Hàn Ưng quay đầu lại nhìn về phía xe của mình, vừa thấy chiếc xe kia rời đi hắn đã lập tức muốn đuổi theo, nhưng không may đã bị mất dấu.
“Mẹ kiếp! Lục Thiên Mặc, anh dám chơi tôi, còn cái đám cảnh sát này…” Hàn Ưng như sực nhớ ra điều gì đó, hắn quay đầu lại, nghiêm giọng lên tiếng: “Tụi bây dám cả gan lừa tao, giỏi lắm.”
Bọn người bu đông trên đường lập tức bỏ chạy tán loạn, hai tên cảnh sát kia cũng vắt chân lên cổ bỏ trốn. Nếu như chúng mà còn ở lại thêm một giây phút nào nữa thì đã nằm im dưới họng súng Hàn Ưng rồi.
***
Mạch Linh tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài, từ gáy cô truyền đến một cơn đau nhức tựa hồ như có thể vặn gãy được. Cô chớp chớp mắt, nhận thấy khung cảnh nơi này rất quen. Từng mảng kí ức trước lúc bị ngất đã được tua về trong bộ não. Mạch Linh sững sốt, cô là đang ở biệt thự của Lục Thiên Mặc, chẳng lẽ nào…
Hàng loạt suy nghĩ cứ chạy nhanh trong đầu. Cô lập tức bước xuống giường, chạy đến đưa tay lên chốt vặn cửa xoay mạnh, cánh cửa phòng đã bị khoá chặt từ phía ngoài. Mạch Linh bắt đầu đổ mồ hôi hột, cô tìm đến túi xách của mình nhưng điện thoại trong túi cũng đã bị lấy đi.
Đã không còn nhiều thời gian nữa, trước khi Lục Thiên Mặc quay lại, cô nhất định phải rời khỏi đây. Mạch Linh tiến đến cánh cửa sổ sát đất nhìn xuống dưới sân, hơn năm mươi tên vệ sĩ mặc đồ đen đứng canh gác ở mọi nơi. Cô vỗ vỗ trán, bất lực dựa vào vách tường, thả người trượt tự do xuống.
Mạch Linh sờ lên bụng mình, con cô đang phát triển ở bên trong, là giọt máu của cô và hắn, giây phút cô biết mình có thai. Dường như trong thâm tâm cô cũng bảo rằng cô đã động tình với hắn, mặc dù hắn chưa bao giờ đối xử tốt với cô, nhưng ba mẹ và em gái cô hắn đã tha cho một mạng, suy đi tính lại là cô nợ hắn, cô làm sao có tư cách oán hận hắn đây?
Cô cũng không muốn đứa bé sinh ra mà không có cha. Nguy cơ cô sẽ vĩnh viễn mất đi khả năng làm mẹ là rất cao, nhưng đây là đứa con đầu tiên, cô không nhẫn tâm để bỏ nó.
Nắm cửa phòng khẽ xoay rồi “Pặt” một tiếng mở ra. Lục Thiên Mặc bước vào, ung dung thả người ngồi lên ghế nệm sát bên tủ sách.
“Kiều Mạch Linh! Tôi đối xử với cô không tồi, vậy mà cô lại ngang nhiên dám bỏ trốn? Hửm!”
Mạch Linh nhìn thấy hắn lập tức đứng dậy lùi lại phía sau, cô co rắp người run lẩy bẩy, giờ phút này khi cô đối diện với hắn, bỗng dưng trong lòng cô dấy lên một nỗi sợ hãi mơ hồ, cùng với đó là một sự xa cách như chưa từng gặp gỡ.
Hắn đi đến trước mặt Mạch Linh, cúi đầu khẽ đưa tay nâng cằm cô lên, ép cô phải nhìn thẳng vào mắt mình.
“Mau trả lời, cô bị câm rồi sao?”
Lục Thiên Mặc nghiêm giọng, lời nói phát ra chứa đầy sức ám thương. Hắn dường như đang bắt đầu nổi giận, bàn tay đang nâng cằm cô nhanh như cắt đã dời xuống cổ, hắn xiết tay lại bóp chặt lấy cổ Mạch Linh.
Ánh mắt hắn loé lên tia đỏ máu, hai đầu lông mày nhíu chặt lại, hắn tăng lực, dùng sức chặn lại hơi thở dưới cổ họng của cô.
“Nói, tại sao cô lại bỏ trốn?”
Mạch Linh bị hắn đẩy mạnh vào vách tường, cả tấm lưng vừa chạm vào đã lập tức lạnh toát, trán cô đổ đầy mồ hôi hột khiến những sợi tóc rơi xuống bị ướt dính sát vào gương mặt thanh tú xinh đẹp không để lộ một chút khuyết điểm nào.
“Tôi…Tôi…” Mạch Linh đưa bàn tay nhỏ nhắn trắng ngần của mình đánh nhẹ lên tay hắn đang để trên cổ cô, đối với sự tra ép này từ hắn, cô hoàn toàn không có câu trả lời, bây giờ cô không thể làm gì hơn đó là chờ đợi một điều khủng khiếp sắp xảy tới.
Lục Thiên Mặc quăng mạnh cô lên giường, hắn nhào đến đè chặt lấy người cô dưới thân, ánh mắt vẫn rất lạnh lùng. Mạch Linh cảm thấy toàn thân cứng đờ, cô chưa bao giờ thấy hắn giận dữ như thế, lòng ngực cô cứ đập thình thình thịch, không biết tiếp theo sẽ như thế nào.
“Tôi đã cảnh cáo cô rồi. Vậy mà cô vẫn qua lại với Hàn Ưng. Còn thông đồng với hắn bán đứng tôi, cô chán sống rồi phải không? Hôm nay để tôi nhắc cho cô nhớ, cô vĩnh viễn chỉ là một sủng vật mà tôi đã mang về.”
Hắn nói xong lập tức cuối đầu mút mạnh lấy vành tai cô, ép cô ở dưới thân hắn phải đáp trả, Mạch Linh cắn chặt môi không để cho mình phát ra một tiếng rên nào, cô muốn chống cự nhưng toàn thân đã bị đè chặt.
Lục Thiên Mặc xé nát chiếc trầm trắng trên người cô, hắn đưa tay tiến đến phía hoa huy*t muốn cởi đi chiếc quần lót, nhưng tay hắn vừa chạm vào. Mạch Linh đã lập tức chống cự.
“Không được!”
Cô đẩy mạnh Lục Thiên Mặc ra rồi nhanh chóng chạy xuống giường, cô ép lưng vào cánh cửa phòng tắm, run rẩy nhìn hắn từ từ bước qua.
“Anh đừng qua đây.” Mạch Linh sợ hãi muốn lùi về phía sau thế nhưng chân cô đã chạm đáy cánh cửa, Lục Thiên Mặc giận dữ bóp lấy cổ cô rồi quăng thẳng hướng xuống sàn.
Mạch Linh theo đà rơi theo lực đẩy của hắn, không may bụng cô động mạnh vào thành bàn trà, chỉ vài giây sau, nơi bụng dưới đã truyền đến một cơn đau dữ dội.
Cô đưa tay bấu chặt vào tấm thảm bông dưới sàn, cắn chặt môi để chịu đựng cơn đau đang kéo tới, mồ hồi trên trán đã tuôn ra như tấm, cơ thể cô bây giờ hoàn toàn không còn một chút cảm giác nào. Gương mặt đẹp đẽ đã sớm chuyển sang một màu trắng toát.
Hắn nhìn cô đang ngồi bệt dưới sàn nhà từ trên cao xuống, nhẫn tâm phun ra lời nói cao ngạo: “Muốn bỏ đi, trước hết hãy đợi tôi chơi chết cô, bằng không, cô tuyệt đối đừng nghĩ đến điều đó.”
Một dòng chất lỏng màu đỏ tươi từ giữa hai chân cô chảy ra mang theo một thứ cảm xúc mơ hồ khó tả, Lục Thiên Mặc nhìn thấy dòng máu đỏ chảy ra dọc theo đùi cô tạo thành những vệt hình vuông dài, trong lòng hắn bỗng dưng xẹt qua một tia trầm mặc.
Mạch Linh cảm nhận được từng tế bào của mình như bị bóp nát, cô nhìn dòng máu đỏ từ chân mình chảy ra, kinh hoàng cùng căm hận, cô gào lên thảm thiết giữa màn đêm yên tĩnh.
“Cầm thú! Anh đã giết chết con của mình rồi anh có biết không?”
Hắn sựng người, nhìn vũng máu trên sàn, rồi lại bật cười: “Con? Cô không có tư cách mang thai con của tôi.”
Mạch Linh bật khóc thành tiếng, cô nắm chặt nắm đấm tay, chỉ biết túm lấy thảm lông dưới sàn, căm hận mím môi im lặng.
Không dừng ở đó, Lục Thiên Mặc tiến đến tủ thuốc lấy ra hai viên thuốc màu trắng đục, hắn ngồi xổm xuống trước mặt cô, đưa hai viên thuốc trong tay đến trước mặt cô.
“Mau uống vào!”
Mạch Linh hướng ánh mắt đau khổ lên nhìn người đàn ông lòng lan dạ sói bên cạnh, cô xoay đầu, tránh né cái nhìn cảnh cáo từ hắn phát ra.
“Tôi không uống.”
“Không uống?” Lục Thiên Mặc nhếch môi cười lạnh, hắn bóp chặt miệng cô, nhét thẳng hai viên thuốc vào bên trong khoang miệng rồi giữ chặt để cô không thể phun ra, chờ cô nuốt vào.
Lục Thiên Mặc hài lòng nhìn cô chật vật dưới sàn, hắn đứng dậy xoay người lập tức rời đi.
Mạch Linh cảm nhận rất rõ từng trận đau nhói xoáy đến tử cung xô như muốn nổ tung, dòng chất lỏng đỏ tươi cứ thi nhau trào ra, hai viên thuốc mà hắn vừa ép cô uống giống hệt như thuốc mà Doãn Phi cầm trên tay hôm trước. Đó là thuốc phá thai.
Cánh cửa phòng lại được mở ra, đó là một cô gái mặc trên người chiếc đầm ngủ bó sát màu đỏ nhung để lộ cả tấm lưng trần và khuôn ngực đầy đặn.
Doãn Phi tiến đến bên cạnh Mạch Linh, cô ta lắc đầu nhìn khung cảnh bừa bộn trong phòng, đưa tay đỡ Mạch Linh vào phòng tắm giúp cô lau người sạch sẽ rồi mặc lại quần áo.
“Tôi vốn dĩ đã phát hiện ra cô có thai. Hôm đó sau khi cô chạy vào phòng vệ sinh, tôi đã cho người kích nổ một số bom ở dưới tầng hầm để bọn người Lão đại rời đi, tôi cứ nghĩ là cô đã thoát. Nhưng không ngờ…” Doãn Phi lắc đầu, chải lại mái tóc dài đã rối bê bết trước trán cho cô.
“Tại sao cô lại giúp tôi?”
Mạch Linh thẩn thờ hỏi lại, cô đã mất đi đứa con của mình rồi, chính cô đã giết mất đứa con của mình rồi.
“Đơn giản thôi. Vì tôi cũng là một người mẹ. Tôi không thể nhìn thấy một trường hợp giống như mình. Đứa bé chưa kịp chào đời đã bị phá đi.”
Doãn Phi trầm mặc, cô cũng biết đau xót cho đứa con của mình. Nhưng đó là sứ mệnh của cô, cô đã đi theo Lục Thiên Mặc, cô đã nguyện suốt đời trung thành với hắn, cô cũng là một sát thủ máu lạnh, cũng chính vì những điều đó cô buộc phải hết lần này đến lần khác phá thai, mặc dù biết rõ mình sẽ không thể nào mang thai được nữa.