Đêm, núi giữa sương trắng ải ải, chồng lên huyền ảo, khí trời chập chờn.
Vài tên thị nữ tranh thủ lúc rảnh rỗi, lặng lẽ trốn ở sau hành lang, ánh mắt cực kỳ hưng phấn, vụng trộm nhìn Duẫn Ngọc thiếu gia và Mộ Dung Thanh Li đang ngồi uống trà.
Mặt Duẫn Ngọc vẫn như hàn sương, ánh sáng mặt trời màu vàng chiếu ở trên gương mặt tuấn mỹ của hắn, tôn lên khí chất lạnh lùng bất phàm của hắn.
Hắn quay qua nhìn cô gái ngồi tại bên người, phát giác ra dương quang sáng sớm hạ trên người nàng, nhìn càng đẹp hơn, làn da thịt ngọc ngà, tuy rằng tái nhợt, nhưng có một loại yêu tinh quyến rũ.
Từ sau khi nàng chữa khỏi bệnh cho hoa khôi kỹ viện, Tuyết Nhan chưa hề muốn bất kỳ thù lao nào, mà Bạch đại phu trải qua việc này, trong lòng đã ăn năn, cũng đáp ứng rảnh rỗi đi kỹ viện xem bệnh cho các kỹ nữ ở đó, cũng theo Tuyết Nhan học thêm châm pháp Thần Nông , hết thảy đều giải quyết êm xuôi, nhưng làm cho Duẫn Ngọc thấy bất ngờ, muội muội của hắn khi nào thì ra khỏi cửa, khi nào thì học xong y thuật? Thậm chí ngay cả người có danh tiếng như Bạch đại phu cũng tất cung tất kính đối với nàng,chuyện này thật đáng nghi.
Cho nên hắn để ý nàng một phen, phát hiện Lâm Tuyết Nhan hay trị bệnh cho vài cung nữ ở Thần Long Cung.
Ngẫu nhiên giữa núi thấy động vật bị thợ săn gây thương tích, cũng bị nàng tỉ mỉ cứu trị.
Tâm trạng Duẫn Ngọc dao động, phát hiện muội muội này, biến hóa thật sự là nghiêng trời lệch đất! Bóng dáng kiêu hoành ương ngạnh trước kia của nàng đâu? Thái độ của hắn đối với nàng cũng có chuyển biến, dường như Mộ Dung Thanh Li đối với nàng cũng thay đổi rất nhiều, hắn ở trong Thần Long Cung nửa tháng, nhưng lại hay đi cùng với chính mình, nhưng bây giờ thì luôn làm bạn ở bên cạnh Tuyết Nhan, ba người như hình với bóng.
Ăn những thức ăn ngon ở thị trấn Thần Long, xem cảnh đẹp ở núi Thần Long , sau đó ba người cùng nhau nhàn nhã uống trà.
“Sư muội, không ngờ rằng ngươi lại hiểu y thuật, ngươi học khi nào thế ?” Mộ Dung Thanh Li tao nhã bưng tách trà lên, nhẹ nhàng thưởng thức, vẻ mặt nhởn nhơn tự đắc.
“Thân thể ta không tốt, hiển nhiên muốn học một chút y thuật!” khóe miệng Tuyết Nhan khẽ động một chút, kỳ thật nàng không am hiểu nói dối.
“Hóa ra ngươi là tự học thành tài.” Mộ Dung Thanh Li ôn nhu cười, trong nụ cười mang theo tia trêu tức nhàn nhạt.
“Tam sư huynh thật hay nói giỡn, ta cũng vì bất đắc dĩ, chỉ sợ thân thể này không thể tốt thêm thôi!”
Tuyết Nhan giả ý than nhẹ, tiếng nói như rượu ngon ngọt ngào, ngọt thuần mà động lòng người, mặc dù đang uống trà, trước mặt lại bày đầy bánh ngọt bơ đường,chả giò chiên, bánh đậu bính[1], đã nhiều ngày nàng ăn rất nhiều đồ ngọt của Thần Long Cung , tuy rằng đồ ngọt không có ích cho thân thể , nhưng không có nữ nhân không bị đồ ngọt dụ hoặc, Tuyết Nhan cũng không ngoại lệ.
[1]Một loại bánh ăn vặt rất ngọt được làm từ gạo nếp của Trung Quốc.
Nàng nếm một miếng điểm tâm, đưa vào trong miệng, lại nhẹ nhàng liếm liếm ngón tay, bên môi còn lưu lại một chút bánh đậu, nàng vươn đầu lưỡi, nhẹ nhàng liếm.
Hương cánh hoa thơm mát, hoa lạc anh rực rỡ, tâm Mộ Dung Thanh Li bỗng nhiên dao động.
Tuyết Nhan nhấp môi một chút, cười nói: “Đã nhiều ngày chúng ta đi không ít nơi, không biết núi Thần Long còn có nơi nào mà chúng ta chưa đi?”
Nghĩ nghĩ, Mộ Dung Thanh Li bỗng nhiên nghiêng đầu ngóng nhìn Duẫn Ngọc, mỉm cười nói: “Ngũ sư đệ, ta nghe nói núi Thần Long có dòng suối thần kỳ, ban đêm nước đột nhiên ấm lên, rồi sẽ biến thành suối nước nóng, không biết nơi đó có tiếp đãi ngoại nhân như chúng ta hay không?”
Duẫn Ngọc nói: “Nếu ngươi muốn tắm suối nước nóng, tối nay ta có thể mang ngươi đi .”
Đã nhiều ngày, Phương Ngọc Dung đã phái người bảo hộ Tuyết Nhan vào ban đêm, mà hắn rảnh rỗi, hiển nhiên có thể mang theo Mộ Dung Thanh Li đi đến chỗ đó .
Nghe nói thần long sơn có suối nước nóng, Tuyết Nhan lập tức hoàn hồn, thể chất của nàng thiên hàn, chính là cần đến năng lượng thiên nhiên này, tâm nàng có chút động, tức khắc đôi mắt sáng rực, lưu quang tràn đầy màu, nhịn không được nói: “Duẫn Ngọc ca ca, nơi tốt như vậy , vì sao không mang ta đi?”
Duẫn Ngọc không nói gì, suối nước nóng chỉ có một chỗ, nếu nàng cùng đi, chẳng phải là nam nữ đồng dục?
“Duẫn Ngọc ca ca, nếu ta tắm suối nước nóng , thân thể cũng có thể khôi phục rất nhiều, chẳng lẽ ngươi không hy vọng ta tốt lên?” Tuyết Nhan điềm đạm đáng yêu nhìn hắn, mấy ngày nay, nàng đã tìm ra nhược điểm của hắn, phàm là có liên quan đến thân thể của nàng, hắn chỉ có thể thỏa hiệp.
Duẫn Ngọc nhíu mi, tuy rằng nơi đó có thác nước, tiếng nước hoàn toàn có thể che lấp lại, mà trong suối ước nóng cũng có mấy khối đá lớn, đem suối nước nóng chia làm mấy chỗ.
Nhưng dù sao nàng cũng là nữ tử, nghĩ rằng nam nữ khác biệt , lập tức hắn sẽ nghiêm khắc cự tuyệt!
Hắn quay đầu đi, không đành lòng nhìn đến vẻ mặt xinh đẹp của nàng toát ra thất vọng .
Trong lòng Tuyết Nhan không cam lòng, nàng sẽ sử dụng bộ pháp “tật phong bước”, ban đêm vụng trộm đi theo, đợi sau khi bọn hắn rời khỏi, liền lén lút tắm .
Nếu bàn về võ công của nàng, xác thực so ra còn kém với bọn họ, nhưng nếu bàn về khinh công, “tật phong bước”có thể tung hoành thiên hạ.
Bóng đêm mông lung, nước chảy lưu loát.
Cây xanh um tươi tốt, thác nước giống nhau từ trên trời giáng xuống, bốc lên sương sớm, tiếng nước luân phiên, bừng tỉnh trời đất.
Trong ôn tuyền hai nam tử tuấn mỹ tuyệt luân đang tắm , cách hơi nước mỏng manh nhìn bọn hắn càng quyến rũ, nếu dùng bốn chữ “Bế nguyệt tu hoa” [2]này trên người hai nam nhân, có lẽ cũng không đủ, phía bên phải ôn tuyền, trên tảng đá lớn có vắt quần áo, còn có một bình rượu, ban đêm tắm ôn tuyền, uống rượu ngon, thật đúng là nhân sinh nhất đại hưởng thụ.
[2] Hình dung sắc đẹp đến nỗi khiến mặt trăng phải che lại, hoa phải hổ thẹn. Tức là rất đẹp.
Đáng thương Tuyết Nhan theo bọn họ đi ra, quần áo mặc khá ít, cũng đâu ngờ hai người tắm ôn tuyền đã hơi một canh giờ .
Đêm lạnh thâm trầm, nàng cắn chặt răng, trong lòng vô cùng oán giận.
Âm thanh thác nước lọt vào tai, nàng chỉ thấy bọn họ cười uống nói chuyện say sưa, nhưng không cách nào nghe được bọn họ nói cái gì, làm nàng buồn bực hơn, hận không thể lôi hai người từ trong nước ra.
Lúc này,khóe miệng Mộ Dung Thanh Li mân nhẹ, chậm rãi nói: “Ta nghe nói vị trí của Thần Long cung chủ sẽ truyền lại, không biết người kế vị là ai? Sẽ không phải là nha đầu kia?”
Duẫn Ngọc thản nhiên nói: “Là Tuyết Nhan.”
“Thật sự là nàng?” ánh mắt Mộ Dung Thanh Li thâm thúy.
“Đúng vậy, là nàng.”
“Chẳng phải nàng có tam phu tứ thị, thậm chí sẽ có vị hôn phu hay sao?” Mộ Dung Thanh Li cười như không cười nheo mắt lại, rất khó tưởng tượng một nữ tữ mà có thể có tam phu tứ thị, nhưng lại điên cuồng dây dưa hắn, hay là muốn hắn trở thành một trong số đông đó?
“Tuyết Nhan…vẫn có thể có tam phu tứ thị.” Duẫn Ngọc hai mắt, dần dần lâm vào suy nghĩ sâu xa.
Hắn nhớ lại nửa năm trước, Phương Ngọc Dung từng đi tìm hắn, hy vọng một ngày nào đó trở thành chính phu của Tuyết Nhan, thủ hộ Tuyết Nhan cả đời, nhưng mà, lúc ấy hắn đối với Lâm Tuyết Nhan chán ghét vô cùng, nhưng Phương Ngọc Dung đối với hắn lại có tái tạo chi ân, ân trọng như núi, nếu như Phương Ngọc Dung kiên trì , hắn sẽ không cự tuyệt, Phương Ngọc Dung nhìn ra trong lòng hắn không hề tình nguyện, liền buông tha cho ý niệm này trong đầu, một lần nữa thay Tuyết Nhan chọn chính phu khác. Nhưng quả thật nàng có một vị hôn phu.
Hồi tưởng lại, trong lòng hắn hắn bỗng nhiên xuất hiện một loại tình cảm phức tạp không nói nên lời, làm cho hắn cảm thấy sợ hãi.
Vì sao lại xuất hiện cảm giác kỳ quái này? Ngay cả chính hắn cũng không biết rõ.
Giờ phút này, hơi nước sương mù, đám mây trên bầu trời cũng dần dần nồng hậu, tầng tầng che ánh trăng.
Lúc này,trong rừng cây rậm rạp , bỗng nhiên truyền đến tiếng kêu hoảng sợ của một nữ tử , hai người biến sắc, hình như thanh âm này rất quen thuộc, hiển nhiên là… Tuyết Nhan? Tại sao nàng lại tới đây? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đồng thời Duẫn Ngọc và Mộ Dung Thanh Li đều đứng lên, không kịp suy nghĩ, cũng không kịp mặc quần áo cho xong, Duẫn Ngọc thi triển khinh công, bay nhanh về hướng kia đi.