Trans: Gấu
Edit: Mit
Beta: Aiko
Ăn xong một bữa cơm, tâm trạng của Diệp Ngưng càng trở nên nặng nề, giáo sư Tần cùng Tạ Ly nói chuyện rồi rời đi trước, lúc cô đứng dậy muốn đi, lại bị Hoàng Thụy Ân ngăn lại.
Trong phòng còn có Triệu Húc Dương và Hàn Diểu, trước mặt hai người bọn họ, cô ta trực tiếp hỏi Diệp Ngưng, “Cô có thể thoải mái tiếp nhận à?”
Biết rõ cô ta có ý gì, Diệp Ngưng hỏi lại một câu: “Mọi người đều cạnh tranh công bằng, tại sao em lại không thể?”
“Về tư cách và kinh nghiệm, cô căn bản không bằng bọn tôi, cô dựa vào cái gì?”
Nghe Hoàng Thụy Ân hỏi một cách thẳng thắn như vậy, Triệu Húc Dương vội vàng khuyên can, “Đàn em Diệp cũng rất ưu tú, em đừng nói như vậy.”
Diệp Ngưng ngược lại cười đáp trả, “Nếu chị cảm thấy chị có nhiều kinh nghiệm hơn, vậy khẳng định năng lực của chị so với em cũng tốt hơn nhỉ? Nếu đã như vậy, chị sợ cái gì? Em có gì để uy hiếp chị? Chẳng lẽ chị sợ, tự cảm thấy không thể thắng được em, cho nên mới…”
“Cô im miệng.”
Hoàng Thụy Ân bị cô nói đến thẹn quá hoá giận, quay đầu bước ra ngoài, ai ngờ vừa ra ngoài liền nhìn thấy Tạ Ly đang đứng ở cạnh cửa.
Nội tâm cô ta trong phút chốc “lộp bộp”, không rõ liệu Tạ Ly có nghe thấy đoạn đối thoại vừa rồi giữa cô ta và Diệp Ngưng hay không.
“Tạ tổng.” Hoàng Thụy Ân thành thật chào hỏi.
“Các cậu mau trở về phòng làm việc đi, giáo sư Tần đang đợi các cậu.”
Khi anh nói ra lời này, không chỉ Hoàng Thụy Ân mà Triệu Húc Dương cùng Hàn Diểu cũng mau chóng rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại một mình Diệp Ngưng, Tạ Ly bước vào, đi thẳng đến chỗ anh vừa ngồi, “Tôi quên lấy điện thoại.”
Diệp Ngưng tâm tình thất vọng, cũng không muốn nói nhiều, liền “Vâng” một tiếng, sau đó muốn rời đi.
Tạ Ly theo phản xạ mà gọi cô, nhìn thấy dáng vẻ nghi hoặc của cô, lại bối rối không biết nên nói gì.
Vừa rồi hoàn toàn là phản xạ tự nhiên của anh, chỉ là anh muốn cùng cô nói chuyện mà thôi, cũng chưa nghĩ tới sẽ nói cái gì.
Diệp Ngưng thấy Tạ Ly chỉ nhìn mình mà không nói gì, vô thức hỏi: “Học trưởng, anh cảm thấy em có tư cách không?”
Cô cũng không biết tại sao mình lại hỏi vấn đề này, có lẽ do cô muốn được công nhận.
Chỉ là cô hỏi như vậy, không phải sẽ khiến người khác khó xử sao?
Diệp Ngưng vừa định nói cô chỉ thuận miệng hỏi, liền nghe Tạ Ly chậm rãi mở miệng, “Không chỉ có, tôi còn cảm thấy em nhất định có thể.”
Sự cổ vũ của anh khiến Diệp Ngưng cảm thấy vừa bất ngờ vừa trân quý, nét mặt cô lập tức nở ra nụ cười tươi, “Cảm ơn học trưởng, anh đúng là người tốt.”
“…..”
Nhớ lúc trước Lục Sâm từng nói với anh, nếu con gái mà nói với bạn rằng “Anh là người tốt” hay đại loại vậy, có nghĩa là cô ấy không hề có hứng thú nào đối với bạn.
Tạ Ly nhướn mày, nhàn nhạt nói “Cố lên”, sau đó liền đi ra ngoài.
Thấy anh muốn rời đi, Diệp Ngưng vội nghiêng người, Tạ Ly liếc cô một cái, giống như thuận miệng hỏi: “Cần tôi đưa em về không?”
“Không cần, không tiện đường.”
“Ừ.”
Tạ Ly không miễn cưỡng, quay đầu rời đi.
Diệp Ngưng cố ý chờ anh đi xa một lúc rồi mới đi, để tránh hai người chạm mặt rồi lại nói chuyện.
Ra khỏi cửa khách sạn, Diệp Ngưng trông thấy Hoàng Thụy Ân cùng Triệu Húc Dương đang đứng ở đó.
Quan hệ giữa cô và Hoàng Thụy Ân đã trở nên xấu đi, vốn định làm lơ mà đi qua trước mặt bọn họ, nào ngờ Triệu Húc Dương lại gọi cô.
“Đàn em Diệp, lại đây.”
Diệp Ngưng không thể giả vờ như không nghe thấy được, liền đi qua, hỏi có chuyện gì.
Triệu Húc Dương giơ nắm tay che miệng khẽ ho một tiếng, giống như đang ra hiệu điều gì, Hoàng Thụy Ân đảo mắt, mất tự nhiên nói: “Xin lỗi, vừa rồi là chị quá xúc động.”
Diệp Ngưng khẽ mỉm cười, “Không sao.”
“Cái kia, chúng ta đều là học trò của giáo sư Tần, sau này sẽ có nhiều cơ hội để hợp tác, chúng ta phải đoàn kết một lòng mới được!”
Triệu Húc Dương khuyên Hoàng Thụy Ân nửa ngày, mới khiến cô ta chủ động nhận sai với Diệp Ngưng.
Anh biết tâm địa Hoàng Thụy Ân không xấu, chỉ là muốn nhanh chóng thành công, quá háo thắng, điều này tất nhiên có thể có liên quan đến hoàn cảnh gia đình của cô ấy. Nghe nói lúc học đại học, cô ấy từng nộp đơn xin một khoản trợ cấp cho sinh viên nghèo.
“Em về trường học đây.”
Diệp Ngưng không muốn nói nhiều, liền xoay người rời đi.
______
Tối đó, giáo sư Tần gửi nhiệm vụ cạnh tranh offer vào nhóm, Diệp Ngưng click mở ra xem, trong lòng không khỏi phấn khích.
《Nghiên cứu về các chiến lược khảo sát và khai thông tâm trạng suy sụp của nhân viên đang làm việc》
Lúc trước Diệp Ngưng làm phiếu khảo sát đánh giá nhân viên của công ty Quân Thành, cô đã thu thập nhiều tài liệu liên quan, cho nên cô cảm thấy thành thạo đối với chủ đề này, tuy nhiên vẫn có điểm khó, đó là làm thế nào để cô dùng góc độ mới mẻ và độc đáo làm điểm bắt đầu.
Chu Mạt trở về ký túc xá liền nhìn thấy Diệp Ngưng đang ngồi trước máy tính, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
“Cậu đang xem gì vậy?”
“Tài liệu.”
“Ò.” Chu Mạt đáp một tiếng, sau đó hỏi: “Ngày mai cậu có thời gian không? Cùng tớ đi dạo phố một chút, đã lâu rồi chưa mua quần áo mới.”
“Ừm, không thành vấn đề.”
Diệp Ngưng từ trước tới giờ đều rất dễ nói chuyện, ít khi từ chối yêu cầu của người khác, chưa kể đây còn là bạn tốt của cô.
Sáng hôm sau, Diệp Ngưng đi cùng Chu Mạt đến trung tâm thương mại.
Điều kiện gia đình của Chu Mạt bình thường, so với nhà Diệp Ngưng thì cũng được tính là tầng lớp trung lưu, cho nên hai người đều đến các trung tâm thương mại tầm trung, bình thường cách ăn mặc của Diệp Ngưng và cô ấy giống nhau, đều là quần áo mấy trăm tệ.
Đi dạo một vòng, hai người mua vài bộ quần áo xong chuẩn bị đi ăn cơm, nơi này tập trung nhiều cửa hàng, rất sầm uất.
“Đã lâu rồi không ăn món Nhật, tớ mời cậu, thế nào?”
Diệp Ngưng nhìn vào bảng quảng cáo bên đường, hỏi Chu Mạt.
Hai người họ đều như vậy, lần này mình mời, lần sau cậu mời, bởi vậy chơi thân với nhau.
Bước vào cửa hàng đồ ăn Nhật, Diệp Ngưng đang đi về phía trước, đột nhiên có một người đàn ông chạy tới, không cẩn thận đụng vào cô.
“Xin lỗi.”
Tô Cảnh Sơ vội vàng nói, ngẩng đầu lên, nhìn thấy Diệp Ngưng liền sững sờ.
Đây là cậu ta gặp được tiên nữ sao?
“Không sao.”
Diệp Ngưng lắc đầu, đang muốn đi tiếp, ai ngờ bị cậu ta giơ tay cản lại.
“Cô xem chúng ta có duyên như vậy, chi bằng cho tôi xin số WeChat để kết bạn, thế nào?”
“Tôi không thích thêm người lạ.” Diệp Ngưng kiên quyết từ chối.
Tô Cảnh Sơ không từ bỏ, “Thường xuyên nói chuyện phiếm không phải thành quen rồi sao?”
“Ngại quá, bọn tôi đang vội ăn cơm.”
Thấy người đàn ông này không để yên, Chu Mạt đứng dậy.
Tô Cảnh Sơ bị dáng vẻ hung dữ của cô doạ sợ, hầm hực mà bỏ tay xuống.
Nhìn thấy Diệp Ngưng đi xa, Tô Cảnh Sơ thở dài tiếc nuối.
Cũng không biết sau này có cơ hội gặp lại không.
Cậu bước ra khỏi cửa hàng đồ ăn Nhật, ngồi lên xe ô tô màu đen, trong xe, ngoại trừ tài xế thì còn có một người.
Tô Cảnh Sơ vừa lên xe liền thở dài, nói: “Tức chết tớ rồi.”
“…..”
Đối phương vẫn không thèm để ý đến cậu, tiếp tục nhìn laptop.
“Cậu không thắc mắc vì sao tớ tức giận à?”
“Không, vậy nên cậu câm miệng đi.”
Tô Cảnh Sơ cạn lời, khóe miệng giật giật, nói với anh, ” Vừa rồi tớ đụng phải một cô gái, nhìn cực kì xinh đẹp, giống như tiên nữ, chân dài dáng chuẩn, da trắng mặt xinh,..”
Tạ Ly nghe không nổi nữa, liền ngắt lời cậu ta, “Cậu chưa thấy con gái bao giờ sao?”
“Thật sự rất xinh đẹp, vừa nhìn là biết vẻ đẹp tự nhiên, không có chỉnh sửa.”
“Ừ.”
Tạ Ly không quan tâm lắm.
” Đáng tiếc lúc nãy tớ vừa xin số điện thoại liền bị cô ấy từ chối rồi, nếu như đó là bạn gái tớ, tớ nhất định sẽ chiều chuộng cô ấy lên tận trời, nếu cô ấy biết được chắc chắn sẽ trách bản thân mình không có diễm phúc.”
“Nếu gặp cô ấy một lần nữa, tớ nhất định sẽ theo đuổi cô ấy.”
Tô Cảnh Sơ đang tự nói chuyện một mình, lại hỏi Tạ Ly, “Cô gái đẹp nhất mà cậu từng gặp trông thế nào? Không phải cậu thật sự không có hứng thú với con gái chứ?”
Tạ Ly khinh thường liếc cậu ta một cái, không trả lời, trong lòng lại nghĩ: Tớ từng gặp rồi, là một tiên nữ tuyệt đẹp nhất trong số các tiên nữ.
Buổi chiều, Diệp Ngưng cùng Chu Mạt trở về ký túc xá sau khi dạo phố xong, đem tài liệu tối hôm qua sửa sang lại một chút, sau khi làm xong, chuẩn bị đi đến chỗ của ba mình, đột nhiên nhận được cuộc gọi của Cố Dịch Thần, tâm trạng tốt trong nháy mắt liền biến mất.
Mấy ngày nay, vô số lần Diệp Ngưng vô thức nhớ tới anh ta, nghĩ tới quãng thời gian ngọt ngào trước đây của hai người, nhớ tới sự ân cần mà anh ta trao cho cô, mỗi lần nghĩ đến, trái tim cô vẫn khó chịu, đau đớn như bị dao đâm xuyên vào.
Di chứng của thất tình, thật không biết bao lâu mới trở nên tốt hơn.
Cô không chút do dự mà dập máy, không ngờ anh ta lại gửi cho cô một tin nhắn: [Tiểu Ngưng, anh có việc gấp, xin em hãy nghe điện thoại.]
Cô vừa mới đọc xong tin nhắn, anh ta lại gọi tới.
Diệp Ngưng do dự hai giây, vẫn nghe máy.
“Chuyện gì, anh nói đi.”
“Mẹ anh đột ngột ngất xỉu vào 2 tiếng trước, bác sĩ nói tình trạng tim của bà ấy không tốt, cần phải làm phẫu thuật mới được, hiện tại anh nằm trên giường không cử động được, họ hàng trong nhà nhất thời không tới kịp, có thể phiền em tới bệnh viện xem một chút được không?”
Ba mẹ Cố Dịch Thần đã ly hôn mấy năm trước, bố anh ta một mình ra nước ngoài, bỏ lại hai mẹ con họ, mẹ anh xảy ra chuyện, họ hàng bên nội tất nhiên không thể trông cậy vào, chỉ có thể tìm sự giúp đỡ từ bên ngoại, nhưng hình như anh ta cũng chỉ có một người cậu, lại còn ở nơi khác.
“Không phải hôm qua dì nói kết quả kiểm tra tốt sao?”
“Đó là mẹ anh sợ tụi mình lo lắng, cố ý gạt chúng ta.”
Việc có liên quan đến dì Chương, Diệp Ngưng không thể nhẫn tâm, chỉ có thể nói: “Tôi đến bệnh viện trước, anh mau gọi cho người thân bảo họ tới, chỉ có chiều hôm nay tôi rảnh, ngày mai còn phải đi học.”
“Được, anh đã gọi cho cậu của anh.”
Diệp Ngưng tới bệnh viên, dựa theo những gì Cố Dịch Thần nói, tìm được phòng bệnh của dì Chương, bà ấy đang yên tĩnh nằm trên giường bệnh, thoạt nhìn trông rất yếu.
Không biết bà đang ngủ hay là đang hôn mê, Diệp Ngưng không làm phiền bà ấy, đi tìm bác sĩ hỏi thêm về tình hình, tình trạng của bà quả thật không lạc quan, cần phải nhanh chóng làm phẫu thuật mới được.
Khi Diệp Ngưng trở lại phòng bệnh, Chương Ngọc Tuệ đã tỉnh, nhìn thấy Diệp Ngưng, bà vô cùng kích động nắm lấy tay cô.
“Tiểu Ngưng, tối qua dì đã hỏi kĩ Dịch Thần, nó đã thú nhận tất cả với dì, nó thừa nhận trước đây có thích Trì Hân Nhiên, bởi vậy khi cô ta tới tìm nó, nó không nhẫn tâm từ chối, nhưng vì chột dạ không dám nói với con nên mới nói dối, hai đứa nó chưa từng xảy ra quan hệ gì, điều này dì có thể bảo đảm với con, dì tin nhân phẩm của con trai dì, nó không có khả năng làm chuyện có lỗi với con.”
Chuyện tới lúc này, Diệp Ngưng cũng không muốn suy nghĩ nữa, cô khẽ rủ mắt, thấp giọng nói:” Dì à, dì đừng lo lắng về chuyện của bọn con, dì vẫn nên lo lắng sức khoẻ của bản thân trước đi ạ.”
“Dì thấy hai người bọn con giận dỗi, lòng rất khó chịu!”
Chương Ngọc Tuệ nói, nước mắt chảy xuống, “Hai đứa con ở bên nhau ba năm, Dịch Thần đối xử với con như thế nào, hẳn là trong lòng con hiểu rõ, dì cũng tận mắt nhìn thấy, con sẽ không vì một chút sai lầm này mà liền gạt bỏ tình cảm nhiều năm như vậy chứ?”
“Từ bỏ đúng là rất khó, nhưng dì à, dì có nghĩ tới…” Diệp Ngưng hít một hơi, nghiêm túc nhìn bà rồi nói: “Anh ấy tốn bao nhiêu công sức lừa dối con, sự tín nhiệm của con đối với anh ấy cũng không còn. Hiện tại con cũng thường xuyên nghĩ lại, trước kia anh ấy đã lừa gạt con, nếu lần này con mà tha thứ, về sau sẽ còn lo lắng anh ấy có lừa gạt con lần nữa hay không.”
Nghe Diệp Ngưng nói như vậy, Chương Ngọc Tuệ trầm mặc.