Ta Dựa Vào Vị Hôn Phu Nằm Thắng

Chương 23



Phó Bằng Lan lễ phép gật đầu với mọi người, nhưng hiển nhiên bây giờ chưa phải lúc nhận người thân, những thay đổi trong phòng khiến mọi người lâm vào cảnh giác.
  
Trong bếp có tiếng ồn ào, như thể ai đó đang nấu ăn, Phó Bằng Lan đi trước, tất cả mọi người đều theo sau đi xuống dưới.
  
Họ vừa bước đến tầng một, bên cạnh cầu thang có tiếng cửa vang lên, một người phụ nữ ăn mặc rất chỉnh tề từ trong bước ra, cô ấy mặc một bộ lễ phục màu mơ với mái tóc dài màu đỏ tía khoác sau lưng.

Người phụ nữ nhìn bọn họ, cười nói: “Nhà đã lâu không có khách, may mắn thay tôi đã sớm chuần bị xong.

Trên lầu có phòng cho khách, mọi người tự chọn rồi tắm rửa thay đồ, nếu không thì không dùng bữa tối được đâu “.
  
Có nhiều người bị loá mắt trước sự xinh đẹp của npc, cũng có người cụp mắt vì đã từng gặp npc này trong phó bản trước.
  
Đây là mẹ của Thuỵ Mộng.
  
Sau khi chào hỏi xong mẹ của Thuỵ Mộng quay người đi về phía phòng bếp.

Phòng bếp và phòng khách được ngăn cách bởi một tấm cửa kính mờ, bà đưa tay ra mở cửa, giọng điệu có chút mất kiên nhẫn: “Thuỵ Mộng, con làm nhanh tý đi, đừng để khách phải chờ lâu.”
  
Thuỵ Mộng lúc này chỉ mới khoảng năm sáu tuổi, trên mặt phúng phính đúng chuẩn trẻ con, tay chân thì mũm mĩm rất dễ thương.
  
Chiều cao thì…!không với được đến cả bệ bếp.
  
Mọi người đều nhìn xuống phía dưới cậu ta.

Thứ cậu đang dẫm lên không phải là một cái ghế đẩu hay một cái hộp gỗ mà là một đứa trẻ có kích thước tương đương với Thuỵ Mộng.

Khi mẹ cậu nói, Thuỵ Mộng quay lại trông rất đáng yêu và dễ thương: “Mẹ ơi sắp xong tồi.

Nửa tiếng nữa là có thể ăn rồi đó~~.


  
Mẹ cậu ta hài lòng nói:” Thật ngoan.


  
Đứa nhỏ bị dẫm lên lúc này cũng quay đầu lại, khuôn mặt cũng hiện ra rõ ràng khiến người khác sợ hãi, còn có người kiềm không được mà hít hơi.
  
Tại sao lại giống Thuỵ Mộng thế này? Là song sinh sao?
  
Quý Hành nhìn cử chỉ của cậu bé phía dưới quay đầu lại thì thấy kỳ lạ, cậu ta không hề nhúc nhích, chỉ là quay đầu gần như 180 độ, sau đó nhìn thẳng vào người phụ nữ đang nói chuyện, dường như đang rất muốn được khen ngợi.
  
Nhưng rõ ràng, cậu ta phải thất vọng rồi.
  
Người mẹ lại quay đầu nhìn các game thủ: “Chỉ có nửa tiếng nên mọi người mau đi tắm rửa thay quần áo rồi đi ăn cơm nhé, nếu không đêm nay sẽ ngủ không ngon được đâu.”
  
Câu nói này nghe cũng bình thường, nhưng nếu để ý kỹ hơn, bạn có thể thấy một cảm giác được sự đe doạ ẩn sau nó.
  
Khi bước lên lầu, Quý Hành nghe thấy ai đó nói: “Tôi không dám tắm.”
  
Từ Trường Phái trả lời: “Phó bản không thể dồn người chơi vào đường chết.

Nếu tất cả người chơi được yêu cầu làm điều gì đó, nó sẽ không phải là một điều kiện để bị giết chết.


  
Quý Hành cũng đồng ý với điều này.
  
Vấn đề đầu tiên xuất hiện.

Ban đầu đội có hai nam và hai nữ, nhưng giờ trở thành ba nam và hai nữ, năm người nhìn nhau.
  
Trần Chi Vọng không thèm nhìn qua Lâm Dao, chỉ chọn một căn phòng rồi đi vào, “Tôi không ở trong phòng với người khác giới.”
  
Quý Hành: “…” Vậy anh đang ám chỉ ai có thể ở thế?
  
Trần Chi Vọng tâm trạng không tốt, Quý Hành có thể nhìn thấy điều đó, Lâm Dao cúi đầu vì lương tâm cắn rứt, Manh Manh thấy vậy thì mỉm cười mở cửa, “Cô vào trước đi nè.”
  

Hành lang còn lại Quý Hành, Phó Bằng Lan và một người dư ra trong đội của Từ Trường Phái.

Anh ta bước tới nhìn Phó Bằng Lan háo hức nói, “Viện trưởng…”
Sau đó anh ta quay đầu lại nhìn chằm chằm vào hai phòng duy nhất còn lại, một phòng có Trần Chi Vọng trong đó, mà người này rõ ràng còn đang ảo tưởng muốn ở cùng Phó Bằng Lan.
  
Phó Bằng Lan mỉm cười với anh ta: “Anh bạn trẻ, cố lên nhé.” Sau đó kéo Quý Hành vào căn phòng trống cuối cùng bên cửa sổ rồi đóng cửa lại không chút lưu luyến.
  
Người thanh niên đứng ngoài cửa một lúc lâu mới mang theo vẻ mặt không còn luyến tiếc cuộc đời này mở cửa phòng của Trần Chi Vọng.
  
Trong phòng chỉ có một chiếc giường lớn, nhìn rất sạch sẽ.

Phó Bằng Lan vừa vào đã đi tới mở cửa tủ, sau đó bắt đầu cởi cúc áo của mình, “Em thích cái nào?” Anh hỏi Quý Hành đang ở phía sau.
  
Quý Hành đang bận rộn nhìn đồ đạc trong phòng, vừa quay đầu lại đã bị nửa trên trần như nhộng của anh đập vô mặt, sóng lưng gợi cảm hiện rõ trước mắt khiến Quý Hành không kìm được đỏ mặt, trong lòng thầm nói: do mình còn trẻ nên máu huyết mạnh mẽ!
( chứ khum phải mê trai hả:))).
  
Phó Bằng Lan không nghe thấy tiếng trả lời, quay đầu lại cười nói: “Xin lỗi em nhưng có lẽ không đủ thời gian rồi, hai người đi tắm rửa thay quần áo trong nưat tiếng thì hơi gấp.

Tôi nghĩ hay là…”
  
Quý Hành sợ câu tiếp theo anh nói là sau “tôi nghĩ hay là..” sẽ là “tụi mình cùng nhau tắm nhé”, lật đật túm đại một bộ đồ bay vào phòng tắm.
  
Phó Bằng Lan ho nhẹ một tiếng, đứng ở cửa phòng tắm, cách cửa nói với bên trong: “Hiện tại anh không có đeo mặt nạ.” Vừa rồi anh định kêu Quý Hành tắm trước thôi…!Phó Bằng Lan sờ mũi, không nhịn được ý cười đọng khoé mắt.
  
Quý Hành: “…”
  
Quý Hành sợ không đủ thời gian nên phải cố tắm nhanh nhất có thể, nhưng khi cậu xong xuôi muốn bận đồ thì mới phát hiện, thế mà cậu lại cầm nhầm váy…?
  
Từ ấy trong Hành bừng nắng hạ
Cầu vồng ba chấm chiếu trên cao…
  
Quần áo ban đầu của cậu đã bị ướt trong lúc tắm và cậu cũng không định mặc lại.

Nhưng bây giờ, Quý Hành bất lực.

Cậu lại không thể cởi trần ra ngoài như Phó Bằng Lan.

Sau một hồi suy nghĩ, Quý Hành đãnh nghiến răng nghiến lợi mà mặc váy, nhưng cậu chưa từng bạn nên không biết cách mặc nó, vì vậy cậu chỉ đành tuỳ tiện khoác lên người và nhờ Phó Bằng Lan sang phòng đối diện hỏi Manh Manh xem họ có dư một bộ đồ nam không.
  
Quý Hành vừa mở phòng tắm đã mặt đối mặt với Phó Bằng Lan, ngay khi Anh định cúi đầu nhìn xuống Quý Hành đã đẩy anh ra, “Tại sao là bộ đồ của phụ nữ, anh giúp em qua phòng bên hỏi xem có đồ nam với.”
  
Quý Hành hồi hộp chờ đợi trong phòng.

Cậu nghe thấy tiếng gõ cửa của Phó Bằng Lan, một lúc lâu sau mới có người mở cửa, còn thấp thoáng giọng nói của Manh Manh, sau đó Phó Bằng Lan trở lại với hai bàn tay trắng!
  
 Quý Hành:??!!
  
Phó Bằng Lan buông tay tay: “Họ chỉ có hai bộ quần áo phụ nữ trong phòng”
  
 ”…”
  
Bây giờ cũng không thể bối rối mãi được, không ai biết đến trễ trong bữa ăn tối sẽ bị gì, nên Quý Hành vội đẩy anh vào phòng tắm.

“Thôi kệ nó vậy, anh mau tắm rồi thay đồ đi, thời gian sắp hết rồi.

Em sẽ nghiên cứu cách bận váy vậy.”
  
Quý Hành chưa từng tìm hiểu lễ phục cung đình nên cũng không biết cách bận nó, có điều may là trong phòng có gương nên cậu có thể tập đi tập lại, cuối cùng cũng bận xong.
  
Phó Bằng Lan có lẽ đã có kinh nghiệm tắm rửa nhanh nên chỉ trong chốc lát sau đã bận lễ phục đứng bên cạnh Quý Hành nhìn vào gương.

Quý Hành cảm thấy cậu lớn lên không có nữ tính, nhưng không hiểu sao lại thấy mình hợp với loại đồ này..
  
“Quần áo này có thể tự động điều chỉnh,” Phó Bằng Lan nói xong cầm giày tới.

“Vậy em có muốn đi đôi giày cao gót này không?”
  
Quý Hành: “…” vấn đề là cậu có quyền lựa chọn hả?
  
Khi hai người sắp rời khỏi phòng thì thấy Trần Chi Vọng đẩy cửa đi vào.

Anh ta ngạc nhiên khi nhìn thấy Quý Hành đang bận váy “Chúng tôi cũng có một bộ quần áo của phụ nữ trong phòng.”
  

Hắn nói chưa dứt lời đã thấy cái nhìn ghen tị của Quý Hành lên bộ đồ nam của mình, thế là lại nói: “À, cái này là thằng cu Lý Hàng tự đòi mặc quần áo nữ.” Người đàn ông trong phòng với anh ta tên là Lý Hàng.
  
Ba người ở trong phòng đợi, Trần Chi Vọng đột nhiên bước tới cửa sổ, thấy bên ngoài là một vùng trời trắng xoá.

“Nãy giờ chưa để ý, hoá ra ở đây đang vào mùa đông à?”
  
“Ừ” Phó Bằng Lan đáp rồi quay đầu lại hỏi Quý Hành: “Em c lạnh không?”
Ngay khi Quý Hành định trả lời thì Trần Chi Vọng đã quay người bước tới, “Không lạnh, nếu lạnh thì tôi đã nhận ra từ lâu rồi.”
  
Phó Bằng Lan vẫn nhìn Quý Hành như cũ, cậu gật đầu: “Đúng là không lạnh, chắc do nhà này có lò sưởi áp tường.”
  
Trần Chi Vọng bây giờ mới nhận ra: “..Vậy không phải anh hỏi tôi à?”
Phó Bằng Lan giải thích:”Cái từ “ừ” kia là dành cho cậu.”
  
Quý Hành nghe anh giải thích vầy thà khỏi giải thích thì hơn.

Bây giờ đến lượt Trần Chi Vọng nhìn cậu ghen tị.
  
Trần Chi Vọng thở dài, chợt nhớ đến chính sự: “Tôi đã bị Lâm Dao lừa.

Nếu không phải cô ta nói chưa vào phó bản, tôi sẽ không đưa cô ta đi.

Anh cả, anh nói xem cô ta có phải gián điệp của bên Từ Trường Phái đưa tới không?”
  
Phó Bằng Lan:”Hãy xem và tự mình trải nghiệm thử.
  
Trần Chi Vọng không hiểu..
Trần Chi Vọng quay lại hỏi Quý Hành, “Quý Hành, cậu nghĩ thế nào về chuyện này?”
  
Quý Hành có thể nghĩ gì? Cậu cũng không phải là Lâm Dao.
  
“Tôi nghĩ…!có thể là anh nghĩ nhiều quá.

Nếu Từ Trường Phái có thể nghĩ ra điều này, làm sao anh ta có thể chỉ là phó viện trưởng trong nhiều năm như vậy…”
  
“Đúng vậy, những gì cậu nói rất có lý,” Trần Chi Vọng gật đầu, nghi ngờ trong lòng đã giảm xuống, ” Cái nết tự cho là thông minh của anh ta ấy mà, đến cãi tôi còn cãi không lại.”
  
Quý Hành: “…” Anh khiêm tốn quá, làm gì có bao nhiêu người cãi lại anh đâu..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.