Sư Tử Tổng Giám Đốc

Chương 7



“Đây, Nhu Ân, đây là món quà mừng đính hôn tớ tặng cậu, chúc mừng cậu. Còn đây là của Tư Giai, đây là sản phẩm dưỡng da nổi tiếng của Mỹ mà cậu thích nè.”

Sau khi tan sở, Hạ Ngữ Hàm và hai cô bạn thân hẹn nhau đi ăn, cô đem quà mua trong chuyến công tác vừa rồi tặng các bạn.

“Cám ơn cậu, Ngữ Hàm.” Hai người nhận quà, đồng thanh nói lời cảm ơn.

Hứa Nhu Ân chú ý tới biểu tình là lạ của Ngữ Hàm. “Ngữ Hàm, cậu có chuyện gì sao?”

“Ừ, gần đây cũng xảy ra một vài chuyện.” Hạ Ngữ Hàm gật đầu, đem chuyện tổng giám đốc theo đuổi cô kể cho hai bạn nghe vì cô cũng muốn nghe ý kiến hai người xem sao.

“Ngữ Hàm, cô ngốc này, người ta ngay cả muốn có cơ hội từ chim sẻ biến thành phượng hoàng còn tìm không ra, tổng giám đốc theo đuổi cậu, đương nhiên là phải gật đầu đồng ý ngay rồi, cần quái gì phải nghĩ ngợi nhiều nữa.” Lí Tư Giai nói một cách khoái chí.

“Nhưng mà……”

“Không có nhưng nhị gì hết, gật đầu đồng ý liền là phải rồi. Ngay lập tức sẽ trở thành con dâu danh gia vọng tộc, à không, là phu nhân tổng giám đốc mới đúng, ha ha ha, sau này phải nhớ thường xuyên mời bọn tớ uống trà chiều nha.”

Hạ Ngữ Hàm cúi đầu cười gượng, không biết nên nói như thế nào, ngay lúc đó Hứa Nhu Ân cũng lên tiếng.

“Tư Giai, nghiêm túc chút đi, cậu không thấy Ngữ Hàm đang rất phiền lòng sao?” Cô quay về phía cô bạn thân, “Ngữ Hàm, cậu hẳn là không chán ghét Ngụy Thành Tuấn đấy chứ?” Nếu Ngữ hàm chán ghét anh ta, trực tiếp cự tuyệt không phải tốt lắm sao?

Các cô và Ngữ Hàm tình cảm như chị em, cho nên rất hiểu Ngữ Hàm, sở dĩ Ngữ Hàm không biết nên trả lời như thế nào, hẳn là có vấn đề khúc mắc, làm cho cô ấy không thể quyết định được.

“Đúng vậy, mình không ghét anh ấy.” Bởi vì anh đối xử với cô rất tốt.

“Ngữ Hàm, cậu đã không ghét tổng giám đốc, hơn nữa anh ta lại theo đuổi cậu, tớ không rõ nguyên nhân làm cậu do dự là gì nữa?” Lí Tư Giai hỏi.

“Tư Giai, không phải ai cũng thẳng tính giống cậu, có lúc còn phải suy nghĩ nhiều vấn đề khác.” Hứa Nhu Ân cảm thấy cá tính của Tư Giai thực ngay thẳng, có điều có đôi khi nên suy nghĩ một chút trước khi nói thì có lẽ sẽ tốt hơn.

“Tình yêu nói đến là đến, nói chấm dứt liền chấm dứt, theo ý của tớ ấy, nếu cậu cũng thích đối phương, đối phương cũng thích cậu, như vậy nên tận hưởng lạc thú trước mắt, không đúng, là đúng lúc nắm bắt hạnh phúc, bằng không chờ cậu vừa quay đầu lại, phát hiện người kia đã không còn ở phía sau cậu nữa, đến lúc đó hối hận cũng không còn kịp rồi.”

Lý luận của Tư Giai và cá tính thật giống nhau, đều thẳng ruột ngựa cả.

“Ngữ Hàm, cậu có vấn đề gì phiền muộn à?” Hứa Nhu Ân nhìn ra được vẻ phiền não của Ngữ Hàm.

“Nói thực ra, tớ cũng không biết tổng giám đốc thích tớ vì cái gì? Các cậu chắc là biết bạn gái trước của anh ấy là Phương Khải Nhi, tớ đã gặp cô Phương rất nhiều lần, bề ngoài vừa xinh đẹp lại rất cá tính, bất kể là gia cảnh hay nhan sắc đều rất xứng đôi với sếp, hai người yêu nhau mọi người đều nói bọn họ thật sự là kim đồng ngọc nữ.” Hạ Ngữ Hàm thở dài.

“Nhưng mà tớ thì, bề ngoài thì không xuất sắc, cũng không có cái gì tài hoa, gia cảnh cũng rất bình thường, một người bình thường như tớ làm sao lại xứng đôi với tổng giám đốc có gia thế hiển hách lại thật vĩ đại xuất sắc được? Còn nữa, bọn tớ cùng làm một chỗ, người khác nhìn vào sẽ nghĩ như thế nào?”

“Ngữ Hàm, cậu làm chi tự chuốc phiền não, cái gì mà phải để ý đến gia cảnh chênh lệch? Dù sao Ngụy Thành Tuấn cũng đã biết điều này rồi, nhưng vẫn muốn theo đuổi cậu đấy thôi, không phải sao? Nói nôm na là anh ta chính là thích cậu là vì cậu là một đoá hoa dại đáng yêu.” Lí Tư Giai giọng điệu không hề muốn nói bừa khinh suất đến bạn, cô chỉ cảm thấy bạn tốt suy nghĩ nhiều quá.

“Nhưng là đây là một vấn đề rất thực tế mà.” Hạ Ngữ Hàm không thể không nghĩ đến nữa.

“Cậu nha, đầu óc gì mà suy nghĩ đơn giản vậy! Này, Nhu Ân, cậu cũng nói gì đi chứ, trong ba đứa mình người bình tĩnh nhất là cậu mà.”

“Tư Giai, cậu ồn ào quá đi.” Từ nãy đến giờ toàn là Tư Giai oang oang bô lô ba la.

“Tớ cũng chỉ là vì lo lắng cho Hạ Ngữ Hàm thôi mà.”

“Ngữ Hàm, nói thực tế một chút, cậu và Ngụy Thành Tuấn quả tật chênh lệch rất lớn, nhưng tớ cũng đồng ý với ý nghĩ của Tư Giai , nếu hai người các cậu đều đã thích nhau, mọi vấn đề khác thật ra đều không quan trọng, dù sao hạnh phúc của hai người mới quan trọng nhất, người khác nghĩ thế nào thì có ảnh hưởng gì?”

“Ái da, hiếm khi thấy Nhu Ân đồng ý với tớ nha.” Có điều cách nói của Nhu Ân có vẻ uyển chuyển, nghe cũng lọt tai hơn nhiều.

“Ngữ Hàm, có nghe chưa, thân thế, bối cảnh, nhan sắc hay thậm chí là thân phận, tất cả đều không quan trọng, quan trọng là, cậu có yêu anh ấy không, có muốn ở bên anh ấy không?”

“Chuyện này……” Hạ Ngữ Hàm suy nghĩ, “Tớ cũng không biết nữa, hiện giờ tớ biết nghĩ rằng tớ rất thích anh ấy.”

“Nếu đã như vậy, thì còn vấn đề gì nữa?”

“Tớ cũng không biết trong lòng tớ đang có cảm giác gì nữa, ngoại trừ gia thế thân phận, tớ cũng thường suy nghĩ, tổng giám đốc thích cái gì ở tớ? Có khi nào bây giờ anh ấy thích, sau này phát hiện ra thật ra tớ rất là bình thường và cũng rất vô vị, sau đó sẽ lại bỏ rơi tớ rất nhanh?”

Có lẽ là mọi việc đến quá đột ngột, làm cho người ta có cảm giác không giống như là sự thật, mặc dù cố biết là Ngụy Thành Tuấn rất tốt với cô, cũng là thật lòng thích cô, nhưng mà, cứ nghĩ đến chuyện tương lai, thì cô lại không thể tự chủ được mà cảm thấy sợ hãi, có lẽ giống như Tư Giai nói, cô thật sự suy nghĩ nhiều quá.

“Hạ Ngữ Hàm, bây giờ tớ mới biết là cậu yếu đuối kinh khủng, yêu thì yêu, không yêu thì không yêu, chia tay rồi thì lại tìm bạn trai mới không phải tốt hơn sao? Giống như cậu và Vương Trạch Nguyên trước đây, quen nhau lâu như vậy,không phải cũng chia tay rồi đấy sao.” Nói tới đây, Lí Tư Giai phát hiện mình đã lỡ lời, “Thôi quên đi, tớ không nên nói về cái thằng khốn nạn bắt cá hai tay kia, coi như tớ chưa nói gì hết.”

Hứa Nhu Ân nhìn cô bạn thân“Ngữ Hàm, chính cậu cũng không phát hiện ra sao?”

“Chuyện gì?” Cô thật sự không hiểu Như Ân muốn ám chỉ điều gì.

“Cậu thực sự đã rất thích Ngụy Thành Tuấn rồi.”

“Sao cơ?”

“Tớ không biết giữa cậu và anh ta đã xảy ra chuyện gì, nhưng trong một khoản thời gian ngắn như vậy mà có thể làm cho cậu thích anh ta, có thể thấy được là cậu thích Nguỵ Thành Tuấn là bởi vì cậu đã nghĩ đến chuyện tương lai, lại lo lắng đến lúc phải chia tay thì biết phải làm sao…… Có thể là do di chứng của huyện Vương Trạch Nguyên bắt cá hai tay đã làm cậu tổn thương, nhưng đó cũng có thể là bởi vì cậu đã thực sự thích Nguỵ Thành Tuấn, cậu sợ là sau này nếu lỡ phải chia tay, bản thân cậu sẽ không chịu đựng nổi.”

Hai giờ chiều, khách hẹn trước của Ngụy Thành Tuấn đã đến, Hạ Ngữ Hàm sau khi đem cà phê vào văn phòng tổng giám đốc đi ra, đã thấy phó giám đốc Doãn không biết từ khi nào đã đứng bên bàn làm việc của cô.

“Phó giám đốc Doãn, anh định tìm tổng giám đốc sao? Thật ngại quá, sếp vừa mới có khách.”

“Tôi vừa mới thấy ở thang máy, hình như là chủ tịch tập đoàn xây dựng Đại Nguyên, Liêu Tân Dư và con gái cưng Liêu Hân Úc.” Doãn Chí Kiệt nói không chắc lắm.

“Đúng vậy, là Liêu chủ tịch và Liêu tiểu thư, Liêu tiểu thư là trợ lý của Liêu chủ tịch.”

“Cô nói Liêu Hân Úc là trợ lý của Liêu chủ tịch? Đừng đùa chứ, cái kiểu đại tiểu thư chỉ biết ăn không ngồi rồi có thể làm cái gì chứ? Tôi so ra còn kém cô ta về khoản ăn chơi nữa kìa.” Anh cười mỉa.

“Nhưng Liêu chủ tịch nói như vậy mà.” Hạ Ngữ Hàm trả lời.

“Liêu Hân Úc trước đây là bạn học cùng trường với tôi ở Mỹ, ai cũng biết là Liêu chủ tịch quan niệm rất truyền thống, ông ta đem công ty giao cho con trai quản lý, về phần con gái thì luôn cố gắng tìm một đám tốt để làm sui gia.”

“Làm sui gia?” Hạ Ngữ Hàm có chút kinh ngạc.

“Liêu chủ tịch thật sự là một lão hồ li, biết rằng tổng giám đốc muốn đầu tư vào bất động sản, ngoài việc nói chuyện hợp tác, cũng tranh thủ đem con gái đến để ra mắt. Ông ta trước kia cũng là dùng cách này, đem hai cô con gái gả cho hai công ty đang hợp tác với công ty của ông ta.” Liêu chủ tịch là một đại địa chủ, ngoài một số lượng đất lớn đang sở hữu, còn có công ty xây dựng rất nổi tiếng.

Hạ Ngữ Hàm không nghĩ tới còn có chuyện này. Thảo nào Liêu tiểu thư trang điểm xem ra không giống như trợ lý bình thường, ăn mặc lại vô cùng xinh đẹp.

“Liêu Đổng là một đại địa chủ ở quận Trung Vĩnh Hoà mà (1 quận của Đài Bắc), có được không ít đất đai, nếu tổng giám đốc giống muốn đầu tư vào bất động sản, cùng Liêu chủ tịch hợp tác là tốt nhất, chắc chắn sẽ chỉ có lời chứ không bao giờ lỗ. Chỉ có điều Liêu chủ tịch kia luôn luôn chỉ cùng người một nhà hợp tác, cho nên mới trực tiếp đem con gái đến để làm quen, xem ra ông ta rất muốn tổng giám đốc làm con rể.” Về Liêu tổng chọn rể xong mới nói chuyện hợp tác, đối với giới doanh nghiệp, từ lấu đã không phải là bí mật.

Nghe vậy, lòng của cô chùng xuống.

Đầu tư vào bất động sản là vần đề mà sếp rất coi trọng, nửa năm trước đã thuê một đội ngũ chuyên nghiệp để làm quy hoạch, đánh giá, cũng bởi vậy nên mới quyết định cùng Liêu tchủ tịch hợp tác, nếu Liêu chủ tịch chỉ cùng người một nhà hợp tác, như vậy sếp sẽ đồng ý…… kết hôn sao?

“Tổng giám đốc cũng có giá quá nhỉ, không chỉ Liêu chủ tịch vừa lòng muốn anh ấy làm con rể, trước kia mẹ tôi còn muốn làm bà mối, giới thiệu con gái của đại gia ngân hàng nào đó cho anh ấy quen, nhưng bị từ chối.” Thấy vẻ mặt của cô kinh ngạc, Doãn Chí Kiệt cười cười. “Đó là chuyện đã lâu rồi, đại khái một năm trước, lúc dó tôi còn chưa tới Hán Dương làm việc đâu.”

“Vậy à?” Cô hoàn toàn không biết có chuyện này, có điều, lúc đó cô cũng không có tiếp xúc nhiều với sếp, không biết cũng là đương nhiên.

“Mẹ tôi muốn giúp sếp có bạn gái, nghe nói lúc đó sếp dùng lý do cự tuyệt là anh ta đã rất thích một cô gái, nhưng người kia không thích anh ta, mẹ tôi nghe xong thiếu chút nữa ngất luôn, còn chất vấn đối phương là ai, rồi còn chửi anh ta té tát. Ha ha ha, nhưng tổng giám đốc cũng không có nói ra nhiều lắm, chỉ nói là cô gái ấy thường mỉm cười, còn là một nhân viên rất được việc.”

Hạ Ngữ Hàm sợ hãi không thôi. Tổng giám đốc đã thích cô từ một năm trước?

Doãn Chí Kiệt suy nghĩ, “Hiện tại nhớ đến chuyện này, tổng giám đốc nói cô gái kia, nghe qua giống nhứ là đang nói Hạ thư ký nhỉ?”

“Điều này……” Cô có chút chột dạ.

“Đừng giận, tôi chỉ là nói giỡn với cô thôi.” Doãn Chí Kiệt cười lãng nhách.“Đúng rồi, Hạ thư ký, có thể nhờ cô nói chuyện với Giang tiểu thư một chút không? Khi tôi viết chữ sai hoặc đáp sai, cô ấy không cần khẽ lòng bàn tay của tôi chứ, tôi cũng không phải là một đứa trẻ.”

“Chị ấy khẽ lòng bàn tay của anh?” Người mà Doãn phó tổngvừa nói là cô giáo Giang, là chị bạn đã từng học chung đại học của cô, cũng là cô giáo dạy kèm tiếng Trung cho anh ta.

“Đúng vậy, luôn bảo tôi vươn tay ra, dùng tay cô ấy đánh vào trong lòng bàn tay tôi, tôi cũng không phải một đứa con nít, như vậy thực xấu hổ, hơn nữa như vậy xem như cô ấy còn ngược đãi thể xác của tôi nha.”

Cô không thể tin được chị ấy lại làm chuyện này, tuy rằng Doãn phó tổng có đôi khi còn ngây thơ, nhưng khẽ vào tay…… Tuy rằng cô không tận mắt chứng kiến, nhưng cảm giác thật sự là buồn cười.

“Hạ thư ký, cô xem, ngay cả cô cũng đang cười tôi.”

“Thật có lỗi, tôi nhất thời nhịn không được.” Hạ Ngữ Hàm trước khi nói còn nhìn trộm.“Tôi đã biết, tôi sẽ nói với cô ấy.”

“Quên đi, hay là khỏi nói vậy.” Doãn Chí Kiệt lại thay đổi ý định.

“Vì sao?”

“Bởi vì……” Anh ta gãi đầu, không dám nói trong lòng ý của mình.

Tuy rằng cô giáo Giang khẽ tay làm cho anh thật xấu hổ, nhưng vẻ mặt đứng đắn lại nghiêm trang của cô giáo, nói thật còn rất gợi cảm mê người, báo hại anh thật không hiểu nổi rất thích thú, xong rồi, anh hình như hơi bị thích khuynh hướng ngược cuồng?

Hạ Ngữ Hàm không rõ anh ta như thế nào đột nhiên đỏ mặt. Chẳng lẽ cô nói gì đó, thật sự làm cho anh ta cảm thấy như vậy ngượng ngùng sao?“Doãn phó tổng, tôi sẽ gọi điện thoại cho chị ấy.”

“Không! Không cần.”

“Không cần? Nhưng không phải là anh–”

“Hạ thư ký, thật sự không cần, ngẫu nhiên bị như vậy ‘Dùng cách xử phạt về thể xác’ cũng không sai, còn thật kích thích. Tóm lại, tôi tự chính mình xử lý là tốt rồi, cô không cần phải nói.”

Thật kích thích? Hạ Ngữ Hàm tuy rằng cảm thấy hoang mang, nhưng nếu anh ta nói như vậy, cô cũng không nên kiên trì, chính là cô không nghĩ tới sau này hai người chị em này lại yêu nhau.

Chuyện trước mắt cô cần làm là nên để ý tình hình trong văn phòng của tổng giám đốc.

Nếu tổng giám đốc không đáp ứng đám cưới, như vậy công chuẩn bị của sếp nửa năm nay, sẽ uổng phí, như vậy tổng giám đốc sẽ chịu sao?

Cho dù tổng giám đốc đáp ứng rồi, cô cũng không thể nói gì, bởi vì là cô vẫn chưa trả lời hắn.

“Hạ thư ký, nếu em không có việc gì phải làm nữa,hết giờ làm việc nên trở về nghỉ ngơi đi.”

Buổi tối khỏang tám giờ, Ngụy Thành Tuấn đưa văn kiện tiến vào phòng của Hạ Ngữ Hàm, vẻ mặt nhu hòa nói. Khi đi làm, cũng giống như trước, anh đều kêu cô bằng Hạ thư ký.

“Nhưng là anh không phải còn muốn tăng ca?” Công việc của anh thiệt nhiều, lúc bảy giờ khi bọn họ chỉ nghỉ ngơi, ăn bữa tối, hiện tại cô vừa làm xong công việc, anh lại còn có thiệt nhiều việc phải xử lý.

“Anh cơ hồ mỗi ngày đều phải tăng ca, không có việc gì, em nhanh trở về nghỉ ngơi đi.”

“Em lưu lại giúp anh nhé?”

“Đều là anh phải tự mình xem.”

“Vâng.” Hạ Ngữ Hàm gật đầu, biết việc kiểm tra công văn để duyệt cô cũng giúp không được việc.“Tổng giám đốc, anh thật sự quyết định không cùng hợp tác với công ty xây dựng kia rồi sao?” Buổi chiều, sếp muốn cô đem bản kế họach hợp tác xử lý ngay.

“Ừ.” Ngụy Thành Tuấn gật gật đầu.

“Vì sao? Anh không phải đã vì dự án này mà đầu tư chuẩn bị thật lâu, cứ như vậy mà bỏ hẳn, có đáng tiếc không?” Cô cảm thấy chính mình thực mâu thuẫn, biết được sếp nói không chịu hợp tác, lòng của cô thật là vui sướng, nhưng là cùng lúc lại cảm thấy thực đáng tiếc, dù sao anh đã đầu tư không ít sức người cùng tài nguyên.

“Tuyệt không đáng tiếc.” Trên mặt anh nhìn không đến một tia tiếc nuối.“Anh thật là rất muốn kiếm tiền, nhưng là không thể chịu được điều kiện trao đổi.”

Hạ Ngữ Hàm đại khái biết ý của anh. Ở bên người anh làm việc hơn hai năm, cô biết rất rõ ràng phong cách làm việc của anh, bình thường nói giúp hoặc người yêu nhờ làm hộ chuyện linh tinh, anh cũng không nhận, không làm, luôn xem sự nghiệp là hàng đầu, cho nên mới được xưng là sư tử tổng giám đốc.

“Hạ thư ký, em không cần lo lắng, nhanh trở về nghỉ ngơi đi.”

Cho dù cô có lo lắng, nhưng cô có năng lực làm cái gì đâu? Cho dù cô có tài cán nhưng sếp thật xuất sắc lại vĩ đại làm gì? Cô thở dài.“Vâng, vậy em đi về trước, anh cũng không nên làm việc quá muộn.”

Ngụy Thành Tuấn nhìn cô xoay người rời đi.“Ngữ Hàm.”

“Dạ.” Hạ Ngữ Hàm quay đầu. Anh gọi tên của cô, tỏ vẻ như hiện tại là thời gian riêng tư của hai người sao?

“Em xem chừng tinh thần không được vui, có chuyện gì sao?”

“Không có.” Cô cười cười lắc đầu.

Anh xem xét cô.“Em lại đây một chút.”

“Dạ.” Cô đi đến bàn công tác.

“Đến gần một chút.”

Làm Hạ Ngữ Hàm đi đến trước mặt anh, Ngụy Thành Tuấn kéo cô, hai tay vây quanh bên hông cô, đem cô kéo đến ngồi trong lòng.

“Tổng giám đốc?”

Gương mặt tuấn tú ngửng lên,“Em có tinh thần không tốt, thật ra tinh thần của anh cũng không tốt lắm. Em cho anh một cái hôn, làm cho tinh thần anh phấn chấn, có lẽ anh sẽ làm xong công việc nhanh hơn!”

“Vâng, nụ hôn của em cũng không phải dành cho bạch mã công tử!” Cô khẽ cười nói. Người này rõ ràng có giấy tờ chất đống thật lớn, nhưng lại giống đứa nhỏ đang làm nũng, thật là xấu tính.

“Nhanh chút hôn anh, sau đó trở về nghỉ ngơi.”

Hạ Ngữ Hàm mặt đỏ. Người đàn ông này luôn như vậy, vừa dịu dàng lại bá đạo, nhưng là công tác của anh thật sự rất nhiều, cũng thực vất vả…… Đau lòng trỗi dậy, cô cúi đầu, đôi môi mềm nhẹ hôn anh.

“Một cái nữa đi em.”

Cô cúi đầu khẽ hôn anh thêm lần nữa, Ngụy Thành Tuấn nâng lên gương mặt của cô, hôn lên đôi môi đỏ mọng, đầu lưỡi thâm nhập cái miệng nhỏ nhắn, nụ hôn bất ngờ cháy bỏng,, ngay cả trái tim cũng sắp bị tan chảy.

Như là thói quen hắn đều như vậy hôn cô, hơn nữa mỗi lần đều hôn thật triền miên, Hạ Ngữ Hàm đã không hề kinh hoảng, thậm chí còn chủ động đáp lại anh, cùng anh triền miên, nụ hôn ngọt ngào nóng bỏng.

Hôn nồng nhiệt chấm dứt, Ngụy Thành Tuấn không tha lại hôn hai má của cô, “Anh hôm nay còn chưa nói anh yêu em, Ngữ Hàm.” Nói xong, anh mới buông cô ra.

Nội tâm đang bất an được người yêu ve vuốt, cô liền ngọt ngào nở nụ cười.

“Em nhanh chút trở về nghỉ ngơi, còn như vậy tiếp tục dụ hoặc anh, cẩn thận anh không cho em trở về.”

Rốt cuộc là ai đang dụ dỗ ai a? Hạ Ngữ Hàm mặt đỏ không thôi.“Như vậy gặp lại anh sau.” Không muốn chậm trễ công việc của anh, làm cho anh không còn thời gian nghỉ ngơi, bởi vậy nói lời từ biệt xong, cô liền rời văn phòng.

Ngụy Thành Tuấn ở cửa văn phòng quan sát, lộ ra một chút cười khổ. Đã được hai tuần lễ, cô vẫn chưa trả lời anh.

Vậy anh phải tiếp tục chờ đợi ư??

Mỗi khi tan sở, anh đều vội vàng hối cô nhanh về nghỉ ngơi, tựa như vừa mới, sợ cô ở lại thêm một giây anh sẽ ôm cô không buông ra.

Nhưng anh cũng hiểu được, anh không thể lại ép buộc cô phát sinh tình cảm với anh, anh biết cô không thể cưỡng lại nụ hôn của anh, có lẽ có được cô sẽ giảm bớt nội tâm bất an của anh, nhưng anh muốn là thân thể lẫn tâm trí của cô đều thật sự là thuộc về anh.

Hạ Ngữ Hàm rời khỏi công ty chưa được bao lâu đã quay trở lại, cô đến một cửa hàng gần đó để mua một món quà.

Sinh nhật của ông nội sắp đến, cô muốn mua một món quà sinh nhật cho ông nội,lúc trước cô muốn mua ở Mỹ, nhưng ngày hôm đó ở trung tâm mua sắm không có món nào làm cô vừa ý, do đó, quyết định trở về Đài Loan để mua.

Cuối cùng cô mua một cái nón nam rất đẹp, khi mua xong, quay người lại, cô nhìn thấy Vương Trạch Nguyên cùng Trầm Đình Đình, hai người cử chỉ thân mật cùng đi thang cuốn.

Cô ngây người vài giây, nhìn bọn họ chậm rãi biến mất nơi thang cuốn.

Gặp Vương Trạch Nguyên, người bạn trai cũ mà cô đã từng nghĩ đến sẽ lấy làm chồng, thấy anh cùng bạn gái mới thân mật cùng một chỗ, tâm tình của cô ngọai trừ cảm thấy có một chút kinh ngạc, cũng không có cảm giác gì khác.

Rõ ràng là chuyện xảy ra mới không bao lâu, nhưng nếu không phải hôm nay tình cờ gặp lại, cô có lẽ đã quên mình từng cùng anh ta thề non hẹn biển. Nhớ lúc đó khi biết anh ta bắt cá hai tay, chính cô đã đau lòng đến cỡ nào, thậm chí còn chạy tới quán bar uống rượu, đó cũng là lần đầu tiên trong cuộc đời cô biết đến cảm giác say rượu.

Nhưng khi gặp lại anh ta, trong lòng cô hình như không giống như cô đã tưởng, không hồi hộp, không đau đớn cũng không cảm thấy khổ sở, cô mới phát hiện, tình yêu của Ngụy Thành Tuấn đã làm cô bất tri bất giác vượt qua, thậm chí đã quên đi cảm giác đau khổ lúc đó.

Cô uống say, chính là Ngụy Thành Tuấn chăm sóc cô, anh còn giúp cô bôi thuốc chỗ bị thương thật cẩn thận , ngày hôm sau còn nấu bữa trưa cho cô ăn, sau thấy cô không hề thèm ăn, ăn không ngon miệng, anh còn đi mua bánh ngọt cho cô ăn, cùng cô đi ăn bữa tối, không ngại quăng công việc quan trọng sang một bên, chỉ vì muốn giúp cô phấn khởi tinh thần. Bất kể là chuyện gì xảy ra, anh luôn luôn ở bên cạnh cô.

Cô không phải không biết anh đối xử với cô rất tốt, đặc biệt sau chuyến công tác ở Mỹ trở về, anh vẫn tuân thủ lời hứa, kiên nhẫn chờ cô trả lời, thậm chí đối xử với cô còn tốt hơn trước.

Anh thích em, Hạ Ngữ Hàm.

Ngữ Hàm, anh thật sự thật sự rất thích em.

Hạ Ngữ Hàm, anh yêu em.

Giờ phút này bên tai cô không ngừng truyền đến âm thanh thể hiện tình yêu của anh, cứ dịu dàng nhẹ nhàng như vậy, tràn ngập tâm trí của cô.

Nếu không có Ngụy Thành Tuấn, hôm nay cô sẽ không vượt qua khỏi sự tổn thương đó nhanh như vậy, gần đây cô chẳng những không hề tiều tụy gầy yếu, mà còn tăng thêm 2 kg.

Nhớ tới lúc Nhu Ân nói cô đã rất thích anh, lúc ấy cô căn bản không thể phản bác, hiện giờ nhớ lại, cô có muốn không yêu anh cũng không được, anh như con tằm quấn lấy trái tim của cô, làm cho trong lòng cô chỉ có thể nhớ đến anh.

Vừa mạnh bạo lại vừa dịu dàng, vừa tự nhiên lại vừa tình cảm, người đàn ông kia thật sự yêu cô, có lẽ rốt cuộc cô đã tìm thấy một người yêu thật lý tưởng.

Nếu cậu thích anh ta, mà anh ta cũng thích cậu, thì nên tận hưởng hạnh phúc trước mắt, à mà không, là đúng lúc thì nên nắm bắt lấy hạnh phúc, nếu không khi cậu vừa quay đầu lại, phát hiện người kia đã không còn ở phía sau cậu nữa, đến lúc đó hối hận cũng không còn kịp rồi….

Nhớ tới “bản cải lương” mà Lí Tư Giai vừa “ca” hôm bữa, Hạ Ngữ Hàm không khỏi bật cười, càng thêm đau lòng và áy náy. Cô rõ ràng cũng rất thích anh, rốt cuộc vì sao lại do dự mà không thể đáp lại tình cảm đó, là muốn tra tấn người kia đến khi nào?

————

“Ngữ Hàm? Không phải em đã về nhà rồi sao?”

Thấy Hạ Ngữ Hàm lại đi vào văn phòng, Ngụy Thành Tuấn rất ngạc nhiên, đứng dậy đi về phía cô.

“Em vừa mới đi mua quà sinh nhật cho ông nội em, em nghĩ, anh hẳn là còn làm việc, cho nên mới mua đồ ăn khuya cho anh.” Cô mỉm cười ngọt ngào, đi đến sô pha, bỏ đồ ăn khuya lên bàn, cô biết anh lúc làm việc không bao giờ ăn gì cả. “Ăn xong anh cứ làm việc tiếp, sáng mai em sẽ dọn dẹp cho anh.”

“Chúng ta cùng ăn đi, ăn xong rồi anh đưa em về.” Ngụy Thành Tuấn đi đến bên cạnh cô.

“Không cần đâu, một mình anh ăn là được rồi, hơn nữa bây giờ mới 9 giờ rưỡi, một mình em tự về là được rồi.” Cô không phải muốn đến làm phiền anh làm việc, ngòai việc đưa đồ ăn khuya, còn có một chuyện cô cần nói với anh. “Tổng giám đốc, chuyện ……”

“Em muốn nói chuyện gì với anh?” Anh nhận thấy được cô gái này bây giờ và lúc vừa mới rời đi biểu hiện không giống nhau, cô cười thật là ngọt ngào, lại mang theo vẻ thẹn thùng.

“Vâng, chính là……”

Bây giờ cô mới nhận ra, chuyện thổ lộ này thật là khó mở miệng, nhưng mà anh thân là đại tổng giám đốc, cũng đã hết lần này đến lần khác thổ lộ với cô, mà lại nói rất trực tiếp thản nhiên, nhớ lại lúc anh thật thâm tình, nói yêu cô, trong lòng trỗi lên từng đợt lo lắng.

Trái tim của cô muốn nổ tung! Hạ Ngữ Hàm khẩn trương ho nhẹ, e lệ, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ nói:“Tổng giám đốc, chuyện đó…… Không đúng, bây giờ không phải giờ làm việc, có lẽ em nên gọi anh bằng Thành Tuấn…… Em đang suy nghĩ, nếu anh vẫn còn chờ em trả lời……Ưmm –”

Lời của cô còn chưa nói xong, Ngụy Thành Tuấn đã hôn lên môi của cô, thật nóng bỏng khao khát.

Nhìn khuôn mặt cô lúc đi vào văn phòng, anh đã đoán được cô là đến để trả lời anh, tuy rằng không hiểu lắm vì sao cô lại lựa chọn giờ phút này trả lời anh, nhưng anh lại vui sướng không thôi, thậm chí thật điên cuồng.

Anh hôn cô thật mãnh liệt, sức lực và nhiệt độ so với ngày thường còn càng nhiều hơn, làm cô sắp không thở nổi, lại rơi vào mơ màng.

Sau nụ hôn mê loạn đó, Hạ Ngữ Hàm buông anh ra, nhưng anh lại ôm cô hướng về phía sô pha nằm xuống.

“Tổng giám đốc?” Cô kinh ngạc không thôi. Anh là hiện tại muốn…… ở văn phòng?

Ngụy Thành Tuấn đem thân hình mảnh khảnh trong lòng tiến đến sô pha mềm mại nằm dài lên, cười xấu xa sửa cô,“Em gọi sai rồi, hiện tại là thời gian riêng tư.”

Không ngờ người đàn ông luôn luôn điềm tĩnh, đột nhiên lại lộ ra vẻ gian xảo lại tràn ngập sự quyến rũ gợi cảm như vậy, mặt cô đỏ bừng, thẹn thùng đến mức không thể mở miệng,“Em ….em ….em……”

Tuấn nhíu mày.“Không phải lúc nãy đã gọi rất thuận miệng rồi sao?”

Hạ Ngữ Hàm vẻ mặt e lệ, nhẹ nhàng kêu,“Thành Tuấn.”

Cô vừa mới gọi tên anh xong, anh lại hôn thêm một cái thật nồng nhiệt. Thật ngọt ngào, thì ra nghe được cô gọi tên anh, lại ngọt ngào hạnh phúc đến như vậy.

Nhìn bàn tay anh bắt đầu cởi áo sơmi của cô ra, lòng của Hạ Ngữ Hàm hồi hộp.“Thành Tuấn, công việc của anh……” Cô vội đem đồ ăn khuya tới cho anh ăn, không phải tự biến mình trở thành đồ ăn khuya.

“Anh ăn ‘bữa khuya’ trước rồi nói sau.”

“Nhưng mà đồ ăn khuya ở trên bàn mà.”

“Đồ ăn khuya của anh là ngay trước mặt anh đây.” Ngụy Thành Tuấn con ngươi đen thẳng theo dõi món “Ăn khuya” của mình. Anh đói bụng, thật sự đói bụng, anh giống như dã thú vừa bắt được con mồi, trong mắt tỏa ra khát vọng, niềm phấn khích và vui sướng khôn cùng.

Đã phải chờ đợi thật lâu, áp lực trong cơ thể càng không ngừng xúc động, làm cho anh giờ phút này nhiệt huyết sôi trào, phấn khởi không thôi, như con ngựa hoang vừa thoát khỏi cương, không thể khống chế được.

Hạ Ngữ Hàm bị cặp mắt tràn ngập dục hỏa kia làm cho cả người nóng lên. Cô không biết nên nói cái gì, cũng nói không ra lời, mặc cho tâm tình mãnh liệt của anh.

Ngụy Thành Tuấn cỡi áo sơmi của cô, lộ ra phần da thịt của bầu ngực sữa trắng trẻo, sau đó đẩy áo ngực của cô ra, ngón tay thon dài kia chạm nhẹ lên nụ hoa màu hồng nhạt, làm nó cứng lên ngay lập tức. Nhìn thấy điều này làm anh kích thích dục vọng, anh cúi đầu, hôn lên đôi gò bồng đảo mê người kia.

“Uhm……” Động tác yêu đương mãnh liệt, cô hoàn toàn không có chuẩn bị tâm lý, nhưng cô cũng không có ngăn cản, bởi vì cô đã quyết định đem thân mình giao cho anh, cô cũng không biết mình đã yêu anh từ khi nào, chỉ biết là cô rất yêu người đàn ông này.

Anh hôn xuống phía dưới, bàn tay to vội vàng kéo cao váy ngắn cua cô, lộ ra của quần lót ren, anh kéo nó xuống, nhưng chỉ cởi một bên chân, quần lót màu hồng nhạt bên kia đùi, cảnh mờ ám làm cho cô đỏ bừng mặt, thấy anh cởi bỏ quần của mình, khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng chốc toàn bộ đỏ hồng, cô ngượng ngùng nhìn sang hướng khác.

Ngụy Thành Tuấn thích khuôn mặt đỏ thẹn thùng của cô, vô cùng kiều diễm quyến rũ. Anh nhìn xuống khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, dịu dàng hôn cô. “Nhìn vào mắt anh, anh yêu em.”

Người đàn ông này nói những lời làm cho lòng cô rung động không thôi, mà động tác của anh còn làm cho thân hình cô nóng lên, cảm nhận được anh đang gắng gượng kiềm chế dục vọng của chính mình, chậm rãi tiến vào bên trong lửa nóng của cô, chiếm lấy thật sâu, tràn ngập cảm giác làm cho cô thở gấp phải ôm chầm lấy anh.

Ngụy Thành Tuấn hôn người phụ nữ đang nằm ở phía dưới, hai thân hình xâm nhập kết hợp mang đến niềm vui thích, tâm hồn thật sự thỏa mãn, anh như một con dã thú, bắt đầu va chạm kịch liệt với cơ thể cô….

Chờ đợi quả thực rốt cục thành sự thật, quá trình thống khổ gian nan, nhưng kết quả lại vô cùng tuyệt vời ngọt ngào.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.