Edit: Tam Sinh Hữu Hạnh
Sáng hôm sau, Cố Dịch Thần đưa Trì Hân Nhiên về chỗ ở rồi lập tức đi đến Đại học Ngu, muốn đích thân giải thích với Diệp Ngưng.
Đỗ xe xong, Cố Dịch Thần rảo bước về phía tòa nhà nghiên cứu sinh, vừa đi vừa nhắn tin cho Diệp Ngưng.
【 Anh tới trường em rồi, tí nữa chúng ta cùng ăn trưa nhé 】
Diệp Ngưng tan học đọc được tin nhắn, vừa đi xuống liếc mắt đã nhìn thấy Cố Dịch Thần.
Cố Dịch Thần mặc áo khoác ngoài màu nâu nhạt, thân hình cao ráo, nụ cười tươi rói, vài nữ sinh đi ngang qua không kìm lòng nhìn trộm vài lần.
Không thể phủ nhận, Cố Dịch Thần rất đẹp trai, nhưng lúc trước khi Diệp Ngưng đồng ý yêu đương với anh ta không phải vì ngoại hình.
Cố Dịch Thần theo đuổi Diệp Ngưng nửa năm, không phải suốt ngày bám theo cô mà là lúc cô cần thì sẽ xuất hiện, giải quyết phiền phức cho cô, trời mưa sẽ đưa ô cho cô, khi cô ốm anh ta sẽ đưa thuốc cho cô uống.
Con gái thường hay rung động trước những hành động nhỏ nhặt như thế này.
“Học hành có mệt không?”
Cố Dịch Thần cầm balo của cô.
Diệp Ngưng lắc đầu, “Mệt, thật ra không quá mệt mỏi, chỉ là rất áp lực.”
Còn một năm nữa cô mới tốt nghiệp nhưng nghiên cứu sinh năm ba phải đi thực tập, sẽ không giống như lúc ở trong phòng thí nghiệm, cho nên cả ngày cô đều viết luận văn đến mức chóng mặt muốn hộc máu.
“Thứ 7 mang em đi leo núi giải tỏa áp lực nhé?”
“Anh sẽ không cho em leo cây chứ?”
Diệp Ngưng thuận miệng hỏi một vấn đề, nhìn sắc mặt Cố Dịch Thần biến dạng, nhẹ nhàng nói: “Em chỉ nói đùa một chút thôi, sao anh khẩn trương thế?”
Mắt Cố Dịch Thần dao động, vội vàng trấn an bản thân.
Diệp Ngưng học tâm lý học, anh ta biết cô rất giỏi quan sát người khác, cho nên trước mặt cô anh ta đều phải ngụy trang.
Bây giờ anh ta giả bộ thở dài, cúi đầu nhìn xuống dưới, nói: “Anh biết em vẫn còn để ý chuyện chiều qua nên anh đến đây giải thích với em, chỉ là không muốn em hiểu lầm, không muốn em khó chịu.”
“Không phải tối qua anh đã nói rõ ràng rồi sao?”
“Anh sợ em không tin.”
“Anh không làm gì thì sao phải sợ?”
Câu nói này của Diệp Ngưng làm Cố Dịch Thần á khẩu không biết trả lời thế nào.
Tuy giờ phút này trông anh ta rất bình tĩnh nhưng trong lòng lo lắng đến mức đổ mồ hôi tay.
“Anh muốn ăn gì?”
Bất giác hai người đã đi đến căn tin, Diệp Ngưng thay đổi đề tài hỏi Cố Dịch Thần.
“Anh ăn gì cũng được, em ăn cái nào thì anh ăn cái đấy.”
“Vậy mì thịt bò đi, em phải ăn nhanh rồi về viết luận văn nữa.”
“Được.”
Cố Dịch Thần đi theo Diệp Ngưng vào căn tin, tìm chỗ ngồi rồi đi lấy đồ ăn.
Diệp Ngưng nhận ra có bạn học đang nhìn mình, còn hâm mộ nói: “Bạn trai cậu lại tới cùng ăn cơm à, thích thật đó.”
Diệp Ngưng mỉm cười, cô biết Cố Dịch Thần đối xử với mình tốt như thế nào, từ lúc đính hôn tới nay, anh ta luôn nghe theo cô, chăm sóc cô rất tỉ mỉ, bảo vệ và trân trọng cô.
Hai người yêu nhau được một năm rồi đính hôn, lúc trước Diệp Ngưng không có ý định thi lên nghiên cứu sinh, sau này đính hôn rồi cô mới hứng thú muốn thi lên thạc sĩ, Cố Dịch Thần cũng ủng hộ cô.
Cố Dịch Thần mang một bát mì thịt bò đi tới, đẩy về phía Diệp Ngưng.
“Anh không ăn sao?”
“Anh ăn sáng rồi mới tới, bây giờ vẫn thấy no.”
Lúc trước đưa Trì Hân Nhiên về nhà, Cố Dịch Thần mua cháo cùng ăn với cô ta, hiện tại không muốn ăn thêm gì cả.
Diệp Ngưng đảo mì, từ từ thổi cho đỡ nóng, “Vậy anh không cần phải tới ăn cơm với em, công ty không phải rất bận sao?”
“Không phải anh sợ em hiểu lầm nên mới muốn giải thích rõ ràng với em sao?”
Tay Cố Dịch Thần vén tóc cho cô, nói: “Chiều hôm qua có một nhân viên trong công ty đến công trường khảo sát, kết quả bị đập vào đầu, lập tức được đưa đến bệnh viện, may là không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng mà gia đình họ không mấy vui vẻ, một mực đòi bồi thường tiền, anh phụ trách hạng mục này, sếp bảo phải xử lý cho thỏa đáng, em nói anh nên làm gì bây giờ?”
Nói được nửa lời, Cố Dịch Thần thở dài, có chút bất bình: “Có những người thích được voi đòi tiên, anh đã đồng ý sẽ bồi thường rồi, thấy anh dễ nói chuyện lại càng đòi hỏi quá đáng hơn.”
Diệp Ngưng rất ít khi thấy Cố Dịch Thần như vậy, vội vã an ủi: “Xã hội này căn bản vẫn còn có nhiều người như vậy, anh đừng tức giận.”
“Ừ.”
Cố Dịch Thần trả lời, giả vờ thản nhiên hỏi, “Nhưng mà sao Tiểu Ngưng biết anh tới bệnh viện, không phải là cho người theo dõi anh đó chứ?”
Anh ta cố ý nói đùa hỏi Diệp Ngưng, cô cắn đũa nhìn anh ta chằm chằm, “Anh làm gì khiến em không yên tâm sao?”
“Đương nhiên là không rồi.”
“Vậy em theo dõi anh làm gì chứ.”
“Cũng phải ha.”
Diệp Ngưng cúi đầu tiếp tục ăn mì, “Mẹ Xán Xán nằm viện nên nhìn thấy anh.”
Tim Cố Dịch Thần đập nhanh.
May là Trì Hân Nhiên xuất viện rồi, nếu không sẽ rất phiền phức.
“Anh lại nghĩ tới chuyện công ty sao?”
Diệp Ngưng thấy anh ta ngẩn người, hỏi một câu.
Cố Dịch Thần gật đầu, tiếng chuông điện thoại vang lên.
“Sao lại không nghe?”
Diệp Ngưng kỳ quái hỏi.
“Anh sợ người nhà của nhân viên kia gọi gây sự.”
“Bọn họ biết số của anh sao?”
“Trách anh hôm qua không nghĩ chu đáo, muốn trực tiếp giải quyết chuyện này nên cho họ số điện thoại.”
Cố Dịch Thần giả vờ như bất lực nhíu mày, lấy điện thoại ra, cho âm lượng xuống mức thấp nhất, rồi trả lời cuộc gọi, “Xin chào?”
Đầu dây bên kia có một giọng nữ yếu ớt vang lên, “Dịch Thần, anh để thuốc ở đâu thế? Em không tìm thấy.”
“Chờ một lát anh qua ngay đây.”
Căn tin ồn ào như vậy, Diệp Ngưng đương nhiên không nghe thấy tiếng nói ở đầu bên kia điện thoại, nhưng cô đương nhiên nghe thấy lời của Cố Dịch Thần.
“Anh chờ em ăn xong rồi đi.”
“Không cần đâu.”
Cố Dịch Thần không ngồi yên được nữa, nghe thấy lời cô nói vậy lập tức đứng dậy.
“Vậy em cứ ăn nhé, anh đi trước đây?”
“Vâng.”
Cố Dịch Thần bước nhanh ra ngoài, bỏ lại Diệp Ngưng đờ đẫn nhìn bát mì.
Gần đây cô thấy có chút hoảng sợ, nhưng không rõ tại sao lại thế.
Ngày hôm sau, Diệp Ninh liên lạc với đoàn đội của giáo sư Tần, đối phương rất nhiệt tình, chân thành mời cô đến tham quan phòng làm việc, nói rằng cuối tuần có hành trình đến trung tâm điều trị bệnh tự kỷ, đến lúc đó sẽ gọi cô cùng đi.
Diệp Ngưng vốn là có cảm giác không chân thực, sau khi cúp điện thoại tâm trạng mới bĩnh tĩnh lại.
Buổi chiều, Cố Dịch Thần đột nhiên gửi một tin nhắn WeChat, Diệp Ngưng vừa mới mở ra, Cố Dịch Thần bảo đã lâu chưa ăn cơm với bố cô, hỏi cô có thời gian về nhà thăm ông không.
Diệp Ngưng thì rảnh, nhưng bố cô rất bận, ngày thường đều đi xã giao, không biết ông có ở nhà không.
Nghĩ rồi cô gọi điện cho bố Diệp, Diệp Minh Lâm nhận được cuộc gọi từ con gái không khỏi vui mừng, “Nha đầu này bây giờ mới nhớ đến bố sao.”
“Bố nói gì thế? Không phải hôm nào con cũng nhắn tin cho bố sao?”
“Thấy tin nhắn nhưng không thấy người, mấy ngày mới về nhà một lần.”
Kỳ thật Diệp Ngưng không hay về nhà đều có lý do cả, bố cô sống một mình nhiều năm, cuối cùng gặp được dì Liễu, hai người họ tình nồng ý thắm, cô không muốn phá hoại không gian riêng của họ, huống hồ sự tồn tại của cô lại càng thêm ngại ngùng, dì Liễu đối xử với cô rất cẩn trọng.
“Hôm nay con về thăm bố nhé?”
“Về cùng Dịch Thần chứ gì?”
“Vâng, bố đúng là tính toán như thần nha.”
“Đương nhiên, nếu như Dịch Thần không nói với con, khẳng định con sẽ không về.”
Hai cha con nói đùa một hồi mới ngắt điện thoại.
Diệp Ngưng cảm thấy bố cô chỗ nào cũng tốt, không chỉ tốt với cô mà cả suy nghĩ lẫn tính cách cũng rất tốt.
Lúc cô và Cố Dịch Thần mới yêu nhau, cô nghĩ bố sẽ phản đối, vì điều kiện sống của gia đình Cố Dịch Thần đều bình thường nhưng bố cô không coi thường, ông nói chỉ cần cô thích thì ông sẽ ủng hộ.
Có người cha luôn luôn bên cạnh ủng hộ mình vô điều kiện như vậy là điều hạnh phúc nhường nào.
………..
Buổi tối, Diệp Ngưng và Cố Dịch Thần về nhà họ Diệp.
Liễu Như dặn dì giúp việc nấu một bàn thức ăn toàn món Diệp Ngưng thích.
Bà ở trước mặt cô rất thận trọng, như là sợ Diệp Ngưng không thích mình, cô cảm thấy rất bất lực, rõ ràng cô đã cố gắng tỏ ra nhiệt tình rồi mà.
Mỗi lần tới nhà Diệp Ngưng Cố Dịch Thần đều bị bố Diệp bắt uống 2 ly rượu, hai người nói gì đó làm Diệp Minh Lâm cười liên tục, cũng khó trách tại sao Diệp Minh Lâm lại thích Cố Dịch Thần như vậy.
Đương nhiên, Cố Dịch Thần nhờ vào mối quan hệ với bố Diệp mà nhận được không ít đơn hàng, nếu không một người mới bước chân vào xã hội như anh ta sao lại được thăng chức nhanh như vậy.
Tới lúc ăn cơm xong nhưng Cố Dịch Thần và Diệp Minh Lâm còn chưa hết chuyện, hai người ra phòng khách nói tiếp.
Cố Dịch Thần thấy trên bàn có táo, thuận tay cầm một quả, hỏi Liễu Như: “Dì ơi có dao gọt hoa quả không ạ?”
“Để dì đi lấy cho.”
Liễu Như cầm dao đi tới, Cố Dịch Thần vừa gọt táo vừa nói chuyện với ba Diệp.
Gọt xong, Cố Dịch Thần mời bố Diệp.
Ông vội vàng xua tay nói: “Chú không thể cướp đồ ăn của con gái được.”
“Bố.”
Diệp Ngưng có chút ngại ngùng, bố Diệp suốt ngày trêu cô.
Cố Dịch Thần đưa táo cho cô, còn bảo: “Biết em không thích ăn vỏ.”
Diệp Minh Lâm nhìn một màn này, trong mắt tràn đầy ý cười.
“Nhìn Dịch Thần yêu con thế nào kìa.”
Thấy con gái có người bạn trai như vậy ông không khỏi vui mừng, nhưng xen lẫn cả lo lắng, không biết Cố Dịch Thần đối xử tốt với con gái mình được bao lâu.
Chỉ mong là trọn vẹn cả đời này.
Diệp Ngưng cắn một miếng táo, cười với Cố Dịch Thần.
“Con đối xử với anh ấy rất tốt mà.”
“Vâng, Tiểu Ngưng cũng rất thương cháu ạ.”
Cố Dịch Thần nói xong, cảm thấy điện thoại trong túi quần rung lên.
Ánh mắt anh ta chợt lóe sáng, đứng dậy nói: “Cháu vào nhà vệ sinh một lát ạ.”
Bước vào trong nhà vệ sinh, Cố Dịch Thần mới lấy điện thoại ra xem, thấy Trì Hân Nhiên gửi một tin nhắn, là một bức ảnh selfie.
Trì Hân Nhiên mặc váy hai dây quyến rũ, tươi cười mê hoặc lòng người, đôi môi đỏ gợi cảm, tựa như câu dẫn người khác phạm tội.
Cố Dịch Thần cảm thấy cổ họng mình thắt lại, chỉ hận không thể ngay lập tức xuất hiện trước mặt cô ta.
Vì thế Cố Dịch Thần vừa ngoài liền hỏi Diệp Ngưng có về trường học luôn không.
Diệp Ngưng còn muốn ở lại một lúc nữa, không nghĩ Cố Dịch Thần lại khẩn trương như vậy, ngày mai cô còn phải đi học mà nhà lại cách trường quá xa, chỉ có thể về cùng anh ta.
Cố Dịch Thần chở Diệp Ngưng về đến cổng trường, dặn dò cô phải ăn sáng, đừng để bản thân quá mệt mỏi, phải nghỉ ngơi cho tốt.
“Được rồi, lần nào anh cũng nói nhiều như thế.”
Diệp Ngưng hờn dỗi cười, từ trên xe đi xuống, vẫy tay với Cố Dịch Thần, “Em vào đây, bái bai.”
“Ừ.”
Diệp Ngưng đóng cửa xe, Cố Dịch Thần nhanh chóng lấy điện thoại nhắn tin cho Trì Hân Nhiên.
【 Tới ngay đây, chờ anh nhé.】