Sốc! Thế Mà Hắn Là Nhân Ngư Như Vậy

Chương 21: Chương 21



Đột nhiên Trì Ngư nghẹn lại, hắn không biết Hạng Phỉ nghiêm túc hay nói đùa.

Tầm mắt Hạng Phỉ rời sang bên cạnh, Trì Ngư nhìn hiểu.

Ý anh đang hỏi: Anh vẫn chưa đi à?
Tâm lý nghịch phản xuất hiện, hết lần này tới lần khác Trì Ngư không nhúc nhích.

Hắn dựa về phía trước, súng lạnh như băng cứng rắn xẹt qua làn da của hắn, càng gần vị trí trái tim hắn hơn.

“Thịch, thịch, thịch.” Không thể phân biệt là nhịp tim của ai.

Bàn tay Trì Ngư đè nòng súng của Hạng Phỉ, tay Hạng Phỉ cầm súng rất ổn định, lực hướng lên trên.

Hai người bọn họ cứ giằng co như thế.

Dựa vào rất gần, hắn có thể nhìn thấy một nốt ruồi nhạt trên lông mày Hạng Phỉ, còn có lông mi thật dài, rõ ràng rành mạch.

Cuối cùng Trì Ngư không còn kiên nhẫn, hắn buông tay ra sau đó ôm lấy cổ Hạng Phỉ, dùng sức một cái, hai người ngã xuống giường mềm mại.

Ánh mắt Hạng Phỉ xuất hiện mờ mịt.

Có vẻ như hơi dễ bắt nạt.

Trì Ngư áp sát quần áo Hạng Phỉ, hắn ngửi thấy mùi xà phòng quen thuộc.

Loại hương thơm này làm cho Trì Ngư theo bản năng nhớ tới cảnh tượng Hạng Phỉ ôm hắn đi trong rừng cây vào những ngày mưa đầu tiên.

Ngước mắt nhìn lên, trên trần phòng còn có một bức tranh, sơn dầu màu sắc rất trừu tượng, xúc tu màu đen giương nanh múa vuốt, ở giữa là một người đàn ông bị trói buộc.

Hai mắt nhắm lại, môi nhếch lên, trên nền tối xung quanh hắn ta tràn ngập ánh sáng tinh khiết.

Hạng Phỉ mím môi, anh vừa định nói thì lại bị Trì Ngư chọc chọc, “Trên phòng cậu có tranh, cậu biết không?”
Bị cắt ngang đột ngột, Hạng Phỉ hơi giật mình một chút.

Anh trả lời “Biết.” Mỗi phòng đều có tranh, không biết nhà thiết kế nào làm, đồ án trong phòng không giống nhau, lúc anh ở tùy tiện chọn một phòng.

Bỗng nhiên Hạng Phỉ phát hiện anh và Trì Ngư ở rất gần, Trì Ngư còn đang tinh tế quan sát bức tranh kia, khi giương mắt thì đồng tử màu bạc nhạt in một lớp ánh sáng ấm áp.

Sát sàn sạt, tiếng tim đập của Trì Ngư giống như dung hợp với anh.

Trì Ngư tiến đến trước mặt Hạng Phỉ, “Tôi có một phát hiện.”
“Cái gì?”
“Lỗ tai của cậu đỏ rồi, Hạng Phỉ.”
Hai chữ cuối cùng kéo dài âm tiết, Trì Ngư hài lòng nhìn lỗ tai Hạng Phỉ càng ngày càng đỏ, vành tai đỏ muốn nhỏ máu, đầu lỗ tai còn là màu hồng nhàn nhạt.

Lỗ tai của Trì Ngư chưa bao giờ đổi màu, luôn thuộc về vây tai của nhân ngư, có lẽ tuổi trưởng thành của hắn sẽ trở thành bộ dạng con người, nhưng tai cũng sẽ đỏ như vậy hả? Trì Ngư tò mò chạm vào thì bị Hạng Phỉ “bộp” một cái đánh xuống.

“Trì Ngư, tôi đã nói với anh rồi, không được sờ lung tung.”
Hạng Phỉ mím môi, cách quần mỏng anh có thể cảm nhận được cảm xúc lạnh lẽo chỗ chân, là nhiệt độ đuôi cá, lạnh như người Trì Ngư.

Anh nghiêng đầu tránh hắn.

Anh cũng không nên lãng phí nhiều thời gian như vậy với tên nhân ngư này.

Trì Ngư không hiểu sao đang yên đang lành bị đánh, vô tội sờ sờ mũi, bàn tay không đau, nhưng hắn luôn không hiểu Hạng Phỉ suy nghĩ cái gì.

Con người kỳ quái, nhân ngư cặn bã nghĩ, không phải chỉ sờ sờ à? Cũng không sờ chỗ khác của cậu.

Cùng lúc đó, trong lòng hắn lại dâng lên một luồng cảm giác hưng phấn quỷ dị, kỳ quái.

Để cho hắn phải liếm liếm đôi môi khô khốc.

Vừa rồi khi hai người họ ngã xuống giường, Hạng Phỉ theo bản năng đặt súng ở mép giường, cách Trì Ngư không xa, hắn đưa tay ra là có thể chạm vào.

Nhìn qua thì Hạng Phỉ đã buông tha tống cổ Trì Ngư ra cửa, anh ngồi trên ghế, áo sơ mi nhăn nhưng ánh mắt như sương mù rũ xuống, thu liễm sắc màu trong mắt, bóng đen ở trên sàn nhà được ánh đèn chiếu lên chỉ có một đoạn nhỏ.

Trì Ngư duỗi cánh tay ra tìm tòi, đủ chạm đến vật cứng rắn lạnh lẽo.

Thành thật mà nói, hắn đã chơi nó hàng trăm năm trước đây.

Nhưng lúc đó là súng thật dài tự chế, còn lâu mới bằng bây giờ.

Hắn ngồi dậy, tóc che ở hai bên, từ từ nâng cánh tay của mình.

Giống như lần trước Hạng Phỉ nhắm hắn, Trì Ngư cũng nhắm vào anh, hắn nheo lại nửa mắt, sau đó “Pằng ——”
Trì Ngư phát âm ra một từ.

Hạng Phỉ trốn cũng không trốn, khuỷu tay anh chống lên bàn, thản nhiên nói, “Vui lắm hả?” Âm cuối của anh hơi ngắt.

Trì Ngư không xác định có phải Hạng Phỉ đang cười hay không, bởi vì hắn thấy Hạng Phỉ nhếch khóe miệng lên, nhưng lại bị đè xuống, vẫn là bộ dáng người lạ (cá) không nên gần.

Trì Ngư cười cười ném súng lên giường, hắn lười biếng nằm xuống, đuôi cá giơ lên một độ cong đẹp mắt rồi bỏ xuống, vây đuôi giống như một cái quạt lóe ra ánh sáng lấp lánh.

“Tôi còn tưởng dọa được cậu, thật đáng tiếc.” Hắn nói những lời này một cách đáng tiếc, nhưng giọng điệu Hạng Phỉ nghe được chính là “Sao tôi lại không bắn chết cậu nhỉ?”
Hạng Phỉ: “…”
Anh mở miệng, “Có phải anh không biết súng của tôi phải lên đạn không?”
“Câm miệng!” Trì Ngư lấy gối đè lên khuôn mặt của mình, hắn chôn trong một chiếc gối mềm mại.

“Tôi biết, hiện tại tôi cũng không muốn ra tay với cậu.” Trì Ngư nói.

Hạng Phỉ nghi ngờ nhìn hắn, anh nhẹ nhàng “Hả?” Một tiếng.

Có cái gì để nghi ngờ? Mặt Trì Ngư không chút thay đổi, để Hạng Phỉ phát huy giá trị lớn nhất trước khi chết, giết anh rồi chính mình lén lút ở trên thuyền, không thể, mặt mũi của nhân ngư không thể mất.

Nói thật, tư thế của Trì Ngư rất quỷ dị, nhưng bản thân hắn không cảm thấy như vậy, một người khác ở đây cũng không cảm thấy không đúng.

Xuyên qua rèm cửa sổ mở một góc, phía sau kính phản quang có thể nhìn thấy trên giường là một sinh vật đang buồn bực có đuôi cá bị gối che.

Trì Ngư nói, “Tôi muốn ăn đồ hộp.”
“Không có.” Hạng Phỉ lạnh lùng vô tình.

“Tôi muốn ăn cá.”
“Không có.”
“Tôi muốn uống rượu.”
Cái này càng không có.

Hạng Phỉ nhíu chặt mày không dễ phát hiện, “Không có.”
“Vậy cậu có cái gì?” Trì Ngư để gối sang một bên.

“Cái gì cũng không có.” Hạng Phỉ lại lạnh lùng vô tình.

“Quá nát.” Trì Ngư nói.

Hạng Phỉ bình tĩnh, “Cảm ơn đã khen ngợi.”
Trì Ngư lại nghe thấy âm thanh hơi lạnh của Hạng Phỉ vang lên trong phòng, lần này thật sự mang theo ý cười.

“À, tôi có nước, anh có muốn hay không?”
“Cậu đang sỉ nhục ai?” Trì Ngư trở mình, quyết định chiếm lấy giường Hạng Phỉ không đi.

Không có tiếng nào trong phòng nữa, không biết qua bao lâu…!
Trì Ngư mê muội trừng mắt, phát hiện mình đang chậm rãi di chuyển xuống phía dưới, bộ phận mẫn cảm bị người đụng phải, hắn không nhịn được cuộn tròn.

Hắn mở mắt ra thì phát hiện Hạng Phỉ đang túm đuôi cá của hắn kéo xuống dưới.

Một con người đáng ghét đang đứng ở cạnh giường, trong tay túm lấy đuôi Trì Ngư không chút lưu tình kéo lê.

“Cậu làm gì vậy?” Trì Ngư không chút nghĩ ngợi vung cái đuôi qua, đánh vào bả vai Hạng Phỉ, “Bộp” một tiếng rất vang dội.

“Kéo anh xuống, tôi muốn ngủ.”
Trì Ngư hơi khó hiểu, “Cậu có thể ngủ ở phía bên kia của giường mà?”
“Anh cảm thấy tôi còn có thể ngủ được?” Hạng Phỉ trào phúng, “Một cái đuôi cá lớn bằng hai người.”
Lời này của anh nói quá chân thành, đến nỗi thiếu chút nữa Trì Ngư nghi ngờ có thật sự cái đuôi của mình lớn như vậy hay không.

Sau đó hắn lại vung đuôi một cái, vây đuôi “bộp” đánh vào cánh tay Hạng Phỉ.

Trì Ngư di chuyển sang chỗ trống bên cạnh, “Quên đi, nhường cho cậu một chút.”
“Nhưng ngày mai tôi muốn ăn đồ hộp.”
…..????????????????????????????????…..!
24/1/2022
#NTT.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.