Số Mệnh Đã Định Đeo Bám Theo Anh

Chương 3: Thuyền gặp nạn



Tôi kéo theo hành lý lặng lẽ đi vào cảng, bây giờ là buổi
chiều, thời gian này bến cảng rất đông đúc, ngoài những người muốn ngồi
thuyền đi đây đó còn có một ít là những người buôn bán nhỏ trên thuyền.

“Người đẹp, muốn ngồi thuyền không?” Một ông chú thấy tôi mang theo hành lý, tiến lên nhiệt tình tiếp đón .

Tôi cười cười, hỏi: “Thuyền này chạy đến đâu?”

Ông chú: “Cô muốn đi đâu?”

Tôi: “Thế chú đi đâu?”

Ông chú: “Cô đi đến đâu, ta liền cho thuyền chạy tới đó”

Tôi: “Vậy rốt cục thuyền chú là chạy đến nơi nào?”

Ông chú chịu không nổi liếc mắt nhìn ta một cái, oán giận một câu:
“Nguyên lai là cái bệnh thần kinh, nhìn người trông thế này mà, đáng
tiếc, đáng tiếc ……” Sau đó không lưu tình chút nào quay đi chạy lấy
người.

“Chú à, thuyền của chú là đi thành phố L sao?” Ông chú đó vừa mới
quay người đi, một cô gái tóc dài, thân hình bé nhỏ nhẹ giọng tiến đến
hỏi.

“Đi đi đi, người đẹp, cô muốn ngồi thuyền”.

“Vâng” Cô ấy trả lời, ông chú liền dẫn nàng lên thuyền.

Ánh mắt chợt lóe, tôi cũng đi theo, ông chú kỳ quái nhìn tôi liếc mắt một cái, hỏi: “Cô làm gì thế?”

“Tôi cũng đi thành phố L”. Thành phố L? Là thành phố nào nhỉ, tôi như thế nào chưa nghe nói qua. Ngẫm lại, như vậy có thể nói đây là địa
phương không nổi tiếng, không phải là cái khu vực phát triển.

Cô gái kia quay đầu, tôi nhìn thấy khuôn mặt thanh tú của cô ấy,
trong lòng không khỏi ghen tị một phen, một cô gái thật thanh khiết nha!

Mỹ nữ hơi mỉm cười với tôi, nói: “Cô cũng đi thành phố L à? Cô là người thành phố L sao?”

Tôi cũng mỉm cười nhìn cô ấy, không có trả lời, lúc đó ông chú kia ở
bên cạnh kêu lên: “Đi thôi, chúng ta đừng để ý đến cô ta, đầu óc cô ta
có vấn đề”.

Tôi tức giận, giận dữ nhìn ông ta, nói: “Chú này, tôi thật sự muốn đi thành phố L”

Ông chú vẫn dùng ánh mắt nhìn quái vật để nhìn tôi, sau đó nói: “Tùy cô, tùy cô, chỉ cần cô có thể trả tiền là được”.

Sau đó, tôi cùng với cô gái có khuôn mặt thanh tú, đáng yêu kia theo
ông chú đó lên thuyền, tìm một phòng trên thuyền, tôi ngồi xuống, bắt
đầu nghỉ ngơi.

Mãi đến tám giờ tối thuyền mới bắt đầu chạy, sau khi thuyền rời bến
không lâu, tôi liền cảm thấy toàn bộ trời đất quay cuồng, đầu mơ màng,
trước mắt hoa lên, hoàn toàn không biết phương hướng, chỉ có thể bất lực dựa vào giường nửa tỉnh nữa mê.

Không biết qua bao lâu, tôi nghĩ mình sắp đi vào giấc ngủ, bầu trời
đột nhiên phát ra tiếng sấm sét đùng đoàng, ngay sau đó tôi nghe trên
thuyền bắt đầu có người phát ra thét chói tai, có người thì bắt đầu hô
to, có người lại đang khóc thút thít.

Tôi trì độn đứng lên, ra khỏi phòng, ánh mắt mê muội nhìn tình cảnh bối rối trước mắt, không biết làm thế nào.

“Làm sao bây giờ, hiện tại bỗng nhiên xuất hiện bão, đuôi thuyền
chúng ta bị sét đánh, thuyền đang bị rò rỉ, làm sao bây giờ” Cô gái đi
lên thuyền cùng tôi lo lắng, vẻ mặt sợ hãi kinh hoàng nói với tôi.

“Rò rỉ ư?” Đầu tôi chậm rì rì dạo qua một vòng, sau đó đột nhiên tỉnh dậy: “A, không phải thuyền sắp chìm đấy chứ?”

Tôi kêu lên như vậy, hiện trường càng thêm hỗn loạn, có người bắt đầu mắng lớn, có người ủ rũ, có người vừa khóc vừa nháo, mấy người bán hàng trên thuyền cũng đều mang vẻ mặt kinh hoảng tột độ.

Tôi đã làm gì nên tội?!

Cả đời lần đầu tiên đi xa, liền gặp tai nạn, kế tiếp sẽ như thế nào,
chẳng lẽ tôi sẽ chết đuối dưới biển, chết sớm đầu thai sớm sao?

Tôi chán nản nhìn lên trời, dùng hết sức bình sinh hét lên: “Ông trời ơi, tôi chưa muốn chết, giấc mơ của tôi còn chưa có hoàn thành mà!!!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.