Bên ngoài bức tường cung điện không có việc gì làm, Phó Bằng Lan bắt đầu kiểm tra lại đạo cụ của mình, sau đó đưa cho Quý Hành một thann đao dài dài, “cái này dùng cũng ok lắm.” Còn hai tay anh vẫn trống trơn.
Quý Hành cầm thanh đao dài thử vài lần, nó không cồng kềnh và rất sắc bén, quay lại nhìn anh, “Còn anh thì sao…”
Phó Bằng Lan: “Hiện tại anh không cần.
”
Quý Hành và những người khác đã đợi hơn nửa giờ, chỉ thấy ba người chơi khác đi tới, có vẻ đã bị Thuỵ Mộng dập cho rồi nên hơi chật vật.
Thuỵ Mộng vì giết quá nhiều nên đã đến giai đoạn điên cuồng, toàn bộ cơ thể của cậu ta đã lớn hơn gấp đôi so với trước đây, bây giờ cậu ta là một người đàn ông mạnh mẽ cao hơn hai mét, đôi mắt của Thuỵ Mộng phát ra ánh sáng vàng, toàn bộ khuôn mặt của cậu ta đỏ ngầu.
Đây là trạng thái bạo lực của Thuỵ Mộng.
Chỉ cần duỗi tay ra, cậu ta có thể trực tiếp bóp gãy cánh tay của người chơi, nhưng Quý Hành cũng nhận thấy cơ thể của Thuỵ Mộng có vẻ hơi khó chịu.
Đám xương cốt trước kia đuổi theo ăn thịt người chơi nay đã đu bám lên người cậu ta, không ngừng gặm nhấm.
Hiển nhiên đám thù du là để chặn đám “ma quỷ” kia.
“Chuẩn bị chiến đấu,” Phó Bằng Lan nói xong câu này thì đưa tay lên mặt nạ của mình, và nói câu sau cho Quý Hành, “Anh hy vọng em có thể hài lòng với khuôn mặt này.”
“Hãy cẩn thận đám xương trắng”.
Quý Hành nói.
Manh Manh ôm vũ khí còn chưa kịp ra tay đã troe mắt nhìn Mr.
Mask sải bước đi qua.
Trước khi những người khác có thể đến gần Thuỵ Mộng bản bạo lực, mặt nạ trên mặt anh ta đã được tháo ra và cầm trên tay.
Anh vung nhẹ tay phải, mặt nạ bay ra, nhanh chóng xẹt qua không trung, mọi người chỉ có thể nhìn thấy một bóng người bay tới mục tiêu, mặt nạ cùng lúc vỡ tan biến thành vô số con dao bay về hướng Thuỵ Mộng.
Chiếc mặt nạ trong tay anh ấy hoàn toàn được phát huh hết tác dụng, và ngay cả khi anh ta không cầm vũ khí, Mr.Mask vẫn có thể đánh thẳng vào Thuỵ Mộng bằng một cú đấm và bồi thêm một cú đá, thêm vào đó…!lúc anh ta quay đầu lại, Manh Manh đã có thể thấy được khuôn mặt thật sự…!
Viện….!viện trưởng..
Manh Manh: Tôi đang ở đâu? tôi là ai? Tôi đang làm gì ở đây?
Khi Quý Hành chân chính nhìn thấy khuôn mặt này, cậu cũng không thấy mình có gì khó xử nữa, với lại người này này vừa rồi nói với cậu, là muốn cậu hài lòng về anh sao? Quý Hành nghĩ, cậu vui thí mẹ.
Quý Hành định lên giúp đỡ, nhưng thấy khi mình chém đao vào người Thuỵ Mộng thì không khác gì lấy tăm chọc heo, chỉ đủ để gãi ngứa, lại nhìn Phó Bằng Lan tung cú đá nào, tung quả đấm nào thì Thuỵ Mộng cũng ré lên đau đớn.
Quý Hành lắc đầu động não, hình như cậu quên đem theo thứ gì..
Chắc là một cái ghế…!thêm nhúm hạt dưa…!
Trận chiến diễn ra ngày càng kịch liệt kèm theo tiếng la hét của Thuỵ Mộng khiến vệ binh hoàng cung chú ý.
Cửa cung mở ra, quân đội từng hàng từng hàng tiến về phía trước.
Quý Hành để ý có một cái bóng nhỏ nhắn trốn sau đám binh lính cao to, chạy vòng ra cửa hướng về phía bọn cậu đang đứng, xung quanh không ai chú ý đến cái bóng đó cả.
Quý Hành nhận ra đó là Sofia.
“Em trốn nhanh đi, trận chiến có lẽ sắp kết thúc.” Quý Hành nói với Sofia, ánh mắt hướng về phía trận chiến, Phó Bằng Lan cũng từ xa nhìn lại đây, đột nhiên anh thu hồi mặt nạ lại, ném thứ gì đó ra ngoài, thành công dời đi lực chú ý của Thuỵ Mộng, khiến Thuỵ Mộng lùi lại vài bước, đồng thời quân đội cũng xông lên phía trước và bố trí một đội hình tấn công mạnh mẽ.
Phó Bằng Lan lợi dụng tình hình đó nhảy trở về, cùng Quý Hành và mọi người đi đến một nơi vắng vẻ.
“Cái chậu thù du này là đồ tốt, nó vốn không phải vật thuộc về rừng rậm..” nói xong Sofia lấy từ trong váy ra một tờ giấy đưa cho bọn họ: “Cái này là em vô tình nhìn thấy từ trong hoàng cung, hẳn là có tác dụng với mọi người..
về sau chắc chẳng còn duyên gặp lại…!hy vọng mọi người sẽ gặp may mắn..
các bạn của tôi…”
Manh Manh một bên khóc không ngừng, một bên bế Sofia ngồi lên lưng nai, đút cho con nai vài củ cà rốt và nói: “Mày ăn no rồi chạy tốt, đem cô bé hiền lành này đến một nơi tốt đẹp nhé..”
Con nai lập tức chạy đi, mang theo Sofia khuất dần khỏi tầm mắt của mọi người.
Quý Hành mở tờ giấy Sofia giao cho họ trước khi rời đi, là mật báo của hoàng ia.
Rừng Mê Lộ ban đầu được gọi là Rừng Nai, tương truyền rằng nếu bạn muốn điều gì đó, hãy để những thứ quan trọng nhất của bạn ở Rừng Nai, và điều ước của bạn sẽ thành hiện thực, nhưng có một điều bạn phải chú ý là bạn có thể không lấy đồ vật ra khỏi Rừng Nai.
Mười năm trước, em gái của Nữ hoàng, Công chúa Jennie, đã đến đó và rời đi với một chiếc ô.
Từ đó về sau, khu rừng bắt đầu xuất hiện mưa máu, hồ nước chuyển sang màu đỏ, cỏ cây thay hình đổi dạng, những đứa con mà Jennie sinh ra đều bị mọi người sợ hãi trốn tránh, hoàng hậu ra lệnh cho em gái phải ở lại rừng nai để trừng phạt.
Chỉ vào ngày lễ cung đình hàng năm, cô ta mới có thể ra ngoài và đoàn tụ với chị em.
Rừng Mê Lộ, kẻ tham lam nếu tiến vào thì mãi mãi không được quay về nữa.
Quý Hành xem xong nhớ lại người phụ nữ cầm ô đỏ, hoá ra là công chúa Jennie.
Quý Hành cảm thấy cổ tay mình nóng lên, cậu cuối đầu nhìn thì thấy xuất hiện một số 3 phát sáng, cửa ra cũng mở ở dưới chân họ, cuối cùng cũng có thể về nhà.
Mặt nạ của Phó Bằng Lan đã được đeo lại, anh nhìn chằm chằm Quý Hành và nói, “Hãy đi theo Trần Chi Vọng thật tốt, tin tưởng câu nói cuối cùng trong thư của anh, chờ anh đến đón em nhé.”
Quý Hành cảm thấy hơi phức tạp, họ chỉ mới gặp lại nhau mà giờ phải chia xa, “Trần Chi Vọng…!đám người bọn họ đã rời bệnh viện”
“Đừng lo”, bóng dáng của họ đang dần tan biến.
Quý Hành nghe thấy âm thanh cuối cùng của Phó Bằng Lan, “Bọn họ sẽ quay về.
”
Quý Hành ban đầu nghĩ đến cửa ra có bao nhiêu đường.
Cậu có thể sẽ gặp Phó Bằng Lan ở lối ra, và tất nhiên cậu cũng có thể gặp một vài người chơi khác, nhưng cuối cùng không gặp ai cả, cậu đành mang theo tâm trạng phức tạp cùng Manh Manh chạy về bệnh viện.
Đột nhiên Manh Manh trở nên im lặng.
Quý Hành hiểu rất rõ, lúc đầu cậu cũng thắc mắc quá trời.
Manh Manh lắc đầu và nói cậu không hiểu gì cả, “Tôi chỉ không thể hiểu được.
Tôi vốn nghĩ nếu viện trưởng có người yêu tôi sẽ ghen tị, ghen ghét đến mất kiểm soát.
Kết quả là, tôi biết rằng trưởng khoa của chúng tôi là người đeo mặt nạ.
Phản ứng đầu tiên của tôi may quá, tốt hơn nhiều.
Bác sĩ Trần vẫn còn thiếu một chút để hợp đôi với cậu, cậu dễ thương quá mà.”
“Cho nên em trai à, từ nay về sau cậu trở thành viện trưởng phu nhân của tôi hả?”
Quý Hành:”…!tạm thời mới là hôn phu thôi..
”
” cậu còn là hôn phu à? “Manh Manh nằm vật xuống giường, không thể chấp nhận với sự thật này, “Vì vậy, cậu từ đầu…!Ah, tại sao tôi không nghĩ về điều đó…!nhưng không quan trọng, may mắn mà đó là cậu, tôi cảm thấy rất hạnh phúc.”
Quý Hành cảm thấy vẻ mặt của cô gái này không có chút gì là vui vẻ mà giống như là…!điên rồi.
Phó bản thứ ba không biết khi nào mới bắt đầu.
Quý Hành thừa dịp không có chuyện gì nhắm mắt nghỉ ngơi.
Sau khi ngủ dậy, cậu nghe Manh Manh và nói: “Team bác sĩ Trần đã về, nhưng họ không làm lành với phó viện trưởng Từ.
Họ nói là quay về chờ đợi, Quý Hành, có phải là để tìm cậu không? Tôi muốn thương lượng một chút với cậu được không?”
Quý Hành nói,” cô nói đi, ngoại trừ việc tôi không thể cưới cô, và không thể để Phó Bằng Lan cưới cô, mọi chuyện khác chắc là có thể.
“”
Manh Manh: “…!cậu đang nói cái gì vậy, tôi có phải là người như vậy không? Nhưng…!vậy anh có thể để bác sĩ Trần cưới tôi đúng không?? ”
Quý Hành:”…!”
Manh Manh cười đến nỗi đau bụng,”.
“Đùa chút thôi.
Bác sĩ Trần nhất định sẽ đến gặp cậu một lúc nữa.
Cậu có thể dẫn tôi theo không? Tôi nếu bây giờ qua có vẻ không rụt rè lắm.
”
Quý Hành hơi áp lực: “Cô mà cũng để ý đến chuyện này? ”
” Ban đầu thì không, “Manh Manh giải thích với Quý Hành,” nhưng bây giờ mục tiêu của tôi chuyển thành bác sĩ Trần.
Anh ấy thích những cô gái tự chủ và trưởng thành hơn, nên tôi sẽ bắt đầu thay đổi bản thân từ giờ.
”
Quý Hành muốn nói, nhưng cậu cạn lời rồi..