Sốc! Thế Mà Hắn Là Nhân Ngư Như Vậy

Chương 12: Chương 12



Phía sau đầy xác khỉ, bọn họ mở ra một con đường thật dài, có thể nhìn ra mấy năm gần đây không có con người tới chỗ này, cỏ dại mọc um tùm, cây cối tươi tốt, trong rừng cây mùa hè không thiếu nhất chính là tiếng ve kêu, nhưng trên con đường bọn họ đi lại, ngoại trừ tiếng bước chân xào xạc thì cái gì cũng không có.

Mặt Hạng Phỉ không chút thay đổi ôm Trì Ngư đi qua mấy con chim chết không rõ nguyên nhân, tuy cái hố lớn bọn họ đi ngang qua mới là nơi tụ tập xác chim, nhưng số lượng chết ở đây cũng không ít.

Hạng Phỉ không có ý định đi tìm hiểu nhiều bí mật trên đảo nhỏ, anh biết hết thảy đều có kỳ quái, có lẽ cởi bỏ bí mật của đảo hoàng hôn là có thể biết vì sao biển hoàng hôn là “khu cấm Abbe”, nhưng nhiệm vụ của anh là tìm kiếm báu vật trường sinh bất tử, không phải những thứ này.

Sắc mặt Trì Ngư có chút tái nhợt, hắn mệt mỏi cụp mí mắt mỏi nhừ, Hạng Phỉ ôm hắn đi lại một chút, mùi hôi thối phát ra từ đảo hoàng hôn sẽ càng rõ ràng hơn, chui vào trong khoang mũi hắn, khứu giác của nhân ngư nhạy bén, Trì Ngư bị hun choáng váng.

Giống như ở trong bãi rác ba ngày ba đêm không tắm rửa, Trì Ngư nâng cánh tay lên, ghét bỏ ngửi ngửi, chính mình cũng bị bốc mùi hôi thối.

Ngón tay của hắn chỉ chỉ một hướng, chỗ đó đi về phía trước là trung tâm Hạng Phỉ muốn đến, nhưng mà trước khi đến trung tâm, bọn họ phải đi qua một cái hang động.

Chỗ Trì Ngư muốn tìm có hai, một chỗ giống với mục đích của Hạng Phỉ, là trung tâm biển hoàng hôn, còn có một chỗ chính là hang động đó.

Nếu hai chỗ này không có, thật sự có thể Trì Ngư không tìm thấy nước mắt của thần biển.

Nước mắt của thần biển sẽ ở trong hang động sao?
Hạng Phỉ dừng bước, trước mặt anh là một cái cửa động bị tầng tầng lớp lớp dây leo che lấp, cửa động tối đen, không có bất kỳ ánh sáng nào từ bên trong lộ ra, dây leo màu vàng héo quắt, có cái vẫn còn tươi xanh, từng tầng từng tầng che khuất cửa động, không nhìn thấy tình huống bên trong.

Lê Khắc hỏi: “Thiếu tướng, chúng ta có nên vào xem không?” Hắn ta do dự ở bên cạnh cửa động.

Cửa động đen nhánh, còn có dây leo màu xanh đậm, phản lại trên mặt Lê Khắc, hiện ra một loại màu giống như da thằn lằn, thế cho nên những binh lính khác bỏ qua một màu đỏ tươi trong mắt hắn ta.

Một binh lính phía sau, lúc này động tác cũng đồng đều với Lê Khắc, bọn họ đều ngửi ngửi mùi thơm trong không khí, liếm liếm môi khô khốc.

Cửa động âm u, ở trong rừng cây như này nhìn thế nào cũng quỷ dị, không biết bên trong có chuyện gì.

“Đi trước xem một chút.” Trong mắt Hạng Phỉ hiện lên một chút suy tư, vẫn quyết định đi trước xem một chút.

Anh dẫn đầu ôm nhân ngư đi vào, Trì Ngư nhắm mắt lại, hắn dán vào ngực Hạng Phỉ, để lọc ra chút mùi mồ hôi, lần sau không bao giờ đến đảo hoàng hôn nữa.

Tay Hạng Phỉ bảo vệ sau lưng Trì Ngư, vỗ nhè nhẹ, ý tứ an ủi rất nhiều.

Anh thấp giọng nói, “Nhịn thêm một lát nữa, rất nhanh chúng ta sẽ trở về.”
Hạng Phỉ cho rằng Trì Ngư rời khỏi biển quá lâu nên mới bị như vậy, Trì Ngư cũng không giải thích, hắn đáp một tiếng, ngẩng đầu, cằm tì lên vai trái Hạng Phỉ, nói với anh, “Sau khi đi vào…!Không, không được bật đèn pin.”
Hạng Phỉ không biết nguyên nhân, nhưng giọng điệu của Trì Ngư rất trịnh trọng, anh vẫn bảo binh lính phía sau không được bật đèn pin, cầm vũ khí đi vào.

Kiếm màu đen đẩy dây leo sang bên kia, lộ ra một khe hở chỉ cho một người đi vào, Hạng Phỉ cố ý thu liễm tiếng bước chân, anh ôm Trì Ngư cúi đầu chui vào hang động tương đối nhỏ bé ở lối vào này.

Dây leo vừa vặn có một đoạn rủ xuống bên má Trì Ngư, bàn tay của hắn lặng lẽ mở ra hai móng tay bén nhọn, cắt đứt một đoạn dây leo, nước màu đỏ thẫm thấm vào lòng bàn tay Trì Ngư, Trì Ngư không để ý, hắn xác nhận suy đoán trong lòng, tùy ý ném dây leo đi.

Dây leo cũng hút đủ “máu”, may mà thời gian bọn họ tới không tính là muộn, hiện tại dây leo còn chưa sinh ra ý thức tự chủ, sẽ không tấn công.

Nếu không phá hủy những thứ ở trung tâm thì chỗ này sẽ sẽ sớm trở thành thiên đường của quái vật.

Trong mắt Trì Ngư có suy nghĩ không rõ, hắn nên hay không nên triệt để tai hại về sau, dù sao cũng đã đi tới biển hoàng hôn, không bằng dứt khoát hủy diệt những thứ dị hóa này.

Binh lính không bật đèn pin, chân trước vừa bước vào trước mắt đã lâm vào bóng tối, vừa đi vào nhiệt độ đột nhiên giảm xuống, giống như phía trên đè một lớp băng, so với nhiệt độ bên ngoài thấp hơn mười độ.

Rất rõ ràng có thể cảm nhận được không gian bên trong so với bên ngoài trống trải không ít, như là từ một căn nhà nhỏ chật chội đi tới một sảnh vũ hội lớn trống không, còn bật thêm điều hòa.

Trì Ngư cảm thấy khá thoải mái, hang động này được thiết kế bởi tổ tiên của Trì Ngư, rất phù hợp với thói quen của nhân ngư.

Thật đáng tiếc, với sự sụt giảm mạnh về số lượng nhân ngư một ngàn năm trước thì chỉ còn lại một mình Trì Ngư, trong thời gian này, không có nhân ngư nào lên đảo.

Cái đuôi của hắn bất giác giật giật một chút, ngay sau đó bị một bàn tay vỗ nhẹ, bàn tay kia đặt trên vảy Trì Ngư, đầu ngón tay không cẩn thận xẹt qua hai vảy chính, đuôi Trì Ngư cứng đờ, sau đó giống như bị điện giật mạnh lên.

Bàn tay kia lại vỗ vỗ vảy Trì Ngư, tiếng trầm thấp của Hạng Phỉ buồn bực trong lồng ngực, ở hang động trống trải có hồi âm, “Đừng lộn xộn, tôi không ôm anh được.”
Trì Ngư nhếch khóe miệng cười cười, hắn kề sát vào bên tai Hạng Phỉ, hơi nóng bốc lên khiến người đàn ông hơi nghiêng đầu sang một bên, lại không biết làm cho động tác của Trì Ngư thuận tiện hơn.

Tay trái của hắn khoác lên vai Hạng Phỉ, ngón tay như lơ đãng trượt xuống, đụng phải xương sống lưng nhô ra của con người, như chuồn chuồn lướt nước hơi gật gật đầu, thường thường không chút để ý chạm vào càng có thể khiến cho đối phương cảm giác được.

Ỷ vào bóng tối, hắn tới gần Hạng Phỉ, đôi môi đỏ thẫm cong lên, tóc bạc lạnh lẽo theo động tác Trì Ngư chui vào cổ áo Hạng Phỉ, trong lòng Hạng Phỉ tự giác siết chặt lại.

Môi Trì Ngư cách tai Hạng Phỉ rất gần, chỉ thiếu một milimet khoảng cách là có thể dán lên, nhưng hết lần này tới lần khác hắn không nhúc nhích.

Hắn kéo dài giọng điệu, âm thanh có chút khàn khàn, còn có chút thấp, mang theo một ít ý cười, “Đã biết, thưa ngài…!của tôi.”
Bầu không khí của bọn họ không thích hợp, tay Hạng Phỉ còn trùm trên vảy nhân ngư, có lẽ chỉ có thông qua sự mát mẻ của những cái vảy này mới có thể giảm bớt một chút hơi nóng bốc lên trên mặt mình.

Trên mặt Hạng Phỉ không hề có biến động, “Biết là được.”
Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng của một binh lính, hắn ta run rẩy thân thể, không dám lộn xộn.

“Á…!Thiếu tướng, hình như tôi đã giẫm lên một cái gì đó…” Binh lính hoảng sợ.

Hạng Phỉ không cần đoán hắn ta giẫm phải thứ gì, bởi vì lúc anh quay đầu lại đã nhìn thấy trên mặt đất sáng lên một đôi mắt dựng thẳng đứng màu xanh biếc.

—— Một đôi mắt độc quyền thuộc về rắn.

Đuôi rắn bị binh lính giẫm phải, nó từ từ đứng lên, tiếng khè khè vang lên, binh lính không dám nhúc nhích.

Bỗng dưng Hạng Phỉ ngẩng đầu nhìn lên đỉnh đầu hắn ta, những đôi mắt chậm rãi sáng lên, ở trong hang động u ám giống như đom đóm màu xanh biếc.

Nhưng đom đóm cũng không lớn và dày đặc như vậy.

Đôi mắt dựng đứng của chúng nhìn chằm chằm vào đoàn người ở phía dưới.

…..????????????????????????????????…..!
14/1/2022
#NTT.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.