Song Phi Yến

Chương 3



Linh Lung phường đẹp đẽ bị tàn phá đến mức không còn nhận ra, trên mặt đất, khắp nơi đều là những mảnh vụn tơ lụa thượng hạng bị giẫm bẩn cùng những mảnh sứ xanh trắng vỡ nát nằm tung tóe. Bảy tám tên tiểu nhị trẻ tuổi ở trướng phòng, mỗi người đều ôm trong lòng một cây vải vóc liều mạng mà bảo trụ, ngồi một hàng chồm hổm trong góc, bộ dạng thật là đáng thương, biển hiệu to đùng bằng vàng của phường tơ lụa Linh Lung treo trước cửa lớn cũng bị “dính chưởng”, rơi mất vài cây đinh sắt.

Người đi ngang qua chứng kiến thảm trạng của Linh Lung phường, không khỏi lắc đầu thở dài, một tên mãi nghệ giang hồ còn kéo lên một khúc đàn nhị thê thảm ưu thương, thật là hợp tình hợp cảnh…Hai người khởi xướng là Tiết đại tiểu thư và Hoắc đại tiểu thư thì đang cùng nhau bình phẩm trà Tây Hồ Long Tỉnh chánh phẩm mà Đoạn Linh Lung đã cất kĩ rất lâu, một người nói màu sắc lá trà không đủ xanh, một người lại nói mùi vị của trà không thơm, không hỏi tự trả lời còn chưa nói, trong lời lại còn mang theo ý chê bai. Trong khi tên tiểu nhị tâm trạng vô cùng lo lắng, thúc giục, thì Đoạn Linh Lung, bà chủ của Linh Lung phường vẫn từ tốn dán lại Cửu Liên bảo đăng, đảo tới đảo lui ba lượt mới vừa lòng thỏa mãn thu tay lại, ngồi vào kiệu, lảo đảo về tiệm.

Bọn tiểu nhị trông thấy bà chủ về tới, lập tức kêu cha gọi mẹ nhào ra, hô to oan uổng, phân trần chuyện này không liên quan đến bọn họ.

Đoạn Linh Lung đưa tay ra. Trướng phòng vội vàng đặt bàn tính lên.

Đoạn Linh Lung chỉ nhìn lướt qua, tính toán những thiệt hại sau trận đánh: “Bảng chữ vàng, không gãy, hai mươi lượng; bình sứ thanh hoa ném bể hai bình, tám mươi lượng; lụa đỏ đạp nát hai đoạn, bốn mươi lượng; tơ tằm năm xấp, hai trăm lượng; vải thêu Tô Châu ba cuộn… Cộng thêm một dàn ghế gỗ, trà Tây Hồ Long Tỉnh một bình, tổng cộng hai nghìn một trăm hai mươi ba lượng hai tiền ( 2123.2 ). Khách quen cũ, bớt cho các vị số lẻ, còn hai ngàn một trăm hai mươi ba lượng. Buôn bán nhỏ, chỉ nhận tiền mặt, không ký sổ, về phần gấm hoa bị hai vị làm nát, các vị không cần phải đền. Hai vị cô nương nhớ cho kĩ, Du Phi một xấp, Thành Phi hai xấp, An phi một xấp, còn lại đều là do Quý Phi nương nương đã đặt trước, phiền các vị khi tiến cung nói với mấy vị phi tử một tiếng, để xem trước mặt Tiết thừa tướng và Hoắc tướng quân họ có tính toán chi li hay không. Được rồi, cứ như vậy đi nhé.”

Nói xong, ném bàn tính cho chưởng quầy Trướng phòng.

Hoắc Khinh Ly thong thả ung dung nói: “Bà chủ Đọan buôn bán luôn luôn chính xác, dù có nói nhiều như vậy nhưng khẳng định không sai được, chúng ta đền bù là được thôi.”

Đoạn Linh Lung cười sảng lãng: “Thế mới nói, ta thích nhất là buôn bán với hai vị cô nương, thật sảng khoái, không giống như vài vị phu nhân tiểu thư khác, vì mấy lượng bạc cỏn con chỉ đáng một bữa ăn mà cứ nghiến răng đai cú.”

Tiết Tri Thiển vẫn còn băn khoăn vì bị Hoắc Khinh Ly thô lỗ đoạt đi gấm vóc, mị nhãn như tơ nhìn nàng nói: “Hoắc cô nương, nếu ngươi nguyện ý nhường xấp vải kia cho ta, bạc hôm nay, do một mình ta bồi thường.”

Hoắc Khinh Ly nhếch đuôi lông mày lên hỏi: “Xấp vải này thật sự quan trọng đến vậy sao? Hay là mị lực của vị Thủy công tử kia thực sự lớn đến vậy?”

Tiết Tri Thiển không quên vết xe đổ, liền vội vàng lắc đầu phủ nhận: “Không có Thủy công tử nào cả, cho dù có, ta cũng không thích hắn.” Còn thề thốt: “Nếu ta còn nói ưa thích Thủy công tử thì sẽ bị thiên lôi đánh…”

Lời còn chưa dứt, bên ngoài mặt trời treo trên cao, đột nhiên vang lên vài tiếng sấm rền…

Tiết Tri Thiển: “…” Có cần linh nghiệm như vậy không…

Nhũ nương sợ hãi chắp tay trước ngực: “Trẻ con nói bậy, trẻ con nói bậy.” Sau đó nói: “Tiểu thư à, không được nói dối như thế!”

Tiết Tri Thiển liếc bà ta một cái, rốt cuộc không dám nói thêm nữa, chỉ hỏi: “Hoắc cô nương, ngươi cảm thấy thế nào?”

Hoắc Khinh Ly hơi chút suy nghĩ đáp lời: “Tặng cho ngươi cũng được, bạc ta vẫn có thể trả cùng, ta chỉ có một điều kiện, ngươi dẫn ta đi gặp vị Thủy công tử kia.”

Tiết Tri Thiển bật thốt ra: “Ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ đến!” Sau đó hất tay áo lên, giận dỗi nói: “Được, ngươi cứ giữ đi, kinh thành lớn như vậy, ta không tin ngoài Linh Lung phường ra không nơi nào khác có.”

Đoạn Linh Lung nghe thế liền lên tiếng: “Không phải là Đoạn Linh Lung ta khuyếch đại, chứ tiệm của ta thực sự có những thứ mà nơi khác không có.”

Tiết Tri Thiển liền nói: “Vậy ngươi hãy giúp ta tìm thêm một khúc vải giống hệt vậy.”

“Tìm đương nhiên là được, nhưng ta cần thời gian”

Tiết Tri Thiển hỏi: “Bao lâu?”

Bà chủ Đoạn nhanh chóng bấm đầu ngón tay: “Đường xá xa xôi, nhanh nhất cũng phải một tháng.”

Tiết Tri Thiển bất mãn nói: “Lâu như vậy sao? Ta đã hứa ba ngày sau gửi tặng cho người ấy, nếu thế chẳng phải sẽ khiến ta nuốt lời sao?”

Đoạn Linh Lung không nói thêm nữa, chỉ dùng ánh mắt hướng đi, ngụ ý là, xấp cuối cùng đang ở trên tay Hoắc đại tiểu thư.

Cái gì đã bị Hoắc Khinh Ly cướp đi, thì Hoắc đại tiểu thư chẳng thà xé hay đốt chứ cũng không bao giờ chịu nhường cho nàng, nói đúng hơn là hoàn toàn hết hi vọng rồi ư? Sắc mặt Tiết Tri Thiển càng ngày càng kém.

Ngoài dự kiến, Hoắc Khinh Ly đột nhiên bảo: “Tứ Hỷ, đem khúc vải này qua cho Tiết cô nương đi.”

Tiết Tri Thiển bối rối, không thể tin được nhìn Hoắc Khinh Ly, hôm nay mặt trời mọc đằng Tây ư? Sau đó, quay đầu sang Uyển Dung xác định lại: “Nhũ nương, ta có nghe lầm không vậy?”

Hoắc Khinh Ly cười nói: “Ta chưa bao giờ chịu thiệt thòi, vừa rồi ngươi cũng nói, ta đem tơ lụa tặng cho ngươi, số tiền hôm nay, toàn bộ do ngươi chịu.”

Lúc này Tiết Tri Thiển mới tin tưởng Hoắc Khinh Ly thực sự đem tơ lụa tặng cho nàng, vui vẻ nói: “Chút bạc tỏ lòng thành, Nhũ nương, hai ngày nay có công tử nhà nào hẹn ta ra ngoài thưởng hoa ngắm trăng không?”

Bao Uyển Dung vội vàng nói: “Có có, là đại công tử nhà Tiền viên ngoại.” Tiết Tri Thiển nói: “Vậy thì là hắn, bảo hắn trước tiên thanh toán số bạc này, buổi tối hãy đến phủ Thừa Tướng đón ta.”

Bao Uyển Dung sớm đã quen với những chuyện như vậy, tùy tiện gọi đến một gã sai vặt mà phân phó.

Một bên Hoắc Khinh Ly nói: “Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, vị Tiền công tử này là một tên nổi danh háo sắc, Tiết cô nương cũng nên cẩn thận.”

Tiết Tri Thiển không chút nào cảm kích: “Hoắc cô nương quá lo lắng rồi, có Nhũ nương ở bên cạnh ta liệu ai có thể động đến ta chứ.”

Hoắc Khinh Ly cũng không để ý: “Được rồi, chỉ trách ta nhiều chuyện, Tứ Hỷ, chúng ta trở về thôi.”

Thường Tứ Hỷ cầm tơ lụa trong tay kín đáo đưa cho Bao đại nương, còn hướng về bà ta làm cái mặt quỷ, sau đó mới đuổi theo cỗ kiệu của Hoắc Khinh Ly.

Tiết Tri Thiển cũng không ở lại lâu, nhanh chóng lên kiệu hồi phủ.

Đoạn Linh Lung thì nhiệt tình vẫy tay chào tạm biệt các nàng: “Hai vị cô nương nhớ thường xuyên đến ủng hộ nhé!”…

Tiết Tri Thiển trở về phủ liền chạm mặt Tiết thừa tướng vừa mới hạ triều, gọi to hai tiếng cha ơi, Tiết Văn Sinh nghe thấy ngẩng đầu nhìn nàng, vẻ mặt đầy lo lắng.

Tiết Tri Thiển rất ít khi nhìn thấy cha nàng có vẻ mặt như vậy, vội hỏi: “Cha, đã xảy ra chuyện gì ạ? Có phải Hoàng thượng lại làm khó cha rồi? Hay là Hoắc tướng quân lại làm trái ý cha?”

Tiết Văn Sinh suy nghĩ một chút, chuyện Thái tử chọn phi này liên quan trực tiếp đến nàng, không cần thiết phải giấu nàng, nên nói: “Tri Thiển, con theo cha tới đây, cha có lời muốn nói cùng con.” Rồi nói với Bao Uyển Dung, “Bà mau đi thỉnh phu nhân và Đại thiếu gia.”

Trịnh trọng như thế, nhất định là đã xảy ra đại sự, Tiết Tri Thiển biết thế nên không hỏi lung tung thêm nữa.

Tiết đại công tử Tiết Tri Thâm cùng Tiết Tri Thiển là long phượng thai, hai người ngoại trừ giới tính không giống nhau, cơ hồ là cùng một khuôn đúc ra. Tiết Tri Thiển thân là nữ nhân, lớn lên xinh đẹp không có gì đáng nói. Nhưng Tiết Tri Thâm thân là một đại nam nhân, lớn lên quá mức mỹ mạo, chính là họa không phải là phúc, trong thành nam tử vừa ý hắn còn nhiều hơn cả nữ tử …(tiểu mỹ thụ chăng )

Con trai lớn của Tiết gia, chính là một nỗi bất an khác của Tiết thừa tướng.

Tiết Tri Thâm cho tới nay vẫn chưa lập gia đình, mỗi lần bị thúc giục đều viện lý do vô cùng chính đáng, đó là trưởng tỷ chưa gả, đệ đệ không dám qua mặt!

Tiết phu nhân còn chưa tới, Tiết Tri Thâm liền kéo Tiết Tri Thiển qua một bên, nhỏ giọng hỏi thăm: “Thanh chủy thủ đã đưa đến tay Hoắc cô nương chưa?”

Tiết Tri Thiển nàng cùng bào đệ quan hệ vô cùng khắn khít. Từ nhỏ đến lớn, đều là có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu, so với hắn thì nàng rời bụng mẹ chỉ sớm hơn một nén hương, cho nên rất hiểu lòng hắn, hơn nữa hai người lại là long phượng thai, so với tỷ đệ bình thường dường như lại càng thần giao cách cảm. Chính vì vậy, từ lần đầu tiên Tiết Tri Thâm lén lén lút lút hỏi thăm nàng về Hoắc Khinh Ly, nàng liền biết, bào đệ thân yêu của mình hoá ra đã phải lòng Hoắc đại tiểu thư.

Chuyện yêu đương này thật sự là không đạo lý nào có thể lý giải nổi. Ngày trước Tiết Tri Thâm vẫn đứng cùng một trận tuyến với Tiết Tri Thiển, cùng không ưa Hoắc Khinh Ly, không hiểu sao, sau khi bị Hoắc Khinh Ly đùa cợt rơi xuống sông rồi cứu lên, Tiết Tri Thâm lại kìm lòng không được mà yêu nàng. Nhắc tới Hoắc Khinh Ly, cho dù dung mạo hay là gia thế đều rất xứng đôi với Tiết Tri Thâm, chỉ tiếc nàng ta họ Hoắc, là kẻ thù không đội trời chung của cha bọn họ ở triều đình. Nàng là con gái của Hoắc đại tướng quân, đối với Tiết Tri Thâm này mà nói, phía trước quả là một con đường đầy chông chênh, gập ghềnh.

Lúc Tiết Tri Thâm vừa mới thích Hoắc Khinh Ly thì mắc phải bệnh tương tư trầm trọng, suốt nửa tháng trà không nhớ, cơm không nghĩ, quần áo thì ngày càng rộng đi, người cũng ngày càng tiều tụy.

Tiết Tri Thiển nhìn thấy cảnh ấy không đành lòng, bỏ thành kiến sang một bên, hẹn Hoắc Khinh Ly ra gặp mặt, khéo léo chuyển đạt tâm ý ái mộ của Tiết Tri Thâm đối với nàng ta. Kết quả thật không nằm ngoài dự liệu của nàng, Hoắc đại tiểu thư thanh cao căn bản sẽ không để Tiết Tri Thâm vào mắt, còn châm chọc khiêu khích nói, người thích nàng ta rất nhiều, vì nàng ta tìm đến cái chết lại càng không phải ít, nếu như đối với ai cũng đều cầu gì được nấy, thì chẳng phải nàng ta trở thành Quan Âm chuyển thế rồi sao?

Cũng vì thế mà Tiết Tri Thiển càng thêm hận Hoắc Khinh Ly, trước kia không thể buông tha, tuy nhiên tổn hại đôi ba câu thì thôi, nhưng bây giờ không tranh cãi đến ngươi chết ta sống thì thề không bỏ qua.

Mà Tiết Tri Thâm kia thật không có tiền đồ, lại còn giống như bị mê hoặc, bất kể Tiết Tri Thiển có phỉ báng Hoắc Khinh Ly như thế nào thì hắn đối với Hoắc đại tiểu thư vẫn thủy chung nhớ mãi không quên, còn năm lần bảy lượt mua mấy món trang sức, nhờ tay Tiết Tri Thiển tặng cho Hoắc Khinh Ly, cứ xem như là của nàng tặng. Đó cũng là bởi vì, mỗi lần hắn tự tay đem tặng, Hoắc Khinh Ly không phải là cự tuyệt thì cũng là nhận xong rồi cho người trả lại, trái lại, nếu là Tiết Tri Thiển giúp hắn tặng, thì Hoắc Khinh Ly đều nhất nhất nhận lấy. Về sau Tiết Tri Thâm dứt khoát trực tiếp đưa bạc cho đại tỷ, nói rằng hai người đều là nữ tử, dễ thấu hiểu tâm tư nữ nhân hơn ta, tóm lại, Hoắc cô nương thích gì thì tỷ hãy giúp ta mua tặng cho nàng ấy.

Tiết Tri Thiển và Hoắc Khinh Ly có thù lớn như vậy, làm sao có thể chịu tặng đồ cho nàng ta, cho nên mỗi lần Tiết Tri Thâm đưa nàng ngân lượng thì đều bị nàng giữ lại. Tuy nhiên có nhiều lần bị Tiết Tri Thâm truy cùng hỏi tận, mới đành lòng, miễn cưỡng tùy tiện mua thứ gì đó đưa cho Hoắc Khinh Ly. Lại nói tới, những năm nay nàng thật đúng là giúp Tiết Tri Thâm tặng qua không ít đồ, từ phấn son bột nước, cho đến y phục đồ trang sức đeo tay, còn có rất nhiều đồ chơi nhỏ kỳ lạ. Hoắc Khinh Ly đương nhiên cũng theo lễ tặng lại vài món đồ đáp trả, nhưng mà, những vật tặng đến phần lớn đều là những thứ dành cho nữ nhân như tơ lụa, túi thơm, Tiết Tri Thâm sao có thể dùng được đây, hơn nữa Tiết Tri Thâm vốn bởi vì vô cùng tuấn mỹ, luôn sợ người khác đàm tiếu, nên những thứ đó lại càng không dám nhận, vì vậy bao nhiêu lợi lộc đều được Tiết Tri Thiển – người trung gian này thu nhận hết.

Lần này Tiết Tri Thâm nhờ Tiết Tri Thiển tặng, là một thanh chủy thủ chém sắt như chém bùn, thanh chủy thủ này chính là cống phẩm từ ngoại bang, Hoàng thượng tặng cho Thái tử, Thái tử Thuần lại tặng cho bạn học của y cũng chính là Tiết Tri Thâm, hiện tại Tiết Tri Thâm lại chuyển tặng cho Hoắc Khinh Ly. Mà cũng bởi vì cả Tiết Tri Thâm và Tiết Tri Thiển đều không biết võ công như nhau, cho nên Tiết Tri Thiển tự nhiên cũng sẽ không hứng thú với thứ không phải là sở trường của mình, nên không chút nuối tiếc mà tặng đi.

Cũng chính bởi thế, Tiết Tri Thiển mới tức giận. Nàng đã tặng một lễ vật trân quý đến vậy cho Hoắc Khinh Ly, vậy mà Hoắc Khinh Ly lại vẫn giành tơ lụa với nàng, thật là khinh người quá đáng.

Tiết Tri Thiển tức giận nói: “Tặng thì cũng tặng rồi, nhưng mà người trong lòng của ngươi có chịu tiếp nhận tâm ý của ngươi hay không thì là chuyện khác, rất khó nói. Nữ nhân kia cực kì không coi ai ra gì, ta khuyên ngươi tốt nhất mau sớm chết tâm này đi.”

Tiết Tri Thâm chỉ quan tâm Hoắc Khinh Ly có nhận lễ vật của mình hay không, nên không để ý tới trong lời nói của Tiết Tri Thiển mang theo nồng đậm oán hận. Hỏi thêm: “Nàng có rút dao ra trước mặt của tỷ không?” Hắn vốn đã giấu một lá thư bên trong.

Tiết Tri Thiển nói: “Thư tình ngươi viết cả ta nhìn còn chán, ngươi còn trông mong nàng ta sẽ cảm động sao?” Tiết Tri Thâm vỗ vai của nàng nói: “Cám ơn đại tỷ.”

Đúng lúc trông thấy Tiết phu nhân đi đến, vội vàng nói: “Mẹ, mẹ đến rồi ạ.” Nói đoạn liền đến cạnh Tiết phu nhân, không để cho Tiết Tri Thiển có cơ hội vô tình làm lộ chuyện của hắn.

Khi nghe Tiết thừa tướng nói rằng Hoàng thượng muốn trong hai người Tiết Tri Thiển và Hoắc Khinh Ly phải chọn ra một Thái tử phi, Tiết Tri Thiển và Tiết Tri Thâm liền cùng nhau choáng váng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.