Sủng Lên Hot Search

Chương 14: Chương 14



Edit: Halex
Beta: Yuri
Tuy Uông Bình không nói lớn, nhưng âm thanh trong đêm truyền xa hơn nên Quý Tẩu nghe rất rõ ràng.

Mà anh không chỉ nghe rõ câu nói của Uông Bình, anh còn nghe thấy tim mình đập “bùm bùm” nữa.

Quý Tẩu chăm chú nhìn Uông Bình bằng đôi mắt tràn đầy khát vọng chiếm hữu không kiềm chế được.

Quý Tẩu cất bước đi về phía Uông Bình một cách chậm rãi, tay anh nắm lại, run lên, giống như đang phải kiềm nén lắm.

“Ha ha.” Uông Bình thấy tuyết trên tay đã tan thì giũ nước lạnh đi.

Trong lúc cảm xúc đong đầy, cậu hát Quý Tẩu nghe: “Cậu cười thật đẹp làm sao! Như một vườn hoa đầy xuân sắc~” (Trích từ bài hát)
Quý Tẩu: “…”
Lúc Uông Bình hát lên câu hát sặc mùi TikTok đó, Quý Tẩu cũng lập tức tỉnh táo hơn, thở phào một cái.

Vẫn chưa đến lúc.

Tí nữa là chết rồi.

“Anh Uông Bình.” Quý Tẩu thở dài rồi lắc đầu, bình tĩnh nói với Uông Bình: “Ít xem TikTok lại đi…”
“Tại sao chứ?” Uông Bình nhất quyết không chịu: “TikTok thì sao? TikTok thật sự thật sự thật sự hơi bị đỉnh đấy.”
Anh thật sự thật sự thật sự say cmnr.

Trong lúc trò chuyện thì Quý Tẩu đã lại gần Uông Bình, anh gật đầu rồi nói như đang dỗ con nít: “Đúng đúng đúng, TikTok đỉnh, anh cũng đỉnh.

Giờ chúng ta về được chưa?”
Quý Tẩu vừa nói vừa rút một tờ khăn giấy đưa cho Uông Bình.

Uông Bình không cầm mà đứng lại hỏi: “Đây là cái gì?”
“Giấy.” Quý Tẩu nhét khăn giấy vào tay Uông Bình.

Tuyết tan thành nước dần làm ướt miếng giấy đó làm tay cứ lành lạnh: “Tay anh toàn là tuyết, coi chừng một hồi nữa lại cảm cho mà coi.”
“À…”
Uông Bình lau tay rồi đi theo Quý Tẩu ở bên cạnh.

Vì đang nửa tỉnh nửa say nên cả đoạn đường cậu đều đi một cách xiêu xiêu vẹo vẹo, đã vậy còn không chịu nhận mình say, cũng không cho ai đỡ luôn.

Quý Tẩu cứ căng như dây đàn, vô cùng vất vả mới lôi cậu về đến phòng.

Anh chưa kịp hỏi thẻ phòng đâu thì cửa phòng Uông Bình đã mở ra.

Kỷ Trạch Dương đối diện với Quý Tẩu thì có chút bất ngờ thoáng qua, nhưng sau đó anh đã giấu đi rất nhanh.

“Thầy Quý.” Kỷ Trạch Dương vui vẻ chào hỏi: “Hai người về rồi.”
“Ừm, tôi với anh Uông Bình mới ra ngoài ăn cơm, lại uống chút rượu nên hình như anh ấy có chút say rồi, nhờ anh chăm sóc anh ấy.”
“Cậu nói ai say?” Uông Bình nghe Quý Tẩu nói vậy thì bất mãn chòi đầu ra từ sau lưng anh.

Cậu nhíu mày: “Tôi không say không say, cậu hiểu không hả???””
“Không say cái đầu cậu, mau vào phòng cho anh.”
Ký Trạch Dương đau đầu bước ra kéo tay Uông Bình, rồi đỡ cậu vào.

Uông Bình không cho Quý Tẩu đỡ nên cậu cũng đối xử công bằng mà hất tay Kỷ Trạch Dương ra luôn.

Mắt Quý Tẩu vẫn cứ dán chặt vào bóng lưng xiêu vẹo của Uông Bình khi cậu vào phòng.

Mãi đến khi dáng cậu khuất sau bức tường, anh mới lưu luyến dời mắt.

Kỷ Trạch Dương cũng gần như đồng thời dời mắt, không ngờ lại đụng trúng ánh nhìn chăm chú của Quý Tẩu dành cho bóng lưng Uông Bình.

Kỷ Trạch Dương: “…”
Quý Tẩu biết bản thân bị Kỷ Trạch Dương bắt quả tang nhưng anh vẫn rất tự nhiên cúi chào: “Vậy, anh Trạch Dương, em đi trước.”
“Khoan đã khoan đã, chuyện kia…” Kỷ Trạch Dương gọi Quý Tấu theo bản năng.

“Anh Trạch Dương?” Quý Tẩu dừng bước rồi nhìn Kỷ Trạch Dương đầy chân thành, chờ anh nói tiếp.

“Hạng Kiệt…” Kỷ Trạch Dương nói nhỏ rồi quan sát phản ứng của Quý Tẩu.

Chuyện là vầy.

Kỷ Trạch Dương thân là người đại diện của Uông Bình, không nói với Uông Bình về lần casting thứ ba cũng là vì hy vọng Uông Bình giữ được bình tĩnh.

Nhưng điều đó không có nghĩa là anh sẽ không giúp Uông Bình khống chế dư luận.

Nên đối với việc Hạng Kiệt có thể nhân cơ hội đạp Uông Bình xuống gì đó, Kỷ Trạch Dương cũng đã sớm theo dõi và chuẩn bị rồi.

Quý Tẩu tra được, thì căn bản là Kỷ Trạch Dương cũng phải có thông tin rồi.

Người đại diện máu mặt như Kỷ Trạch Dương trước giờ luôn có chút cao ngạo, nên đối với người dám âm thầm lên kế hoạch bôi xấu nghệ sĩ của mình thì chẳng những là chuẩn bị, anh chắc chắn sẽ dạy cho đối phương biết cái gì là “đồ cúng không thể ăn”.

Cho nên sau khi ký hợp đồng xong, bản thân Kỷ Trạch Dương vừa chạy qua chỗ Uông Bình vừa book khoang đặc biệt có wifi để chỉ đạo văn phòng bên kia hoàn toàn “lên men” chuyện của Hạng Kiệt, để sau đó chủ yếu là đuổi cậu ta ra khỏi đoàn phim, sau đó nữa là ra khỏi giới giải trí.

Kế hoạch này vốn không có vấn đề gì, nhưng bỗng dưng lại có chuyện…!
Có người đã đi trước một bước, làm hết những chuyện mà anh muốn làm.

.

Kiếm Hiệp Hay
Tài khoản marketing mọi chuyện và cả người đứng sau mọi thứ…!
Mọi người có thể không biết, nhưng Kỷ Trạch Dương biết.

Người đó là Quý Tẩu.

“Hạng Kiệt?” Quý Tẩu phá vỡ sự trầm ngâm của Kỷ Trạch Dương bằng cách hỏi anh.

Kỷ Trạch Dương nhíu mày, có thứ gì đó mà anh nghĩ mãi vẫn không ra.

Cuối cùng, anh lắc đầu: “À, không có gì đâu.

Cậu nghỉ ngơi sớm đi.”
Quý Tẩu không nghi ngờ gì mà nói ngủ ngon, sau đó xoay người về phòng.

_ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Quý Tẩu vừa đóng cửa thì đã nhanh chóng đi về phía hộc tủ.

Anh lấy ra một túi thuốc giải rượu, xé một gói cho vào ly trà nhỏ rồi cầm bình đun vào phòng tắm lấy nước.

Trong tiếng nước chảy ào ào, Quý Tẩu nhớ lại vẻ mặt do dự ban nãy của Kỷ Trạch Dương.

80% là người đại diện của Uông Bình đã phát hiện ra tình cảm của anh dành cho Uông Bình rồi.

Nhưng dù thế nào.

Quý Tẩu chăm chú nhìn những bọt nước lăn tăn
Dù người đại diện này có phát hiện hay không thì anh Uông Bình cũng sẽ thuộc về mình.

Trong lúc anh còn suy tư thì ấm nước đã đầy.

Quý Tẩu rời khỏi nhà vệ sinh đem ấm nước đó đi nấu.

Ấm nước dưỡng sinh vô cùng “healthy” nhanh chóng phát ra âm thanh.

Quý Tẩu trong khi chờ nước sôi thì khá là nhàm chán nên bèn lướt Weibo.

Weibo vừa tải lại khi online, anh đã thấy mới hồi tối nay, thông báo chính thức của Uông Bình đã được đăng trên Weibo official của bộ phim.

Quý Tẩu chống tay lên mặt bàn cẩm thạch, bỏ follow Uông Bình âm thầm đi rồi đổi thành follow công khai.

*Weibo có 2 loại là âm thầm (không cho người khác biết mình có theo dõi nick này, ngay cả chủ nick) và công khai (như bình thường).

Fan Uông Bình +1.

Một lát sau, một post chuyển tiếp thông báo chính thức trên official Weibo của đoàn phim đã nằm chình ình trên trang chủ Weibo của Quý Tẩu.

@DiễnViênQuýTẩu: [@TurnonUôngBình Đàn anh, mong anh chỉ bảo nhiều hơn.

(đính kèm, Uông Bình vừa ném tuyết vừa cười hồn nhiên.jpg)]
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Trước khi tắm Uông Bình đã xối hết hai chai nước, lại lăn lê trong phòng tắm cả tiếng nữa nên lúc đi ra, chất cồn trong người cậu đã nhạt đi không ít, cả người cũng tỉnh táo hơn.

Nhưng thay vào đó lại là một cơn nhức đầu đột ngột.

Đầu đau làm Uông Bình khó chịu vô cùng, ngay lúc đi ra đã nhảy tọt vào chăn, nằm lệch sang một bên gối.

Uông Bình uể oải dựa lưng vào gối.

Cậu chỉnh cho đèn ngủ tối đi rồi để kịch bản lên đùi.

Ngón tay trắng trẻo đặt trên giấy trông như phát bệnh.

“Chút nữa là anh xông vào vớt cậu ra rồi.” Kỷ Trạch Dương tắt máy tính rồi cầm thuốc giải rượu đi tới, đặt kế bên Uông Bình: “Còn chưa ngủ được à?”
“Em đang ôn lại mấy đoạn ngày mai diễn.” Uông Bình nhíu mày.

Đương nhiên cậu không thoải mái chút nào, nhưng ánh mắt nhìn kịch bản vẫn vô cùng chăm chú: “Tránh cho ngày mai không diễn được thì xong đời.”
Kỷ Trạch Dương biết Uông Bình luôn liều mạng như vậy.

Trước khi thành lập Turn On, ngày nào cậu ấy cũng tập luyện đến nỗi gương có sương đọng mới chợp mắt một chút.

Anh cũng không khuyên nhủ gì, chỉ xoa đầu cậu rồi an ủi: “Được rồi, trước khi ngủ nhớ uống thuốc, nhớ nghỉ ngơi sớm một chút.”
“Em biết rồi.” Uông Bình nói: “Anh Trạch Dương cũng nhớ phải vậy nha.”
Kỷ Trạch Dương cười cười giúp cậu chỉnh ánh sáng của đèn ngủ.

Khi ra ngoài, tiếng đóng cửa của Kỷ Trạch Dương rất nhỏ.

Đi tới thang máy, khi đang đợi thì Kỷ Trạch Dương tiện tay lướt Weibo luôn…!Sau đó, anh lập tức thấy tag #Quý Tẩu sủng ái Uông Bình# sau vài giờ đã từ một con số nhỏ bé bay lên top 9 hot search.

Kỷ Trạch Dương: “…”
Kỷ Trạch Dương ấn vào xem xét một phen thì lập tức hiểu ra vụ hot search bất ngờ này là do một viên đường Quý Tẩu vừa ném ra.

@Chắc Là Chính Thất Duy Nhất Của Quý Tẩu: [Đm, Quý Tẩu, là Quý Tẩu đó! Quay phim tối xong lại đi chăm người khác chơi tuyết??? Loại đãi ngộ này, tôi hỏi mọi người, đã ai có chưa? Đã ai có chưa?]
Kỷ Trạch Dương lại dạo một vòng quanh bảng hot CP.

Chỉ tầm một ngày mà hai người đã lọt top 8 hot CP, ngồi tên lửa chắc cũng nhanh tầm chừng này là cùng.

Đang lướt Weibo thì thang máy tới, Kỷ Trạch Dương đi vào.

Ở nơi không có tín hiệu như thang máy, anh mới có thể cẩn thận hệ thống lại mọi chuyện.

Vậy…!sao Quý Tẩu lại làm thế? Chỉ vì muốn mượn quần áo cao cấp thôi sao? Chỉ có mỗi bộ quần áo mà phải làm tới mức này?
Anh đương nhiên không tin một ảnh đế Venice trẻ tuổi vậy mà lại không lấy được một bộ đồ Aurora.

Nhưng nếu Quý Tẩu đã cố tình tung hint CP…!
Hay lắm, ảnh đế Quý Tẩu và hoàng tử giới thời trang Uông Bình, hai người ai cũng khó thu lợi được từ mấy vụ ship CP này.

Để tăng địa vị sao? Địa vị hai người cũng đâu có chênh lệch lắm đâu.

Nói đúng ra là môn đăng hộ đối, trời sinh một cặp mới đúng!
Á no no no, từ vựng kiểu gì đấy!
Kỷ Trạch Dương đang vuốt vuốt mặt thì cửa thang máy mở ra.

Anh bước ra ngoài, chợt trong khoảnh khắc đó, Kỷ Trạch Dương bỗng nghĩ tới một khả năng có thể xảy ra.

Không lẽ là thật???
Đóa hoa lài nhà người ta thật sự coi trọng bãi cít trâu nhà anh?
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Đóa hoa lài nhà người ta sau khi nghe thấy tiếng “ting” phát ra từ thang máy liền bưng ly trà giải rượu mình đã pha xong đi tìm bãi cít…!anh Uông Bình của nhà Kỷ Trạch Dương.

Quý Tẩu sợ làm phiền đến giấc ngủ của Uông Bình nên chỉ gõ một cái rồi âm thầm đứng chờ ngoài cửa.

Bên trong không có âm thanh nào vang lên nhưng Quý Tẩu cũng không đi.

Mãi đến năm sáu phút sau, ngay khi Quý Tẩu vừa tính xoay người thì cánh cửa trước mặt đã mở ra.

Uông Bình tựa người vào cửa với gương mặt uể oải, lúc nhìn thấy Quý Tẩu thì khá kinh ngạc, cậu há miệng: “Trời đất…!Thật sự có người gõ cửa nè.”
Uông Bình gãi gãi đầu, khá mơ màng: “Không phải chứ, học đệ, sao cậu không gõ nhiều lên…!Tôi còn tưởng là tôi tự suy diễn, may quá là tôi có ra kiểm tra đó.”
Quý Tẩu không trả lời câu hỏi của Uông Bình, vì ngay từ ban nãy, ánh mắt của anh đã va phải vào đôi môi tái nhợt của Uông Bình.

Mà đâu chỉ là môi, cả người Uông Bình hình như đều nhợt nhạt.

Uông Bình nghiêng đầu tựa vào khung cửa.

Đôi mắt xinh đẹp bớt đi chút thần thái bình thường, mái tóc có đôi chỗ bù xù, nhưng vẫn không lôi thôi mà lại toát ra nét đẹp yếu ớt tinh xảo.

Nếu là người khác chắc là sẽ cảm thấy đẹp lắm.

Nhưng Quý Tẩu chỉ thấy tim anh như thắt lại.

“Em…!chỉ sợ làm phiền anh ngủ.” Quý Tẩu nhíu mày: “Anh có ổn không?”
“Còn ổn lắm, cũng hết say rượu rồi.” Uông Bình đưa tay lên xoa mi tâm: “Chỉ là có chút nhức đầu.”
“Vậy là tốt rồi.” Quý Tẩu nhanh chóng đưa chén trà nhỏ trong tay lên: “Em có pha ly trà giải rượu này, anh uống một chút nha?”
Uông Bình dù nhức đầu nhưng vẫn biết thừa “trà” trong này cái gì…!chắc chắn là khó uống lắm!
Uông Bình từ từ rút lui: “Anh Trạch Dương có đưa thuốc rồi.”
“Cái đó trị ngọn chứ đâu trị gốc.” Quý Tẩu đâu chịu đầu hàng: “Đây là thuốc bác sĩ Trung y bốc cho em, vô cùng có lợi cho sức khỏe.”
Uông Bình: “…”
Trung y á? Thôi xong, còn gian nan hơn nữa.

Nhưng Quý Tẩu đã kiên quyết đến mức này rồi mà cậu còn cự tuyệt nữa thì Uông Bình cũng tự thấy bản thân khá toang.

Dù sao vẫn là đàn anh, sao có thể làm tấm gương xấu cho học đệ được.

Uông Bình nhận chén trà trên tay Quý Tẩu mà lòng đau như cắt.

Cậu nín thở, vô cùng anh dũng mà đổ hết thuốc trong chén vào miệng.

Cảm nhận về ngụm đầu tiên…!hả?
“Không đắng?” Uông Bình nhấp ngụm thuốc đầu tiên xong thì nhìn chén trà một cách khó tin, lại nhấp ngụm nữa…!vẫn không đắng.

Quý Tẩu cười ngắm Uông Bình uống thuốc.

Đương nhiên là không đắng rồi.

Sau khi nghe Uông Bình nói sợ đồ đắng trong liveshow đầu tiên của Turn On xong thì anh đã tìm thật nhiều người điều chế mới đảm bảo được chén trà này, dù một chút vị đắng cũng không có.

“Ừ, không đắng thì càng tốt mà đúng không?” Quý Tẩu nói: “Anh Uông Bình uống nhanh nhanh rồi đi nghỉ sớm đi.”
Ai mà chả thích uống đồ ngọt, nên Uông Bình vội vàng uống xong rồi lau miệng.

Sau đó, cậu mới trả chén trà lại cho Quý Tẩu.

Đã không còn sớm nên Quý Tẩu cũng không ở lại lâu hơn mà cầm chén trà về.

Uông Bình trở vào phòng, dù mới uống thuốc nhưng đầu cậu còn khá đau.

Cậu không có chút sức lực nào mà leo lên giường, vớ tay lấy kịch bản rồi ngã phịch lên salon nằm xem, lẩm bẩm đọc thoại.

Nhưng mà, chỉ một lát sau, chén thuốc ngọt ngào kia bắt đầu có tác dụng.

Dây thần kinh của Uông Bình vốn dĩ là một bãi chiến trường rối nùi bỗng như được dịu dàng vuốt ve, giúp cậu thoải mái hơn rất nhiều.

Uông Bình lại nằm thêm lát nữa, khi thấy đầu không còn đau nhức nữa mới sảng khoái duỗi người ngồi dậy.

Để kịch bản lên salon, cậu bắt đầu diễn tập về mấy cảnh ngày mai với không khí.

Làm đi làm lại bốn năm lần, kim giờ cũng nhích lên một chút thì Uông Bình mới cất kịch bản lên giường ngủ.

Trước khi ngủ, Uông Bình tiện tay mở Weibo ra.

Vừa mới đăng nhập, cậu đã thấy cái post mới kia.

“Á.” Uông Bình thấy post chuyển tiếp của Quý Tẩu: “Gửi lúc nào vậy ta? Mà hồi nãy cũng không báo mình một tiếng nữa.”
Nếu Quý Tẩu đã up ảnh thì Uông Bình đương nhiên cũng phải bánh ít đi bánh quy lại chứ.

Ai mà chả có hình đối phương ở trong di động chứ, nhỉ?
Uông Bình cho bức ảnh Quý Tẩu tươi cười ban nãy một cái filter khá điện ảnh rồi đưa bàn tay nhỏ nhắn lên, bấm cái bộp up hình lên Weibo.

@TurnonUôngBình: [@DiễnViênQuýTẩu Sư đệ! (Ôm quyền emoji)! (Quý Tẩu tươi cười trong tuyết.

jpg)]
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Dù ngày hôm trước ngủ rất trễ nhưng hôm sau cậu vẫn phải dậy sớm nhất.

Như thường lệ, Uông Bình sáng ra mắt mở không lên, ngồi nghiêng ngả trên ghế.

Bữa sáng của cậu đều là Quý Tẩu hầu đến tận răng, cơm bưng nước rót mới xử lý hết được.

Quý Tẩu ngồi cạnh Uông Bình, đang tính mang chiếc mũ đã chuẩn bị sẵn lên thì Đường Giai Lâm đã cầm điện thoại xông vào.

“Sếp, là anh Đồng…”
Quý Tẩu tiếp điện thoại, anh còn chưa kịp nói gì thì Đồng Nhạc đã kinh ngạc mà oang oang trong điện thoại:
“Sếp, nhìn hot search Weibo nhanh đi.”
“Cậu với Uông Bình, hai người, thật sự không ổn!!!”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.