ai u, Hàn Thu ngươi như thế nào chạy đến tìm nhị tiểu thư, đại tiểu thư còn chưa có trở lại, ngươi liền không thể chờ đợi được nghĩ leo lên nhị tiểu thư sao?. . .” Một n nam tử mặc cẩm phục xanh lá cây xuất hiện ở trong sân, diện mạo xuất chúng so với Hàn Thu yêu mị chỉ kém hơn một chút.
Lại tới một người?
Dạ Thất Thất cảm giác mình thật bi kịch, nàng cuối cùng biết rõ vì sao lúc trước Lâm Thất dùng cái loại ánh mắt tiếc hận nhìn Hỏa Kỳ Vân, chắc chắn hắn cho là nàng sẽ đối với tiểu tử Hỏa Kỳ Vân kia không thương hương tiếc ngọc. . .
Hảo cẩu huyết!
Hảo buồn nôn. . . Nghĩ đến thân thể người nào đó cùng bản thân giống nhau như đúc cùng nhiều nam nhân cùng một chỗ, đáy lòng nàng một trận ác hàn, tuy nói mỹ nam này chất lượng cũng không tệ, nhưng nàng vẫn cảm giác trong dạ dày một trận sôi trào, khó chịu buồn nôn.
“Hỏa Kỳ Vân, rút lui!”
Hỏa Kỳ Vân đang đứng yên lặng một bên đột nhiên nghe thấy câu này, đáy mắt lóe qua một mảnh kinh ngạc, lập tức khôi phục như thường, tìm cớ rời đi, Dạ Vi cũng xoay người rời đi, lưu lại Hàn Thu yêu mị cùng nam tử đột nhiên xuất hiện kia.
Đợi sau khi tất cả mọi người rời đi, nam tử lục y trước người Hàn Thu lập tức quỳ một chân trên đất, cung kính nói: “Thuộc hạ tham kiến thiếu chủ, cầu thiếu chủ trách phạt!”
“Có thể tìm ra chỗ để kiện đồ vật kia chưa?” Mặt Hàn Thu tràn đầy lạnh nhạt, vẫn như cũ xinh đẹp quyến rũ, nhàn nhạt nói.
“Thuộc hạ vô năng, còn chưa tìm được! Bất quá thuộc hạ nhận được tin tức, Minh giới có người đến Viêm Hỏa Thành.”
“A? Có biết thân phận người đến không?” Đáy mắt lóe qua vẻ kinh ngạc, tiếp tục hỏi.
“ Thân phận người đến thập phần bí ẩn, thực lực sâu không lường được, thuộc hạ tạm thời không thể tra ra thân phận.”
“Lui ra, tiếp tục tra!”
Khóe miệng Hàn Thu khẽ nhếch, trong giây lát đó, bách hoa ở trước mặt hắn ảm đạm thất sắc, ngàn vạn kiều hoa nở rộ tươi đẹp, không sánh bằng hắn nhẹ nhàng cười một tiếng ngàn vạn tao nhã, bây giờ trò chơi tựa hồ càng ngày càng có ý tứ, Kính Luân Hồi, cái mồi câu này hấp dẫn được con cá càng lúc càng lớn!
Minh giới, ta hết sức mong đợi!
– – – – – – – – – – – –
“Sự tình tra như thế nào?” Thanh âm lạnh lùng, giống như hàn băng ngàn năm không thay đổi, lạnh thấu xương.
“Khởi bẩm Đế Quân, tạm thời còn chưa tra ra tung tích Kính Luân Hồi.”
“Tiếp tục tra!” Kính Luân Hồi, hắn tình thế bắt buộc! Đáy mắt nam nhân này không có chút rung động nào, lộ ra thoáng cái tinh quang.
“Vâng!”
Trong một tòa viện bình thường cách phủ thành chủ hai con đường, hai bóng dáng đồng dạng mặc áo bào màu đen đứng, trong đó đạo bóng dáng cao lớn anh tuấn đứng dưới tàng cây, từng mảnh lá xanh làm nổi bật hắn càng thêm anh tuấn phi phàm, mắt đỏ tóc trắng, nổi bật ra khí chất đặc biệt mà tà mị, đôi mắt lạnh như băng không gợn sóng, tĩnh mịch lộ ra hào quang vạn niên hàn băng, toàn thân uy thế tự khởi, khí phách ngang ngược lãnh ngạo, làm cho người không tự giác cúi đầu, nguyện dâng hắn làm đế!
Kính Luân Hồi, vạn năm chấp nhất, vạn năm chờ đợi!
Ngăn cản hắn, gặp thần giết thần, gặp phật giết phật!