– Còn mở miệng nói nữa, tôi đuổi ra ngoài.
Vừa nói La Thành cười cười với Dương Phàm:
– Người anh em, khách của tôi đến rồi, tôi phải đi chào hỏi đã.
Đã là năm rưỡi chiều, lúc này bắt đầu có những người khách lục tục đi vào. Dương Phàm nhìn La Thành và hai cô gái sinh đôi rời đi, hắn mỉm cười bảo nhân viên phục vụ cho hai chai bia.
Bia ở đây là bia tươi Đức nên uống khá được. Dương Phàm vừa mới uống một hớp thì lại có một cô gái khá lớn tuổi cầm chén rượu vang đi đến trước mặt Dương Phàm.
– Anh chàng đẹp trai, làm quen được không?
Người phụ nữ này khoảng ba mươi. Nhưng đây là do chị ta chăm sóc tốt chứ nếp nhăn trên trán đã cho thấy ít nhất bốn mươi tuổi. Giọng nói của người này rất ngọt lộ ra vẻ thân thiết. Chẳng qua Dương Phàm phát hiện khi người này nhìn mình thì có ý từ trên cao nhìn xuống. Dương Phàm thật sự không biết tại sao chị ta có suy nghĩ này.
Dương Phàm liếc nhìn một cái, không nói gì, cũng không đuổi người.
Người phụ nữ này không ngờ Dương Phàm có thái độ đó. Chị ta nhìn Dương Phàm một vòng, có chút tiếc nuối nói:
– Đáng tiếc, trẻ thêm năm tuổi, tôi nhất định sẽ làm anh đỏ mặt.
– Khì khì.
Dương Phàm vừa mới uống một ngụm bia vào miệng đã phun hết lên sàn.
– Bác gái, tôi không phải là diễn viên, bác gái nhìn nhầm người rồi.
Dương Phàm dở khóc dở cười nói một câu, sau đó hắn không thèm để ý đến vẻ tức giận trong mắt chị ta. Dương Phàm cầm hai chai bia đứng dậy.
Xem ra Trương Tư Tề nói không sai, vòng tròn này quá phức tạp. Tên Trần Xương Khoa này lừa mình đến đây làm gì chứ? Dương Phàm có chút hối hận vì đã đến đây. Sớm biết rằng như vậy đã nằm ở nhà ôm Trương Tư Tề trần truồng mà ngủ cho sướng. Chờ lát nữa khi Trần Xương Khoa tới, mình nhất định phải nói với anh ta một trận.
Dương Phàm có quyết định liền tìm một góc mà giấu mình. Thầm nói tôi ở đây mà còn có người đến làm phiền thì đúng là ông trời không có mắt.
Gần sáu giờ, khách bắt đầu đông lên, ghế dài hai bên dần dần có người ngồi. Dương Phàm đứng lên nhìn lướt qua thấy đã có khoảng gần bốn mươi người.
– Nghe nói anh làm đường cao tốc. Làm đường cao tốc chính là phát tài lớn, đến lúc đó đừng quên chiếu cố anh em đó.
Giọng của La Thành truyền vào trong tai Dương Phàm. Dương Phàm quay đầu lại nhìn lướt qua phát hiện tên này đang nói chuyện với ai đó.
Lúc này cặp sinh đôi đang đứng giữa nhìn quanh giống như đang tìm gì đó. Bên cạnh hai ả là “bác gái” kia. Dương Phàm thấy “bác gái” kia đang thì thầm gì đó vào tai hai ả, không biết đang nói gì mà cặp sinh đôi cười cười nịnh nọt “bác gái”, gật đầu liên tục như con gà mổ thóc vậy.
Trần Xương Khoa không đến làm Dương Phàm khá tức. Thầm nói ông này chơi mình sao? Mình chờ lâu như vậy mà tên này không đến. Dương Phàm định gọi điện cho Trần Xương Khoa, nhưng cuối cùng cũng nhịn lại được.
Một mình ngồi một chỗ uống hết hai chai bia. Một lát sau hắn đứng lên đi tìm Wc giải quyết vấn đề. Lúc vào toilet thì nghe thấy hai người phụ nữ ở bên cạnh đang nói chuyện.
– Chị Từ, chị nói thằng nhà quê kia sao mãi không thấy chứ?
– Hai đứa tìm xem, lát nữa làm cho nó xấu mặt. Chị đảm bảo hai được vai diễn trong bộ phim sắp tới.
Tên nhà quê? Ám chỉ mình sao? Giọng hai người này khá quen, Dương Phàm cười cười nhìn lướt qua phòng bên. Quả nhiên thấy cặp song sinh từ bên trong đi ra.
Dương Phàm vội vàng lẻn ra ngoài. Lần này hắn không ngồi trong góc nữa mà cầm chén rượu vang đi ra cửa để chờ cặp song sinh phát hiện ra mình. Lúc này hắn từ từ đi đến cạnh đám người ra vẻ không nghe thấy cuộc nói chuyện vừa rồi của bọn họ.
Quả nhiên cặp song sinh đi tới, cầm chén rượu đứng hai bên Dương Phàm.
– Ồ, anh chàng đẹp trai không có ai ở bên sao? Chúng tôi cùng anh nhé?
Giọng nói rất nhẹ nhàng và ngọt ngào.
– Xin lỗi, tôi không gọi gái.
Dương Phàm thản nhiên nói như vậy làm cặp song sinh đỏ mặt.
Giọng Dương Phàm hơi lớn, mấy người xung quanh đều nghe thấy. Mấy người này đều nở nụ cười.
– Ồ, vừa nãy lúc nói với người ta mà, sao bây giờ lại nói như vậy?
– Đúng thế, anh còn nói song phi rất sướng, muốn bao người ta, sao trong nháy mắt đã trở mặt vậy?
Người câu này, người câu kia. Mọi người xung quanh đều thấy đây là cố ý bày trò, vì thế đều để ý trò vui. Dương Phàm cầm chén rượu cười cười không nói. Nhìn cặp song sinh, một lúc sau Dương Phàm mới nói:
– Tôi không nhớ mình thích song phi từ lúc nào. Mà dù có thích tìm cặp song sinh thì cũng không tìm cái loại hàng lởm như hai cô.
Lần này mọi người xung quanh không nhịn được mà cười ha hả. Cặp song sinh tức giận cầm chén rượu hắt lên người Dương Phàm. Dương Phàm phản ứng rất nhanh nhưng chiếc áo sơ mi trắng vẫn bị dính rượu.
Mọi người xung quanh đều biến sắc. Một thằng đàn ông trẻ tuổi hừ một tiếng, nói:
– Hai con điếm này từ đâu đến mà dám làm như vậy hả.
Dương Phàm cười cười nhìn người vừa lên tiếng, sau đó quay đầu lại nhìn cặp song sinh:
– Bây giờ cho hai đứa một cơ hội lập tức xin lỗi tôi. Nếu không hai chị em các cô chuẩn bị liếm sạch người ông đây.
– Chỉ bằng mày? Bà không nhận sai, mày muốn gì?
Một đứa không chịu thua ưỡn ngực nói. Thực ra lúc này ả đang bối rối, Dương Phàm vừa nói rất khí thế. Mà ánh mắt mọi người xung quanh đều đang khó chịu.
Không một ai cười Dương Phàm vì đã nói ra những lời này. Người có thể đi vào trong vòng tròn này ít nhiều đều có chỗ dựa hoặc được ai đó đưa đến. Nếu ở đây nơi này mà nói như vậy, nếu không thể thực hiện được thì sau này sẽ không có mặt mũi đi lại trong Bắc Kinh, cũng vĩnh viễn bị vòng tròn này đào thải.
“Bốp bốp bốp bốp” Tiếng vỗ tay giòn tan vang lên, Trần Xương Khoa tách mọi người đi tới.
– Con cái nhà ai mà to gan nhỉ.
Trần Xương Khoa nói xong câu này liền đi đến phía sau Dương Phàm, dừng lại khi còn cách nửa người. Trần Xương Khoa cười nói:
– Lão Tứ, oan có đầu nợ có chủ. Hai con ranh này chắc không có gan gây chuyện ở đây đâu. Nếu không anh gọi chủ nhân nơi này đến hỏi một câu cho rõ ràng?
Mọi người vây xem đều biến sắc. Trần Xương Khoa là ai, người trong vòng tròn này hầu hết đều biết cả. Trần lão mặc dù đã rút về tuyến hai nhưng hai người bề trên cũng rất to. Một người là phó chủ nhiệm Ủy ban Kế hoạch và Phát triển, một người là cục trưởng trong Ủy ban kỷ luật trung ương. Trần Xương Khoa có thể ăn nói nhẹ nhàng với Dương Phàm, đứng cũng không đứng cùng hàng. Những người ở đây đều có cặp mắt rất sắc, Trần Xương Khoa dọa như vậy khiến rất nhiều người run lên.
Dương Phàm sa sầm mặt quay đầu lại nhìn Trần Xương Khoa, thản nhiên nói:
– Tôi mà mất mặt, Trần gia chúng ta cũng sẽ mất mặt.
Ý của Dương Phàm là rất rõ ràng, chúng ta là người một nhà, anh xem rồi làm đi. Dương Phàm nói rất bình tĩnh nhưng tất cả mọi người đều có thể cảm nhận được sát khí trong lời nói đó. Chuyện hôm nay nếu không có câu trả lời thuyết phục đừng mong yên ổn.
Dương Phàm vừa thốt câu này ra, Trần Xương Khoa đầu tiên là ngẩn ra một chút sau đó cười ha hả. Không thèm nhìn cặp song sinh sợ đến độ không nói thành lời, Trần Xương Khoa vỗ vai Dương Phàm:
– Lão Tứ, lời này anh thích nghe.
Trần Xương Khoa nói xong liền sa sầm mặt nhìn cặp song sinh đang run lên co cụm lại với nhau, giương mắt đánh gia xung quanh. La Thành – chủ nhân câu lạc bộ này mang theo “Bác gái” Từ tỷ xuất hiện.
– Đến trước mặt người anh em của tao, quỳ xuống xin tha. Nếu không hôm nay mụ đừng mong ra khỏi nơi này.
La Thành vừa nói xong liền vung chân đá vào mông Từ tỷ. Người phụ nữ này liền ngã mạnh xuống đất. Chẳng qua ả cũng không thể để ý đến, lê gối đến trước mặt Dương Phàm, vừa lê gối vừa nói:
– Tôi có mắt như mu, ngài tha cho tôi đi.
Lần này cặp song sinh cũng quỳ mọp xuống trước mặt Dương Phàm, giọng run run nói:
– Ngài… ngài tha mạng.
Đúng là cặp song sinh quá sợ hãi nên mới nghĩ Dương Phàm sẽ giết mình.
Đừng nhìn La Thành diễn trò như vậy là xong chuyện. Dương Phàm mặc dù không biết chi tiết cụ thể của La Thành, nhưng trực giác nói cho hắn biết có điểm không đúng. Từ việc Từ tỷ có thể quỳ xuống xin tha, Dương Phàm không khó để nhìn ra đây chỉ là một kẻ nhỏ bé, ở nơi này mà dám gây sự không phải ăn gan hùm mật gấu sao? Người có chút đầu óc đều biết điều này không bình thường, huống hồ là Dương Phàm.
Hoàn toàn không nhìn ba người quỳ trên mặt đất, Dương Phàm quay đầu lại nhìn thoáng qua Trần Xương Khoa:
– Màn kịch này hay đó, rất chuyên nghiệp.
Trần Xương Khoa hiểu ý cười cười:
– Cũng được.
Dương Phàm gật đầu, gọi nhân viên phục vụ ở phía xa xa:
– Mang ghế lại đây.
Trần Xương Khoa không khỏi phì cười. Trần Xương Khoa đoán được Dương Phàm muốn làm gì, vì thế hắn vẫy tay La Thành. La Thành cười cười đi đến:
– Nhị tử, chú sao không nói từ trước mà đã ném người anh em của mình đến đây. Có phải làm ông anh này mất mặt không?
Trần Xương Khoa bất mãn trừng mắt nhìn La Thành một cái nói:
– Đừng có giả vờ với tôi. Anh mà nhìn nhầm người à? Tôi thấy anh ở trong làng giải trí lâu quá rồi nên muốn làm đạo diễn hả?
Hai người lộ ra chút đề bài, La Thành cười cười với Dương Phàm:
– Người anh em, đây là ông anh này không đúng, mong thứ lỗi.
Đám người vây xem tản đi. Không phải bọn họ không muốn xem mà là không dám xem. Nhân viên phục vụ mang ghế tới, Dương Phàm đặt xuống trước mặt ba người phụ nữ, ngồi xuống ghế rồi nói:
– Tôi đã nói thì nhất định phải làm được. Bây giờ mấy đứa liếm sạch cho tôi.
La Thành nhìn thấy thế không khỏi lắc đầu cười khổ. La Thành kéo Trần Xương Khoa sang bên:
– Lão Tứ nhà chú đang tức, chúng ta sang một bên nói chuyện đã. Đợi lát nữa cậu ta hết giận thì giới thiệu với tôi.
Trần Xương Khoa cũng đi theo, hắn lắc đầu cười khổ nói:
– La ca, anh không biết tính cách của lão Tứ rồi. Ở Trần gia chúng tôi, ngay cả ông cụ cũng không có biện pháp gì với nó. Trưa nay nó vừa mới xuống sân bay, ông cụ đã phái con xe biển đỏ của mình đi đón. Việc này nếu không phải lão Tứ nể mặt tôi thì cũng sẽ không bỏ qua như vậy đâu.
Hai người đến một vị trí cách đó không xa. Người đang ngồi ở đây đều đứng dậy nhường chỗ. Hai người không hề khách khí, cười hì hì nhìn Dương Phàm diễn trò ở bên kia.
Đối với cặp song sinh mà nói, bọn họ xem như đã từ trong bóng ma sợ hãi tỉnh táo lại. Cặp song sinh vội vàng cười cười đứng dậy, một trước một sau cởi áo sơ mi của Dương Phàm ra, vươn đầu lưỡi liềm từng chút từng chút một, một phần da thịt cũng không dám bỏ qua.
Từ tỷ quỳ gối trên mặt đất bối rối quay đầu lại nhìn nhưng thấy La Thành không có ý nói giúp mình. Chẳng qua kết quả bây giờ đã là tốt lắm rồi. Từ tỷ liền chủ động đi lên. Từ tỷ vừa quỳ vừa nâng chân Dương Phàm, cởi giày ra. Dương Phàm ngẩn ra một chút rồi nói:
– Cô muốn làm gì?
Từ tỷ cố nở nụ cười lấy lòng:
– Tôi liếm chân.
Dương Phàm cười cười. Hắn giơ chân gạt người phụ nữ sang bên:
– Cút ngay.
Từ tỷ ngã lăn ra ngoài. Dương Phàm giơ tay lên đẩy cặp song sinh ra để đứng lên.
– Ông chủ, muốn lên lầu không?
– Ông chủ, ngài yên tâm. Kỹ thuật của chị em chúng tôi đảm bảo là hàng đầu, đảm bảo hầu hạ ngài lên đỉnh.
Cặp song sinh nói chuyện, cô một câu, tôi một câu. Chẳng những không hề sợ hãi mà còn lộ ra vẻ hưng phấn. Dương Phàm thầm thở dài một tiếng trong lòng, thầm nói ” hai người này là con sâu đáng thương. Lúc này vẫn còn muốn thông qua việc ngủ với mình để đạt được mục đích cuối cùng”
Dương Phàm vung tay tát tay một cô ả đang trượt dướt mông mình, thản nhiên nói:
– Cút. Nói với con mụ Từ tỷ kia, nếu ả dám không cho các cô đóng phim, tôi sẽ cho ả sống trong sợ hãi cả đời.
Lúc này La Thành đã thể hiện mình biết cách làm người. Một nữ nhân viên phục vụ cầm một chiếc áo sơ mi mới tinh đứng chờ bên cạnh. Sau khi Dương Phàm thay xong liền cầm lấy một chén rượu vang, từ từ đi đến chỗ La Thành và Trần Xương Khoa.
Mới đi được nửa đường, một thanh niên cười cười cầm chén rượu lên rồi nói với Dương Phàm:
– Người anh em thật phong độ, làm quen chút chứ?
Dương Phàm nhận ra đây là người thanh niên vừa nãy đứng ra nói cho mình. Lúc này hắn có thể ra mặt làm quen với Dương Phàm, nhất định là suy nghĩ cẩn thận mới đứng dậy.
– Đương nhiên, ha ha, tôi tên Dương Phàm, từ tỉnh Giang Nam đến.
Dương Phàm cười cười giơ chén lên uống sạch. Coi như cho tên thanh niên kia mặt mũi.
– Tốt.
Người thanh niên cũng uống sạch, sau đó cười nói:
– Hạ Nam Bình, từ tỉnh Nam Việt đến. Nghe bạn bè nói ở đây có không ít hàng tốt nên đến xem.
Dương Phàm nhìn lướt qua Trần Xương Khoa ở bên kia rồi cười nói với Hạ Nam Bình:
– Cùng tìm chỗ ngồi xuống nói chuyện chứ?
Hạ Nam Bình một cái nói:
– Cầu còn không được. Đến bàn chúng tôi đi, giới thiệu mấy người bạn trong giới làm ăn cho anh.
La Thành thấy Dương Phàm cười cười nói nói với Hạ Nam Bình, hắn liền đến gần Trần Xương Khoa, nhỏ giọng nói:
– Nhị tử, phía Nam sao không biết nghe ngóng gì vậy, bên trên rất bất mãn đó.
Trần Xương Khoa không khỏi cười lạnh trong lòng, thầm nói tin tức cũ rích này cũng lấy ra bán được sao? Chẳng qua người ta có ý tốt nhắc nhở mình, Trần Xương Khoa cũng chỉ có thể cười nói:
– Tôi sẽ nói với lão Tứ.
La Thành thấy Trần Xương Khoa không để ý mấy liền nhỏ giọng nói tiếp:
– Đao đã được giơ nên, trong vòng một năm tới nhất định sẽ có một loạt thằng ngã xuống. Nguồn truyện:
Lần này mặt Trần Xương Khoa liền thay đổi, giơ chén rượu lên nói với La Thành:
– Cảm ơn, nhận tình.
Dương Phàm đi theo Hạ Nam Bình đến trước bàn. Hạ Nam Bình giới thiệu một chút những người ngồi đây. Những người ngồi đây đều trong ngành bất động sản. Cứ như vậy hứng thú của Dương Phàm đã giảm đi nhiều. Dựa vào đất đai để phát triển kinh tế, Dương Phàm rất lên án chuyện này. Cho nên giọng điệu nói chuyện cũng không quá nhiệt tình. Hắn đang định tìm cớ để lượn thì Trần Xương Khoa đã gọi:
– Lão Tứ, lại đây.
Dương Phàm vội vàng đứng lên xin lỗi Hạ Nam Bình:
– Đúng là có lỗi, tôi phải đi.
Hạ Nam Bình có chút buồn bực. Thằng ngu cũng có thể nhìn ra Dương Phàm có quan hệ với Trần gia. Trần lão mặc dù đã lui về tuyến hai nhưng sức ảnh hưởng vẫn còn rất lớn. Hạ Nam Bình đang muốn làm quen với Dương Phàm, nhưng lại không tiện để lộ quá rõ.
– Khách khí rồi, mời anh.
Dương Phàm sang bên này. Dương Phàm lạnh lùng nhìn La Thành rồi ngồi xuống. Trần Xương Khoa vội vàng cười cười giảng hòa:
– Được rồi, được rồi. La ca là bạn từ nhỏ với anh, cùng học một nơi đó.
La Thành cũng biết Dương Phàm có khúc mắc trong lòng liền cười nói:
– Đều là do tôi quá tò mò, chén này xin người anh em bỏ qua.
La Thành nói xong liền uống cạn một chén. Dương Phàm giơ chén lên nhìn La Thành, suy nghĩ một chút rồi vẫn uống.
La Thành cười hắc hắc nói:
– Nếu còn tức thì trực tiếp lên lầu để cho cặp song sinh kia giải nhiệt, giải nhiệt.
Vừa nói La Thành liền nhỏ giọng nói với Dương Phàm:
– Hai bông hoa cúc tôi vẫn còn, anh có muốn thử không?
Dương Phàm vừa nghe thấy thế không khỏi lắc đầu nói:
– Mấy người đó, tiền nhiều mà không biết dùng, lúc nào cũng thích chơi bời như vậy, cẩn thận không AIDS đó.
Dương Phàm có thái độ này coi như nói không còn việc gì nữa, chuyện quá khứ đừng nhắc đến.
La Thành thấy Dương Phàm không có ý tính toán liền đến gần, nhỏ giọng nói:
– Biết Hạ Nam Bình kia là ai không?
Dương Phàm thản nhiên nói:
– Lúc này mà có người dám tìm tôi nói chuyện, trong nhà ít nhất cũng rất mạnh. Nếu không cũng là người đứng trong bảng nhà giàu có, người có tiền luôn cảm thấy mình tốt đẹp.
La Thành giơ ngón tay cái lên nói:
– Lợi hại, khó trách Nhị tử luôn khen cậu. Chẳng qua làm anh, tôi cũng xin khuyên cậu một câu. Người phương Nam, thời gian này ít qua lại thôi.
Buổi trưa từ ba lão già kia Dương Phàm đã nghe ra một ít đầu mối. Không ngờ La Thành lại nói trắng ra như vậy. Dương Phàm thầm nói thằng này có lai lịch gì?
Nghĩ đến đây, Dương Phàm nhìn Trần Xương Khoa mỉm cười nói:
– Ông anh, La ca không phải người của Ủy ban kỷ luật trung ương đó chứ? Sao giống đặc vụ thế.
Trần Xương Khoa cười hắc hắc nói:
– La ca chẳng phải gì hết. Nhưng tin tức từ chỗ La Thành làm một người thành tỷ phú trong một đêm cũng không khó.
Dương Phàm cười nói:
– Tôi không muốn giàu đột ngột, chẳng qua tôi rất hy vọng kéo mấy nhà đầu tư về địa phương.
Trần Xương Khoa không nói gì mà nhìn La Thành. La Thành vỗ đùi nói:
– Được, ngày mai tôi giới thiệu hai người bạn với lão Tứ. Chẳng qua tôi nói trước, chuyện kinh doanh tôi không nhúng tay vào. Mấy người tự nói chuyện.
Trần Xương Khoa lúc này mới cười lạnh một tiếng, nói:
– La ca, lão Tứ là cấp phó sở đó, là phó bí thư thị ủy có quyền hành trong tay. Trong tay lão Tứ còn có cả cục Chiêu thương. Hơn nữa nó còn được bí thư Hác tỉnh Giang Nam coi trọng. Anh đừng có mà giới thiệu mấy người chơi trò đen.
La Thành nghe thấy thế không khỏi ngẩn ra nói:
– Ở thành phố nào?
Dương Phàm cười nói:
– Uyển Lăng.
La Thành cười hắc hắc nói:
– Tôi có một thằng em họ khá xa ở Uyển Lăng, cũng là cấp phó. Chẳng qua hai nhà lâu rồi không đi lại, tôi cũng không biết hắn bây giờ đang làm như thế nào.
Trong giọng La Thành lộ ra một tia tức giận. Dương Phàm trong lòng vừa động, thầm nói xem ra chuyến này không uổng công vô ích rồi.
– Là La Đạt Cương hả? Là phó thị trưởng thường trực Uyển Lăng, là người đứng thứ hai trong ủy ban.
La Thành gật đầu, cười lạnh nói:
– Không sai, là nó. Nhà chúng tôi ở Sơn Tây.
– Sơn Tây? Chính là Sơn Tây mấy năm qua không ngừng có mỏ lậu đó sao?
Dương Phàm cười cười nói. La Thành đương nhiên hiểu Dương Phàm đang hỏi gì.
– Lão Tứ, cậu thật không đơn giản, tôi thua cậu. La Đạt Cương ba năm trước chính là phó ở thành phố Sơn Tây, đang chuẩn bị lên làm trưởng thì xảy ra chút vấn đề. Vì thế hắn liền dựa vào quan hệ điều đến tỉnh ủy Giang Nam.
La Thành nói đến đây liền ngậm miệng lại. Dương Phàm không khó để đoán ra gì đó. La Thành cũng có chỗ dựa rất lớn, nếu không sao có thể đi lại gần với Trần Xương Khoa như vậy?
Nói đến đây, bối cảnh của La Đạt Cương đã rất rõ ràng. Hơn nữa bối cảnh mặc dù kém Dương Phàm một chút, nhưng không kém quá nhiều. Nếu không có chuyện ở Sơn Tây, có lẽ cấp bậc của La Đạt Cương còn cao hơn mình.
– Ha ha, chuyện có thể làm La Đạt Cương thua mà chạy đến tỉnh Giang Nam sợ rằng không đơn giản?
Dương Phàm thản nhiên nói. La Thành hả hê nói:
– MD, đúng là có trăm cái mạng. Không ai có thể làm thằng ranh đó suy sụp. Cậu đoán xem nó như thế nào? Người đứng đầu và người thứ hai bị bắt, nó chỉ bị điều đi nơi khác.
– Thủ đoạn được đó.
Dương Phàm thở dài một tiếng.
Trần Xương Khoa ở bên cạnh cười nói:
– Nếu ông cụ còn đương chức, nếu chú xảy ra chuyện như vậy thì chắc cũng sẽ xử lý cách đó.
Lúc này điện thoại di động của La Thành vang lên. Trước mặt hai người, La Thành cười nói:
– Mấy em nghệ sĩ nghe nói Trần tổng ở đây nên muốn đến chơi.
Dương Phàm lập tức bỏ chén xuống nói:
– Tôi không có hứng thú.
Trần Xương Khoa cười hắc hắc nói:
– Hiển nhiên, không phải siêu sao nổi tiếng nhất bây giờ, chú sẽ không để ý, đúng không?
Dương Phàm vừa nói ra như vậy, La Thành liền híp mắt nói với Dương Phàm:
– Lão Tứ, đây là cậu không được rồi. Tôi còn nghĩ cậu là quân tử nên không dám kéo cậu xuống nước.
Dương Phàm cười nói:
– Như vậy thì đừng kéo, tôi sắp kết hôn rồi, vợ quản chặt lắm.
La Thành vỗ vỗ ngực nói:
– Con cái nhà ai mà dám quản các ông, nói ra đi, ông anh ra mặt cho chú.
Dương Phàm cười cười không nói. Trần Xương Khoa ở bên vui vẻ nói:
– Trương Tư Tề.
La Thành nghe thấy cái tên Trương Tư Tề này không khỏi ủ rũ cúi đầu, không còn oai phong như cũ nữa, cười cười nhỏ giọng nói:
– Là cô ta hả, bỏ đi. Nhà cô ta có súng, tôi không trêu nổi.
La Thành nói xong mắt liền sáng rực lên, nói với Dương Phàm:
– Không nhìn ra đó, cô bé đó mà cậu cũng cưỡi được….
Trần Xương Khoa cười nói:
– Nói cái gì đó, con bé đó trước mặt lão Tứ rất ngoan, cái này gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
La Thành cười hì hì dán sát vào Dương Phàm nói:
– Giúp tôi cái, tôi mới mua một xe BMW, đang muốn lấy biển số xe của cô bé Trương gia đó.
Trần Xương Khoa cười mắng:
– Lão Tứ, đừng mắc câu của La ca. Anh ta nói chính là biển số trong quân ủy, lấy về chỉ khoe khoang mà thôi.
Có thể biết rõ chi tiết về La Đạt Cương, Dương Phàm hiểu phải cảm ơn La Thành một chút. Sau này không biết chừng còn có việc nhờ đến hắn. Dương Phàm ra vẻ suy nghĩ một chút, rồi nói:
– Tôi thử xem sao.
La Thành đắc ý cười ha hả, chỉ vào Trần Xương Khoa mà nói:
– Nhị tử, lão Tứ hơn chú đó.
Trần Xương Khoa lại thầm nói: “Tốt hơn, lạ đó” Chẳng qua cẩn thận suy nghĩ thì thấy Dương Phàm có thể bỏ bốn năm mươi triệu tiền lãi một năm, Trần Xương Khoa đành thở dài một tiếng nói:
– La ca, lão Tứ đúng là người như vậy. Nói ra sợ anh cũng không tin, một năm mấy chục triệu cũng có thể bỏ tay cho ba anh em chúng tôi.
La Thành không cười nữa, thản nhiên nói:
– Tôi tin, chỉ cần đi xe gắn biển quân ủy, tôi tin lão Tứ là người như vậy.
Ý của La Thành rất rõ ràng. Tôi chẳng qua chỉ nói chuyện của La Đạt Cương ra, Dương Phàm đã cho tôi chỗ tốt. Chỉ riêng thủ đoạn này đã đủ để cho người ta biết sâu cạn như thế nào.
Hai người nói như vậy, Dương Phàm cũng không có vẻ gì là đắc ý, mà thản nhiên nói:
– Cuộc sống còn dài mà.
Sau khi một đám con gái ùa vào, Dương Phàm đứng dậy ra về. La Thành cũng không giữ hắn lại mà hẹn mai gặp nhau. La Thành tự mình đưa Dương Phàm ra cửa.
Dương Phàm lên xe liền gọi điện hỏi Tư Tề:
– Ở đâu?
Trương Tư Tề đang nằm trên sô pha nhà mới, xem Tv, lười biếng nói:
– Ở nhà mới? Bây giờ mới hơn 8 giờ mà, không chơi nữa sao anh?
Trong lời nói của nàng có ý gì, Dương Phàm sao không nghe ra, liền cười cười nói:
– Một đám đàn bà, quá ồn ào. Anh không thích.
Dập máy, Dương Phàm chạy với tốc độ cao nhất về biệt thự. Đến cửa thì thấy Trương Tư Tề đang đứng trên ban công, cầm điều khiển mở cửa rồi cười nói:
– người ta không mặc quần. Hì hì.
Dương Phàm cảm thấy có một cơn lửa nóng dâng lên trong lòng, vội vàng lái xe vào, dừng xe rồi chạy lên lầu. Trương Tư Tề lúc này vẫn mặc như ban chiều. Mặc áo sơ mi dài nên lộ ra cặp đùi thon và thẳng làm người ta hoa mắt. Hai bờ mông hằn rõ trên vạt áo.
– Em là yêu tinh muốn lấy mạng ông già này.
Dương Phàm cười hắc hắc lẻn tới, ôm Trương Tư Tề đẩy xuống sô pha. Lúc này Trương Tư Tề xua loạn hai tay nói:
– Không được, trong nhà còn có người.
– Hừ. Một tiếng hừ lạnh truyền ra. Dương Phàm vừa quay đầu lại thì thấy Chu Dĩnh đang khoanh tay đứng trước cửa phòng xem kịch hay.
– Cô bé này, sao em như âm hồn bất tán thế?
Dương Phàm dở khóc dở cười. Chu Dĩnh tức giận nói:
– Là vợ anh bảo em đến đây chơi, sợ anh đi chơi suốt đêm với con đàn bà nào đó.
Dương Phàm quay đầu lại kéo Trương Tư Tề lên, ôm eo nàng rồi nói:
– Bà xã, anh là loại người như vậy sao?
Vừa nói Dương Phàm liền dùng tay khẽ thò xuống dưới, qua chiếc áo sơ mi, mân mê bộ phận mẫn cảm nhất của người phụ nữ. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Trương Tư Tề liền đỏ ửng lên, nhưng không dám lộn xộn vì sợ Chu Dĩnh nhìn thấy, chỉ có thể hơi giãy dụa một chút đúng là rất khó chịu. Trương Tư Tề không để ý đến Chu Dĩnh ở bên nữa, quay đầu lại nhìn Dương Phàm, nhỏ giọng nói:
– Ông xã.