Song Hướng Mê Luyến - Khê Tịch Tịch

Chương 35



Tần Tu vừa trở về liền nhìn thấy tiểu cô nương đang ôm chân, ủy ủy khuất khuất mà ngồi ở trêи giường.

Hai chân cô vừa trắng lại vừa dài, trêи người chỉ mặc một cái áo ngủ, dùng tư thế như vậy bao bọc chính mình, hiện ra thân hình ưu thế, lại làm người khác hết sức tiếc thương.

Muốn ôm.

Cũng muốn thân mật

Nhưng mà Tần Tu còn chưa quên cái bộ dáng của tiểu cô nương này khi cự tuyệt anh.

Tần Tu chìm nổi thương trường đã nhiều năm, ít nhiều ít có thể hiểu được tâm tư của những người này, lúc đó biểu tình trêи mặt Tô Ánh Hàm không phải giả vờ, cô thật sự không nghĩ tới việc gả cho anh.

Phảng phất như trừ bỏ giao dịch thân thể bên ngoài, cô không nghĩ lại có bất kì quan hệ thân mật nào với anh hết.

Tần Tu híp híp mắt, biểu tình cũng lạnh đi vài phần. Tô Ánh Hàm vừa khéo giương mắt, liền thấy biểu tình đó của anh.

“Anh nhìn tôi như vậy làm gì?”

Tiểu cô nương ủy khuất hỏi, Tô Ánh Hàm như một đóa hoa kiều diễm, hai chân thon dài trắng nõn thả xuống, tay nắm lấy hai bên áo ngủ, đôi mắt long lanh tràn ngập sự lên án.

Cô là trời sinh câu dẫn người sao?

Tần Tu nhìn chằm chằm đôi mắt Tô Ánh Hàm, đến gần cô, ngồi ở mép giường.

Tô Ánh Hàm không biết tại sao lại cảm giác được một cỗ nguy hiểm, cô xốc chăn lên ngồi vào, sau đó túm chặt lấy chăn, ánh mắt rõ ràng là mang theo phòng bị, nhưng ngữ khí lại mềm mại động lòng người: “Anh rốt cuộc muốn làm gì?”

Tần Tu xốc chăn lên, ấn đầu gối Tô Ánh Hàm tách hai chân cô ra.

Cô gái nhỏ ngay lập tức khóc nức nở: “Không cần… Tôi cũng kêu anh là ba ba rồi, anh tại sao, tại sao còn…”

Tần Tu bình tĩnh cầm lấy lọ thuốc mỡ, vẻ mặt thản nhiên: “Tôi bôi thuốc tiếp cho em.”

Tiếng khóc của Tô Ánh Hàm ngừng tại chỗ.

Tần Tu có vẻ như đang cắn môi dưới, nhưng động tác trêи tay vẫn như cũ đâu vào đấy, anh bôi thuốc mỡ lên một cây gậy nhỏ, sau đó ấn bắp đùi Tô Ánh Hàm, chậm rãi nhét nó vào tiểu huyệt sưng đỏ.

“Ách…”

“Đừng nhúc nhích.”

“Nhưng mà lạnh quá…”

“Bên trong cũng cần phải tiêu sưng.”

Tô Ánh Hàm cắn cắn môi, ngoan ngoãn không động đậy nữa.

Tần Tu sau khi cẩn thận đẩy cây gậy kia vào trong rồi thì mở miệng nói: “Giữ nó cả đêm đi.”

Tô Ánh Hàm đại kinh thất sắc: “Cái gì?”

Tần Tu thu dọn số thuốc còn thừa, ngước mắt đạm thanh hỏi: “Không muốn giữ nó?”

Tô Ánh Hàm: “Tôi đương nhiên không muốn!”

Tần Tu nâng cằm cô lên, cười nhạt: “Vậy em muốn tôi thao em?”

Tô Ánh Hàm lại muốn khóc: “Anh sao lại như vậy chứ, sao lại dùng thứ này uy hϊế͙p͙ tôi?”

Tần Tu không để ý tới chút ủy khuất đó của cô, chỉ tiếp tục nói: “Ngoan ngoãn giữ nó một đêm, chờ ngày mai tiểu huyệt phía dưới của em tiêu sưng rồi, tôi thả em đi.”

Rõ ràng là lời uy hϊế͙p͙ không có lấy một chút tình cảm nào, cũng không biết có phải do ngữ khí của Tần Tu hay không, hay chỉ là ảo giác của Tô Ánh Hàm, cô thế nhưng lại cảm thấy vừa rồi Tần Tu là đang dỗ cô.

Tô Ánh Hàm lắc lắc đầu tống những ý tưởng vớ vẩn đó đi, sau đó mới nhớ ra một thứ, hỏi Tần Tu: “Ảnh chụp của tôi đâu? Anh định khi nào trả lại cho tôi?”

Tần Tu không chút nghĩ ngợi trả lời cô: “Không đưa.”

Tô Ánh Hàm chán nản: “Sao anh lại có thể đúng lý hợp tình như vậy a?”[1]

[1] có thể hiểu câu này như “sao anh lại nói như đúng rồi vậy?”

Lần này Tần Tu không trả lời, anh mặc quần lo̶t̶”̶ vào cho cô, lại giúp cô buộc dây áo ngủ, cuối cùng cầm máy sấy sấy tóc cho cô.

Tô Ánh Hàm vốn dĩ có vô số phẫn uất cùng kháng nghị, nhưng khi làn gió nóng kia thổi tới trêи đầu, ngón tay ấm áp đan vào tóc cô, Tô Ánh Hàm không biết vì sao lại nghẹn.

Lỗ tai cô có chút nóng, không biết có phải là do máy sấy thổi hay không, đồng thời tim đập cũng có chút nhanh? Đây là vì cái gì chứ?

Tần Tu kiên nhẫn sấy tóc cho cô xong, sau đó lại hỏi cô có đói bụng không, Tô Ánh Hàm khẩu thị tâm phi mà trả lời không đói bụng, kết quả bụng nhỏ lại lập tức kêu lên.

Thật mất mặt.

Sau đó Tần Tu liền ôm cô xuống dưới lầu ăn cơm.

Trêи đường đi Tô Ánh Hàm không phải là chưa từng kháng nghị, nói cô có thể tự mình đi, nhưng Tần Tu lại vẫn cứ một đường đem cô xuống bàn anh, thậm chí lúc ăn cơm còn muốn bế cô lên đặt trêи đùi.

Tô Ánh Hàm giãy giụa không có kết quả, có chút muốn khóc.

Một khắc kia, cô đột nhiên nhanh trí, sinh ra một loại ý niệm.

Cô nghĩ, Tần Tu không phải là đã thích[2] cô rồi đi?

Cái này cũng quá dọa người rồi, cô chỉ nghĩ đến việc làm cùng anh, còn chưa chuẩn bị cho việc yêu đương[3] với anh đâu.

[2] [3] cái này trong bản cv ghi là “phao”, tôi check lại bản raw cũng thấy khi là “phao”, tra từ điển thì từ “phao” này có nghĩa là bỏ rơi, ném đi, vứt bỏ (thật ra còn có nghĩa là một bộ phận trong hệ bài tiết nhưng tôi chắc chắn không phải nghĩa này). cao nhân nào biết về từ này thì cho tôi biết với. btw, khi tra gg dịch thì nguyên câu là “không muốn bị anh làm ướt sũng.”

p/s: sau khi đọc cmt góp ý và đọc kĩ lại đại ý của toàn đoạn văn cũng như nghiên cứu kĩ tình huống thì tôi quyết định edit thành như vậy, xem chương sau để hiểu rõ hơn nhé, mong các cô thông cảm cho sự không biết tiếng trung này :”((

Tô Ánh Hàm trong lòng vừa hoảng lại vừa loạn, ngay lập tức bất chấp tất cả, quay đầu lại nói với Tần Tu: “Bằng không anh vẫn cứ đến làm tôi đi, anh đừng như vậy, tôi sợ hãi…”

Tần Tu nói: “Được, chờ tiểu huyệt em tiêu sưng liền làm.”

Tô Ánh Hàm càng hoảng càng rối loạn: “Tôi không phải nói về sau, tôi là đang nói hiện tại, bằng không…”

Tần Tu: “Thích ăn cháo bí đỏ hay cháo gạo kê?”

Bị đánh gãy lời nói, Tô Ánh Hàm có điểm ngốc: “Hỏi tôi sao?”

Tần Tu: “Ừ.”

Ngay lập tức liền đâm vào một đôi mắt thâm thúy, vì thế Tô Ánh Hàm cũng không biết phải trả lời như thế nào: “Bí đỏ…”

Tần Tu bưng một cái chén sứ tinh xảo, múc một muỗng cháo hướng đến chỗ Tô Ánh Hàm: “Há miệng.”

Tô Ánh Hàm ngốc nghếch mà ăn cháo, sau đó liền bắt đầu hối hận.

Không đúng, hình như có cái gì đó không đúng.

Cô hiện tại rốt cuộc là đang làm gì nha?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.